Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc

Quyển 2 - Chương 13




Tư Vũ đứng trước đại sảnh lớn của bệnh viện không ngừng nhìn tờ báo cáo trong tay, vừa kích động vừa vui mừng. Mấy ngày nay cô luôn cảm thấy toàn thân mệt mỏi, thích ngủ, rất buồn nôn, kinh nguyệt lại không thấy. Cô bán tín bán nghi nên đến bệnh viện kiểm tra, không ngờ mình thật sự đã mang thai.

Nghĩ đến việc trong bụng mình lại một lần nữa có kết tinh tình yêu của mình với Thác, cô cảm thấy vô cùng hưng phấn và mong chờ. Sáu năm trước, bất đắc dĩ cô phải uống thuốc để bỏ đi đứa bé, nhưng lần này nhất định sẽ không như vậy nữa. Khuôn mặt bất giác hiện lên tình cảm của một người mẹ, bàn tay trắng nõn nhỏ bé xoa nắn chiếc bụng bằng phẳng, cứ thế đắm chìm trong vui sướng.

Nửa tháng nay thái độ của Trạc Thác đối với cô tuy không thân mật nhưng cũng đã trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều, trong lúc hoan ái cũng không hề thô bạo với cô nữa, còn cô cũng không còn chơi trò trốn tìm để lảng tránh anh. Cô cảm nhận rằng anh vẫn còn yêu mình nhưng vì không thể quên chuyện sáu năm trước nên anh cố tình đè nén tình cảm lại. Hôm nay, đứa bé là một cơ hội tốt, cô tin rằng anh nhất định sẽ mong chờ bảo bảo này ra đời. Nghĩ mãi, cô không chờ được liền lấy điện thoại ra gọi cho anh.

“Alo……” Điện thoại truyền đến tiếng nói trầm thấp của anh.

“Thác! Là em đây.”

“Vũ nhi? Sao em lại gọi cho anh?” Nghe giọng anh cũng đoán được anh đang cực kỳ vui mừng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tư Vũ chủ động gọi điện thoại cho anh.

“Em có tin vui muốn nói cho anh biết.”

“Ừ?”

“Em……Em vừa nhận được báo cáo của bệnh viện, trên báo cáo viết…..em đã mang thai con của chúng mình năm tuần rồi.” Cô kích động nói.

Đột nhiên đầu dây bên kia trở nên trầm mặc.

“Thác, anh còn đó không? Anh có nghe em nói chuyện không? Có phải anh đang vui mừng không thốt thành lời không?”

“À, Vũ nhi, đến giờ anh phải họp rồi, lát nữa anh sẽ gọi lại cho em!”

“Không cần đâu, em chỉ muốn gọi điện báo cho anh tin tốt lành này thôi, tối nay anh về sớm nhé, em sẽ nấu những món anh thích chờ anh về.”

Đến khi đầu dây bên kia truyền đến những tiếng “Tút tút tút” cô mới cúp máy, gọi một chiếc taxi rời đi.

---------------

Trong văn phòng yên tĩnh , Trạc Thác nghiêng người dựa vào ghế, vuốt ve chiếc điện thoại trong tay nhớ lại tin tức vừa mới được nghe kia. Khi vừa nghe được tin cô đã mang thai thật sự anh đã rất vui mừng, nhưng nghĩ lại sáu năm trước cô tuyệt tình như thế nên lòng anh liền lạnh xuống.

Sáu năm nay vì sinh lý cần, anh mới bất đắc dĩ ăn nằm với những người phụ nữ khác, nhưng mỗi lần đều mang theo vật bảo hộ; chỉ với cô là anh “chân không ra trận”. Có thể trong lòng anh đã ngầm đồng ý chỉ có cô mới có thể làm mẹ của con mình; lời nói của cô lúc nãy vừa vui mừng vừa kích động, chắc chắn cô đang rất mong chờ đứa trẻ này xuất hiện, nhưng anh lại không nghĩ như cô nên trong đầu đã nảy mầm ra một kế hoạch.

-------------------

Trạc Thác vừa mở cửa liền ngửi thấy một mùi thức ăn ngọt ngào xông đến, là món gà mà anh thích ăn nhất, bộ mặt lạnh lùng lại trở nên nhu hòa xuống.

Bước từ nhà bếp ra, Tư Vũ thấy anh đang đứng ở cửa thì hoan hỉ: “Thác, anh về rồi à?” Vừa nói tay cô vừa cầm lấy chiếc cặp công văn của anh, cầm lấy đôi dép lê đưa cho anh.

Trạc Thác mỉm cười ôn nhu với cô, anh đổi giầy rồi cùng đi đến phòng bếp.

Trên bàn cơm to chỉ có hai người đang lẳng lặng ngồi ăn cơm, Tư Vũ thỉnh thoảng lại nhìn về anh, mấy lần muốn nói gì đó nhưng lại thôi, vẻ mặt Trạc Thác thì bình tĩnh như không có việc gì. Cuối cùng, Tư Vũ phá tan không khí trầm mặc, nói: “Thác, anh không muốn có đứa trẻ này à?”

Trạc Thác ngơ ngác một chút rồi mỉm cười nói: “Làm sao có thể như vậy được chứ, nếu như không muốn có con thì anh đã dùng biện pháp an toàn rồi.”

Tâm tư sầu lo trong lòng cuối cùng cũng được thả lỏng, Tư Vũ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi!” Một lúc sau, cô lại nói: “Thác, em muốn đưa anh về nhà ăn với ba mẹ em bữa cơm có được không?”

Trạc Thác sửng sốt một chút, không đáp lại.

Tư Vũ thấy thế lại cho rằng anh vẫn còn tức giận chuyện của sáu năm trước nên cô tranh thủ nói: “Xin lỗi, em chưa bàn bạc với anh chuyện này.” Cô đã đến đây được một tháng rồi, giờ đến đứa bé cũng đã có, cô lại càng muốn ở lại nhưng lại không thể không nói cho ba mẹ biết. Huống hồ, sớm muộn gì lúc đứa trẻ này được sinh ra ba mẹ cô cũng sẽ biết.

“Em cứ chọn thời gian đi rồi báo cho anh một tiếng.”

“Anh thật sự chịu đi à?” Tư Vũ kích động kêu lên “Mai là Chủ nhật, hay đi luôn ngày mai được không?”

“Ừ…Ăn cơm đi đã.” Nói xong anh trầm lặng ăn cơm.

Tư Vũ vô cùng vui mừng, tưởng tượng đến hình ảnh ngày mai ba mẹ nhìn thấy cô và Thác đi cùng nhau, thật là vui mà.

Hôm sau Tư Vũ mua một ít lễ vật, Trạc Thác đi sau cô cùng nhau trở về Thẩm gia. Ông bà Thẩm thấy con gái đã đi xa hơn một tháng rốt cuộc cũng trở về thì vui mừng không thể hình dung được, nhưng khi họ thấy chàng trai đằng sau Tư Vũ thì sợ hãi mà trợn tròn mắt.

Trạc Thác bỏ kính râm nhìn họ cười nhạt một tiếng, nói: “Bác trai, bác gái, xin chào!”

Ông Thẩm lúng túng không nói thành lời, bà Thẩm sửng sốt một lát rồi cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, khách khí nói: “Cậu Trạc, chào! Không biết cậu đến thật xin lỗi.”

Thấy bà Thẩm nhún nhường như vậy Tư Vũ cảm thấy rất đau lòng, cô vội vàng nói: “Mẹ, đừng như vậy. Con có chuyện quan trọng muốn nói với mọi người, thật ra con nói đi công tác là nói dối mọi người, cả tháng nay con đều ở chỗ của Thác. Hiện giờ con….con đã có cốt nhục của anh ấy.”

Hai vợ chồng ông Thẩm kinh ngạc mà vui mừng thay cho con gái, thứ hai là họ cũng vui mừng vì mong đứa cháu ngoại chào đời.

“Mẹ, đây là tâm ý của Thác.” Tư Vũ lấy túi đồ trong tay Trạc Thác đưa cho bà Thẩm.

Bà Thẩm run rẩy nhận lấy túi đồ, đảo mắt nhìn về phía Trạc Thác, cảm kích nói: “Cám ơn cậu.”

Gương mặt Trạc Thác vẫn lãnh khốc nghiêm ngặt đến khi Tư Vũ giật tay áo anh mới phục thần trở lại, bình tĩnh nói: “Bác đừng khách khí.”

Sau đó ông bà Thẩm cùng nhau đi vào bếp nấu cơm, Tư Vũ thì một mực bên cạnh Trạc Thác.

Ngồi yên trên ghế salon xem tivi nên Trạc Thác cảm thấy nhàm chán liền đề nghị: “Vũ nhi, anh muốn xem phòng em.”

Tư Vũ ngơ ngác một chút rồi đưa anh đến phòng ngủ. Trạc Thác lẳng lặng đánh giá căn phòng không đến mười thước vuông này; bài trí đơn sơ, ngoài một chiếc giường lớn, một cái tủ treo quần áo, máy tính thì không còn đồ gì nữa.

Rốt cuộc thì nguyên nhân là gì làm cho Thẩm gia xuống cấp đến mức như thế? Thẩm Lạc Chính trước kia uy phong đã không còn tồn tại nữa, giờ chỉ còn sự tự ti và sự cô đơn, vừa thấy đôi chân khập khiễng của ông thì anh cảm thấy vô cùng thích thú.

“Thác!” Thấy anh trở nên trầm tư, Tư Vũ nghi ngờ gọi anh một tiếng.

Anh phục hồi lại tinh thần ngồi xuống bàn máy tính, hai tay cứ tự nhiên mà kéo ngăn kéo ra, trong hộc hiện lên một tập giấy, anh nhìn về phía Tư Vũ hỏi thầm: “Anh muốn mở ra xem, được không?”

Không chờ cô trả lời, anh từ từ mở ra, thấy bên trong toàn là tin tức về mình trong mấy năm nay được cắt dán thành một tập thì nội tâm rất cảm động, trong nháy mắt anh đã quên hết hận thù trong lòng mà trở lại khoảng thời gian sáu năm trước, khoảng thời gian mà họ mới quen nhau.

Thấy gương mặt xúc động của anh, Tư Vũ cảm thấy cực vui mừng, anh biết mình đã khổ tâm nên sẽ không oán hận mình nữa, không chừng về sau sẽ hạnh phúc?

Cứ như vậy Trạc Thác lại cứ liếc những tờ báo được cắt dán, Tư Vũ chỉ im lặng đứng sau anh, trong căn phòng nhỏ chỉ truyền đến hơi thở hổn hền của hai người.

Khi bà Thẩm đến gọi họ ra ăn cơm, hai người mới dần hồi tâm lại.

Cả bữa cơm không khí vô cùng kì quái, mọi người không ai nói chuyện trừ bà Thẩm không ngừng gắp rau cho Trạc Thác, không thì không ngừng dặn dò Tư Vũ phải chú ý khi mang thai.

Vừa cơm nước xong, Trạc Thác nói công ty còn có công việc chưa giải quyết xong muốn xin phép đi trước, Tư Vũ lâu rồi không về nhà nên muốn ở lại đến tối mới về, ông bà Thẩm cũng rất vui mừng nhưng khi thấy Trạc Thác có vẻ không vui thì bà Thẩm liền nói muốn đi gặp bạn học cũ.

Cuối cùng được ba mẹ tiễn, Tư Vũ đi theo Trạc Thác lưu luyễn mãi mới rời Thẩm gia.

Đóng cửa lại, ông Thẩm buồn bực nói: “Bà à, buổi chiều bà có hẹn với ai? Tiểu Vũ lâu như vậy mới về nhà, sao lại không cho nó ở lâu hơn?”

Bà Thẩm thẫn thờ thở dài một tiếng, nói: “Từ sáu năm trước chúng ta làm gì có bạn để mà hẹn gặp? Tôi chỉ lấy cớ thôi, sợ A Thác không vui.”

“Không thể nào? Không phải nó đã chấp nhận Tiểu Vũ rồi sao? Huống hồ cả hai đứa cũng đã có con rồi.”

“Ayyy, tôi chỉ sợ sự tình không đơn giản như vậy. Hy vọng là do tôi quá đa nghi.” Nói xong bà lắc đầu, thở dài đi thẳng đến phòng bếp.

Ông Thẩm nhìn theo bóng lưng của bà rồi tự trách mình trước khi đam mê lợi thế mà hối hận, yên lặng cầu nguyện: “Ông trời ơi, là tôi đáng chết, đều là lỗi của tôi, nếu ông có báo ứng thì hãy ứng lên người tôi đi, Tiểu Vũ là đứa trẻ hiền lành, xin ông đừng tra tấn nó nữa.”