Minh Vương Sủng Phi

Chương 39




Nhìn trên đài, trên mặt là đầu người, tiếng thét chói tai, tiếng kêu cứu mạng, tiếng gọi ầm ĩ, từng trận không dứt.

Nhã pi nương nương đang đứng đã không còn nữa.

Thái hậu kinh hách gầm lên: "Lớn mật, người tới, bắt lấy Minh vương phi."

Ra lệnh một tiếng dưới đài tới vô số thị vệ, nhưng Nhan Nhiễm Tịch sẽ sợ? Dạ Thương Minh đi lên trên ôm nàng vào trong lòng.

Dạ Thương Minh đối với thị vệ chung quanh lạnh lùng quát: "Ai dám." Một câu hai chữ, thị vệ không dám tiến lên từng bước, đây là Minh vương uy nghiêm, ai cũng không dám xâm phạm cho dù Minh vương là người sống không được bao lâu.

Nhan Nhiễm Tịch nhìn Thượng Quan Thương Vân cười nhẹ nói: "Thái Hậu thật sự là già đi, lễ vật như vậy cũng phải kích động, chẳng lẽ hoàng thượng đã quên bổn vương phi dâng tặng lễ vật hoàng thượng đã đáp ứng rồi sao?"

Một câu, quân vô hí ngôn lại thành công đem lỗi bỏ đi, trước mắt bao người, lại có ai dám làm cho hoàng thượng đánh mất danh dự?

"Hừ, ngươi đây là giết người." Thái hậu nghe được lời của Nhan Nhiễm Tịch tức giận nói.

"Nhưng ta đã đáp ứng rồi không thương tổng thương tánh mạng hoàng thượng, đương nhiên cũng sẽ không tổn thương những người khác, dù sao lễ vật cũng hiến xong rồi." tiếp tục cười nhẹ.

Thượng Quan Thương Vân nghĩ nghĩ rồi nói: "Trẫm đã đáp ứng qua, các ngươi đi xuống đi."

Thị vệ đến đi vội vàng.

Chính là thái hậu sắc mặt thật dọa người, hừ lạnh nói: "Đây là Minh vương phi cấp ai gia thọ lễ? Không biết Minh vương phi đây là cái ý tứ gì?"

Nhan Nhiễm Tịch cười, cười rất nhẹ, lại làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm: "Bổn vương phi nghĩ đến thái hậu sẽ minh bạch, xem ra thái hậu thật sự già đi, nếu thái hậu muốn ngày sinh của mình náo nhiệt, nhiều vui mừng, ngươi xem chỗ này, hồng kinh người, trên đời này còn có gì so với màu hồng tốt hơn nữa sao, màu này là độc nhất vô nhị, như thế nào thái hậ nương nương lại không thích?"

Nữ nhân này có thể nói ra những điều như vậy trong thiên hạ sợ chỉ có một người.

Thượng Quan Thương Vân cũng là nhịn không được khóe miệng run rẩy, lợi hại, quả nhiên lợi hại.

Nhìn thái hậu run run thân thể, mọi người xem như hiểu được, đây là cảnh cáo đắc tội nàng không có thể trở ra.

Nhan Nhiễm Tịch cười quét mắt nhìn mọi người thản nhiên hỏi: "Mọi người cảm thấy lễ vật này của bổn vương phi thế nào?"

Mọi người không ai dám nói 'Không tốt' nhìn Nhan Nhiễm Tịch khóe miệng tươi cười.

Vừa lòng với phản ứng của mọi người, đi theo Dạ Thương Minh hạ đài, trở lại vị trí của mình, vẫn như trước tươi cười, nhưng ở trong mắt mọi người đã không có một tia khinh miệt, bọn họ thật sâu cảm nhận được: nghe đồn hại chết nhân a.

Cao đường phía trên trừ bỏ hoàng thượng Thượng Quan Thương Vân như trước cười đến đáng đánh đòn, những người khác đều là vẻ mặt âm trầm cùng hoảng sợ.

Dưới đài Dạ Thương Minh lôi kéo tay Nhan Nhiễm Tịch: "Ngươi lá gan ghê gớm thật, kia là quý phi ngươi cư nhiên ở trước mặt bao người giết chết nàng."

Nhan Nhiễm Tịch tay kia thì bưng lên cái chén, khóe miệng một chút cười giảo hoạt, thản nhiên nói: "Nhã phi, Vương Nhã Chi, tỳ nữ của Lâm Nhược Sương, trèo lên giường rồng, liên tiếp lấy lòng thái hậu để thành quý phi, trừ lần đó ra không có bối cảnh gì, một người như vậy chết cũng không có vấn đề gì." Chính là Lâm Nhược Sương này cùng Lâm Nhược Thủy có quan hệ...

"Xem ra ngươi đã chuẩn bị rất nhiều khi đến đây."

"Trong cung chính là một địa phương ăn tươi nuốt sống, không chuẩn bị dễ dàng làm bản thân mình bị thương, phải biết rằng ta từ trước tới nay đều là người cẩn thận." Uống một ngụm, phong đạm vân khinh.

Dạ Thương Minh nhìn nữ nhân của mình quả nhiên không giống người thường.

Ca múa vẫn tiếp tục, chính là màu đỏ trên đài chưa bao giờ lau đi.

Thọ yến tiếp tục tới ban đêm, đèn cung đình thắp sáng, có chút mông lung, Dạ Thương Minh ôm Nhan Nhiễm Tịch vì nàng mà đưa đồ ăn, tuy rằng hắn không biết khẩu vị của Nhan Nhiễm Tịch, nhưng hắn sẽ cố gắng hiểu biết.

Không khí tốt lắm, nhưng vẫn có người đến phá đám, nhìn vẻ mặt hồ ly tươi cười của thất vương gia Thượng Quan Nghị Sơ hướng bọn họ đi tới, Nhan Nhiễm Tịch mày nhíu lại, nàng chán ghét hắn nhất là vẻ mặt tươi cười kia.

Nhan Nhiễm Tịch buông chiếc đũa, Dạ Thương Minh cũng buông theo, Thượng Quan Nghị Sơ tươi cười đầy mặt nói: "Minh, vương phi của ngươi vừa rồi nhìn thật uy phong."

Dạ Thương Minh mặt không chút thay đổi, nhưng Thượng Quan Nghị Sơ lại rất muốn lấy lòng.

"Chị dâu, nhĩ hảo, hiện tại trịnh trọng giới thiệu một chút, ta là hảo huynh đệ của Minh, cùng hoàng huynh giống nhau, chúng ta lớn lên cùng nhau, về sau mọi người đều là người một nhà, chị dâu trực tiếp kêu ta là A Sơ được rồi." nói rồi đưa ly rượu qua

Nhan Nhiễm Tịch mày nhíu lại, không có nhận cái chén Thượng Quan Nghị Sơ đưa qua, tuy rằng hiện tại thoạt nhìn có chút thuận mắt, nhưng là cũng chỉ có chút một chút.

Cười nhẹ: "Ha ha, thất vương gia nói nói chi vậy, A Sơ, bổn vương phi làm sao có thể kêu như vậy, vẫn là kêu thất vương gia tốt hơn." Đây không phải là người mà nàng có thể buông lỏng đề phòng, đương nhiên Dạ Thương Minh cũng chỉ là ngoại lệ.

Thượng Quan Nghị sơ ngượng ngùng thu hồi tay, trừ bỏ Dạ Thương Minh cùng Thượng Quan Thương Vân chưa có ai cự tuyệt hắn như vậy.

"Xem ra chị dâu thực không thích A Sơ, bất quá không quan hệ, A Sơ nhất định sẽ lấy lòng chị dâu ." Có chút ủy khuất nói ra.

Chỉ nghe thấy Dạ Thương Minh lạnh lùng nói: "A Sơ, quân doanh còn có việc cần giải quyết ngày mai ngươi đi đi."