Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc

Quyển 2 - Chương 25




Trạc Thác mặt mày hớn hở bước vào văn phòng làm cho Trương Thiên Minh thật muốn rớt con ngươi ra. Trước đây tổng giám đốc luôn lãnh khốc như một tờ giấy, khuôn mặt tuấn tú của tổng giám đốc hôm nay lại chứa đầy sắc thái nhu hòa; hơn nữa hai khóe môi mỏng gợi cảm lại cong lên. Trời ạ! Chẳng lẽ mặt trời mọc ở đằng Tây sao? Anh nhìn ra ngoài một chút, không đúng, mặc trời vẫn đang mọc ở hướng Đông mà.

“Thiên Minh, cậu làm sao vậy?” Thấy anh thất thần, Trạc Thác buồn bực hỏi, tiếng nói lộ ra vẻ nhẹ nhàng và sung sướng.

“Tôi………..Tổng giám đốc……….. Tôi…………….Không có việc gì.” Trời ạ, đây là lần đầu tiên tổng giám đốc dùng vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với mình, lúc trước ngoại sự việc vông, anh chưa từng nói với mình nửa lời.

Khóe miệng Trạc Thác còn vui vẻ hơn, thoáng nhìn Trương Thiên Minh đang cầm tạp chí trong tay liền hỏi: “Tuần san giải trí hôm nay có gì không? Có phải việc chúng ta công chiếu bộ phim mới đã được đăng tin rồi?”

Trương Thiên Minh lấy lại tinh thần, nhớ tới nội dung trên cuốn tạp chí, nơm nớp lo sợ nói: “Có…. Nhưng……. Nhưng…….”

“Tại sao lại nói chuyện ấp úng như vậy? Có gì khó nói à?” Trạc Thác bắt đầu mất kiên nhẫn, giật lấy tờ báo trong tay anh. Khi anh tận mắt chứng kiến thì gương mặt ôn nhu lập tức trở nên tối tăm, khóe miệng đang vui vẻ lập tức biến mất.

“Bạn gái của Trạc tổng giám đốc của tập đoàn ảnh nghiệp Thịnh Trạc chỉ là phục vụ phòng trong nhà. Cô ấy phủ nhận với phóng viên rằng cô ấy có quan hệ thân mật với Trạc tổng giám đốc và làm sáng tỏ họ chỉ là quan hệ chủ tớ, lời đồn Trạc tổng giám đốc sắp bước vào hôn nhân đã sụp đổ.”

“Cô Thẩm thật sự chỉ là hầu phòng nhà Trạc tổng giám đốc? Bộ váy Chanel mà cô ấy mặc sống lượng có hạn từ đâu đến?”

“Từ trước toàn là Trạc tổng giám đốc vứt bỏ phụ nữ, đây là lần đầu tiên anh bị phụ nữ vứt bỏ. Cô Thẩm này ôm mộng tưởng cự tuyệt Hoa Hoa Công Tử (Play Boy) Trạc tổng giám đốc, dấn thân vào mà mê hoặc một thiếu gia nhà giàu.”

Cả quyển tạp chí dường như chỉ đưa tin về Tư VŨ, mỗi trang là một tiêu đề, phía dưới còn có thêm các lời bình luận, thêm vào đó còn đính kèm ảnh chụp tối hôm qua khi Tư Đồ Thụy đưa Tư Vũ về nhà. Ngoài ra còn có một tiêu đề khó nghe chính là nói Trạc Thác cuối cùng cũng bị báo ứng, do tự mình đa tình nên bị Tư Vũ vứt bỏ.

Trạc Thác nhìn lại nhiều lần các tin trên tờ báo rồi chăm chú nhìn hình ảnh Tư Đồ Thụy ôm Tư Vũ, gương mặt anh càng ngày càng khủng bố, anh vung tay ném mạnh tờ báo vào tường, phẫn nộ đi thẳng đến phòng Tổng giám đốc.

Đột nhiên có một tiếng vang thật lớn, Trương Thiên Minh sợ hãi nhìn cánh cửa thủy tinh bị va đập vẫn còn đang lắc lư, anh có thể tưởng tượng được bên trong chắc chắn đang có một trận báo tố lớn! Anh ta chạy rất nhanh đến góc phòng nhặt lại quyển tạp chí, nhìn khuôn mặt cô gái trên đó mà liên tục thở dài.

“Số điện thoại này đã khóa, xin gọi lại sau!” Giọng nói của một nhân viên ngọt ngào xuất hiện càng làm anh thêm phần tức giận, anh bấm lại N lần nữa mà điện thoại của cô vẫn không gọi được; gọi về nhà thì lại không ai nhấc máy.

“Choang…………..” Chiếc điện thoại đen quý báu cứ như vậy mà bị ném thẳng vào tường, bắn ngược lại xuống đất vỡ thành nhiều mảnh, nát vụn!

Anh đứng ngồi không yên, vô cùng sốt ruột, không ngừng đi lại trong phòng làm việc, sàn nhà như bị đôi giày da nặng nề đạp mạnh xuống mà chấn động. Trong đầu anh không ngừng tái hiện lại những gì tạp chí đã đưa tin, anh hận không thể bóp chết cô. “Đồ đàn bà, tôi nhất định sẽ khiến cô trả giá cho hành động ngu xuẩn này!” Anh nghiến răng nghiến lợi nói, gương mặt hiện lên sự độc ác vô tình.

Trong quá cà phê yên tĩnh, cách bố trí ấm áp đầy sắc màu làm cho lòng người càng thêm thư thái. Đang uống trà sữa bỗng nhiên Tư Vũ lạnh run, Tư Đồ Thụy ngồi đối diện cô đã sớm chú ý đến, ân cần hỏi: “Tư Vũ, em làm sao vậy? Lạnh à?”

Tiêu Minh ngồi bên cạnh cũng buồn bực: “Lúc này máy lạnh đang rất mát, trời lại nóng như vậy làm sao mà cậu lại lạnh đến phát run thế?”

“À, không sao đâu!” Lạ thật, cô cũng cảm thấy rất ngạc nhiên nhưng vẫn giả bộ trấn định, cười nhạt một tiếng: “Tiêu Minh, quay lại Canada thì nhớ online MSN nhé.”

Tiêu Minh khoát tay lên vai cô nói: “Yên tâm, lần này đích thân ba tớ xuất mã nên tối thiểu một năm hay nửa năm tớ cũng không thể rời khỏi Canada rồi, tớ nhất định sẽ online thường xuyên, đến lúc đó cậu đừng chê tớ phiền hà nhé. Haha.”

“Không đâu!” Tư Vũ nghiêm túc nói, người cô đơn như cô thường rất quý trọng tình cảm này.

“Cả anh nữa, đến lúc đó ba người chúng ta nhất định sẽ cùng nhau buôn chuyện.” Tư Đồ Thụy không cam chịu bị bỏ rơi.

Sau đó họ lại nói chuyện trên trời dưới biển, tất cả mọi người tạm thời quên đi những ưu phiên trong lòng, đến khi mặt trời bắt đầu lặn, tiễn Tiêu Minh đến sân bay rồi mới lưu luyến chia tay.

Sợ chuyện tối qua lại xảy ra lần nữa, lần này Tư Đồ Thụy vẫn tiễn cô đến cửa cầu thang máy, thấy hai mắt cô vẫn ửng đỏ, anh đau xót không thôi: “Tư Vũ, đừng đau khổ nữa, chỉ cần em muốn thì lúc nào chúng ta cũng có thể bay đến Canada mà.”

Tư Vũ phiền muộn gật đầu, cảm kích nhìn anh: “A Thụy, cám ơn anh! Thật sự rất cám ơn, có anh và Tiểu Minh là hai người bạn tốt, cả đời này em cũng không hối hận.”

Cửa thang máy vừa mở ra, cô cúi đầu đi vào sau đó im lặng nhìn anh cho đến khi cánh cửa đóng chặt!

Về đến nhà, cô vừa đóng cửa chính vừa mở đèn lên, khi thấy có một người lẳng lặng ngồi trên ghế salon thì hơi sững sờ một chút: “Thác, sao anh không bật đèn lên?”

Trạc Thác mím môi, sắc mặt trầm xuống, con người đen láy nhìn chằm chằm cô, nếu như ánh mắt đó có thể giết người thì có lẽ Tư Vũ đã chết qua vài lần.

“Thác……………” Nhìn bộ dạng kinh khủng của anh của anh làm Tư Vũ khẽ run lên, cô lại lên tiếng.

“Cô đã đi đâu?” Tiếng nói dâm lãnh phảng phất như truyền từ mười tám tầng Địa ngục đến.

“Em……có một người bạn trở về Canada nên em đi tiễn cô ấy.”

“Thế còn hôm qua?”

Cái gì đây, đây là giọng điệu gì vậy, giống như tra tấn tội phạm vậy, Tư Vũ cảm thấy vô cùng không vui nhưng vẫn thành thật trả lời “Hôm qua em cũng đi cùng với cô ấy.”

“Thế còn Tư Đồ Thụy? Cô đã chấm dứt mọi chuyện với hắn chưa?”

“A Thụy?” Tư Vũ buồn bực, làm sao mà anh ta biết được “Ba người chúng em khi còn bé có quan hệ rất tốt nên cùng nhau ôn lại chuyện cũ mà thôi.”

“Ôn chuyện hay là mượn cớ để hẹn hò? Cô cứ như vậy không chịu cô đơn, lại mong muốn đàn ông đến vậy sao? Mình tôi không thỏa mãn được cô hay sao?” Trạc Thác như tia sét vọt tới bên cạnh cô, loạng choạng nắm vai cô tức giận rống to.

Anh dùng hết sức khiến Tư Vũ cảm thấy vô cùng đau đớn, cô giãy dụa, “Thác, anh nói bậy bạ cái gì vậy. Chúng em thật sự chỉ chuyện trò thôi mà.”

“Hừ, ôn chuyện có cần phải thân mật như vậy không? Ôn chuyện không phải chỉ đơn thuần là nói chuyện phiếm thôi sao? Tại sao lại ôm nhau mà chụp ảnh, đừng nói với tôi ảnh trong máy tính là ảnh ghép!” Lại nhớ đến những bức ảnh của sáng nay anh trở nên ghen ghét dữ dội. Anh chụp cô cùng với nụ cười rạng rỡ như vậy, vui vẻ đến thế sao, so với hoa còn đẹp hơn gấp nhiều lần. Ở chung lâu như vậy nhưng cô ta cũng chỉ cho mình một nụ cười nhiệt tình nhưng khi ở bên cạnh Tư Đồ Thụy thì cô lại cười thật lòng như vậy. Điều càng làm anh phát điên là cô lại để cho Tư Đồ Thụy hôn mình.

“Anh…..thật đáng ghét!” Tư Vũ giơ tay lên định đánh anh.

Nhưng Trạc Thác đã có sự phòng bị, hung hăng nắm chặt lấy tay cô, mặt mũi đầy sát khí bế cô tiến đến phòng ngủ.