Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Chương 26: Chuyện cũ hồi còn trẻ (5)




Sở Du đứng nghiêm ở trong phòng học yên tĩnh, trong tay nắm thật chặt một phong thư viết tuyệt đẹp, mày kiếm nhíu chặt ở chung một chỗ, đáy mắt đều là thấp thỏm.

Lúc này trong phòng học không có một bóng người ngoại trừ một mình anh, cửa phòng học mở lớn, xế chiều có gió nhẹ xen lẫn một ít khô nóng cuốn tới, lướt qua mái tóc đen nhánh mà dầy của anh. Anh chậm rãi đi tới chỗ ngồi của Lương Ý, ngón tay hơi run, đem phong thư bỏ vào trong ngăn kéo của cô, chuẩn bị xoay người rời đi, vào lúc anh đang muốn cất bước rời đi thì như bị thứ gì quấy nhiễu, lại quay trở về, lấy phong thư đã bị anh làm cho nhăn nhúm ở trong ngăn kéo ra.

Anh nhìn chằm chằm phong thư trong tay hồi lâu, tựa như là đã hạ quyết tâm, lần nữa chậm rãi đem phong thư bỏ vào trong ngăn kéo. Bỗng một hồi tiếng bước chân dồn dập truyền tới, anh theo bản năng đưa tay muốn lấy phong thư trong ngăn kéo về.

"Bạn học Sở?" Cô gái đứng ở cửa kinh ngạc nhìn anh.

Không còn kịp rồi! Sở Du lập tức rút bàn tay đang mò vào trong ngăn kéo ra, xoay người lại, mặt không thay đổi nhìn chòng chọc cô ta một cái, sau đó giả bộ như không có việc gì rời khỏi phòng học.

Cô gái thấy anh không nói, chán nản cúi đầu, len lén liếc bóng dáng anh rời đi, gương mặt hiện lên đỏ ửng. Đợi bóng dáng kia hoàn toàn biến mất ở tầm mắt của cô ta, cô ta mới lưu luyến không rời chậm rãi đi tới bên cạnh chỗ ngồi của Lương Ý, ngồi xổm người xuống kéo sách trong ngăn kéo của cô ra. Vào lúc cô ta đang tìm kiếm quyển sách làm bài, một phong thư bắt mắt rơi trên mặt đất. Cô ta tò mò nhặt phong thư lên.

"Đây là. . . . . . Thư tình?" Cô ta nhìn phong thư tinh sảo trong tay thì ngạc nhiên nói.

Cô ta đứng lên, nhìn lướt qua bốn phía, phát hiện không có ai, nhanh chóng mở lá thư ra, bắt đầu đọc. Theo thời gian đọc càng dài, lúc mới đầu khuôn mặt cô ta từ rất hiếu kỳ cuối cùng biến thành tức giận. Cuối cùng, cô ta hung tợn vò lá thư thành một cục ném xuống đất. Khuôn mặt thanh tú bởi vì tức giận mà trở nên vô cùng dữ tợn.

Nửa ngày trôi qua, cô ta đột nhiên cười ác độc, ngồi xổm người xuống nhặt lá thư lên, tiếp đó vuốt phẳng lại bức thư đã bị vò thành một cục, cuối cùng đem lá thư bỏ vào trong phong thư tinh sảo, cất xong, thu hồi cặp xách.

Vào lúc cô ta đang chuẩn bị rời thì cô nhớ tới việc Lương Ý giao phó, vì vậy ở trong một đống thư rút ra quyển vở mới tinh, xoay người rời phòng học.d.đ.l.q.đ

Ngày hôm sau

Sắc mặt cô gái có chút gấp gáp đứng ở cửa lớp học, sau khi Lương Ý thấy cô ta đến, lập tức hào hứng chạy ra phòng học, đi tới ngoài hành lang, vỗ vỗ bả vai của cô ta, nở nụ cười thật tươi, nói: "Sao cậu đã tới?"

"Tớ có chút chuyện muốn tìm bạn học lớp cậu." Cô ta cười ngượng ngùng, cúi đầu.

Lương Ý nghe vậy, chán nản nói, "Hóa ra không phải cậu tìm tớ, xem ra tớ thật sự là tự mình đa tình rồi."

"Tiểu Ý, đừng nói tớ như vậy." Cô ta cười xin lỗi, sau đó kéo tay cô qua, an ủi cô, "Cậu vĩnh viễn đều là bạn tốt nhất của tớ."

"Thật? Cả đời?"

"Dĩ nhiên." Cô ta gật đầu thật mạnh.

"Ừ, tớ cũng thế." Lương Ý hài lòng gật đầu, tiếp tò mò hỏi, "Vậy cậu tìm ai trong lớp tớ?"

Khuôn mặt cô ta bởi vì câu hỏi của Lương Ý mà lập tức trở nên đỏ bừng, cô ta cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Sở Du."

Lương Ý kinh hãi, "Cậu tìm cậu ấy? Tìm cậu ấy làm gì?" Cô thật đúng là không biết lúc nào thì cô bạn này có qua lại với Sở Du.

Cô ta ngượng ngùng không thôi, lắc lắc tay cô, "Cậu hãy gọi cậu ấy ra đây giúp tớ trước đi, ngày mai tớ sẽ nói rõ chuyện này với cậu, được không?"

Lương Ý ngạc nhiên nhìn bộ dáng nhõng nhẽo của cô ta, không thể làm gì khác hơn là gật đầu.

"Vậy cậu đi vào gọi cậu ấy giúp tớ đi." Cô ta đẩy sau lưng cô một cái, đẩy cô vào phòng học, Lương Ý không hiểu rõ quay đầu lại nhìn cô ta vài lần, sau mới chậm rãi đi tới trước mặt Sở Du.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú khiến tim người ta không nhịn được đập bùm bùm kia, Lương Ý xoay mặt đi.

Lương Ý đến, khiến lòng bàn tay Sở Du đặt ở dưới mặt ghế không nhịn được toát ra một hồi, mặc dù khuôn mặt anh vẫn duy trì lạnh lùng thường ngày, nhưng trên lỗ tai trắng nõn cũng đang xoa một tầng màu hồng nhạt, trái tim cũng đập nhanh gấp đôi so với bình thường. Bởi vì Lương Ý đứng ở trước mặt anh hồi lâu cũng không nói, bởi vì khẩn trương, anh không nhịn được dùng các đốt ngón tay nhẹ nhàng ma sát với xà ngang dưới mặt ghế, xà ngang phát ra tiếng vang "kít kít", nhưng bởi vì thời gian tan lớp tương đối huyên náo, cũng không có người nghe được, ngoại trừ chính anh.

"Cái đó. . . . . ."

Lương Ý đột nhiên mở miệng, ánh mắt của anh như đuốc bám chặt theo tầm mắt bối rối của cô, lòng bàn tay đã ướt ươn.

"Bên ngoài có người tìm cậu." Cô nhanh chóng đem những lời mình phải nói nói ra, sau đó lập tức xoay người rời đi.

Anh sững sờ nhìn bóng dáng cô rời đi, màu hồng trên lỗ tai nhanh chóng tiêu tán, trái tim sau khi cô nói dứt lời trong phút chốc giống như không hề nhảy lên nữa, cảm giác mất mác chiếm cứ trong đầu anh. Hồi lâu sau, anh mới thẫn thờ đứng lên, đi ra phòng học, cảm giác dinh dính trong lòng bàn tay cũng theo gió nhẹ thổi qua mà khô ráo.

"Bạn học Sở."

Đứng tại cửa nhìn thấy mặt Sở Du thất hồn lạc phách thì mặc dù lửa ghen trong lòng cô gái đã sắp đốt cháy mình hầu như không còn, nhưng vẫn cố gắng kéo ra một nụ cười dịu dàng mà ngượng ngùng.

"Là cậu." Sở Du nhận ra cô ta, chính là cô gái ngày hôm qua bỗng nhiên xuất hiện ở trong phòng học.

Cô ta gật đầu một cái, sau đó mặt cúi thấp, một bộ dáng uất ức, dịu dàng nói với anh, "Chúng ta có thể tới một nơi yên tĩnh nói chuyện một lát được không? Về chuyện ngày hôm qua ở trong ngăn kéo đồ. . . . . ."

Cô ta muốn nói lại thôi khiến Sở Du không khỏi nhíu mày, anh vốn muốn cự tuyệt yêu cầu của cô ta, nhưng vừa nghĩ tới lá thư trong ngăn kéo ngày hôm qua, anh không tình nguyện lắm, nhẹ gật đầu một cái.

Hai người cùng nhau rời đi, làm cho vô số người suy đoán.

Thư viện

Cô gái lấy phong thư tinh sảo ra từ trong túi xách, đưa trả lại cho anh. Sau đó áy náy nói với anh."Bạn học Sở, lá thư này là tiểu Ý bảo tôi trả lại cho cậu. Cậu ấy nói, rất xin lỗi, cậu ấy không thể tiếp nhận tình cảm của cậu, còn nữa, xin cậu sau này đừng viết những thứ này cho cậu ấy nữa, cậu ấy cảm thấy rất phiền."

Khuôn mặt Sở Du cứng đờ nhận lấy lá thư, thật lâu không nói, đau đớn trong con ngươi thật sự làm cho trái tim người ta không khỏi có cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo.

"Bạn học Sở tớ. . . . . ."

"Tại sao bảo cậu đến nói với tôi?" Anh ngẩng đầu lên, ngắt lời cô ta, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô ta.

Cô ta hơi sững sờ, ngay sau đó nhẹ nhàng nói, "Cậu ấy và cậu là bàn trên bàn dưới, nếu như tự mình đến nói với cậu, cậu ấy cảm thấy tương đối lúng túng, cho nên liền nhờ tớ giúp cậu ấy cự tuyệt cậu."

"Tôi không tin." Anh lạnh lùng thốt lên, lá thư trong tay bị năm ngón tay anh nắm chặt thành giấy vụn, lúc này năm ngón tay trắng nõn trồi lên những gân xanh, ngay cả móng tay mềm mại cũng phiếm màu trắng xanh.

Cô gái âm thầm cắn răng, bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi, một lúc sau, cô ta mới khó khăn nhìn anh, hèn nhát mở miệng, "Tiểu Ý, thật ra thì cậu ấy đã có bạn trai."

Sở Du luôn luôn lấy biểu tình lạnh lùng quen có bỗng khuôn mặt xuất hiện rạn nứt, ngón tay nắm chặt lá thư của anh chợt buông ra, lá thư im lặng rơi xuống đất, đôi mắt anh bị kinh sợ, ngạc nhiên và đau đớn đồng thời chiếm cứ.

Anh cảm giác buồng tim của mình giống như là bị người ta dùng lực nắm kéo không ngừng, điên cuồng nắm kéo, đau không thôi, nhưng vừa không có cách nào ngừng đau, anh cảm giác buồng tim của mình tựa như bị đập vụn.

"Tôi không tin. . . . . ." Anh tự mình lẩm bẩm, đầu ngón tay trên bàn không ngừng run rẩy, sợi tóc trên trán che kín tròng mắt thâm thúy của anh, chỉ để lại một bóng ma.

"Tớ không có lừa cậu, nếu cậu không tin, hôm nay tan học thì bạn trai tiểu Ý sẽ đến đón cậu ấy. Cậu có thể đi nhìn xem." Cô ta nhẹ nhàng lưu lại những lời này, tiếng chuông vào học chậm rãi vang lên, cô ta nhìn anh thật sâu một cái, rời khỏi thư viện.

Sau khi tan học

Từng tốp học sinh kéo thành nhóm đi ra cửa trường học, Lương Ý đứng ở cửa trường học, hết nhìn đông tới nhìn tây. Hồi lâu đi qua, cô gái bước nhanh ra cửa trường học, thở hồng hộc đi tới trước mặt cô, cúi người xuống, "Thật xin lỗi, vừa rồi tớ có chuyện, cho nên đến muộn."

"Không sao, chúng ta đi thôi!" Lương Ý thờ ơ cười cười.

Lương Ý đang chuẩn bị rời đi, cô gái lại đột nhiên dừng bước lại, nói với cô, "Tiểu Ý, xin lỗi, tớ quên cầm bài tập số học hôm nay. Nếu không cậu trở về trước đi."

Lương Ý chép miệng, sau đó gật đầu một cái, rời đi. Đứng ở sau lưng cô, cô gái lại nhếch lên nụ cười châm chọc nhìn bóng lưng cô rời đi, lẳng lặng đứng nghiêm ở trước cửa trường.

Một thân một mình đi lại ở trong hẻm nhỏ, Lương Ý nhảy trái nhảy phải nhảy về phía hướng về nhà, "Tiểu Ý?" Một giọng nam kinh ngạc truyền đến, Lương Ý xoay người lại, nhìn thấy người đến là hàng xóm Trịnh Tụng Dịch, anh Trịnh, vì vậy vung tay lên, cười đi về phía anh ta chào hỏi, "Anh Trịnh."

"Tiểu Ý, sao hôm nay em về nhà một mình?" Trịnh Tụng Dịch chạy chậm tới trước mặt cô, kéo ra nụ cười sảng khoái, sờ sờ đầu cô.

"Ạm Trịnh, anh đừng sờ đầu em nữa, sờ nữa sẽ thành đầu trọc." Lương Ý không vui mừng lắm gạt tay anh ta ra.

"Sờ một cái thì làm sao sẽ thành đầu trọc, nhất định là chú Lương nói cho em, có đúng hay không?" Trịnh Tụng Dịch suy đoán.

Mặt Lương Ý kinh ngạc nhìn anh ta, "Làm sao anh biết?"

"Bởi vì chú Lương đầu trọc á! Chú ấy chắc chắn sẽ không thừa nhận nguyên nhân chú ấy đầu trọc là bởi vì chính chú ấy, cho nên nói với em là bị người ta làm cho thành đầu trọc, dùng để chứng minh mình đầu trọc không phải là bởi vì mình." Trịnh Tụng Dịch nhẹ nhàng cười, vừa nghĩ tới nghĩa chánh ngôn từ chú Lương dạy Lương Ý thì không nhịn được cười lớn.

Lương Ý ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra, "Hoá ra là như vậy!"

"È hèm. Chúng ta đi thôi!" Trịnh Tụng Dịch lại đưa "ma chảo" ra sờ sờ đầu Lương Ý.

Lần này Lương Ý không có cự tuyệt, chỉ dùng bộ dáng oán phụ nhìn anh chằm chằm.

"Đùng!"

"Thứ gì?" Lương Ý nghe được tiếng vang, vội vàng xoay người lại, phát hiện thùng rác cách hơn 10m đổ xuống, đồ bỏ đi phân tán đầy đất.

"Có lẽ là gió thổi . Chúng ta đi thôi." Trịnh Tụng Dịch cau mày, kéo tay Lương Ý qua, xoay người rời đi.

Lương Ý quay đầu lại nhìn mấy lần sau cũng đi theo rời khỏi ngõ hẻm.

Buổi tối

Trong phòng không ngừng phát ra tiếng "bịch bịch", đó là tiếng vật thể rơi dưới đất, cái âm thanh này đã kéo dài chừng 20 phút, người giúp việc đứng ở cửa phòng thấp thỏm nhìn cửa phòng, cũng không dám tùy tiện tiến vào.

"Xảy ra chuyện gì?" Quản gia nghe người giúp việc báo cáo, vội vàng chạy tới, chất vấn người giúp việc tại chỗ.

Các người giúp việc nghe quản gia chất vấn, đều hạ thấp đầu, không nói.

"Nói mau!" Quản gia lạnh giọng quát. Đám giúp việc không khỏi sợ run cả người, sau đó mới ấp úng mở miệng, "Là thiếu gia, hôm nay thiếu gia trở lại đã vào trong phòng không ngừng ném đồ đạc, cũng không cho chúng tôi vào."

Quản gia nhíu mày, lạnh giọng nói với họ, "Các người đi xuống trước!"

"Vâng" Các người giúp việc gật đầu một cái, vội vàng rời đi.

Sau khi toàn bộ người giúp việc rời đi, quản gia gõ cửa phòng một cái, người bên trong phòng vẫn không đáp lại, tiếng vật thể rơi xuống bên trong phòng vẫn liên tiếp không ngừng, quản gia gõ cửa lần nữa, bên trong gian phòng vẫn không đáp lại.

Quản gia bất đắc dĩ móc chìa khóa ra, mở cửa, cả phòng bừa bãi khiến ông ta không khỏi sững sờ, tất cả đồ bên trong gian phòng có thể ném thì lúc này đã bị ném toàn bộ ở trên sàn nhà, cả căn phòng gần như không có một vật thể nguyên vẹn, trừ vật thể to lớn còn có thể giữ được đầy đủ tình trạng bên ngoài ra. Mà mặt Sở Du tái nhợt giờ phút này trong tay còn giơ cao đèn bàn tuyệt đẹp, đang chuẩn bị ném xuống.

"Thiếu gia, cậu làm sao vậy?" Quản gia cau mày hỏi.

Sở Du không trả lời ông ta, lúc này đang thở dốc có chút gấp rút, gương mặt lạnh lùng mang theo dữ tợn đáng sợ, hung tợn chất vấn ông ta, "Ông vào để làm gì?"

"Thiếu gia, hôm nay tâm tình của cậu không tốt sao?" Quản gia đi thẳng tới trước mặt anh, đoạt lấy đèn bàn trong tay anh.

"Không có quan hệ gì với ông!" Đèn bàn bị đoạt đi, tâm tình của anh càng thêm hung ác, anh dùng lực đẩy quản gia trước mặt ra, quản gia không phòng bị nên bị xô ngã xuống mặt đất, rơi xuống mảnh kính tán lạc ở dưới đất, máu tươi nhất thời chảy đầy đất. . . . . .