Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 393: Tự cởi cục diện bế tắc




Các Quan văn phải trả giá lớn cho cái gọi là chân lý mà mình kiên trì và thanh danh tích góp cả đời.

Người đọc sách vào quan trường, đã không còn là người đọc sách, khổng mạnh kinh nghĩa bọn họ từng đọc dần dần thành vũ khí trong tay, loại vũ khí này có thể giúp mình thăng quan, cũng có thể khiến hoàng đế thỏa hiệp, trước nay không hề có bất lợi.

Nhưng mà lần này, các quan văn cuối cùng cũng gặp hạn trong tay hoàng đế, hại bọn họ chính là cái gọi là "Chân lý" mà bọn họ trước này đem ra dùng vào việc gì cũng thuận lợi, bọn họ giờ mới phát hiện, thì ra loại vũ khí này kỳ thật là con dao hai lưỡi, không cẩn thận sẽ làm bản thân bị thương.

Sự bướng bỉnh của các Quan văn cũng làm trong lòng Chu Hậu Chiếu tức giận.

Ý chỉ "Tiếp tục trai giới" vừa hạ, các quan văn đói tới cả người hư thoát không khỏi vừa sợ vừa giận.

Người khởi xướng sự kiện Lần này, thông chính ti tả thông chính Hoàng Lộc cuối cùng quỳ xuống thật mạnh trước mặt Chu Hậu Chiếu, giọng khàn khàn nói: "Bệ hạ, tất cả đều là do thần gây nên, thần xin thỉnh tội với bệ hạ, bệ hạ nếu có gì bất mãn thì cứ nhằm vào thần, đồng liêu trong triều có tội gì đâu, hoàn toàn là bị thần làm liên lụy..."

Chu Hậu Chiếu lạnh lùng cười: "Hoàng khanh vừa được trẫm khen ngợi mà, ngươi có tội gì đâu? Những lời ngươi vừa nói trẫm một từ cũng không nghe rõ."

"Bệ hạ. . ."

"Trẫm vừa rồi đã nói, ai không chịu nổi thì cứ thoải mái ra khỏi Thái Miếu, trẫm tuyệt đối sẽ không trách cứ, lời nói của trẫm chẳng lẽ các ngươi cũng nghe không rõ?"

Hoàng Lộc vái lậy, nước mắt rơi như mưa.

Không phải không muốn đi, mà là không thể đi. Đứng dậy rời khỏi Thái Miếu sẽ ngang với mất đi chân lý, mất đi thanh danh.

Quan văn nếu mất đi hai thứ này, bọn họ có còn lại gì?

Nhưng mà vừa muốn thanh danh, lại muốn chân lý, đồng thời còn muốn giữ mạng. Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?

Trong đám người, Lý Đông Dương nhìn chằm chằm Tần Kham, vẻ mặt chua sót. Lắc đầu thầm than.

Nhìn như là người trẻ tuổi càn quấy, nhưng cẩn thận nghiền ngẫm, thanh niên nhân này hiểu rất thấu triệt khuyết điểm của các quan văn triều đình Đại Minh, nếu không thì cũng không nghĩ ra được chủ ý xấu xa vừa nham hiểm lại vừa khiến người ta không thể nói được gì như vậy.

Rõ ràng là biết thua mà không chịu nhận thua, Chu Hậu Chiếu tính tình cứng mềm đều không ăn càng tức giận, hai bên không ai chịu thua, chú định là xung đột thăng cấp.

Trai giới tiếp tục, cuối cùng có đại thần không chịu nổi, dù sao tuổi già rồi, thường ngày lại sống an nhàn sung sướng, nào có từng chịu qua tra tấn như vậy. Ngày thứ ba, đông điện có bốn vị lão thần ngã xuống, bị đói tới ngất xỉu, ngã xuống bồ đoàn mà mặt vẫn banh ra, ngay cả tư thế cũng lộ ra một cỗ quật cường chết cũng không chịu thua.

Hoạn quan vội vàng vào điện, đưa bốn vị lão thần này ra ngoài, Chu Hậu Chiếu thì chẳng tỏ thái độ gì, chỉ thản nhiên nói tiếp tục trai giới.

Ngày thứ tư đã là cực hạn của các đại thần, hôm nay đại thần ngã xuống khá nhiều, ước chừng hơn năm mươi người. Vẫn là hoạn quan khênh ra khỏi cung, để người nhà trong phủ họ đưa về nhà về nhà tĩnh dưỡng, cuối cùng thoát ly khổ hải.

Ngày Thứ năm, đại thần ngã xuống càng nhiều hơn.

Đương nhiên, không loại trừ bên trong có thật giả lẫn lộn, ngoài miệng không chịu nhận sai, chỉ cần làm bộ như ngất xỉu là có thể được khênh ra khỏi Thái Miếu còn ghê hơn điện Diêm Vương này, coi như là một loại phương thức xuống đài rất có thể diện.

Vô số đại thần đói tới ngất xỉu được khênh ra ngoài, trong điện chỉ còn lại bốn năm mươi người quỳ bất động, từ thân hình lắc lư của họ cho thấy, chắc cũng chẳng chịu được bao lâu nữa.

Ba người Chu Hậu Chiếu, Tần Kham và Lưu Cẩn vẫn mặc sóng gió, vẫn Lã Vọng buông cần, nhiều đại thần như vậy ngã xuống, chỉ độc có ba người bọn họ sắc mặt vẫn hồng nhuận, chẳng có chuyện gì.

Quá bình thường cũng không hay, ba người cuối cùng cũng dẫn tới sự hoài nghi của các đại thần.

Trong bốn năm mươi người còn lại Trong điện, Lễ bộ hữu Thị Lang Phí Hoành cắn răng đứng lên, lảo đảo đi đến trước mặt Chu Hậu Chiếu, ánh mắt rời rạc nhìn ba người từ trên xuống dưới.

Ba người bị Phí Hoành nhìn tới chột dạ.

Chu Hậu Chiếu nhe răng về phía hắn: "Nhìn cái gì mà nhìn."

Phí Hoành liếm liếm đôi môi đã trắng bệch, suy yếu nói: "Bệ hạ, thần chỉ có một việc hỏi người."

"Chuyện gì?"

Tựa hồ biết Phí Hoành tiếp theo sẽ nói gì, ba người lập tức có chút bối rối, Tần Kham nhìn xung quanh, thấy mọi người trong điện tình hoảng hốt, ánh mắt rời rạc, tựa hồ không có ai chú ý tới bên này, thế là Tần Kham nhân lúc Phí Hoành không đề phòng, gạt chân hắn một cái.

Phí Hoành đói bụng năm ngày, vốn đã suy yếu đến mức tận cùng, toàn là dựa vào một hơi mà chống đỡ, hạ bàn phù phiếm làm sao mà chịu được ám chiêu của Tần Kham, thấy chân bị quét một cái, Phí Hoành chưa kịp hỏi gì đã ngã ngửa ra sau.

Chu Hậu Chiếu rất phối hợp, đứng lên kinh hỉ nói: "Phí Thị Lang cũng ngất rồi! Mau mau! khiêng hắn ra ngoài."

Ngữ khí giống như cao hứng gì đó.

Ai ngờ Phí Hoành đã ngã xuống không ngờ vẫn chưa ngất, khi tiểu hoạn quan tới khênh hắn, hắn nắm chặt lấy vạt long bào của Chu Hậu Chiếu không chịu buông tay, suy yếu nói: "Thần... Thần vẫn chưa ngất! Thần có nghi vấn. . . Thần vẫn chưa hỏi..."

Chu Hậu Chiếu ngồi xổm xuống ra sức tách từng ngón tay của Phí Hoành ra, gắt: "Phí Thị Lang nghịch ngợm quá, ngươi rõ ràng đã ngất rồi, còn khăng khăng không chịu thừa nhận... Mau, khiêng đi, khiêng đi."

"Bệ hạ. . . Thần, thật sự chưa ngất..."

"Ngất rồi ngất rồi, chỉ là bản thân ngươi chưa phát hiện ra thôi." Chu Hậu Chiếu phất tay về phía Phí Hoành đã càng lúc càng xa. Thân ảnh không cam lòng của Phí Hoành biến mất trong Thái Miếu.

Ba người ngơ ngác nhìn nhau, lau mồ hôi lạnh.

"Bệ hạ, chúng ta có phải cũng dứt khoát giả bộ bất tỉnh đi không?" Tần Kham thấp thỏm nói: "Đại thần cả điện đói tới hấp hối, mà ba người chúng ta lại sinh long hoạt hổ, bệ hạ, thế này không thích hợp lắm."

Chu Hậu Chiếu trừng mắt: "Chúng ta trẻ hơn họ, sinh long hoạt hổ cũng là chuyện trong tình lý."

Tần Kham khó xử nói: "Nhưng... Vừa rồi khi thần ngáng chân Phí Hoành bị người ta nhìn thấy..."

"Ai?" Ánh mắt của Chu Hậu Chiếu rất có vẻ muốn giết người diệt khẩu.

Tần Kham hất cằm về phía chỗ nào đó trong điện, ánh mắt của ba người nhìn theo, thì thấy Lý Đông Dương ánh mắt hơi né tránh, cuối cùng cắn răng một cái, thuận thế ngã oặt xuống đất, miệng còn "A" một tiếng.

Tần Kham thiếu chút nữa phun nước miếng.

Lão gia hỏa này... Đại học sĩ cái gì chứ?

Chu Hậu Chiếu tỏ vẻ tán thưởng với sự thức thời của Lý Đông Dương, người bên ngoài ngất xỉu chỉ được khiêng ra, Lý Đông Dương khi bị khiêng đi, Chu Hậu Chiếu vẫn hạ chỉ ban thưởng cho Lý Đông Dương nhân sâm trăm năm, hoàng kim trăm lượng.

Khi Lý Đông Dương được khênh ra ngoài bỗng nhiên mở to mắt, trao đổi ánh mắt với ba người Chu Hậu Chiếu.

Mọi người minh bạch, đây xem như là Chu Hậu Chiếu bịt miệng hắn.

Đương nhiên, Lý Đông Dương hợp thời ngất xỉu khẳng định không phải vì chút ban thưởng ấy của Chu Hậu Chiếu. Bên trong các quan văn Triều đình, Lý Đông Dương làm quan xem như khéo đưa đẩy nhất, lúc trước nội ngoại đình liên thủ tru cửu hổ, hắn là người thứ nhất phản đối, Lưu Kiện Tạ Thiên chủ động từ quan trí sĩ, chỉ độc có hắn không hề có phản ứng, Lưu Cẩn cầm quyền, hắn lén tặng lễ cho Lưu Cẩn, ngôn ngữ xu nịnh, hiện giờ ba người Chu Hậu Chiếu Tần Kham làm chuyện xấu, hắn cũng rất phối hợp.

Giống như Tần Kham, Lý Đông Dương dùng phương thức của mình để thi triển khát vọng của hắn.

Trong điện còn lại hơn mười vị đại thần vẫn chưa ngã, có thể nói là bè lũ ngoan cố.

Khí tiết đáng để tán thưởng, nhưng cách làm lại khiến người ta chán ghét.

Chu Hậu Chiếu dù sao cũng là người trẻ tuổi, người trẻ tuổi thiếu kiên nhẫn, quân thần giằng co năm ngày dĩ nhiên đã là cực hạn của hắn, mấy chục người còn lại trong điện này làm Chu Hậu Chiếu bực mình.

Rõ ràng đều đã là bộ dạng hư thoát chỉ còn lại một hơi, giống như một trận gió thổi qua là có thể thổi ngã họ, nhưng bọn họ lại vẫn không chịu ngã.

Đánh không thể đánh, mắng cũng không thể mắng, Chu Hậu Chiếu đau đầu.

"làm sao bây giờ." Chu Hậu Chiếu nhìn Tần Kham xin giúp đỡ.

"Chỉ có thể chờ tự họ đói ngất đi thôi. . ." Tần Kham cười khổ nói: "Nếu như bệ hạ muốn đẩy nhanh tốc độ làm bọn họ ngất xỉu thì có lẽ nên bảo Lưu công công vung gậy đánh ngất họ."

"Vì sao lại là Tạp gia?" Lưu Cẩn lườm Tần Kham rất bất mãn nói.

Tần Kham thành khẩn nói: "Bởi vì trong ba người chúng ta, Lưu công công nhìn uy vũ nhất."

Chu Hậu Chiếu lắc đầu nói: "Đánh ngất họ không ổn, quá thô bạo, như thế sẽ làm năm ngày vất vả của năm ngày hoàn toàn uổng phí, Tần Kham, còn biện pháp nào khác không, trẫm thật sự không muốn lãng phí thời gian với bọn họ nữa."