Minh Hà Chi Cao Sí

Chương 69: Trước tĩnh nan [ nhị ]






Trương Dung Nguyệt  đứng ở trong viện, nhìn ánh trăng đến xuất thần .

Đến khi nha hoàn vội vàng tiến vào , Trương Dung Nguyệt  mới lấy lại tinh thần.

“Đã đưa tới Thính Đào viện chưa ?” Trương Dung Nguyệt  ôn nhu hỏi .

Nha hoàn cười “Nô tỳ đã đưa  .”

Trương Dung Nguyệt  nhẹ nhàng gật đầu, quay đầu nhìn chằm chằm ánh trăng, thì thào nói nhỏ “ Thứ ta có thể làm , chỉ có một ít chuyện nhỏ như thế ……”

“Đúng rồi! Tiểu thư, thời điểm nô tỳ từ Thính Đào viện trở về, dường như thấy Vương gia !” Nha hoàn hạ giọng nói.

Trương Dung Nguyệt  ngẩn ra, hai hàng lông mày trên mặt lập tức nhăn nhanh, Vương gia đã trở lại?

**********

Mà lúc này ở Thính Đào trong viện……

Chu Cao Sí  nhìn chằm chằm một chén mì nước đã nấu xong trước mắt , mới ngẩng đầu nhìn hướng lão cha có chút xấu hổ ngồi ở đối diện hắn, tế mi nhất loan, cầm lấy chiếc đũa gắp lên sợ mì, nhưng Chu Lệ  lại vội vàng nâng tay ngăn cản , thấy Chu Cao Sí   nghi hoặc nhìn lại đây, mới ho nhẹ một tiếng , ra vẻ nghiêm túc mở miệng “Sí nhi , vừa nãy Ngô thái y đã dặn dò qua, thương của ngươi còn chưa hảo, không thể ăn mì ……”

Chu Cao Sí  liếc nhìn khuôn mặt nghiêm túc của lão cha nhà mình , mặt mày hiện ra một tia đáng tiếc cùng xấu hổ , sau một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng “Cha…… Ăn mì sẽ ảnh hưởng đến thương thế sao ?”

“Nếu Ngô thái y đã dặn qua như vậy , ngươi cứ nghe theo đi !” Chu Lệ  dứt lời, đột nhiên đoạt lấy mì nước , hướng ngoài cửa sổ đổ ra .

Động tác cực kỳ nhanh !

Chu Cao Sí   chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe, mì nước trong tay cũng đã tiêu thất. Nhất thời trong lòng bị kiềm hãm, động tác của cha cũng thật quá nhanh đi ?

Chu Lệ  đổ xong mì nước , quay đầu đối Chu Cao Sí   cười ngượng “Sí nhi , cha cam đoan, chờ thương thế của ngươi tôt , ngươi nhất định có thể ăn mì nước do cha làm !”

Chu Cao Sí   nhìn cha , chậm rãi cười cười, gật gật đầu, còn nghiêm túc nói “Ân! Con chờ!”

********

Đêm khuya .

Chu Cao Sí  nhìn Chu Lệ nằm ở bên người hắn, thần sắc Chu Lệ thanh thản miễn cưỡng nhắm mắt lại, vẫn nhịn không được thấp giọng mở miệng “Cha……”

“Ân?” Chu Lệ  nâng tay nhẹ nhu vuốt đầu Chu Cao Sí , miễn cưỡng lên tiếng.

“Cha, thư của con … Ngài có xem không ?” Chu Cao Sí   thấp giọng hỏi .

“Ngươi nói thử ?” Chu Lệ  chậm rãi mở to mắt, trầm thấp cười “Ngươi cảm thấy nếu cha không thấy qua , cha sẽ để cho ngươi một mình trở về sao ?”

Chu Cao Sí   trong lòng đình lại , vậy …. Cũng phải

Bất quá, chính vì như vậy, hắn mới mờ mịt !

Một câu cuối ở trong thư, câu kia “Vĩnh viễn là con của ngài”  cha rốt cuộc có thấy không ?

Nếu thấy hẳn đã hiểu quyết định của mình rồi ?

Sao…… Còn viết thư qua lại ? Bây giờ còn…… Nằm ở bên người mình , ôm lấy mình……

Có ý tứ gì nha?

Đương nhiên…… Chính hắn cũng là…… Định lực không đủ!

Chu Cao Sí đối bản thân rất là phỉ nhổ!

Rõ ràng đều đã quyết định …… Lại vẫn…… Không thể cự tuyệt……

Chu Lệ  vuốt đầu Chu Cao Sí , cười nhẹ , thanh âm có chút khàn khàn mở miệng “Sí nhi …… Thời gian không còn sớm , mau ngủ đi.”

Chu Cao Sí   sửng sốt, tế mi lập tức hơi nhíu, ngẩng đầu đang muốn mở miệng, đã thấy cha lại nhắm hai mắt lại, mặt mày mỏi mệt làm cho hắn không thể mở miệng, Chu Cao Sí   đành phải gục đầu xuống.

Cha…… Đây là…… Cố ý đi?

Chu Cao Sí  khó chịu trong lòng, rõ ràng đã hiểu quyết định của hắn, lại cố ý mơ hồ ý tứ của hắn, cha quả nhiên đủ gian trá!

Trong đầu miên man suy nghĩ một trận, rốt cục cơn buồn ngủ kéo tới, Chu Cao Sí dựa vào trong ngực cha, nghe tiếng tim đập trầm ổn, chậm rãi ngủ, chỉ chốc lát sau, tiếng ngáy liền vang lên.

Đợi tiếng ngáy vang lên, Chu Lệ  mới mở to mắt, gợi lên khóe miệng, có chút sủng nịch có chút tự đắc cười, sờ sờ hai má Chu Cao Sí , Chu Lệ  cúi đầu, khẽ hôn một cái , mới ôm chặt Chu Cao Sí  , chậm rãi ngủ.

**********

Hôm sau.

Từ thị đang muốn rời đi Phương Hoa viện, đi Thính Đào viện, chợt nghe một tiếng vội vàng phía sau “Vương phi xin dừng bước!”

Từ thị  xoay người, chỉ thấy Trương Dung Nguyệt  hơi hơi đỏ mặt tiến lên.

Từ thị  mỉm cười “Trương tiểu thư có việc sao ?”

Trương Dung Nguyệt  do dự một chút, mới cúi đầu mở miệng “Vương phi…… Dung Nguyệt muốn đi vấn an thế tử, không biết…… Có thể được không ?”

Từ thị ngẩn ra, có chút do dự, nhưng nhìn vẻ mặt Trương Dung Nguyệt  đỏ ửng cùng ngượng ngùng, trong lòng than nhẹ, liền gật gật đầu nói “Đương nhiên có thể.”

Nhãn tình Trương Dung Nguyệt  không khỏi sáng lên.

Lúc này, đúng lúc bình minh , gió tháng mười có mang theo hơi lạnh  nhưng hoa mai bên hành lang cũng vừa lúc bung cánh khai mở .

Đóa hoa màu vàng nhàn nhạt lay chuyển theo từng đợt gió thổi .

Từ thị  cùng Trương Dung Nguyệt chậm rãi đi trên hành lang .

Nhìn hoa mai, Từ thị  mỉm cười mở miệng “Đóa hoa này nở thật không tồi .”

“Đúng vậy!” Trương Dung Nguyệt  phụ họa , nhìn hoa mai xoay tròn trong gió, Trương Dung Nguyệt  nhớ tới cây hoa mai ở dưới lầu nhà mình ở Nam Kinh , vẻ mặt hiện lên một tia phiền muộn.

Từ thị  thoáng nhìn, nhẹ giọng nói “Nhớ nhà sao ?”

Trương Dung Nguyệt  ngẩn ra, lập tức cúi đầu lên tiếng .

Từ thị  ngẩng đầu nhìn hướng thiên không xa xa, lúc này , ánh mặt trời chậm rãi chiếu xuống , thiên không dần dần sáng lên .

Có lẽ vì đã trôi qua ?

Có lẽ  là do xúc cảm bản thân chăng ?

Từ thị  thấp giọng nói “Nhân diện đào hoa hà xử? Lai niên kim nhật khả tại ?” ( Tự dịch : Người xưa bây giờ ở nơi đâu ? Năm tới liệu còn gặp lại ? )

[ Theo Nguyệt thì hai câu này lấy từ bài thơ này của Thôi Hộ đời đường ]

Khứ niên kim nhật thử môn trung

Nhân diện đào hoa tương ánh hồng

Nhân diện bất tri hà xứ khứ

Đào hoa y cựu tiếu Đông phong.

(Đề Đô Thành Nam Trang – Thôi Hộ)

Cụ Tản Đà đã dịch:

Cửa đây năm ngoái cũng ngày này,

Má phấn, hoa đào ửng đỏ hây.

Má phấn giờ đâu, đâu vắng tá

Hoa đào còn bỡn gió xuân đây. ]

Trương Dung Nguyệt  sửng sốt.

Từ thị  chậm rãi mỉm cười, nhìn về phía Trương Dung Nguyệt “Chỉ là xúc động đôi chút mà thôi ”

Dứt lời, liền mỉm cười nói “Giống chúng phận nữ nhân chúng ta , luôn có rất nhiều điều thân bất do kỷ (phải làm những chuyện mà bản thân không mong muốn ) .”

Thân bất do kỷ? Trương Dung Nguyệt  không khỏi run lên.

“Dù sao…… Gia tộc vẫn luôn là tối trọng yếu.” Từ thị  thản nhiên nói. Lại nhìn về phía Trương Dung Nguyệt , mỉm cười “Nhưng đối với một mẫu thân mà nói , đứa nhỏ vĩnh viễn là là tối trọng yếu.”

Trương Dung Nguyệt  ngẩn ra, lập tức lấy lại tinh thần, phụ họa cười, tươi cười có chút gượng ép.

Vương phi, là ám chỉ cái gì sao?

Mà Từ thị  dứt lời, liền không cần nhiều lời nữa .

Khi nói chuyện đã tới ngoài Thính Đào viện, Từ thị  đang muốn tiến đến , liền gặp Chu Lệ  bước ra, không khỏi sửng sốt, Vương gia đã trở lại? Nhưng lập tức nghĩ đến Trương Dung Nguyệt phía sau , thầm kêu một tiếng, nguy rồi!

Mà lúc này Chu Lệ  đã bước đi ra, thoáng nhìn Từ thị , chậm đặt chân bước, lại thấy Trương Dung Nguyệt phía sau Từ thị , ánh mắt hơi hơi nhíu lại, lúc này ở trong Yên vương chỉ có một vị thiếu nữ mà hắn vô cùng chán ghét … vị hôn thê của tiểu bánh bao !!

Dừng lại , khi Từ thị  cùng Trương Dung Nguyệt  hành lễ xong , Chu Lệ  thản nhiên mở miệng “Sí nhi  hiện tại đang nghỉ ngơi, Vương phi, ngươi cùng bổn vương đến Tùng Trúc viện, bổn vương muốn nói chút chuyện .”

Dứt lời, Chu Lệ  liền hướng phương hướng Tùng Trúc viện đi đến.

Lúc này, Trương Dung Nguyệt  cố lấy lại dũng khí, bùm một tiếng quỳ xuống, thanh âm run run mở miệng nói “Trương Dung Nguyệt  bái kiến Vương gia!”

Từ thị  ngẩn ra, mà Chu Lệ  đạm mạc liếc mắt một cái , ừ một tiếng, liền  rời đi.

Trương Dung Nguyệt  lại lớn tiếng dập đầu nói “Dung Nguyệt cầu kiến thế tử, mong rằng Vương gia thành toàn!”

Chu Lệ  nhen nhóm tức giận trong lòng, đôi mắt lập tức âm lãnh.

Muốn gặp tiểu bánh bao?! Nghĩ thôi cũng đừng nghĩ !

Từ thị  vừa thấy sắc mặt Chu Lệ  không đúng, bước lên phía trước, đang muốn nâng Trương Dung Nguyệt  đứng dậy, Chu Lệ  lạnh lùng mở miệng “Bổn vương nói! Thế tử đang tĩnh dưỡng! Trương tiểu thư , thỉnh trở về!”

“Dung Nguyệt từ khi vào Bắc Bình, còn chưa bao giờ cùng thế tử gặp mặt, nay nghe nói thế tử bị thương…… Dung Nguyệt chỉ là muốn tới thăm tử…… Còn thỉnh Vương gia thành toàn.”

Trương Dung Nguyệt  nắm chặt tay , trong lòng e lệ cùng khẩn trương nhưng vẫn run run nói, nàng phải…… Gặp thế tử……

Phải!

Chu Lệ  hí mắt, Trương Dung Nguyệt này……

Ngay đó , trong lòng Từ thị  khẩn trương, đang muốn khuyên Trương Dung Nguyệt  , Hiểu Cầm  vội vàng chạy ra, quỳ rạp trên đất, nói “Nô tỳ kiến quá Vương gia, Vương phi, Trương tiểu thư……”

“Hiểu Cầm , là thế tử có chuyện gì?” Chu Lệ  nhíu mày hỏi.

Tiểu tử kia không phải đang xem sách sao ?

“Thế tử nói, thỉnh Trương Dung Nguyệt  tiểu thư đi vào.” Hiểu Cầm  có chút nhát gan mở miệng.

Chu Lệ  vừa nghe, tay không khỏi nắm chặt lại .

Tiểu tử kia !

*********

Lúc này, Chu Cao Sí   đã ngồi ở trước bàn .

Nghe được thanh âm bên ngoài , nhất thời tò mò, liền kêu Hiểu Cầm  đi xem.

Nghe Hiểu Cầm  nói, Trương Dung Nguyệt  quỳ xuống cầu kiến mình, trong lòng Chu Cao Sí   không khỏi khó hiểu cùng có chút tò mò.

Lo lắng đến việc giằng co như thế cũng không hảo, để cho Hiểu Cầm  tiến đến thỉnh Trương Dung Nguyệt .

Chu Cao Sí  thực muốn nhìn một chút , Trương Dung Nguyệt này rốt cuộc muốn cái gì?

Là thật tâm thăm mình, hay là……

Vì thế, khi Trương Dung Nguyệt  tiến vào, liền gặp thiếu niên ôn hòa ngồi trên ghế , thản nhiên nhìn bầu trời.

Khi nghe thấy bước chân của mình , chậm rãi quay đầu, đối với mình cười rất hữu lễ cùng không thân thiết .

Trong lòng Trương Dung Nguyệt  không khỏi hoảng hốt, dường như về lại năm đó , ở dưới chân núi thoáng nhìn thấy thiếu niên thảnh thơi ngẩng đầu mà cười nhàn nhạt ……

Nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống.

Chu Cao Sí   nhìn vẻ mặt Trương Dung Nguyệt  bi thương, còn có nước mắt đảo quanh hốc mắt, không khỏi giật mình, cũng có chút vô thố, liền nột nột mở miệng “Trương tiểu thư?”

Trương Dung Nguyệt  lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười.

“Ngươi không sao chứ?” Chu Cao Sí   thật cẩn thận hỏi.

Trương Dung Nguyệt  chậm rãi lắc đầu, bình tĩnh nhìn Chu Cao Sí   một hồi lâu, mới chậm rãi nhu uyển cười mang theo vài phần e lệ cùng vài phần thỏa mãn.

**************

Trong Tùng Trúc viện , Chu Lệ  tâm tình tối tăm, có chút nôn nóng.

Xú tiểu tử kia nghĩ gì mà lại đi mời một hoàng hoa đại khuê nữ vào phòng mình tọa ?!

Xú tiểu tử kia có biết tình ngay lý gian không ?!

Xú tiểu tử kia có biết nam nữ thụ thụ bất thân hay không?!

Từ thị  có chút khó hiểu nhìn Chu Lệ  mặt không chút thay đổi cùng đôi mắt âm trầm, thấp giọng mở miệng “Vương gia?”

Chu Lệ  lấy lại tinh thần, thản nhiên nói “Có lẽ, qua mấy hồi , điều nên đến sẽ đến .”

Từ thị  sửng sốt, lập tức trầm mặc gật đầu, thấp giọng nói “Thiếp thân hiểu được.”

“Còn có…… Sí nhi ……” Chu Lệ  chậm rãi nói “Hắn……”

**********

Ngồi ở trên ghế đẩu , Trương Dung Nguyệt  chậm rãi xuất ra một túi hương , sắc mặt ửng đỏ đem qua, nhỏ tiếng mở miệng “Đây là Dung Nguyệt tự tay thêu  , Dung Nguyệt vụng tay , mong thế tử không chê cười .”

Chu Cao Sí   ngẩn ngơ.

Túi hương ?

Nữ tử chưa thành thân đưa túi hương cho một nam tử , này có ý nghĩa gì ?

Chu Cao Sí   hiểu được.

Vì thế, Chu Cao Sí   chậm rãi lắc đầu, còn nghiêm túc nói “Tâm ý Trương tiểu thư, Cao Sí  hiểu được, nhưng Cao Sí  không thể thu.”

Trương Dung Nguyệt  biến sắc, tay run nhè nhẹ , túi hương liền rơi xuống .

Chu Cao Sí   cúi thắt lưng, nhặt lên túi hương, nhẹ nhàng phóng tới trong tay Trương Dung Nguyệt  .

Trương Dung Nguyệt  cắn nhanh môi dưới, cúi đầu, gắt gao nhìn túi hương .

“Trương tiểu thư…… Cao Sí  đã có người ngưỡng mộ trong lòng  .” Chu Cao Sí   thấp giọng nói xong.

Trương Dung Nguyệt  ngẩn ra. Người ngưỡng mộ trong lòng ?

“Nàng là…… dạng nữ tử thế nào ?” Trương Dung Nguyệt  trầm mặc một lúc lâu, vẫn là nhịn không được thấp giọng hỏi .

Dạng nữ tử thế nào ?

Khụ khụ, nữ tử?!

Chu Cao Sí   sửng sốt, tưởng tượng đến việc cha mặc đồ nữ , không khỏi nhếch miệng cười

Tế mi loan loan, ôn hòa nói “Nàng tốt lắm, không biết nướng khoai lang, không biết làm mì nước , bất quá bây giờ rốt cuộc cũng biết nướng khoai lang , mì nước thì vẫn chưa biết làm , nhìn qua rất khó ăn. Tính tình không tốt, thực cố chấp, có đôi khi không phân rõ phải trái , thực lải nhải, rất đa nghi , thực giảo hoạt……” Chu Cao Sí   lải nhải lẩm bẩm nói xong.

Trương Dung Nguyệt  nghe đến ngây ngốc  , sau một lúc lâu, mới thấp giọng hỏi “Người như vậy…… Thế tử vì sao lại thích?”

Chu Cao Sí   vừa nghe, cũng có chút buồn rầu gãi đầu “Ta cũng không biết vì sao lại thích ……” Lại nhếch miệng cười, tươi cười lộ ra thỏa mãn cùng vui vẻ “Bất quá…… Chưa từng hối hận, cũng thực thích cảm giác ở bên nhau …… Chỉ là nghĩ gặp lại thôi cũng thực an tâm ……”

Nhìn Trương Dung Nguyệt , Chu Cao Sí   mỉm cười “Cho nên…… ý tốt của Trương tiểu thư , ta không thể nhận .”