Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc

Quyển 2 - Chương 28




Ngày hai mươi tám tháng năm.

Người chưa từng có thói quen viết nhật ký như mình hôm nay lại mua một quyển nhật ký để ghi chép, chuẩn bị viết lại những ngày tháng mình sống cùng Thác bởi mình hy vọng đến tương lai, khi mà hai chúng tôi đều tóc bạc trắng xóa thì có thể cùng nhau đọc lại, cùng nhau cảm nhận lại những dư vị cùng nhau nếm trải ngọt bùi đắng cay này.

Lần đầu tiên bước vào căn phòng này cảm giác thật lạnh lẽo, u ám dày đặc. Nhưng hôm qua lúc anh gặp lại mình, mình đã phát hiện Thác không còn là người tựa như ánh mặt trời trước kia nữa, anh đã trở nên lạnh lũng, thậm chí còn vô tình, mình biết tất cả đều do hận mình mà nên, vì sáu năm trước bất đắc dĩ đã khiến anh trở nên như vậy. Vì thế, ngay từ lúc bắt đầu mình đã tự thề với bản thân mình rằng những ngày tiếp theo dù có vất vả như thế nào, dù có nhiều uất ức như thế nào mình cũng sẽ nhẫn nhịn, mình muốn mang anh ôn nhu trở lại là một Trạc Thác tràn ngập yêu thương.

Vẫn là ngày Hai mươi chín tháng năm.

Nắng đang chiếu vào nhưng tâm tình của mình đang rất phiền muộn, bất liaanj là bữa sáng hay bữa tối mình đều lấy hết tâm tư để bày tỏ nhưng đổi lại chỉ là sự lãng phí của anh. Nhưng, mình sẽ không bỏ cuộc, bữa nào cũng sẽ nấu những món mà anh thích nhất, mình tin cuối cùng có một ngày anh sẽ cùng mình thưởng thức, hơn nữa, ngày đó sẽ không còn lâu nữa.

Đêm nay lại rất khuya anh mới về, người toàn mùi rượu làm mình rất đau lòng. Để anh được ngủ thoải mái mình đã thay anh cởi hết quần áo, nhìn thân hình cường tráng làm mình trong nháy mắt đã bị mê hoặc và kích động.

Ngay từ lúc bắt đầu đến nơi này mình đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ cùng anh hoan ái một lần nữa, nhưng không thể ngờ rằng lần đầu tiên lại là hôm nay. Không có mong muốn và sợ hãi, chỉ có sự chờ đợi. Khi anh tiến vào, phủ kín sáu năm trời cô độc của mình thật là thỏa mãn chờ đợi và mộng tưởng. Lúc này mình thật sự hạnh phúc, thật vui vẻ, thật kích động, hy vọng hạnh phúc và khoái hoạt này có thể là mãi mãi. Yêu anh, kể cả việc thỏa mãn anh đều là vì anh mà trả giá.

Ngày ba mươi tháng năm.

Hôm nay thời tiết râm mát, tâm tư mình như ánh mặt trời sáng lạn, nhưng lại làm mình chán ghét hình ảnh dâm ues, khiến mình như bước từ Thiên đường xuống Địa ngục vậy. Đọc trên tạp chí mình biết anh ấy đã từng có không ít tình nhân, mình cho rằng mình không bận tâm nhưng thật sự khi tận mắt chứng kiến lại phát hiện mình đang đố kỵ đến điên cuồng, thật sự rất muốn chết.

Tối qua mới cùng mình hoan ái, hôm nay anh lại cùng người phụ nữ khác hoan ái khiến mình rất đau lòng.

Lúc mình đau khổ nhất ông trời đã an bài cho mình gặp một tri kỷ - Mục Thuần, một chàng trai ôn nhu. Sự xuất hiện của anh ấy làm tương lai của mình càng tràn đầy hy vọng, để cho mình đang thêm hy vọng và chờ đợi vào Thác.

………………………………………………………..

Ánh nắng tươi sáng ngày mười sáu.

Những ngày tiếp theo đều là chìm trong bi thương, mỗi khi mình cho rằng Thác đã bắt đầu thay đổi thì lại phát hiện anh vẫn tàn khốc và vô tình như vậy, mình càng ngày càng không đoán được những gì anh đang nghĩ. Nhưng mình sẽ không buông xuôi, mình quyết định sẽ cho anh thêm một cơ hội nữa, cho anh thêm ít thời gian nữa.

Đứa bé đến đã ban cho mình một niềm tin to lớn. Đây là cơ hội của chúng ta, là hy vọng! Mình đây ông trời thương mình nên đã bù đắp cho mình một đứa bé!

Nhưng mình lại phát hiện ra một vấn đề, dường như Trạc Thác không hề mong muốn đứa bé này, có thể anh ấy vẫn còn giận chuyện đứa bé đã mất sáu năm trước. Vì vậy mình đã thầm nghĩ, ngày đứa trẻ này ra đời mình sẽ kể rõ với anh chuyện sáu năm trước, để anh hiểu rằng mình không có nhẫn tâm như vậy, mình cũng thương tâm không kém gì ai, nhưng vì anh mà mình phải làm như vậy, phải chịu đựng loại chuy tâm đau nhức.

Ngày chín tháng sáu u ám.

Hôm nay là quãng thời gian đay khổ và khó khăn nhất của mình, cả đời này mình sẽ vĩnh viễn không quên chuyện ngày hôm nay. Thấy dòng máu tươi quen thuộc chảy không ngừng, mình đau như đứt từng khúc ruột; nghe được do chính anh cố ý làm vậy mình cực kỳ đau khổ. Sáu năm trước chính mình bức chết đứa trẻ, sáu năm sau là anh tự tay bóp chết con của mình; việc này….tại sao lại như thế? Chẳng nhẽ do kiếp trước mình tội ác tày đình nên kiếp này ông trời muốn tra tấn và hành hạ mình?

Ngày mười sáu tháng chín tâm trạng bất ổn.

Nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, nhìn qua biển rộng mênh mông, lòng mình càng trở nên bàng hoàng day dứt. Tình yêu bắt đầu dao động nhưng mình không biết có nên tiếp tục kiên trì hay không. Mục Thuần nói, trong tình yêu mình quá ngốc, quá ngu ngơ, quá khờ khạo. Nhưng vì tình yêu này mà mình không ngừng cố gắng lấy lại lòng anh, mình yêu một cách hèn mọn, không hề chú ý đến tự tôn của bản thân, mình có cảm giác mình giống quái vật.

Cực kỳ bi ai, lại không rõ tại sao Trạc Thác lại ác độc như vậy, đến cả con ruột của mình cũng nhẫn tâm giết hại. Nhưng khi nhìn bản tin trên TV mình mới phát hiện ra, hóa ra đều do tự mình đã tình, hóa một chút anh cũng không quan tâm đến con mình vì anh đã có một đứa con trai với Tiểu Di. Khó trách anh không hề do dự dùng con mình để báo thù.

Lúc này trong mình đã tràn đầy phẫn nộ, đau khổ và hối hận. Mình nghĩ bản thân đang phải trả giá liệu có đáng hay không. Đứa bé đã mất, nguyên nhân lại chính là do mình làm hại, do mình mềm yếu và ngu ngốc nên đã hại chết bọn trẻ. Thảo nào mà bọn trẻ cứ rời bỏ mình mà đi, là do mình không xứng làm mẹ.

Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, không bao giờ muốn tiếp tục nữa, nhìn mặt biển yên lặng rộng lớn, bỗng nhiên cảm thấy thật yên bình. Nếu có thể cùng ở đó với bọn trẻ để tận hưởng cuộc sống vui vẻ thì thật là tốt! Nhưng ông trời vẫn chưa trừng phạt mình đủ, ngay cả chết cũng không cho mình chết, buông lỏng cơ thể mệt mỏi mà sống lại.

Ngày hai mươi tháng chín : âm chuyển chuyện.

Khi mình quyết định sẽ cam chịu thì đột nhiên Trạc Thác lại chuyển biến. Anh đột nhiên ôn nhu và sủng nịnh làm mình cực kỳ không quen, nhưng lại có gì đó thoáng chờ mong và vui sướng. Thật sự trời sinh mình thấp hèn không có chí tiến thủ, một chút “ôn nhu”, một chút “Yêu nịnh” đã đánh đổ sự tín niệm trong lòng mình và rồi lại một lần nữa mình rơi vào tay giặc.

Mình lo lắng hỏi tại sao anh lại chuyển biến như vậy, nhưng lại chìm đắm trong nửa thật nửa giả nhu tình.

Tiêu Minh trở về làm mình trở nên vui vẻ một chút.

Tình bạn, tình thân, tình yêu đột nhiên đều xuất hiện ở bên cạnh, mình không biết khoảng thời gian tốt đẹp này sẽ duy trì được bao lâu, đối với ai đó lại lựa chọn làm một người trốn tránh “Ô quy”, thật là chìm trong mộng ảo hạnh phúc! Đến hôm nay, ông trời cuối cùng quyết định đem mình lên “Mai rùa!”

Ngày hai mươi tháng chín âm trầm.

Cái gì gọi là ngày đêm không ánh sáng, cái gì gọi là nhân sinh hắc bạch, coi như mình đều đã thử qua.

Yêu, dĩ nhiên đã chậm rãi biến mất, mình không khống chế được lòng mình nữa rồi, kiên trì sáu năm cho một tình yêu rốt cục cũng dần buông xuôi, không hề tiếc hận, không có thở dài, không có hối hận, phải chăng chỉ là thở dài một hơi. Đương nhiên đối với một người không hề lưu luyến, không hề để ý thì cuối cùng cũng hiểu được mọi chuyện rốt cục cũng đã xong.

Lúc này đây mình không bao giờ còn hoài niệm đối với tình yêu, có chăng chỉ là kết thân không bỏ nhưng mình càng nhớ ba đứa nhỏ vô duyên. Không biết bọn trẻ ở thế giới khác có được ăn no ngủ kỹ hay không, trên đời này bi thảm nhất là cô nhi, ý định đi tìm bọn trẻ càng trở nên mạnh mẽ. Bỏ bọn trẻ là do mình bất đắc dĩ buộc phải lựa chọn như vậy, trở lại bên chúng để bù đắp lại, đây có thể trong phạm vi mình có thể làm.

Hai bên đều là tình thân, cha mẹ có thể chăm sóc lẫn nhau, mình cũng yên tâm về họ. Nhưng những đứa con của mình, chúng thật đáng thương, còn nhỏ mà đã phải chịu cô độc không có người chăm sóc, vì vậy mình quyết định lựa chọn chúng, mình muốn đến Thiên đường tìm bọn trẻ. Ở đây chỉ có thể âm thầm nói tiếng xin lỗi với cha mẹ, nếu có kiếp sau chắc chắn mình sẽ báo đáp công ơn nuôi dưỡng của họ!

Đàn ông không dễ khóc, chỉ là chưa tới lúc thương tâm mà thôi. Xem hết cả quyển nhật ký, Trạc Thác vô cùng đau đớn, hai hàng nước mắt lăn dàn trên má, anh hối hận vô cùng. Lúc này anh mới phát hiện mình đã tàn nhẫn như thế nào, vô tình như thế nào; hóa ra cô ấy hoàn toàn không hề thay đổi, vẫn một mực yêu mình; là do mình lại một lần nữa tàn nhẫn đem nàng bức đến vực sâu.

“Không, Vũ nhi, em không thể vứt bỏ anh, em không thể cứ như vậy mà đi.” Anh không ngừng kêu gào, ném quyển nhật ký đi, anh lao ra phòng khách chuẩn bị chạy ra khỏi nhà thì phát hiện bà Thẩm đang đứng trước cửa ra vào, còn có cả Thẩm Lạc Chính cũng tới.