Mộ Lang Bách Hoa Tu

Chương 13




Tuyết Họa Nhi cũng không biết Khổng Tước quân đã bay đi bao xa, mắt thấy hai người đã bay qua nơi có dân cư đông đúc, càng bay thì khung cảnh càng hoang vắng, nàng cảm thấy hoảng hốt. Dưới yêu cầu mãnh liệt của nàng, rốt cuộc Khổng Tước quân cũng hạ đám mây xuống.

Tuyết Họa Nhi nhìn nơi xa lạ này, lo lắng nói: "Nơi này có đúng là Bảo Tương quốc không vậy? Đừng bay tới Trung thổ Đại Đường nha."

Khổng Tước quân khôi phục hình người, vỗ ngực thề son sắt, đảm bảo: "Không ra bên ngoài đâu, nàng yên tâm đi."

Công chúa thoáng yên tâm, vì thế nàng đưa tay lên trán thành cái mái che nắng, nhìn ngó chung quanh, hỏi tiếp: "Đây là đâu? Có gần kinh thành không?'

Khổng Tước quân vội nói: "Không xa kinh thành lắm đâu, nếu cưỡi ngựa nhanh thì chỉ khoảng nửa tháng là tới nơi."

Mái che nắng của Tuyết Họa Nhi sụp xuống, nàng nhìn Khổng Tước quân mà khóc không ra nước mắt, muốn nói mà không nói nên lời. Như thế này mà gọi là vui vẻ khi đưa người khác về nhà hay sao? Càng đưa lại càng rời xa nhà của nàng hơn!

Nàng vô cùng dối lòng nói lời cảm tạ: "Đa tạ Vũ Tường quân đã đưa ta rời khỏi động Ba Nguyệt. Quãng đường còn lại, tự ta sẽ tìm đường để đi về."

Khuê Mộc Lang vội vàng ra vẻ tận tình, nói: "Sao có thể như vậy được chứ? Nơi này vô cùng hẻo lánh, nàng chỉ có một thân nữ tử, bộ dạng lại trêu chọc người ta như vậy, sao ta có thể yên tâm để nàng lại đây một mình mà rời đi được? Dù thế nào ta cũng phải ở lại đây cùng nàng vài ngày, chờ Khuê Mộc Lang buông tha chuyện này, ta sẽ đưa nàng về."

Hắn nói rất hợp tình hợp lý, Tuyết Họa Nhi ngẫm nghĩ, trong người nàng không có tiền, nơi này lại cách nhà nàng xa như vậy, chẳng lẽ, dọc đường lại đi ăn xin để trở về kinh thành hay sao? Thôi, tạm thời cứ nghe theo hắn, ở lại đây trốn hai ngày trước đã.

Ngay sau đó, Khổng Tước quân đã tìm một chỗ đất bằng phẳng, ngang nhiên tạo ra một trạch viện. Cây cầu nhỏ vắt ngang qua dòng suối phía sau hoa viên, phòng ốc hoa lệ tinh xảo, từng thứ một hiện lên trước mắt. Tốc độ tạo ra nhà cửa này thực sự là vừa nhanh vừa đẹp. Tiếp theo, hắn chỉ vào một tổ hỉ thước* trên cây, lại ngang nhiên biến ra hai người hầu.

(* - hỉ thước: chim khách.)

Tuyết Họa Nhi nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, kinh hồn bạt vía. Đây rõ ràng là yêu thuật mà, biến hóa thành người thật!

Nàng vừa thấy hai con hỉ thước biến thành người hầu, lập tức run rẩy.

Nàng quay đầu lại nhìn, thấy Khổng Tước quân cũng đã thay đổi hình dạng, thành một thư sinh thanh tú nho nhã, một thân áo vải màu xanh vô cùng đơn giản, nhưng lại làm cho hắn tăng thêm khí chất thanh quý và phong độ của người trí thức. Tuyết Họa Nhi sững sờ nhìn vị thư sinh trước mắt, đây là Khổng Tước quân quyến rũ xinh đẹp thường ngày ư? Quả thực là khiến cho người ta có cảm giác hoa khôi thanh lâu bỗng nhiên trở thành cô nương nhà lành mà.

Đột nhiên, hắn nhấc tay lên, chỉ vào nàng. Nàng giật mình một cái, cảm thấy thân thể dường như đang run lên.

Khổng Tước quân cười hì hì tới gần, dịu dàng nói: "Như thế này, Khuê Mộc Lang sẽ không còn nhận ra chúng ta nữa. Nương tử!"

Tuyết Họa Nhi run rẩy, nương tử?!

Trong tay Khổng Tước quân lại biến ra thêm một chiếc gương lớn, hắn nâng đến trước mặt Tuyết Họa Nhi. Tuyết Họa Nhi ngó vào gương nhìn nhìn, thiếu chút nữa bị dọa tới mức nôn khan rồi ngất đi, vì sao hình tượng của nàng lại biến thành như thế kia chứ? Quả thực là tàn tạ đến nỗi không dám nhìn!

Khổng Tước quân lại vô cùng có cảm giác thành tựu, nói: "Nương tử, biến nàng thành hình dáng như thế này, Khuê Mộc Lang mới không thể nhận ra nàng."

Tuyết Họa Nhi bị "chính mình" trong gương làm cho ghê tởm đến mức không có tâm trạng đi cảm tạ ý tốt của hắn. nàng liếc nhìn tiểu thư sinh tuấn tú bên cạnh, có chút cảm khái, bộ dạng nàng thì xấu như ma chê quỷ hờn... mà Khổng Tước quân thì nho nhã thanh tú như vậy, làm sao có thể giống một đôi phu thê chứ? Thế này còn không phải là "Đóa hoa tươi cắm vào bãi phân trâu", mà nàng chính là bãi phân trâu nóng hôi hổi kia hay sao?!

Khổng Tước quân an ủi: "Nương tử đừng nên buồn phiền, ta là người đọc sách có nội hàm, coi trọng phẩm hạnh và vẻ đẹp ở bên trong. Gia Cát tiên sinh và Lương Quang tiên sinh đều là cưới vợ cưới đức. n Hơn nữa, tục ngữ nói không sai, trong nhà có ba vật quý, đó là: vợ xấu, đất bạc màu và áo bông rách. Trong ba vật quý đó, thì vợ xấu xếp thứ nhất, có thể thấy được, địa vị của nàng ở trong nhà là vô cùng quan trọng.

Trong lòng Tuyết Họa Nhi cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nàng ỉu xìu nói: "Ta đi nấu cơm cho ngươi."

Nói đến việc nấu cơm này, thì Tuyết Họa Nhi vô cùng tích cực. Tuyết Họa Nhi cảm thấy, nên cho đám yêu quái này ăn no, như vậy bọn họ sẽ không có ý đồ gì với nàng nữa. Cũng như nàng vậy, khi đã ăn no cơm thì không muốn ăn đồ ăn vặt nữa. Cho nên, dù đã thoát khỏi Khuê Mộc Lang, nhưng cũng cần phải chăm sóc chu đáo cho Khổng Tước tinh trước mắt này.

Khổng Tước quân vô cùng hài lòng, biến ra thêm một cái ghế dựa lớn, đưa hai tay ra sau đầu rồi tựa vào, hơi khép mắt, giống như đang dưỡng thần.

Tuyết Họa Nhi đang muốn tìm một chỗ để nấu cơm cho hắn, thì bỗng nhiên cảm thấy, trên đỉnh đầu có một đám mây đen kéo tới, tiểu viện tối sầm lại. Chẳng lẽ là Khuê Mộc Lang đuổi tới? Nàng kinh hãi, lo lắng thấp thỏm ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy đám mây đen mở ra một luồng sáng mờ, sau đó có năm người nhảy xuống, dẫn đầu là một nữ tử có dáng người cao gầy.

Tuyết Họa Nhi nhìn ngắm tỉ mỉ, dung mạo của nàng ấy thật sự không giống yêu tinh cho lắm. Bởi vì từ trước tới giờ, nàng mới gặp bốn vị yêu quái. Đôi phu thê Vũ Anh anh tuấn quyến rũ không cần phải nói, Khuê Mộc Lang thì tuấn mỹ cao lớn, Khổng Tước quân lại càng thêm xinh đẹp như hoa như nguyệt. Ai cũng đều khiến cho người khác chỉ mới thoáng nhìn một cái, đã cảm thấy rực rỡ đến chói mắt, thần trí muốn hôn mê.

Mà vị trước mắt này, mặc dù cũng nhảy xuống từ đám mây, nhưng diện mạo lại cực kỳ bình thường, ừm, ngoài dáng người cao gầy ra thì cũng chỉ có dáng người cao gầy mà thôi.

Khổng Tước từ trên ghế dựa đứng dậy, vẻ mặt tươi cười mãn nguyện đã không còn, nét mặt lại vô cùng nghiêm túc.

Không hiểu sao, Tuyết Họa Nhi lại cảm thấy căng thẳng sợ hãi, vị tôn thần này là yêu quái phương nào vậy? Xem ra là lai giả bất thiện! *

(* - lai giả bất thiện - trong câu "Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai." : chỉ người đến nhưng không có ý tốt, nếu có ý tốt thì đã không đến.)

Khổng Tước quân nhàn nhạt chào một tiếng: "A Loan tìm ta có việc?"

Nàng kia mím môi không trả lời, chỉ trừng hai mắt lớn như chuông đồng, cố chấp nhìn hắn. Tuyết Họa Nhi dùng con mắt tinh tường của một nữ nhân chỉ đứng bên ngoài để quan sát, đã lập tức cảm thấy giữa hai người này có chuyện, ánh mắt của A Loan kia vô cùng phức tạp. Nếu như phụ hoàng ba tháng mà không tới chỗ một vị phi tử nào đó, thì ánh mắt của phi tử kia cũng y như vậy. Ánh mắt này, nàng đã nhìn quen lắm rồi.

Thông thường, dưới tình huống như thế này, ừm, người ngoài nên tránh đi là tốt nhất, để cho hai người họ ở lại giải quyết riêng với nhau cho thỏa đáng.

Nàng lén lút dịch sang bên cạnh, định chuồn đi.

Đột nhiên, Khổng Tước quân bước tới, cầm lấy cánh tay nàng, kéo nàng tới đứng bên cạnh, rồi nói với A Loan: "Đây là nương tử của ta, vừa mới cưới, gọi là Tiểu Nha."

Tuyết Họa Nhi kinh ngạc nhìn ánh mắt A Loan lập tức thay đổi, loại ánh mắt này, nàng cũng rất quen. Nếu như phụ hoàng ngủ lại chỗ của một vị phi tử nào đó suốt một tháng trời, thì ánh mắt của các phi tử khác khi nhìn vị phi tử nọ sẽ là như thế này. Thông thường, dưới tình huống này, phải lập tức tránh đi mới thỏa đáng, có thể chạy bao xa thì chạy, tránh bị người ta làm tổn thương.

Nhưng mà, Khổng Tước quân lại đang túm chặt tay áo nàng, Tuyết Họa Nhi run rẩy một cái. Khổng Tước quân này cũng quá mức không có đạo đức, như thế này còn không phải là đưa nàng vào dưới lưỡi đao hay sao chứ? Sắp chết mà vẫn còn kéo theo một cái đệm lưng, thật sự là không phúc hậu!

Quả nhiên, hai mắt A Loan đằng đằng sát khí, khói xanh lượn lờ sau lưng, bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, nói: "Ta vừa mới tới Sắc Hoa Sơn tìm chàng, thì chàng lập tức bế quan tĩnh tu. Ta vừa đi khỏi, chàng cũng lập tức xuất quan. Giờ mới vài ngày không gặp, chàng lại có ngay một nương tử vừa già vừa xấu. Chàng, chàng,... đã làm tổn thương trái tim ta quá rồi!"

Nói xong, ngón tay của nàng đột nhiên chỉ thẳng vào Tuyết Họa Nhi. Tuyết Họa Nhi run run, sợ bị nàng đâm thủng người, may mà nàng chưa thi triển yêu pháp.

A Loan tiếp tục đùng đùng nổi giận, nói: "Ta có điểm nào không bằng nàng ta

chứ? Bộ dáng nàng ta như vậy, chàng nhìn mà không thấy ghê tởm hay sao?"

Tuyết Họa Nhi chấp nhận sự thật này, lúc nàng nhìn "chính mình" trong gương, cũng suýt thì nôn khan. Nàng muốn cách xa Khổng Tước quân một chút, không tham dự vào ân oán của hai người bọn họ, nhưng Khổng Tước quân cứ ra sức kéo tay áo nàng, không cho nàng đi. Mắt thấy sát khí của A Loan càng lúc càng thịnh, bất cứ giá nào Tuyết Họa Nhi cũng phải liều mạng vùng vẫy. Á, tay áo bị rách mất rồi!

Khổng Tước quân cầm đoạn tay áo bị rách trong tay, nói một cách hùng hồn: "Ta cứ thích bộ dáng xấu như thế này, vậy mới có thể làm cho ta càng có vẻ thần tiên xuất chúng. Nàng xinh đẹp như vậy, đi cùng ta, khiến cho ta bị lép vế, sao ta có thể chịu nổi chứ? Cho nên, ta không thể thích nàng được."

Tuyết Họa Nhi sững sờ nhìn Khổng Tước quân, hắn nói thật chứ?

Sát khí của A Loan tiêu tan trong nháy mắt, ánh mắt của nàng cũng trở nên dịu dàng: "Thật sao, là vì ta quá xinh đẹp, mới khiến cho chàng sinh lòng tự ti, không dám trèo cao ư?"

Khổng Tước quân có vẻ vô cùng đau đớn: "Đúng vậy, ta vừa nhìn nàng đã tự thấy xấu hổ rồi."

Tuyết Họa Nhi bội phục sát đất thẩm mỹ quan của Khổng Tước quân.

"Vậy ta biến thành xấu một chút, chàng sẽ thích ta, đúng không?"

Tuyết Họa Nhi suýt nữa đã khuyên nàng rằng: "Cô đừng có biến dạng thêm nữa. Cô như vậy, là vừa vặn lắm rồi."

Nhưng nàng còn chưa kịp khuyên, tay A Loan đã đặt lên mặt, móng tay khẽ vạch một cái, bên cạnh thái dương lập tức xuất hiện một vệt màu đỏ.

Tự mình hại mình! Tuyết Họa Nhi sợ đến ngây người, tình yêu, quả thực là khiến cho đầu óc người ta choáng váng, không thanh tỉnh mà.

"A Loan, nàng đừng như vậy!" Rốt cuộc thì Khổng Tước quân cũng tìm lại được lương tâm của mình, tiến lên cầm tay nàng, sau đó thấp giọng nói: "Quá muộn rồi, ta với nàng ấy đã thành thân, nàng nên tìm một người khác đi."

Ánh mắt buốt lạnh của A Loan quét tới, khiến Tuyết Họa Nhi cảm thấy rét run. Nàng âm thầm kêu khổ, Khổng Tước quân, ngươi không thể tha cho ta được hay sao? Vì sao cứ muốn dẫn lửa tới chỗ ta chứ?

"Không sao cả, nàng ta là phàm nhân, cùng lắm chỉ sống được vài chục năm, ta đợi nàng ta chết đi, rồi sẽ tái giá với chàng."

Khổng Tước quân hoàn toàn không còn gì để nói. Tuyết Họa Nhi lại có chút xúc động vì tình yêu trung trinh của A Loan, nhưng nàng cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng cho tuổi thọ của mình. Nếu một ngày nào đó, A Loan nôn nóng, sẽ bắt nàng nhường chỗ, thì ôi thôi, cái mạng nhỏ của nàng xong rồi! Xem ra việc nán lại bên cạnh Khổng Tước quân còn nguy hiểm đáng sợ hơn ở bên cạnh Khuê Mộc Lang. Nàng phải mau chóng rời đi thôi.

"Ngay bây giờ, ta và Vũ Tường quân sẽ tách ra, ta nhường chỗ cho tỷ tỷ." Tuyết Họa Nhi chân thành tha thiết chỉ rõ lập trường của mình.

Hai mắt A Loan sáng lên: "Thật chứ?"

Tuyết Họa Nhi kiên quyết nói: "Thật mà. Ta sẽ lập tức rời đi."

Khổng Tước quân giữ chặt cánh tay bị rách tay áo của Tuyết Họa Nhi, ngăn cản bước chân kiên định của nàng.

"Nương tử, sao nàng lại nhẫn tâm vứt bỏ ta như vậy? Chẳng lẽ nàng đã quên, trong đêm động phòng hoa chúc, nàng đã thề với ta những gì hay sao?"

Tuyết Họa Nhi liều mạng kéo lấy ống tay áo bị rách của mình, buồn bực nói: "Nói hươu nói vượn, ta nói với ngươi cái gì chứ?"

"Chính là 'Khi đỉnh núi chẳng gồ ghề, khi nước sông ngừng chảy, khi mùa đông có sấm sét, khi mùa hạ có tuyết rơi, và đất trời hợp làm một, thì mới đoạn tuyệt cùng chàng!' "

Lúc này đây, khả năng thi ca của Khổng Tước quân không chỉ có một chữ không tồi, mà còn thâm tình khẩn thiết, dào dạt yêu thương. Nghiến răng nghiến lợi cũng không đủ để miêu tả sự căm phẫn của nàng với Khổng Tước quân. Hắn lại dám bịa đặt cái gì mà động phòng hoa chúc, thề non hẹn biển. Đây không phải là đang muốn dồn nàng vào chỗ chết hay sao?

Giờ phút này, rạch ròi cũng không có ích lợi gì, vẫn nên thể hiện quyết tâm với A Loan thì hơn. Tuyết Họa Nhi nghiêm túc nói: "A Loan cô nương, những gì đã qua sẽ trở thành quá khứ. Quan trọng là,... bây giờ, ta đã thay lòng đổi dạ với hắn mất rồi."

Nói xong, nàng mau chóng đi ra ngoài, không ngờ, Khổng Tước quân lại kéo một ống tay áo khác của nàng, khó khăn chia lìa, nói: "Nàng muốn đi đâu, ta cũng sẽ đi theo nàng."

Rõ ràng là hắn không kéo nàng chết cùng thì không chịu bỏ qua mà. Tuyết Họa Nhi hung ác giật lại tay áo, quyết chí đánh tới cùng: "Ta, ta đi xuất gia!" Tuyết Họa Nhi lau đi mồ hôi lạnh, thầm vui sướng vì bản thân đã cái khó ló cái khôn. Ha ha, xuất gia, ngươi có thể đi theo sao? A Loan sống chết cũng sẽ không để cho ngươi đi theo.

Nàng đắc ý gỡ ống tay áo, nói với A Loan: "Xin hỏi cô nương, ở gần đây có am ni cô nào không?"

A Loan ngẫm nghĩ một lúc, nói: "Am ni cô thì không có, chỉ có một đạo quán."

Đạo quán?

"Không sao cả, để ta biến ngươi thành một nam nhân, là ngươi có thể tới đạo quan rồi."

Không đợi Tuyết Họa Nhi ý kiến gì, nàng đã nhấc ngón tay lên, Tuyết Họa Nhi lại cảm thấy thân thể có chỗ không bình thường, quay đầu nhìn, thấy khóe miệng Khổng Tước quân giật giật. Trong lòng nàng lạnh lẽo, chẳng lẽ, nàng đã thật sự biến thành nam nhân?

Khổng Tước quân lấy tay đỡ trán, nói với A Loan: "Nàng, nàng quá nhẫn tâm rồi."

"Vũ Tường, bây giờ nàng ta đã là nam nhân, chàng sẽ không thích nàng ta nữa, có đúng không?"

Khóe miệng của Khổng Tước quân lại giật giật.

"Vũ Tường, chúng ta đưa nàng tới Thanh Phong quán đi. Nếu như nàng tu hành chăm chỉ, có lẽ một ngày nào đó, sẽ được làm thần tiên, thì đây chính là chuyện tốt."

Thanh Phong quán.

Thượng Dương đạo trưởng vô cùng uyển chuyển nói: "Việc này,… đạo quán của chúng ta thường xuyên có người tới, vị đạo hữu này, ừm, ta sợ, ừm, có người đó nào nhìn thấy, sẽ không dám trở lại nữa."

A Loan lấy ra mười bảy mười tám đĩnh vàng.

Đạo trưởng lại nói: "Vậy thì sau này tới phòng bếp làm việc đi, ban ngày đừng có chạy lung tung."

Việc đầu tiên khi Tuyết Họa Nhi đi vào phòng bếp, chính là lao tới chum đựng nước. Nàng mới chỉ nhìn sơ qua, đã hôn mê bất tỉnh!

Thật lâu sau, nàng mới tỉnh lại, thì phát hiện mình đang bị người ta nửa ôm vào trong ngực, là một vị đạo sĩ tuổi còn trẻ, xinh đẹp thanh tú, đang dịu dàng điềm đạm cười: "Ngươi mới tới à? Ta cũng vậy."