Mình Thử Yêu Nhé, Cleo?

Chương 43




“Biết nói thế nào nhỉ?” Ash nói. “Trông cậu khá hơn đấy.”

“Cảm ơn.” Cleo đáng ra sẽ trả miếng câu đó, nhưng cô biết anh nói thật. Thêm nữa, cô cần ai đó đưa cô từ viện về nhà.

“Thế còn thằng cha kia thì sao? Cậu có định kiện gã ra toà cho chết không?”

Hừm, đó là một câu hỏi khó. Cô đã được quản lý, đại diện và luật sư của Casey Kruger tới thăm. Casey, thật tài tình là không hề bị thương, chối đây đẩy rằng không gây ra vụ tai nạn này. Theo như lời khai của gã, một con nai nhảy ra ngay trước xe nên Cleo, vì quá sợ hãi, đã đi chệch ra khỏi đường. Nếu cô không đồng ý với bản lời khai như vậy, gã sẽ phải buộc tội cô lái xe nguy hiểm. Hình ảnh của Henleaze Limos sẽ rất đáng sợ, và có nguy cơ hậu quả sẽ cực kỳ khủng khiếp.

Hoặc họ sẽ không làm gì liên quan tới toà án và gã sẽ trả tiền cho cái xe hỏng nặng.

May mà không phải chiếc Bentley Continental.

“Phức tạp lắm.” Graham Cáu kỉnh mới đây đã tham khảo lời khuyên của luật sư về chuyện này. Tự nhích ra khỏi giường, Cleo kêu lên, “Ôi, oái.”

Ash lắc đầu. “Cậu lúc nào cũng phải hơn tớ một bước đúng không? Chỉ vì tớ bị đau lưng nên cậu đã cố tình đâm xe và nhập viện. Đã ai bảo cậu là đứa hay bắt chước và thích chú ý chưa?”

Cleo cầm cánh tay cậu. “Được rồi, nhưng bây giờ cậu đỡ rồi. Giúp tớ ra xe đi.”

“Miễn là mọi người không nhìn thấy cảnh này mà nghĩ tớ với cậu là một đôi.” Ash nhe răng cười nói, “Tớ có chuẩn của tớ, cậu hiểu không?”

Điền xong đơn xuất viện, cô ra về. Cleo biết mình may mắn; dù có trầy xước thâm tím nhưng không bị thương nghiêm trọng. Phim chụp X-quang không có vấn đề gì. Mặt cô bị rách vài chỗ còn cổ thì bị trật nặng, nhưng thế là còn may đấy. Và bác sĩ đã bảo cô chỉ phải đeo nẹp cổ một tuần thôi.

Một cô y tá xinh đẹp, má hồng mắt long lanh, chạy nhanh về phía họ, “Ồ, anh chị định đi rồi à? Chị có khách thăm nữa này!”

Graham Cáu kỉnh? Casey Kruger? Vài vị luật sư nữa? Cứng nhắc xoay cổ nhìn ra cánh cửa đôi dẫn vào phòng bệnh, tim Cleo đập thình thịch rộn rã như gần đây, khi cô nhìn thấy Johnny LaVenture.

“Tại sao cô ta lại đỏ mặt?” Ash lầm bầm. “Anh ta vừa đùa với cô ta trong tủ quần áo à?”

Ash không thù ghét gì Johnny, nhưng ảnh hưởng của Johnny tới đàn bà - OK, tới Fia - khiến anh không thể tha thứ cho hắn được.

“Chào,” Johnny cười nhẹ khi họ lại gần hắn. “Vậy là họ đuổi cậu về à?”

Gật đầu cũng đau. Và nhờ cái nẹp cổ mềm cao nghều mà có lẽ bây giờ cô còn có hai cằm trông rất xấu xí. Cô nghĩ nếu bây giờ không phải là Ash đang quàng tay ôm cô vẻ sở hữu thì Johnny đã có thể chào cô bằng một cái hôn. Cleo nói, “Tớ ổn rồi. Cảm ơn, cậu biết đấy, về đêm hôm đó.”

“Có gì đâu. Tớ mừng vì đã đến giúp được.” Hắn liếc Ash. “Nếu anh muốn tôi có thể đưa cô ấy về nhà. Nếu anh bận...?”

Được đi mà, được đi mà!

“Không sao đâu, tôi đến đón cô ấy mà.” Tay Ash ôm chặt cô. “Để tôi đưa cô ấy về.”

Johnny chầm chậm gật đầu. “OK, hẹn gặp cậu sau nhé. Tối nay tớ sẽ lên London, rồi quay về Norfolk chuẩn bị cho đám ma của cô Barbara.”

“Vậy cảm ơn cậu lần nữa nhé. Vì tất cả mọi thứ.” Lần này Cleo gỡ mình khỏi vòng tay của Ash và vươn ra trước thơm vào má Johnny. Thơm còn đau hơn cả gật đầu, nhưng mùi nước sau cạo râu và bờ má ấm của hắn khiến cho việc đó hoàn toàn xứng đáng. Còn nữa, qua khoé mắt cô có thể nhận ra vẻ ghen tị trên nét mặt cô y tá xinh đẹp.

“Cậu có thể cảm ơn tớ nữa nếu cậu muốn,” Ash nói trên đường về nhà.

“Cảm ơn về cái gì?”

“Cậu muốn về cùng anh ta đúng không? Mà làm thế thì được cái gì kia chứ? Cậu có tình cảm với Johnny LaVenture. Thậm chí biết đâu anh ta cũng có gì đó với cậu, cứ nhìn anh ta chưa có cơ hội tích tên cậu vào danh sách những việc cần làm của anh ta thì biết.” Ash khi cần có thể trở nên rất thẳng thừng. “Nhưng thử nghĩ mà xem, tình trạng cậu lúc này thì làm được gì ra hồn. Mà lại còn xơ xác kinh lên được. Nên cứ kệ anh ta đi, tớ chỉ nói thế thôi. Nếu cậu thực sự muốn mình thành trò cười thì ít nhất cũng chờ đến khi mình khá hơn đã.”

Khi lái xe qua Winterbourne, Cleo kéo rèm che nắng xuống soi mình trong cái gương bé xíu. Tóc tai bù xù, mặt xước xát, và một cái nẹp cổ bằng nhựa dẻo và bọt biển to đùng. Ash có lý.

Anh nhìn cô rồi tốt bụng nói thêm, “Trông cậu cứ như vừa bị mắc kẹt trong máy thái rau ấy.”

“Cảm ơn.” Ta luôn có thể dựa vào bạn bè để được nâng đỡ tinh thần. Để trả đũa anh, cô nói. “Thế chuyện giữa cậu với Fia thế nào rồi?”

“Tớ bảo nhé,” Ash tiếp tục nhìn thẳng con đường phía trước. “Cậu đừng hỏi tớ những câu ác ý. Tớ sẽ không dừng xe bắt cậu đi bộ về.”

Fia không thể tin được cô vừa có một khoảng thời gian tuyệt vời. Ai mà biết được đi thăm vườn thú có thể vui đến vậy? Nhưng đúng thế, và cô chính là người nêu ra ý tưởng đó! Khi cô mời Ash đi cùng với cô, anh rất ngạc nhiên. Nhưng rồi anh bảo được và đó là khởi đầu cho một ngày tuyệt vời hết sảy.

“Đi đâu tiếp bây giờ? Đảo gorilla nhé!” Cầm tay anh, cô chạy qua đám cỏ ngăn cách giữa chuồng sư tử và chuồng khỉ. “Tôi muốn xem mấy chú gorilla con...”

“Không, không, chim cánh cụt trước.” Ash kéo cô đi theo hướng khác. “Mười phút nữa họ sẽ cho chúng ăn. Cô đã cho chim cánh cụt ăn bao giờ chưa?”

“Không được đâu.” Fia đã nhìn thấy biển cấm. “Người săn sóc chúng mới được cho ăn thôi.”

“À, nhưng trước tôi đã từng làm ở đây. Cô không biết à?” Anh hất sợi tóc tơ khỏi mắt rồi nháy mắt với cô. “Nghĩa là ta sẽ cho ăn được.”

Và thật khó tin là họ đã làm như vậy. Cởi bỏ giày tất, cô và Ash bì bõm chân trần dưới chỗ nước nông, cho chim cánh cụt ăn cá sống và quan sát chúng lặn ngụp dưới nước. Đám khách xem sở thú ghen tị quan sát từ bên ngoài hàng rào, vừa cười vừa vỗ tay với những trò hề của Ash khi giao lưu với lũ chim cánh cụt. Cuối cùng, cô nói, “Hôm nay anh rất khác! Tôi rất thích anh thế này!”

Và Ash trả lời, “Nhưng lúc nào tôi cũng thế này. Chỉ là cô chưa bao giờ nhận ra thôi.” Rồi anh nắm tay cô kéo đến chỗ đá ngầm nơi sỏi đá có thể rơi xuống và nước sâu ánh lên trong nắng. “Đi nào, chúng ta cùng bơi đi!”

Đám đông há hốc miệng khi cả hai cùng giơ tay lên lao mình xuống nước như cá heo. Một thoáng trước khi chạm tới mặt nước, Fia tỉnh dậy.

Ơ, chuyện này thật lạ lùng. Cô nhìn chằm chằm lên trần phòng ngủ tự hỏi điều gì đã gây ra giấc mơ này. Cô vừa xem một phóng sự về động vật hoang dã trên ti vi tối qua, nhưng chương trình đó là về chồn meerkat. Và hôm qua cô có đi siêu thị nhưng không hề ghé qua quầy cá tươi...

Chờ đã, phải rồi. Tối qua trong quán rượu khi cô mang đồ ăn ra, Ash và Frank đang ngồi tranh cãi say sưa về những vị ngon khác nhau của bánh Wagon Wheels, Jaffa và, đúng rồi, P-p-penguins.

Mơ mộng là thế đấy. Thật kỳ lạ. Mà trời đất, giấc mơ này như thật vậy. Mà nó không bị nhoà đi như những giấc mơ khác. Tất cả các chi tiết đều rất sinh động và nguyên vẹn.

Ngay đến chuyện nghĩ tới Ash cũng làm cô thấy hơi buồn cười.Trong mơ anh thật tuyệt vời, và có sự kết nối rất tuyệt giữa hai người, cứ như họ đã là bạn thân lâu năm vậy. Trên thực tế thì còn hơn cả hai người bạn thân...

Trở người trên giường, Fia tắt chuông báo thức, mở đài lên vặn qua các kênh cho tới khi dò được BWR. Chương trình của Ash bắt đầu từ bảy giờ phải không nhỉ?

“... vào vị trí nhảy bóng nào. Trên bóng màu cam ta có Pete Gay, và trên bóng màu lục đậm nam tính... grừ... ta có Bruce Xí Béo với ủng đi xe máy. Được rồi, hai vòng quanh phòng thu nào, không được xô đẩy, ba hai một... nhảy!”

Trời đất, thật lạ khi nghe giọng anh ngay sau khi họ vừa cùng nhau cho chim cánh cụt ăn. Nhưng nghe giọng Ash trên đài vẫn vui vẻ thoải mái như trong sở thú. Mà thôi, cũng đến giờ dậy rồi. Tự lôi mình ra khỏi giường, Fia loạng choạng vào phòng tắm mở vòi sen. Ít nhất thì cũng ấm hơn dòng nước xanh băng đá ở bể chim cánh cụt.

Đến bảy rưỡi cô ra khỏi phòng tắm chải mái tóc ướt. Trên đài Ash đang an ủi Gay Pete vì anh ta không dành được vinh quang trong cuộc đua.

“Khổ thân cậu, về cuối và lại còn làm gãy đôi giày cao gót hồng nữa.”

“Bruce chơi xấu! Tớ mới là người thắng nếu anh ta không lấy dao nhíp chọc thủng quả bóng nhảy của tớ.”

“Ồ không, thôi nào, người thua cuộc luôn đổ lỗi cho bóng xịt. Chấp nhận đi, Pete, cậu thua trong cuộc đua này rồi. Bruce Xí Béo là người thắng cuộc. Và giờ tôi e là cậu sẽ phải trả giá...”

Đến lúc Fia sấy khô tóc xong thì Rihanna đang hát bài hát mới nhất của cô ta. Khi tiếng nhạc kết thúc, Ash nói chuyện với Megan, phát thanh viên giao thông về cuộc hẹn tối qua giữa cô và một tay trống trong ban nhạc địa phương.

“Cuộc hẹn ổn. Rất ổn.” Khổ thân Megan, cô đang cố giữ bí mật; thật không thoải mái gì khi bị tra hỏi trong khi cậu trai kia có thể cũng đang nghe.

“Tôi thích lắm. Thật là lãng mạn,” Ash thốt lên vui sướng. “Thế ai hôn ai? OK, không phải trả lời câu đó, hai người hôn nhau. Thế là cuộc hẹn diễn ra thế nào? Cô có thể kể chuyện đó. Làm sao mà một tay trống tóc dài chơi nhạc thrash metal xăm trổ và xỏ lỗ đầy mình lại có thể tình tứ hẹn gặp một cô nàng nhỏ xinh đài các yêu cún con, dây buộc tóc và bánh bông lan phủ kem hồng lấp lánh bên trên?”

Fia mở ngăn kéo đồ lót chọn chiếc áo lót yêu thích màu xanh chim công và quần cùng bộ.

“Được rồi.” Megan cười nhưng giọng thách thức. “Nếu anh muốn biết thì anh ấy không phải người mời tôi trước. Tôi là người chủ động.”

“Cái gì?” Ash sốc. “Ý cô là có khi anh ta còn không thích cô à?”

“Suỵt. Tôi biết là anh ấy thích tôi. Tôi nhận ra được cách anh ấy nhìn tôi. Nhưng tôi đã đợi và đợi mãi mà anh ấy vẫn không nói gì cả. Cuối cùng tôi biết mình phải là người chủ động trước.”

“Vậy tại sao anh ta lại không dám?”

“Vì anh ấy sợ tôi từ chối.”

“À, rồi. Ý cô là tay trống tóc dài xăm trổ chơi thrash metal là người nhút nhát?”

Megan có vẻ tự hảo. “Đúng vậy. Mà anh biết không? Tôi thích điều đó ở đàn ông. Đó là một phẩm chất rất hấp dẫn. Anh thì không hề như vậy.”

“Ha, điểm đó thì cô nhầm rồi,” Ash bật lại. “Tôi không hề tự tin. Trong sâu thẳm, tôi nhút nhát lắm.”

Tất cả mọi người trong phòng thu đều cười. Megan nói, “Phải rồi, anh chỉ nhút nhát như Russel Brand[1] thôi.”

[1] Diễn viên hài, người dẫn chương trình, ca sĩ người Anh, nổi tiếng vì cách nói chuyện cởi mở về tình dục.

“Tôi có thể nhút nhát. Đôi lúc thôi.” Anh dừng lại, và trong thoáng chốc Fia gần như tin anh. Rồi anh tiếp tục thật nhịp nhàng, “Vậy cô có muốn hẹn với một người đàn ông đích thực không? Tối mai cô định làm gì?”

Họ tiếp tục trêu đùa nhau trong khi Fia mặc đồ làm bếp màu trắng vào. Megan phản pháo rằng tay trống bạn trai mới của cô có thể không thích cô hẹn gặp người khác rồi Ash bảo rằng cô thật ngốc khi vứt bỏ cơ hội lớn đó, rằng cô không biết mình đã bỏ lỡ cái gì đâu. Rồi khán giả nữ bắt đầu nhắn tin về chương trình, thiết tha muốn mình trở thành người thay thế và cầu xin có được một cuộc hẹn với Ash.

“Được rồi, mấy bạn gái bình tĩnh lại nào,” anh dàn xếp. “Tôi chỉ có một cơ thể thôi, các bạn biết đấy, và cái lưng của tôi vẫn còn đau. Ôi trời, và giờ ta lại có thêm một tin nhắn nữa của Keira Knightley. Keira yêu mến ơi, tôi còn phải nói bao nhiêu lần nữa? Cô không phải kiểu con gái tôi thích. Ngưng lại đi, từ bỏ đi. Tìm người khác đi.”

Megan nói, “Vậy anh thực sự thích ai?”

“À, một quý ông sẽ không bao giờ kể chuyện này. Hơn nữa, anh ta chắc chắn không ngốc đến nỗi kể chuyện này cho cô đâu. Có ai đó có thể khiến tim tôi đập nhanh hơn,” giọng Ash tinh nghịch, “nhưng đó là chuyện của tôi, không liên quan đến cô.”

“Ố ồ!” Pete Gay phụ hoạ. “Có phải tôi không?”