Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)

Quyển 1 - Chương 34: Phù thế phồn hoa




Tổng bộ Khuynh Ngọc, một mảnh hỗn loạn, mấy chục chạm ngọc sư vây quanh Tiêu Cảnh đòi giải thích.

“Tiêu tổng, bình phong hắc ngọc này anh em chúng tôi phải chạm khắc mất ba năm, tại sao có thể nói đập liền đập a?”

“Đúng vậy, đúng vậy, là do chất ngọc không tốt, hay do chạm khắc không tốt, ngài cũng cần phải cho một lời giải thích chứ!”

“Đúng! Cho một lời giải thích.”

Nhóm chạm ngọc sư ngươi một câu ta một câu, Tiêu Cảnh lắng nghe, chờ bọn hắn nói xong, mới mở miệng,”Các vị đừng vội, trước hết để tôi hỏi mấy vấn đề, rồi nói sau cũng không muộn.”

“Ngài hỏi, ngài hỏi.” Nhóm chạm ngọc sư phụ họa.

“Thứ nhất, bình phong này là dùng để bán sao?” Tiêu Cảnh hỏi ra vấn đề thứ nhất.

“Không phải.” Một vị chạm ngọc sư trả lời.

“Vậy dùng làm gì?” Hắn hỏi tiếp.

“Trang trí nhà cho Ngọc thiếu.”

“Thiếu chủ lúc ấy đã nói như thế nào?” Hắn mắt lạnh nhìn bọn hắn, nhất thời tất cả bọn họ đều không dám nói tiếp.

‘Bình phong chạm bằng hắc ngọc, không cần thụy thú, cát thú, phúc thú, không cần con người, không cần hoa cỏ, không cần phong cảnh, còn lại các ngươi cứ xem rồi tự lo liệu.’

Nhưng, bình phong bằng hắc ngọc kia sau khi thành phẩm lại là hình một con kì lân chân đạp tường vân.

Kỳ lân, thụy thú, nhân thú, năng lực trấn trạch hóa sát (bảo vệ nhà, hóa giải điềm xui) cực mạnh, yên tĩnh bảo vệ người, bảo vệ loại tình cảm nhớ nhung của con người, ở trong nhà đặt một đôi, để ở trước cửa hoặc ngoài cửa sổ, có thể giải họa, khu trừ tà ma, trấn trạch tránh sát, thúc tài thăng quan, còn dùng khi muốn sinh quý tử.

Vốn là thứ tốt, đáng tiếc, Long Ngọc là ai? Đó là Tu La, là đại biểu của giết chóc, trong nhà nếu có kỳ lân chẳng phải chính là gia đình không yên?

“Tiêu tổng, phải đập sao?” Có nhân viên công tác hỏi.

“Đập.” Tiêu Cảnh chỉ nói một chữ, xoay người bước đi.

Nhóm chạm ngọc sư ở phía sau nghe vậy đều phản ứng mãnh liệt, tiếng phản đối không ngừng vang lên, có công nhân đề nghị, không bằng bán đi, đập thì rất tiếc!

“Ha hả!” Hạ Mạc Phàm cười rộ lên, nhìn nhóm chạm ngọc sư, từng chữ từng câu rõ ràng vang lên, “Nếu để Thiếu chủ biết các ngươi đã ‘phá hư’ ngọc khắc của ngài ấy, rồi lấy lại đem đi bán, các ngươi cảm thấy các ngươi còn có mạng sống tiếp sao?” Hắn vừa nói ra, nhất thời mọi người đều cảm thấy phát lạnh, Thiếu chủ là dạng người gì? Hỉ nộ vô thường, chỉ cần một câu của cậu, bất kể ngươi có thân phận cũng có thể khiến ngươi không thể tiếp tục sống bình an, huống chi có bao nhiêu người tranh nhau bể đầu để vào Khuynh Ngọc, bọn họ còn muốn ra ngoài? Bọn họ còn chưa điên!

Hạ Mạc Phàm nhìn mọi người tản đi, miệng ngoắc lên lộ ra một cái cười lạnh, dám vi phạm ý của Thiếu chủ, những người này còn phải coi là mình làm cho ai đã! Hắn cũng biết lúc trước Thiếu chủ muốn chính là mãnh thú, những người đó tự cho mình thông minh lại khắc thành thụy thú, người như thế Khuynh Ngọc giữ lại không được.

Thế nhân đều nói Thiếu chủ Long Ngọc của Khuynh Ngọc có tính cách cực đoan, Hạ Mạc Phàm lại biết, Thiếu chủ của hắn vốn không phải cực đoan, tính cách kia nói dễ nghe thì là chấp nhất, nói khó nghe chính là tử cân não, người khác là không đụng tường không quay đầu, Thiếu chủ nhà hắn lại là đụng phải tường thì vung tay đập, không có đường cũng phải đập ra đường, chuyện gì chỉ cần quyết định là sẽ không quay đầu, đi đến cuối cùng.

Mượn chuyện Long Tĩnh để nói, lúc trước khi phu nhân mất, nếu Long Tĩnh quan tâm đến thiếu chủ nhiều hơn thì mọi chuyện cũng không nháo đến mức này, hắn là không bỏ được mặt mũi xuống, mới để khoảng cách giữa hắn và Thiếu chủ càng ngày càng sâu, đến cuối cùng chính là thủy hỏa bất dung, Thiếu chủ chính là như vậy, hận một người liền hận đến hết đời, vô luận như thế nào cũng không thể khiến hắn đổi ý, cho nên, hắn sẽ vẫn hận Long Tĩnh như thế, cho dù không biết đối phương đã luân hồi nhiều hay ít, cũng sẽ không tha thứ.

Cũng như thế nếu cậu đã yêu ai, như vậy người kia liền thảm, dám phản bội cậu, giết ngươi rồi tiếp tục đuổi giết chuyển kiếp của ngươi, cũng may Minh Vương đối với Long Ngọc là toàn tâm toàn ý, cho nên những năm này Long Ngọc nhiều nhất cũng chỉ là giết người tơ tưởng đến Minh Vương, Minh Vương nhà mình luyến tiếc đánh, còn luyến tiếc những tên kia sao!

Hạ Mạc Phàm đang chuẩn bị đi vào văn phòng, có người vội vàng chạy tới.

“Hạ tổng, không tốt, có người đến phá rối! Ngài mau đi xem một chút đi!”

Cái gọi là “phá rối” chính là hợp ngọc, có người đem đến ngọc được chạm khắc không chút tì vết, chất liệu tốt, có ý muốn ép bán ép mua, có thể làm nhân viên cấp dưới kia kích động như vậy, xem ra lần này ngọc có lai lịch không nhỏ!

“Là ngọc gì?” Hạ Mạc Phàm xoay người trở lại bậc thang.

“Phù Hoa.” Đối phương vừa nói ra, hắn ngừng bước, liếc mắt nhìn người đó, đánh quang điện gọi Tiêu Cảnh cùng nhau xuống lầu.

Khi hai người cùng đi đến đại sảnh, ở đó đã vây quanh không ít người, chỉ thấy cái đài ở giữa được bày một viên ngọc bích có thể coi là bình thường trong bình thường, được chạm rỗng vườn hoa, đình đài lầu các hoa cỏ cây cối, trông rất sống động.

“Làm ta sợ đến nhảy dựng.” Hạ Mạc Phàm nhìn thấy hộp ngọc nhẹ nhàng thở ra, “Ta còn tưởng có đồ gì bị trộm chứ.”

Tiêu Cảnh kêu đến một nhân viên, “Nói đối phương, ngọc không đúng, Khuynh Ngọc không thu.”

Nhân viên kia vừa nói ra lời này, tất cả mọi người lập tức trở nên ồn ào, lúc ấy có người dẫn đầu ra giá muốn mua khối ngọc kia, tiếng ra giá thi nhau vang lên.

“Phù Hoa, Phù Hoa, khối ngọc đó có phù sao? Có hoa sao?” Thanh âm Hạ Mạc Phàm cười lạnh, làm cho những âm thanh kia dừng lại.

“Hạ tiên sinh sao có thể chứng minh khối ngọc này của ta không phải Phù Hoa?” Chủ nhân viên ngọc ngoài cười nhưng trong không cười hỏi lại, đó là một nam tử cao gầy.

“Tiêu Cảnh, ngọc.” Hạ Mạc Phàm vươn tay về phía người bên cạnh, Tiêu Cảnh lấy ra một hộp gỗ hình vuông.

Hộp mở ra, lấy ra một khối thanh ngọc bội hình quả trứng cỡ lòng bàn tay, chính diện khắc ba phiến lá trúc, bên trái chạm một tòa thanh sơn, chạm khắc nhìn qua vô cùng bình thường, thanh ngọc ở cổ đại cũng không phải loại ngọc quý báu gì, cổ đại có người thích màu trắng, một số thích màu đen, có người yêu màu hồng, có người yêu màu xanh biếc, mà màu xanh vốn không được nhiều người thích, huống chi khối ngọc huống chi khối ngọc này chỉ có thể coi như là trung thượng phẩm, còn chưa phải cực phẩm.

“Hạ tiên sinh, ngươi đừng nói với ta khối ngọc này chính là Phù Hoa mà ngươi nói?” Nam tử châm biếm.

Hạ Mạc Phàm không tiếp lời hắn, chỉ để Tiêu Cảnh triển lãm một vòng cho mọi người, mới mở miệng, “Ý Thiếu chủ vốn là cuối tuần chính thức triển lãm Phù Hoa, không nghĩ tới có người lại dám trước tới mạo danh, ta đã xin qua chỉ thị của Thiếu chủ, hôm nay bắt đầu triển lãm, tất cả mọi người lui về phía sau.”

Hắn vừa nói ra, lập tức có bảo vệ lập cảnh tuyến, giữa sảnh quầy hàng, tủ trưng bày đều được máy móc dời đi, để lại khoảng trống tầm 300 thước, mặt đất mở ra, một cái ao làm bằng thạch anh chậm rãi được dâng lên, cái ao dài khoảng trăm mét, rộng hai mươi thước, sâu nửa thước, ngay cả đáy của ao cũng được làm bằng thạch anh, không phải là cả một khối thạch anh nguyên, mà là từng khối gạch thạch anh lát vào. Sau khi cái ao được dâng lên bên trong liền được đổ nước vào, đầy được tám phần thì dừng lại. Hạ Mạc Phàm đến bên cạnh cái ao, cầm lấy khối ngọc bội kia, múc nước đổ vào, khiến mặt nước bốn phía bắn lên rồi lại chìm xuống, hắn chỉ tay vỗ một cái, trần nhà mở ra, một khối cầu tròn từ phía trên hạ xuống, treo lơ lửng trên trần, hắn vỗ tay một lần nữa, khối cầu bắt đầu sáng lên, lúc này mọi người đã biết, khối cầu kia chỉ dùng để thay thế mặt trời, vừa nhìn vào trong nước, tất cả mọi người đều kinh sợ.

Thanh ngọc bội không biết từ khi nào lại lơ lửng, trôi nổi trong nước, chầm chậm hiện ra một bộ cảnh sắc, đó là hình ảnh một quốc gia phồn vinh, mỗi thành trì đều có thể thấy được rõ ràng, đồi núi trập trùng, ao hồ biển cả, biên giới sa mạc, nhìn thật kỹ cơ hồ còn có thể nhìn thấy được dân chúng trong thành trì, đó chính là Phù Hoa, thế giới phồn hoa lơ lửng!

Mọi người thán phục vây lại, trong lúc xô đẩy, có người lại càng phát hiện chuyện mới lạ, hóa ra, đứng tại vị trí khác nhau cảnh sắc nhìn được cũng khác nhau, lời vừa ra, mọi người không khỏi dời bước đi qua đi lại chung quanh phương trì, quả nhiên khi họ đi lại chung quanh, cảnh sắc theo đó cũng thay đổi, lúc này ai cao ai thấp nhìn một chút là biết, người lúc trước lúc này đã không biết đi nơi nào.

Cả vườn lê, nở rộ trái mùa, tựa tuyết rơi xuống, trên bàn tiệc, bàn nhỏ bốn phía, ấm đất trên cái bếp nhỏ đầy than, ấm gốm đen ô ô tỏa nhiệt khí, một đôi bàn tay trắng nõn cầm ấm đựng nước, rửa bằng trà, pha trà, bạch từ chén nhỏ trung, sắc trà vàng tươi giống như ánh trời chiều kia, chén trà bị đưa đến trong một đôi tay thon dài tựa ngọc.

Long ngọc cầm chén trà nhấp một ngụm, đôi môi cong lên hài lòng, “Tịch lạc.”

“Cậu thật đúng là đủ gian xảo.” Phượng Giác mỉm cười nói, cầm chén trà nhấp môi “Cậu có thể làm cho Hồi Mâu không đến sao?” Không biết câu này đã nói đến lần thứ mấy.

“Không thể.” Một lần nữa phủ quyết.

Quả nhiên......

Long Ngọc nghiêng người nhìn cậu, “Coi như cậu giúp tớ tống tiễn ác khí đi.”

“Hồi Mâu rốt cuộc đã đắc tội gì với ngươi?” Mối giao tình giữa Phượng Giác cùng Hồi Mâu cũng vì Phượng Thanh mà có, không thể trở mặt trõ ràng, chỉ có thể là nói gặp lại xấu hổ, nhưng cậu muốn biết đến cùng, Hồi Mâu rốt cuộc đã làm gì Long Ngọc, lại khiến Long Ngọc chỉnh người như vậy.

“Không có gì.” Long Ngọc uống ngụm trà, “Chẳng qua nhìn hắn không vừa mắt thôi.”

Phượng Giác không nói gì, theo bản năng cảm giác có gì đó, cuối cùng lại vẫn không hỏi ra, trầm mặc.

Long Ngọc chống đầu ngẩn người, cậu cùng Hồi Mâu lúc trước cũng không có thâm cừu đại hận gì, mối hận lớn nhất cũng chỉ vì năm đó Hồi Mâu đến Hồng lâu cảnh cáo cậu rời xa Nhã Diệc, đưa Long Tĩnh tới, khi đó cậu thật sự rất ngốc, cứ thế mà tin, cứ thế mà gây bất hòa, cứ thế mà qua loa lập gia đình, cứ thế bỏ lỡ Nhã Diệc một đoạn thời gian, khiến Nhã Diệc bị khoét ra tim, nhẫn tâm như thế! Đời này đó là chuyện cuối cùng khiến cậu hối hận, không có lỡ như, lúc ấy đáng lẽ cậu phải nắm chặt lấy Nhã Diệc không buông mới đúng, quản người khác thấy sao nói gì, không qua tâm lúc đấy là trứng của ai! Cũng không nên buông tay!

Khi Nhã Diệc lần nữa xuất hiện, nhưng lại không nhận ra cậu, một khắc đó cậu vô cùng phẫn nộ, muốn giết người, muốn giết hắn, cuối cùng vẫn không hạ thủ.

Bởi vì Hồi Mâu khiến bọn họ phải đi một vòng lớn, cậu không nên hận sao?

“Đang nghĩ gì vậy? Khổ đại thâm cừu đến thế sao?” Phượng Giác châm trà cho cậu.

“Hồi Mâu.” Long ngọc thản nhiên nói ra hai chữ.

“Đừng nghĩ.” Phượng Giác lắc đầu, gia hỏa này đúng là biết cách phá hỏng không khí, “Nói coi trước khi cậu gặp được Nhã Diệc là dạng gì?”

Long ngọc liếc cậu một cái, đầy tà khí cười, “Cậu sẽ không muốn biết đâu.”

“Nói thử đi!” Phượng Giác cười hỏi.

“Hàng đêm sênh ca, sống mơ mơ màng màng, tình nhân đổi như thay áo.” Long ngọc không mặn không nhạt nói, kỳ thật khi đó ngay cả chính cậu cũng không biết người ngủ bên cạnh đêm qua là ai, cuộc sống thối nát, nhìn như đa tình, người trong Hồng lâu lại cũng biết, Thiếu chủ không thiệt tâm với ai, tâm của Thiếu chủ không đơn giản như vậy là có thể được, nhưng, dù vậy cũng không ảnh hưởng nhân duyên thật tốt của cậu ở Hồng lâu, nhà ai có người bệnh, cậu ra tay, người như thế ai mà không muốn tiếp cận chứ, cậu công bằng, khi đó không có việc nào là cậu không dám, không có người nào là cậu không dám đụng, chút chuyện cỏn con này làm cho cậu và tình nhân lúc trước cũng chính là quản sự của Hồng Lâu, ba ngày ầm ỹ một trận nhỏ năm ngày ầm ỹ một trận lớn, ầm ỹ đến nỗi cuối cùng hai người đều cảm thấy không có ý nghĩa, ngay cả cãi vã đều lười cãi, một người đếm sổ một người vứt ngân phiếu, cứ như vậy mà chia tay, Long Ngọc môi mỏng, có người nói môi mỏng trời sinh bạc tình, những lời này đúng là ứng với Long Ngọc khi đó, cậu không yêu tình nhân hiện tại, chẳng qua là tịch mịch tìm người dựa vào một chút, cho đến khi cậu bị Nhã Diệc bắt, từ trước đến nay đó là lần duy nhất cậu tàn nhẫn cùng đau khổ đến vậy, cuối cùng những lỗi lầm đó hắn đều tính lên người Hồi Mâu.

“Cậu không phải người đa tình làm chuyện thối nát.” Phượng Giác chỉ nói một câu như vậy, Long Ngọc nở nụ cười, liếc cậu một cái, chén trà trong tay giơ lên kính  đối phương.

Lúc hai người còn đang kính nhau, Hồi Mâu nghiêm mặt xách ấm giữ nhiệt đi tới.

Điều kiện Long Ngọc đưa ra cho Hồi Mâu là khiến Phượng Giác béo lên hai mươi cân, nhưng trời biết Phượng Giác thể chất vốn đã gầy không thể béo lên, này chính là làm khó hắn!

‘Ta nhờ có mệnh bàn của Phượng Giác mới sống tới ngày nay, năm đó ngươi nhất thời đi tìm mệnh bàn của Phượng Giác khiến cuộc đời ta có nhiều đau khổ như vậy, ngươi nói món nợ này không tìm ngươi ta phải tìm ai tính?’

Hiện giờ nhớ tới Hồi Mâu lại tức lên! Năm đó khi Phượng Giác luân hồi, hắn trong lúc vô ý đụng phải mệnh bàn của cậu, cũng không biết là do nguyên nhân gì, mệnh bàn kia xuất hiện vết rách, hắn lúc ấy như thế nào cũng không thể nghĩ đến, Nhã Diệc thế nhưng dùng ấu vũ của Phượng Giác tạo ra mệnh bàn cho Long Ngọc, vì thế mệnh bàn của hai người liền chồng lên nhau, một cái có vết rách người kia cũng trốn không thoát, năm đó nếu không phải Chiêm Nho cho Long Ngọc tinh nguyên, thì chắc chắn sẽ không có Long Ngọc của hiện tại, mệnh bàn xuất hiện vết rách, vận mệnh người đó nhẹ thì gặp nhiều trái ngang, nặng là hồn phi phách tán, Phượng Giác có bạch ngọc Tuyết Lê phụ hồn tự nhiên không có việc gì, nhưng Long Ngọc lại không giống, nửa Tu La nửa phàm nhân, vốn là khó tồn cùng thiên địa, hơn nữa mệnh bàn vỡ tan, cơ hồ vận mệnh chính là chết trẻ, cho nên Long Ngọc nói đó là do hắn tạo nghiệt cũng không phải không đúng, nhưng cứ vậy mà thừa nhận, hắn lại không cam lòng!

Phượng Giác nhìn Hồi Mâu đi đến, kéo Long Ngọc bỏ chạy, Long Ngọc cười hì hì để cậu kéo đi, gió thổi qua cây lê, từng bông lê rơi xuống, cổ tay cậu từ trong tay Phượng Giác rút ra, ba! Quạt ngọc mở ra, thân mình xoay tròn.

Hải đảo băng luân sơ chuyển.

(Mặt trăng nơi hải đảo mọc lại lặn)

Kiến Ngọc Thố.

(Thấy thỏ Ngọc)

Ngọc Thố hựu tảo đông thăng.

(Thỏ Ngọc lại đã sớm chạy về hướng đông)

Na băng luân li hải đảo.

(Mặt trăng rời hải đảo)

Kiền khôn phân ngoại minh.

(Đất trời sáng bừng lên)

Băng luân đương không.

(Trăng giữa trời)

Kháp tiện tự Thường Nga li Nguyệt cung.

(Lại vừa tựa như Hằng Nga rời cung trăng)

Nô tự Thường Nga ly Nguyệt cung.

(Thiếp tựa Hằng Nga rời Cung Quảng)

Hảo nhất tự Thường Nga hạ cửu trùng.

(Lại tựa Hằng Nga hạ xuống cửu thiên)

Thanh thanh lãnh lạc lạc Nghiễm Hàn cung.

(Thanh âm trong trẻo vọng ra từ Cung Quảng)

A tại Cung Quảng.

Ngọc thạch kiều tà ỷ bả lan can hạo.

(Bàn đá cầu kiều ỷ kê lan can dựa)

Uyên ương lai hí thủy.

(Uyên ương đến đùa nước)

Kim sắc lí ngư tại thủy diện triều.

(Cá chép vàng trên nước quẫy đuôi)

A tại thủy diện triều.

(a trên mặt nước sớm)

Trường không nhạn nhạn nhi phi.

(Trời cao từng đàn chim nhạn bay qua)

Nhạn nhi phi ai nha nhạn nhi à.

Nhạn nhi tịnh phi đằng văn nô đích thanh âm lạc hoa ấm.

(Đàn nhạn nhỏ bé bay vút lên có nghe tiếng thiếp rơi dưới bóng hoa)

Giá cảnh sắc liêu nhân dục túy bất giác lai đáo Bách Hoa đình......

(Cảnh sắc nơi đây liêu nhân khiến người muốn say trong bất giác đã đến Bách Hoa đình….)

《Quý phi túy tửu》 hát bằng giọng Bắc Kinh thuần từ miệng cậu xướng ra, thân mình xoay tròn, quạt ngọc trong tay theo từng động tác hất vẫy, mở rồi lại đóng, làm cho người ta thấy một mặt khác mà cậu không muốn người khác biết, một cậu thích nghe hí kịch, tự nhiên cũng là cao thủ trong hí kịch.

Cửa phòng làm việc của Âm Nhã Diệc bị người đẩy ra, hắn ngẩng đầu nhìn đến, ngây ngẩn cả người, người thiếu niên kia, có hơi béo, vóc dáng không cao, khuôn mặt tròn tròn có chút trẻ con, chỉ có cặp mắt màu tím xinh đẹp tựa thạch anh kia.

“Nhã Diệc, ta tới tìm ngươi.” Thiếu niên lộ ra nụ cười đơn thuần, từng bước một đến gần, nhưng đổi lấy lại là khuôn mặt đang dần biến lạnh của Âm Nhã Diệc.

Trong rừng lê, Long Ngọc ba một tiếng khép lại cây quạt, vươn tay tiếp được bó hoa bay đến.

Có một số việc cuối cùng vẫn là khác đi, cũng giống như chuyển động của bánh răng vận mệnh, ai cũng không biết nó sẽ đem chúng ta đến đâu......

Hết chương 34.