Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 6: Ôn kiệu




Ngày thứ hai, hộ vệ của Lâm Phóng lại tới .

“Tiểu Lam, nhận lấy thiệp đi.” Ta hướng nàng nói.

“Tiểu thư, lần này hắn đến không phải đưa thiệp.” Tiểu Lam đem tên hộ vệ kia kéo đến trước mặt ta.

“Chiến tiểu thư, công tử nhà ta mấy ngày gần đây đang bận chuẩn bị cho đại hội võ lâm, nên bảo tiểu nhân tới thông báo một tiếng, sau võ lâm đại hội mới tiếp kiến tiểu thư được.”Tên hộ vệ vẻ mặt đơn thuần chất phác nói.

Lâm Phóng thân thể gầy yếu, còn chuẩn bị được gì cho đại hội võ lâm? Khẳng định lại bị Cố gia đem ra làm chiêu bài dùng.

Ta gật gật đầu: “Đã biết .”

“Công tử sai tiểu nhân đưa tới một ít quà tặng, mời tiểu thư nhận lấy.”

Ta mở ra bao đồ, là một ít quần áo.

Một bộ quần áo màu lam, bộ còn lại màu trắng, cổ tay thêu hoa lá xanh đỏ, dải lụa mềm mại tinh tế. Cả hai đều do loại vải thượng đẳng dệt thành. Còn có mảnh lụa màu đen để thắt lưng.

Váy kia bên dưới cực kỳ rộng rãi, cũng không giống quần lụa mỏng bình thường nhiều tầng tầng lớp lớp, rất thích hợp cho người luyện võ mặc.

Nhịn không được ta liền mặc thử một chút. Vai, thắt lưng, chân… lại cực kỳ vừa vặn, không thừa một phần, không thiếu một phân.

Tiểu Lam một trận kinh hô: “Lâm công tử ánh mắt thật tốt, kích thước không sai tí nào. Tiểu thư, cô hãy tha thứ cho hắn đi!”

Nói thừa, đương nhiên không sai tí nào, hắn ngày đó đã sờ soạng qua rồi còn gì!

Xuất thân sơn dã như ta, chưa hề có được mặc qua quần áo đã đẹp đẽ lại thực dụng như vậy.

Ta nói: “Được rồi, nể mặt ngươi, ta liền tha thứ cho hắn lần này.”

___________________________________

Tên hộ vệ kia đi không được lâu thì lại có người đến đưa thiệp, trên thiệp là nét chữ mạnh mẽ phóng khoáng: “Ôn Kiệu.”

Thái tử con vợ lẽ, Kiến Khang danh sĩ — Ôn Kiệu.

Cũng là cha Ôn Hựu.

Ta khép tấm thiệp lại: “Tiểu Lam muốn gặp Ôn công tử không?”

Tiểu Lam ánh mắt sáng hẳn lên, rất nhanh ném xuống bộ quần áo đang cầm trên tay, gật đầu như băm tỏi: “Muốn! Muốn! Muốn!”

“Nhưng ta sẽ không dẫn em đi!”

Tiểu Lam lại giả bộ đáng thương liên tục hứa hẹn :“Về sau mọi chuyện đều nghe theo tiểu thư, sau này tiểu thư có sai em đi trộm bảo bối của lão gia cũng tuyệt đối không chối từ.”

Ta hài lòng gật đầu, vui vẻ dẫn nàng đi đến Ôn phủ.

Bộ đồ mới mặc vào luyến tiếc không nỡ cởi ra, nên ta dứt khoát trực tiếp mặc vậy đi. Một đường có không ít người ánh mắt kinh ngạc nhìn ta, Tiểu Lam không quên mua một cái đấu lạp cho ta đội, đến Ôn phủ mới tháo xuống.

Khi đến Ôn phủ, Ôn đại nhân cùng ba đứa con của hắn đang ăn cơm.

Thấy chúng ta, bốn người đều ngẩn người, đặc biệt là Ôn Hựu, biểu tình dường như gặp quỷ — hắn nhất định là không nghĩ đến, một ngày kia ta sẽ trở thành thượng khách của cha hắn! Ha ha ha!

Ôn đại nhân vung tay hướng ta nói: “Chiến cô nương có muốn dùng cơm trưa?”

Thế là ngồi xuống, vùi đầu ăn cơm.

Vịt hoa quế, rõ xào rau ngải, canh trứng gà, dưa muối, canh huyết vịt. Đồ ăn đơn giản, hương vị lại thượng hảo.

Ăn xong, Ôn đại nhân bàn tay lại vung lên, ba nhi tử trầm mặc không nói một tiếng, rời khỏi bàn. Ta sáng tỏ thông suốt — khó trách Ôn Hựu lại trầm mặc ít lời như vậy, gia giáo thật chặt.

“Chiến cô nương trước kia có từng tới Kiến Khang?” Ôn đại nhân giọng nói không nhanh không chậm, khiến ta như tẩm gió xuân.

“Không có, đây là lần đầu tiên ta rời khỏi nhà.” Ta cung kính hồi đáp.

Ôn đại nhân bỗng nhiên đứng lên, hướng ta vái lạy: “Ngươi đã cứu tánh mạng của khuyển tử, ta đây cảm kích khôn cùng!”

Ta có chút kinh ngạc, thì ra Ôn Hựu không có đem thực tình nói cho cha hắn.

Bất quá ai làm người đó gánh: “Ôn đại nhân, ngươi sai rồi. Là ta đã hạ dược Ôn Hựu trước, mới khiến cho hắn bị đạo sĩ kia bắt đi. Sau đó cũng là Hạ Hầu Dĩnh thúc thúc đã cứu chúng ta.”

Ôn đại nhân tựa hồ chẳng hề kinh ngạc, ánh mắt chợt lóe lên, nói: “Tử Tô hắn bị ngươi hạ dược, là hắn sơ ý; mà ngươi cứu hắn trên tay tên đạo sĩ kia, lại cũng là sự thật.”

Tử Tô?

Ta ở trong lòng mặc niệm này hai chữ. So với tên kia dễ nghe hơn nhiều.

“Ôn đại nhân lòng dạ thực là rộng rãi.” Ta nói: “Ta thực sự không quan tâm. Về sau nếu như có việc cần nhờ đến Chiến gia, cứ mở miệng. Đương nhiên, không phải là việc thương thiên hại lý* gì, Chiến gia sẽ dốc hết sức.”

*Thương thiên hại lý: Chỉ những việc xấu xa, tàn nhẫn không tính người.

Trước kia ta rất hâm mộ cha, có thể cực kỳ hào hùng nói với mọi người: “Về sau nếu như cần Chiến gia giúp chỉ cần mở miệng.” Vân vân, thật sự là rất có mặt mũi.

Hôm nay đến ta nước chảy thành sông — xem ra chính mình càng lúc càng thích hợp làm môn chủ.

Ôn đại nhân lại ngẩn người, bỗng nhiên ha ha cười: “Ngươi nha đầu này, thực thú vị. Yên tâm, bản quan là người đầu đội trời chân đạp đất, trung quân ái quốc, tuyệt đối sẽ không khiến ngươi làm những việc thương thiên hại lý.”

“Người nhà người có khỏe không?” Ôn đại nhân cười được hiền lành, khiến cảm tình của ta tăng gấp bội, nên đem sơ qua tình hình trong nhà nói ra.

Cuối cùng, Ôn đại nhân thở dài: “Nhân sĩ giang hồ tiêu diêu tự tại. Không giống như chúng ta thân tại triều đình, muôn vàn tục sự quấn thân!”( ý chỉ những điều tầm thường dây dưa).

“Cũng không phải.” Ta cau mày nói: “Ta cũng có rất nhiều lo sầu, cũng có rất nhiều tục sự quấn thân a.”

Võ lâm đại hội, Lâm Phóng, còn có con trai ngươi, không phải đều là chuyện rắc rối sao?

Võ lâm đại hội phải mặc váy này, cũng là chuyện buồn a!

Ôn đại nhân hiền lành nhìn ta: “Ngươi là đứa bé ngoan. Nghe nói ngươi đem noãn tâm châu cho Hạ Hầu Dĩnh?”

“Đúng.” Lẽ nào Ôn đại nhân cũng muốn châu tử?

Không ngờ hắn lại nhìn ta khen ngợi, nói: “Hạ Hầu đại hiệp là nghĩa sĩ Đại Tấn ta, năm gần đây giết rất nhiều hải tặc, tội phạm chạy trốn, lại tiếp tế rất nhiều cho dân chúng nghèo khổ. Hắn muốn bảo vật ấy, nhất định là có nơi để trọng dụng. Ngươi làm rất tốt.”

Nhưng đại bá à, con trai ngươi cũng cùng ta đoạt lấy châu tử a!

Oan gia nên giải không nên kết, thôi thì không nói .

Hàn huyên nửa buổi, Ôn đại nhân tỏ vẻ buổi tối hắn còn có công vụ, nên ta đứng dậy cáo từ.

Hắn cũng không giữ lại, chỉ là mỉm cười nói ta chuẩn bị đại hội võ lâm cho tốt, rồi cho hạ nhân gọi Ôn Hựu đến tiễn ta.

Nhìn dáng vẻ theo lí tự nhiên tiễn khách của hắn, ta thật sự nhịn không được: “Ôn đại nhân, ngài hôm nay kêu ta tới, không còn chuyện gì khác sao?”

Trên mặt hắn tràn ra ý cười. Nói thực, tuổi hắn không đến bốn mươi, cười rộ lên vẫn thực là anh tuấn.

“Thanh Hoằng cho rằng ta có mục đích gì?”

Ta buông tay: “Ta vốn cho là, ngài muốn mượn sức ta.”

Hắn lại muốn cười, ta vội nói: “Tốt xấu gì ta cũng là con gái độc nhất của Chiến gia, Hạ Hầu Dĩnh lại là sư thúc ta, nghĩ đến mượn sức của ta cũng rất bình thường. Không cần ngại ngùng.”

Hắn thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “Thanh Hoằng, ngươi có biết thế lực võ lâm hiện nay?”

Ta ngẩng đầu, vừa lúc thấy Ôn Hựu vừa lúc đi vào.

Ta cất cao giọng nói: “ Võ lâm hiện nay, tranh đoạt vị trí Võ Lâm minh chủ có bốn người. Mạnh nhất là đứng đầu Kiến Khang – Như Ý môn, chưởng môn Tiết Phàm Duẫn nghe nói võ công đạt đến trình độ xuất quỷ nhập thần, đệ tử của hắn đông đảo, lại cùng với quan phú Kiến Khang kết giao bền vững, thế lực to lớn. Thứ hai là Lương Châu Vô Cực Môn, Ôn Hựu bỗng nhiên quật khởi võ lâm Tân Tú, nghe nói võ nghệ ở Vô Cực Môn xếp hàng thứ nhất, vì sao lại trở về Giang Nam võ lâm thật không rõ. Sau đó là Kinh Châu Chiến gia ta. Cuối cùng là Đông Nam Yên Chi giáo. Giáo chủ Trầm Yên Chi am hiểu dùng độc, mị thuật, khinh công, nhưng võ nghệ lại bình thường. Ôn đại nhân, ta nói có đúng hay không?”

Kỳ thật ta là cố ý ở trước mặt Ôn Hựu khoe khoang, quả nhiên thần sắc hắn khẽ động.

Thực cho rằng ta ngốc ư, mấy tin tức này, hôm qua trên “vũ lâm phong thanh” đều viết rành mạch rõ ràng!

Ôn đại nhân cười gật đầu. Ta nhận lấy khích lệ, tiếp tục: “Mà lần này phát ra võ lâm triệu tập lệnh, là Tôn Ngô: Võ Lâm minh chủ truyền nhân – Lâm Phóng Lâm Văn Tuyền. Sau lưng ủng hộ hắn, là Giang Nam sĩ tộc Cố gia. Cố gia muốn chính mình tuyển ra một Võ Lâm minh chủ vừa lòng đi? Thế nhưng ta cùng bọn họ cũng không có giao tình gì.”

Ôn đại nhân nói: “Thanh Hoằng nói rất đúng, nói rất thú vị, ngày ấy tranh đoạt noãn tâm châu, chính là đại đệ tử của Như Ý môn, Tử Tô, ngươi và Trầm Yên Chi tất cả đều trong một buổi tối đụng phải. Người trong võ lâm, đem noãn tâm châu này tranh đoạt, cũng chính là coi như điềm báo của việc tranh đoạt vị trí Võ Lâm minh chủ. Lại không ngờ đến, noãn tâm châu rơi vào tay nha đầu trước sau không coi trọng vật ấy như ngươi.”

Thì ra là thế, đêm đó đại hán xa lạ, nữ tử thướt tha, lại là đại đệ tử của Như Ý môn và Yên Chi giáo giáo chủ! Người nào cũng là lai lịch lớn, đại nhân vật! Ta ngày đó cũng thật là, không biết không sợ a!

“Ôn đại nhân, không dấu gì, ta thật ra đánh không lại con trai ngài.” Ta thành thật nói: “Đêm đó thắng hắn thực sự là may mắn.”

Ôn đại nhân lắc đầu: “Người thắng làm vua, người thua làm giặc. Ngươi cầm được noãn tâm châu đó là bản lĩnh của ngươi.”

Ta càng ngày càng thích Ôn lão tử.

Ôn đại nhân nghiêm mặt, nói: “Nha đầu, nếu thực luận mục đích, bản quan chỉ có một: Ngày nào đó nếu ngươi giành được vị trí minh chủ, hi vọng ngươi lấy thiên hạ muôn dân làm trọng, trung với triều đình, trung với Đại Tấn! Nếu là con trai ta may mắn đứng thứ nhất, hi vọng ngươi giúp hắn giúp một tay, trung nghĩa chính khí, võ lâm thống nhất!”

Ta im lặng chốc lát, cúi người thật sâu: “Được!”

“Tử Tô, ngươi dẫn Thanh Hoằng đi dạo quanh thành Kiến Khang một chút”. Lại quay sang ta: “Nha đầu, vừa rồi ngươi nhắc tới Giải(cua) xác bánh nướng, Vũ Hoa trà, để Tử Tô mua cho ngươi.”

Ta đắc ý nhìn Ôn Hựu, cha ngươi mở miệng, ngươi còn không đảm nhiệm chức nô dịch của ta?

Vẻ mặt hắn trầm tĩnh, rất cung kính nói: “Vâng.”

Ôn đại nhân nhẹ nhàng phất tay áo rời khỏi.

Ta có chút khẩn chương nhìn Ôn Tử Tô.

Hắn liếc nhìn ta, chậm rãi mở miệng : “Nhìn không ra, ngươi còn có thể đem những thứ viết trong “vũ lâm phong thanh” nói ra một chữ cũng không sai.”

Ta biểu tình mạc danh kỳ diệu: “Thiên văn chương ấy…… thật ra là do ta viết a!”

Lần này đổi lại là hắn giật mình, bán tín bán nghi nhìn ta.

Thôi, không đùa hắn nữa: “Ôn Tử Tô, ta lừa ngươi.”

————

Ngã tư đường, hai bên nhà cửa san sát, cửa hàng đèn đuốc sáng trưng, đường phố người đến kẻ đi ồn ào náo nhiệt cực kỳ.

Tiếng đàn sáo du dương uyển chuyển từ phía nam sông Tần Hoài truyền tới, pha lẫn tiếng nữ tử trêu đùa nhau.

Trong đêm tối ở Kiến Khang, tựa như tiếng ai oán của nữ yêu tinh xinh đẹp.

Nhờ hồng phúc của Ôn đại nhân, ta cùng Ôn Tử Tô im lặng đi dạo ở trong thành, không ai nói một lời, lòng tràn ngập biểu tình bất đắc dĩ.

Hắn hôm nay mặc một bộ kim quan hắc bào, ống tay áo rộng rãi buông lỏng, cổ áo cũng đai trắng nạm vàng, sắc mặt hắn như ngọc, mặt mày sinh động.

Chúng ta cứ im lặng đi như vậy cũng được một nén nhang , đã có không ít người quay đầu nhìn .

“Ôn Tử Tô, có một ông cụ đang nhìn chúng ta.” Ta hảo ý nhắc nhở.

Ánh mắt hắn bao hàm khinh bỉ cùng khinh thường liếc nhìn ta, tiếp tục bước đi.

Ta……

Vẫn là Tiểu Lam biết điều, mua cho chúng ta hai cái mặt nạ yêu quái.

Ôn Hựu cau mày nhìn mặt nạ, nhưng vẫn tiếp nhận lấy nó đội lên đầu.

Bờ sông Tần Hoài.

Giải xác bánh nướng màu vàng óng , nhân bằng đậu, vỏ bánh vừa mềm vừa xốp……

Ôn Hựu khóe miệng chậm rãi tràn ra ý cười: “Nha đầu, sức ăn của ngươi mạnh hơn cả võ nghệ.”

Trong miệng tràn ngập hương vị thập cẩm của bánh nướng, không thể lên tiếng phản đối, ta xấu hổ đỏ bừng mặt, một chưởng hướng hắn đánh đến — hắn khó có được một trận cười lớn, đột ngột từ mặt đất nhảy lên, vọt đến bên thuyền nhỏ cách đấy ba trượng.

Lại nghe được một thanh âm hùng hậu cười nói: “Hoằng Nhi, Ôn thiếu hiệp, lại gặp nhau!”

Trong lòng ta đột nhiên vui vẻ, chỉ thấy mặt nước lăn tăn rộng rãi trải rộng trên mặt sông, một chiếc thuyền hoa lớn chậm rãi chạy lại. Trước mũi tàu một người dáng vẻ thẳng tắp, đứng phía sau là bảy, tám hắc y nhân trẻ tuổi.

Đúng là Hạ Hầu Dĩnh thúc thúc!

“Cố ý mời không bằng ngẫu nhiên gặp, lên thuyền đi!”

———-

Qua ba tuần rượu.

Cùng ngồi với Hạ Hầu thúc thúc là hai người đệ tử đã ngã xuống, ta hơi ngà ngà say, Ôn Hựu so với ta cũng không khá hơn bao nhiêu, đem luôn mặt nạ của ta túm lấy, một người mang hai cái hắn cũng không chê nóng.

Chỉ có công lực sâu không lường được Hạ Hầu Thúc thúc, càng uống hai mắt càng thanh tỉnh.

Kỳ thật, từ khoảnh khắc đầu tiên bước lên thuyền hoa, ta đã cảm thấy kỳ lạ.

Lúc này thừa dịp chếch choáng say, nhịn không được ta liền nói: “Hạ Hầu thúc, không nghĩ đến người cũng sẽ tới sông Tần Hoài.”

Hạ Hầu thúc là hiệp khách chân chính. Hiệp khách như vậy, trong ấn tượng của ta phải là bố y giản thực, thanh tâm quả dục.( quần áo giản dị, ăn uống đơn giản, tâm hồn trong sáng, hạn chế ham muốn).

Không giống Hạ Hầu thúc hiện tại, bỏ đi trang phục võ sĩ, một thân trường bào màu trắng, tay nắm tách trà, dáng vẻ biếng nhác mà thanh thản, còn có mấy phần khí chất của phú quý vương hầu.

Hạ Hầu thúc khe khẽ mỉm cười: “Ta thuở nhỏ, từng cùng mẫu thân ngươi nhiều lần đi qua nơi đây.” Trong mắt, dường như xẹt qua một chút buồn bã.

Không nghĩ đến mị lực của mẹ, trải qua mười sáu năm triền miên không dứt …… Không hổ là mẹ ta.

Có chút không đành lòng nhìn hắn cô độc — không nói điều không vui nữa.

“Hạ Hầu thúc thúc, ngươi vì sao không đi tranh đoạt vị trí Võ Lâm minh chủ?” Ôn Hựu khó khăn lắm mới nói chen vào được.

Hạ Hầu thúc uống một cốc, cất cao giọng nói: “Các ngươi nói, làm Võ Lâm minh chủ, cần nhất là gì?”

“Võ nghệ.” Ta cướp câu trả lời. Ôn Hựu lại cẩn thận trầm mặc.

“Tử Tô, ngươi cũng cho rằng như thế?” Hạ Hầu mỉm cười nhìn hắn.

“Lòng dạ son sắt.” Ôn Hựu nói: “Còn cần mưu lược.” Khi hắn nói những lời này bộ dạng rất giống cha hắn, có chút chính trực, lại có chút kiêu ngạo.

Hạ Hầu thúc hai mắt sáng ngời, khen ngợi nhìn hắn: “Lời này thật giống lòng ta.” Hắn nghiêm mặt, lại nói: “Triều đình hiện nay, an phận tại Giang Đông, thế nhân đều nói, vương trên ngựa nắm thiên hạ. Bên ngoài Đại Tấn, bắc có Triệu quốc, như hổ rình mồi, tây có Thành quốc, chờ cơ hội mà động.”

Hắn bỗng nhiên đứng lên, xúc động: “Thiên hạ rộng lớn như thế, bây giờ võ lâm, không còn giống trước đây. Triều đình hỗn loạn như thế, người nắm giữ chức võ lâm minh chủ, cần có nhiệt huyết dốc hết sức giúp đỡ Tấn Thất! Võ lâm như rắn mất đầu, Võ Lâm minh chủ, phải là người có tài trí mưu lược, mới có thể nhất thống thiên hạ cùng võ lâm chí sĩ!”

Hắn xoay người, hướng về chúng ta: “Ta tự biết, bản thân mưu lược tài trí không đủ, hơn nữa ta cũng đã già. Hai ngươi tuổi còn trẻ, võ công trên giang hồ cũng thuộc hạng nhất hạng nhì, đều võ học kỳ tài. Chỉ mong các ngươi tận trung báo quốc, xây dựng nên công lao sự nghiệp!”

Ôn Hựu đối với Hạ Hầu Dĩnh càng thập phần kính nể.

Ta lòng nhiệt huyết sôi trào lại nở gan nở ruột xen vào tâm tình, run giọng thăm hỏi: “Cái ấy…… Thúc thúc, ngươi thực cảm thấy ta là một võ học kỳ tài?”

Hạ Hầu thúc cư nhiên bị nghẹn rượu, vội nâng chung trà lên uống từng ngụm lớn.

Ôn Hựu bỗng nhiên lại gần bên tai ta nói: “Lỗ tai của ngươi thật biết chọn lời nói để nghe.” Ta nghiêng đầu, liền thấy đôi mắt hắn dưới năm tầng màu của mặt nạ yêu quái, là một đôi con ngươi đen nhánh lóe sáng.