Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 32: Thủ cấp




Bóng đêm đã có chút thâm, thân ảnh của Lâm Phóng mảnh khảnh đứng đó lại làm cho người ta có cảm giác áp bức vô hình.

Hai tròng mắt của hắn cùng bầu trời đêm hoà cùng một màu, trong đêm hè, lại khiến ta rét lạnh thấu xương.

“Ta vẫn chưa……” Ta đang muốn nói ‘Ta vẫn chưa cậy mạnh.’

“Chiến Thanh Hoằng!” Hắn cắt ngang lời nói của ta, “Ngươi đi theo ta đã nhiều ngày, chẳng lẽ không biết đạo lý lượng sức mà làm? Nếu ta cũng giống như ngươi, thông suốt gặp người liền cứu, chỉ sợ người của chúng ta, đã sớm chết vô số lần!”

“Ta hiểu. Nhưng thấy Cao tướng quân ở ngay trước mặt ta rơi xuống, ta không thể trơ mắt đứng nhìn!” Hắn cũng là cánh tay của ngươi a!

“Vớ vẩn! Biết rõ không thể làm mà lao vào, thật ngu ngốc!” Hắn mắng, “Hay ngươi cậy chính mình có bảo giáp hộ thân, tùy ý làm bậy? Ngươi có biết nếu thực là rơi xuống thành, cho dù đến Hạ Hầu Dĩnh tới, cũng khó mà cứu được ngươi!”

Ta ngơ ngẩn nhìn hắn, rõ ràng hắn từ trước tới giờ không tức giận –

May mắn hắn không biết, kỳ thật ta không có bảo giáp, nếu không hắn nhất định sẽ phát hỏa càng lớn.

Một lúc lâu sau, chúng ta đều không nói lời nào.

“Cũng biết sai rồi?” Hắn gập lại cánh tay áo cúi đầu nhìn ta, giọng nói đã khôi phục lại vẻ sóng nước chẳng dao động ngày thường.

“Không biết.” Ta trừng hắn, “Nếu như có lần nữa, ta vẫn sẽ cứu, dù chỉ là một binh lính bình thường.”

Hắn nhìn ta một cái, không nói chuyện, quay đầu đi, thân ảnh mảnh khảnh dưới ánh trăng dần dần đi xa.

Ta biết là hắn đúng, ta hôm qua thiếu chút nữa mất đi tính mạng. Nhưng ta không phải Lâm Phóng người trên lưng gánh cả võ lâm. Tập võ để hành hiệp trượng nghĩa, không thể thấy chết không cứu, đây chính là đạo lý đơn giản của ta.

“Đông — đông — đông –”

Trong lòng ta cả kinh, xoay người lại, chỉ thấy Lâm Phóng cũng dừng bước.

“Đông — đông — đông –” Tiếng trống nặng nề phảng phất như phát ra từ địa ngục sâu tối truyền tới, nháy mắt liền muốn bừng tỉnh cả thành Miện Dương.

Ta thả người đến bên cạnh Lâm Phóng.

“Quân – địch – đánh — úp” Cửa thành phía Tây, phía Đông, có người điên cuồng la hét.

“Khẩn – cấp — tập — kết –” Cửa thành Bắc có người gầm lên giận dữ.

Ta hoảng sợ kinh hãi, đột nhiên quay đầu nhìn Lâm Phóng. Sắc mặt hắn nặng nghiêm túc nói: “Hồi doanh.”

——————

Đã là bình minh, mặt trời đỏ bừng từ sau tầng mây thật dày lộ ra hơn nửa. Sáng sớm tháng bảy, có chút lạnh lẽo, trong không khí ngập tràn sát khí.

Ta dựa vai vào tường thành lạnh buốt, nhìn mây dày đặc phía chân trời. Bên cạnh ta, từng tốp binh lính ngổn ngang lộn xộn do mới ngủ dậy.

Huynh đệ La Vũ không xấu hổ là thân kinh bách chiến*, mấy ngày vất vả này bảy người bọn họ vẫn không có một chút hao tổn.

*Thân kinh bách chiến: Đã có kinh nghiệm trải qua trăm trận chiến.

Một thoáng bóng trắng hiện lên, ở cự ly cách chúng ta bảy tám thước ngừng lại, rồi quay người đi. Ta rủ lông mi — Lâm Phóng một đêm không ngủ, lúc này thế nhưng còn ở nơi này tuần tra. Nghe nói Tuyên Khải tướng quân đêm qua đã chạy, hiện tại không biết có còn ở trong thành hay không.

Có thể thời tiết rất nóng, đầu của ta có chút choáng váng, cũng có chút nghi hoặc. Ta lĩnh triều đình phong tước, nhanh chóng trở thành võ tướng. Nhưng như vậy có đúng không? Nhóm người chúng ta, có kiếm khách tốt nhất, có dụng độc tốt nhất, có đao thủ lợi hại nhất. Nhưng đến nơi này, năng lực lại cực kì bé nhỏ!

Lâm Phóng, hai mươi bốn hộ vệ và những người khác, có nghi hoặc giống ta hay không?

Một nam tử ngồi bên cạnh ta khẽ chuyển người, mở to mắt nhìn ta, nói: “Tướng quân vất vả rồi.”

Ta cười cười: “Nào có cực khổ!”

Một bên La Vũ không mở mắt, hàm hồ nói: “Tuổi tác của tướng quân, đáng ra phải ở trong nhà chờ gả cho nam nhân rồi sinh con đẻ cái.” Nam tử kia tiếp lời: “Đúng vậy! Tướng quân, ngươi có người trong lòng chưa?” Lời vừa nói ra, một bên bảy tám người đều mở to mắt nhìn ta.

Lời nói của bọn họ khiến trong lòng ta buồn phiền.

Ôn Hựu, Ôn Hựu! Vốn tưởng rằng sau khi đến Miện Dương, có thể cùng hắn thư từ qua lại. Nhưng hôm nay thành Miện Dương bị vây, không thể trao đổi thư tín với bên ngoài. Đoán chừng Ôn Hựu đang vì ta mà lo lắng không thôi!

Nghĩ đến ngày ấy rời khỏi Kiến Khang, hắn một thân áo trắng buồn rầu đưa tiễn, trong lòng ta có chút chua xót.

Hắn từng nói là ‘vạn sự có ta’. Nhưng bây giờ, Ôn Hựu, ngươi ở Kiến Khang có tốt không? Trong lòng có nhớ mong ta?

Một bên La Vũ ước chừng thấy sắc mặt ta không đối, khiển trách mắng: “Nói bậy cái gì, tướng quân vẫn là hoàng hoa khuê nữ, các ngươi nói những câu hồ đồ đó? Thật láo xược!”

Mọi người liền an tĩnh trở lại, những người lúc trước hỏi nam nhân của ta, có chút bất an nhìn ta một cái.

“Không ngại……” Ta nói: “Ta chỉ là nghĩ đến ……người thương của ta.”

Bọn người La Vũ tựa hồ đều ngẩn ngơ, bất chợt ha hả cười lên.

Cười một trận, rồi an tĩnh trở lại. La Vũ lấy phong thái tâm phúc của ta, nghiêm túc nói: “Tướng quân, ngươi nhất định muốn sống sót trở về, gặp lại hắn.”

“Đó là đương nhiên!” Ta cầm lấy kiếm, chậm rãi đứng lên.

Ánh sáng ban mai hiện lên mờ mờ, chiếu rọi tường thành xám tro. Đêm qua những người chết trận đã được chuyển xuống dưới cổng thành, đưa mắt nhìn lại, cổng thành chất đầy thi thể binh lính.

Mà dưới cổng thành quân Đỗ Tăng dường như cũng mỏi mệt, ở trên sườn núi nhỏ cự ly cách cổng thành không đến nửa dặm, chỉ thấy một mảnh màu đen, an tĩnh đợi chờ.

Từ khi quân địch vây thành tới nay, khó có được yên tĩnh như thế.

Một trận tiếng trống nặng nề đột ngột vang lên trong sáng sớm yên tĩnh. Tiếng trống nghe chẳng hề to, lại xuyên qua cổng thành bằng đá chiếm lấy khí thế, nháy mắt bao phủ cả thành Miện Dương. Binh lính trên cổng thành nháy mắt bừng tỉnh, xoa mắt đứng lên.

Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy đội quân trên triền núi kia cũng bắt đầu khởi động. Cờ đen thêu một chữ ‘Đỗ’ đón gió tung bay, bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào hào quang vạn trượng.

Chúng ta đều hiểu được, quân địch sau hai canh giờ nghỉ ngơi, sắp phát động một trận công kích mới.

————————

Dao găm Ôn Hựu tặng ta tuy rằng khéo léo tinh xảo, nhưng lại sắc bén dị thường, chém người như cắt hoa, chỉ phát ra một tiếng “xuy –” nhỏ, địch nhân nháy mắt đã toi mạng. Thi thể dưới chân ta càng lúc càng nhiều, mũi tên từ dưới cổng thành bay về phía ta cũng càng ngày càng dày.

“Thanh Hoằng, tránh ra!” Trầm Yên Chi kêu lên một tiếng, ta cúi người né tránh, nàng giơ tay lên, một trận bụi phấn liền hướng về phía bảy tám binh lính vừa mới leo lên trên cổng thành. Có binh lính sợ tới mức ngã xuống cổng thành, càng nhiều người gào thét chói tai cào mặt cùng thân thể mình, một lát sau bộ mặt dữ tợn tắt thở ngã xuống đất.

Trầm Yên Chi dùng đến loại độc dược độc nhất. Nhưng cho dù nàng có là cao thủ dùng độc, cũng không thể tạo ra chuyện như trong tiểu thuyết truyền kỳ, lấy một người xoay chuyển cả chiến cuộc.

Trên tường thành lại có thêm ba người, đều hóa trang thành binh lính tầm thường. Ta chợt thấy hơi thở xung quanh biến đổi, trong lòng cả kinh, hô lên: “Yên Chi, cẩn thận!”

Muộn rồi. Trầm Yên Chi vẫn tiếp tục hướng về phía bọn họ tung ra khói độc, lại thấy một người trong số đó tung người bay lên cao hơn nửa trượng, nháy mắt đã rơi xuống phía sau Trầm Yên Chi. “Oành –” một chưởng nặng nề tung ra, chỉ nghe thấy nàng rên lên một tiếng.

Ta vội vàng phi đến, lại bị hai kẻ còn lại ngăn trở, trơ mắt nhìn Trầm Yên Chi che lồng ngực, ngã xuống đất.

Ta ném xuống dao găm, rút ra Quyết cùng hai người kia quần đấu cùng một chỗ, hai kẻ này võ nghệ không tầm thường, cùng binh lính tấn công cổng thành lúc nãy hoàn toàn bất đồng. Cũng không phải người của Giang Đông!

Sau lưng bỗng nhiên có lãnh hàn khí tới gần, ta cảm thấy kinh hãi, trước mặt hai người thế công cũng sắc bén đột ngột, khiến cho ta không thể xoay người.

“Tướng quân cẩn thận!” Có người đột nhiên hô lên, cùng với một âm thanh trầm đục, hàn khí kia đột nhiên biến mất!

Âm thanh ấy vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến ta mỗi lần đem đao kiếm cắm vào ngực của quân địch, nghe thấy âm thanh này đều nhíu mày.

Ta hoảng sợ kinh hãi, Quyết trong tay càng thêm sắc bén, hai người kia bị ta đẩy lui hai bước, ta quay đầu.

Kẻ đánh cho Trầm Yên Chi bị thương kiếm quang chớp động, chậm rãi từ thân thể một người rút ra. Binh lính lúc trước trêu ghẹo đang lấy thân mình che ở sau ta, phần lưng máu chậm rãi chảy.

Hắn là huynh đệ của La Vũ. Đúng, hắn gọi Cố Thanh Sơn, một cái tên thật nho nhã, năm nay hai mươi hai, chưa cưới vợ. Hắn mấy ngày trước, hướng ta tuyên thệ, nguyện cả đời trung thành.

Hắn ngã xuống dưới chân ta, đôi tay vừa lúc ôm lấy chân ta, gương mặt nỗ lực ngẩng lên, hai mắt vẫn bất khuất cố mở ra. Máu ngấm ra rất nhanh, ban đầu chỉ thấm một phần lưng, nhưng ngày càng nhiều, càng nhiều máu, nhuộm đỏ cả tấm lưng to bản của hắn, nhỏ xuống cả dưới chân ta, ta biết.

Rời khỏi hắn hai ba bước chân, Trầm Yên Chi hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt xanh đen, không rõ sống chết.

Ta ngẩng đầu, chậm rãi liếc nhìn ba kẻ vừa giết một huynh đệ vừa đả thương một người tỷ muội trước mặt ta. Bầu trời, lầu cổng thành, người trong mắt ta dần dần hòa thành một khối, chung quanh tiếng trống đinh tai nhức óc, tiếng chém giết dần dần biến mất.

Chỉ còn ba người trước mặt, đứng ở trước kiếm của ta.

Trong đó một người mở miệng, nói cái gì đó, rồi xách đại đao hướng về ta chém tới. Kẻ giết Cố Thanh Sơn cũng nhún người, trực tiếp công kích trước ngực ta; còn một người, đứng ở phía sau, chưởng khí mạnh mẽ hướng tới gần vạt áo ta.

Cảnh tượng như vậy, giống như đã gặp qua. Cũng đã từng có có một lần, mắt và lỗ tai của ta cái gì cũng không nhìn thấy, không nghe đến, chỉ có một mục đích, khiến ta không chú ý sinh tử để thực hiện.

Đúng, là lần trước ở Quảng Châu. Nhiều hắc y nhân vây quanh công kích ta như vậy, ta chỉ biết chém giết để mở một con đường máu, đi cứu Lâm Phóng. Một lần ấy cũng giống như hôm nay.

Hôm nay, mục đích của ta chính là giết ba người trước mắt, còn có nhiều người nữa.

Xung quanh rất yên tĩnh, ta bỗng nhiên muỗn hét lên. Thế là ta ngửa đầu thét dài một tiếng, động tác của người trước mặt tạm dừng một chút. Ta cười cười, Quyết trong tay vung lên chói mắt.

Một hồi, ba kẻ kia rốt cuộc cũng ngã xuống bên cạnh ta, ta ngồi xổm xuống, đẩy ra tóc ở hai bên tai của bọn hắn, quả nhiên đều có ấn ký hình đao — bọn hắn là người của Uy Vũ đường. Ta nhìn bọn hắn sắc mặt không còn chút huyết khí, nhặt lên dao găm, níu chặt lấy búi tóc của bọn họ.

“Roẹt – roẹt – roẹt.”

Ba tiếng này, có chút giòn, đoán chừng là bởi vì phần cổ người, huyết mạch nhiều. Máu tươi ồ ồ chảy ra nhuộm đỏ đôi tay, ta đứng lên, chỉ thấy dưới tường thành, như cũ có liên tục không ngừng binh sĩ mặc áo giáp đen cố gắng trèo lên tường thành.

Nơi xa, dưới cột cờ dựng thẳng, ngân giáp tướng quân kia lạnh lùng nhìn phía này.

Ta nén khí. Một, hai, ba! Ba cái đầu từng cái một ở trong không trung vẽ ra đường máu.

Đội quân bảo vệ tên tướng quân kia nhất thời rối loạn! Ngựa hí ầm ĩ, lập tức che chắn bảo vệ trước tướng quân ấy. Hắn lại không nhúc nhích chút nào.

Vẫn cách rất xa. Ba cái đầu rơi xuống cách phía tướng quân kia hơn một trượng, rất nhanh bị đẩy ra ngoài.

Một trận mưa tên lập tức đáp trả lại cho ta, ta nhẹ nhàng né tránh. Quay đầu, lại thấy đám người La Vũ đứng ở chỗ không xa, ngơ ngẩn nhìn ta.

Sau lưng bọn họ, càng nhiều binh lính trèo lên cổng thành. Một góc tường thành chẳng biết lúc nào, dựng thẳng lên một lá cờ lớn màu đen. Mặt trời đã có chút chói mắt, ta híp mắt nhìn lá thêu chữ “Đỗ” tung bay trong gió. Một chữ này so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn.

Quân của Đỗ Tăng, đã công chiếm được lầu cổng thành rồi sao?

Mà cách chiến kỳ ấy mấy bước xa, một thân ảnh màu trắng mặt hướng về phía ta, an tĩnh mà đứng, cô tịch đơn bạc không nói nên lời.

Lâm Phóng, cuộc chiến này, chung quy vẫn là muốn làm ngươi thất vọng sao? Ngươi chẳng qua chỉ là người trong võ lâm, nhưng lại bị cuốn vào chiến trường. Chỉ vì ngươi từng nói –

“Nam nhi sống trên đời, chỉ vì non sông này.”

Mấy người La Vũ dường như muốn nói cái gì, đi về phía ta, lại bị binh lính công thành cuốn lấy.

Một mình ta đứng ở góc khuất.

Mặt trời thực có chút chói mắt. Ta bỗng nhiên cảm thấy, ngân giáp tướng quân kia có chút ghê tởm. Hắn cứ an tĩnh như vậy đứng ở chỗ ấy, chỉ huy hàng vạn người đến chịu chết cùng sát hại người khác.

Lâm Phóng, ngân giáp tướng quân này là hoạ trong lòng ngươi sao? Là mấu chốt quyết định chiến tranh giữa hai bên thắng hay bại sao?

Tốt thôi, ta đi giết hắn.

Ý niệm này vừa xuất hiện, trong lòng ta liền quyết không buông lỏng. Nắm chặt Quyết, đem dao găm cắm về trong giày, ta nhảy lên tường thành.

Chiến trường trên dưới cổng thành tụ tập trên vạn người, bụi mù cuồn cuộn.

Rõ ràng cách như vậy, ngân giáp tướng quân kia lại như có tri giác, lập tức hướng về phía ta đang đứng. Ta gần như có thể cảm nhận được tầm mắt sắc bén của hắn.

Ta không còn chần chờ, thả người nhảy xuống.

Phía sau, dường như có người hô hoán cái gì. Ước chừng là đám người La Vũ!

Không, các ngươi không cần lo lắng, công phu của ta rất tốt, ngay cả sư phụ đều muốn tán thưởng, ngay cả Ôn Hựu cũng phải chịu thua.

Nghe nói, võ công của ta trong bảng xếp hạng của võ lâm ở vị trí thứ hai, Ôn Hựu đứng đầu tiên.

Cho nên, thiên quân vạn mã này, đối với ta cũng chỉ là mấy bước chân. Quyết trong tay ta, là binh khí thích hợp nhất để giết người. Ngân quang từ thân kiếm bắn ra chói mắt, cũng như ý chí trong lòng ta.

Không có một cung thủ nào bắn tên kịp, thiên quân vạn mã chân dưới chân ta gào thét, nháy mắt ta đã tới mấy trượng bên ngoài.

Ta xoay người một cái, tránh thoát một loạt giáo thương, lao xuống chỗ ngân giáp tướng quân kia.