Mộ Lang Bách Hoa Tu

Chương 5




Ngày hôm sau, Tinh quân đã quyết định, đưa cả người cả thư tới Hứa Mật sơn.

"Tuyết Họa Nhi" là phàm nhân nên lần đầu tiên được nếm thử cảm giác cưỡi mây đạp gió, đáng tiếc nàng lại bị dọa cho hồn bay phách tán, không có tâm trạng nào mà lĩnh hội được sự tuyệt vời của việc đi trên mây.

Khi đám mây hạ xuống, nàng mới phát hiện ra mình bị đưa tới một nơi xa lạ, trước mắt nàng có hai người đang đứng. Một nam một nữ đều xinh đẹp xuất chúng, và đều đang dùng đôi mắt đào hoa, phong tình quyến rũ đánh giá nàng.

Nàng kia lên tiếng chào đón, cười hề hề nói: "Chúng ta vừa mới nhận được ý chỉ của Tinh quân, nói có khách nhân tới, nguyên lai là một cô nương mỹ mạo."

Tinh quân? Ý nàng ấy nói là "Lang tinh"? "Tuyết Họa Nhi" cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, cũng không biết hai vị trước mắt này là yêu tinh gì, dù sao thì chắc chắn không phải là người. Vì vậy, nàng nơm nớp lo sợ đưa thư của Khuê Mộc Lang tới.

Vũ Anh nhìn thoáng qua bức thư, vốn dĩ nàng đang nhíu nhíu máy, lại quay đầy cười hì hì với Xích Viêm rồi nói: "Phu quân, chàng nói tuyệt kỹ bí truyền của ta là cái gì vậy?"

Mặt Xích Viêm đỏ lên, tâm thần rung động, sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng nói: "Cái này còn cần phải nói hay sao?"

Vũ Anh bật cười khanh khách, đưa bức thư trong tay cho hắn, lại ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu, sau đó hai người cười mờ ám, rồi lại quay sang cười như tên trộm với "Tuyết Họa Nhi"

"Tuyết Họa Nhi" thấy hai người cười mà có cảm giác khí lạnh từ sau lưng đang từ từ bốc lên.

"Nhạt như nước ốc, nâng thành thơm ngọt ngon miệng." Vũ Anh cười hì hì bước tới nhìn nàng, ý vị thâm trường nhớ kỹ nội dung bức thư, nóng lòng muốn thử đến mức hận không thể lập tức mở cửa giảng bài, dạy dỗ cẩn thận, khiến quân hài lòng. (Quân này chính là Khuê Mộc Lang Tinh quân)

"Tiểu nha đầu này có căn bản không tệ lắm, ánh mắt của Tinh quân thật là tốt. Phu quân, chàng nói xem có đúng không?"

Xích Viêm gật đầu: "Phu nhân nói phải, nha đầu trước mắt này, mặc dù đang e dè khiếp đảm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhưng lại không giấu được vẻ đẹp quốc sắc thiên hương."

Sắc mặt Vũ Anh lập tức lạnh đi: "Hả?"

Xích Viêm vội vàng nói: "Ta chỉ đứng trên lập trường của Tinh quân mà nói thôi."

Vũ Anh quay đầu trợn mắt nhìn hắn: "Đêm nay sẽ thu thập chàng."

Xích Viêm lập tức cợt nhả, nói: "Ừm, ta thích nhất ban đêm phu nhân thu thập ta đấy."

"Tuyết Họa Nhi" công chúa nhìn mà không hiểu ra sao cả, nghe cũng hồ đồ lờ mờ, chỉ thấy hai người kia mắt đi mày lại, nói không nên lời cái đó, mà thôi, cái từ kia cũng thật là bất nhã, không nói cũng được.

Vũ Anh vô cùng nhiệt tình, thân thiết kéo tay nàng giống như tỷ muội, cười khanh khách hỏi han: "Muội muội tên là gì vậy?"

Công chúa chần chờ một phen, nhỏ giọng nói: "Tuyết Họa Nhi." Nếu yêu quái đã cố ý gọi nàng bằng cái tên này, thì nàng tạm thời thừa nhận vậy, tránh cho hắn bị mất hứng, lại nói, bị yêu quái bắt cóc cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, giấu tên giấu họ vẫn tốt hơn. Tạm thời, nàng không thể về Hoàng cung được, vậy thì trước mắt cứ làm Tuyết Họa Nhi đi.

"Tên rất hay, vừa nghe đã biết là một tiểu cô nương thuần khiết, cái gì cũng không biết, quả thực là cần dạy bảo thật tốt." Vũ Anh cười hì hì, sờ tay nàng, thở dài: "Thật là non mềm."

Cũng một câu nói, một hành động y như vậy, lại khiến cho Tuyết Họa Nhi càng thêm rùng mình run rẩy. Bị một nam nhân sờ soạng dĩ nhiên là cảm thấy chán ghét, nhưng bị một nữ nhân sờ soạng,lại càng khiến cho nàng thêm sởn gai ốc. Kỳ thực, nữ yêu quái cũng ăn thịt người, ngàn vạn lần đừng bị vẻ bề ngoài xinh đẹp mê hoặc. Nàng kinh hồn táng đảm đi theo Vũ Anh vào trong rừng đào.

Sâu trong rừng hoa đào là một dãy nhà hoa lệ, băng qua con đường mòn bằng đá cuội là thảm cỏ xanh mướt nối thẳng vào đình viện. Tuyết Họa Nhi còn chưa kịp nhìn hết quang cảnh xung quanh, thì đã có một người đi ra từ trong gian phòng.

Người này mặc một thân áo bào bằng gấm màu vỏ quýt đỏ, theo nhịp chân di động, bộ y phục mỏng manh kia giống như sóng xuân xao động, như ráng hồng phiêu diêu, phong thái cư nhiên còn xinh đẹp quyến rũ hơn so với Vũ Anh. Chỉ có điều, hắn là một nam nhân.

Bộ y phục diễm lệ như vậy làm tôn lên dung nhan minh diễm, không khiến người khác cảm thấy tục khí lòe loẹt, mà ngược lại vô cùng rực rỡ xán lạn.

Hắn tới gần liếc mắt đánh giá Tuyết Họa Nhi, đôi mắt phượng sâu hun hút khẽ nhếch lên, cười như không cười, khí chất phi phàm, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng không nói nên lời.

Tuyết Họa Nhi âm thầm bội phục hắn, hắn lại dám ăn mặc như vậy ra đường gặp người khác!

Vũ Anh cười cười chỉ vào công chúa, nói với mỹ nhân kia: "Vũ Tường quân, đây là khách nhân mà Khuê Mộc Lang Tinh quân đưa tới, tên là Tuyết Họa Nhi."

Hắn khẽ nhíu mày, cười yếu ớt gật đầu: "Vì sao ta cứ cảm thấy tên này nghe rất quen nha? Hình như trước kia trong điện Phi Hương cũng có một ngọc nữ hầu hương tên như vậy."

Giờ phút này, Tuyết Họa Nhi có chút bừng tỉnh đại ngộ, hèn chi yêu quái kia đặt cái tên này cho nàng, chẳng lẽ hắn thầm mến ngọc nữ trên Thiên Đình hay sao? Mặc dù bộ dáng của hắn vô cùng tuấn mỹ, pháp lực cũng rất cao cường, nhưng mà Tiên - Yêu khác đường, như vậy không phải là si tâm vọng tưởng hay sao? Nàng nghĩ như vậy, cảm giác với yêu quái kia lại khá hơn một chút. Phàm là nữ nhân, thì bao giờ cũng thưởng thức những nam nhân si tình.

Vũ Tường quân cười nhạt một tiếng: "Đã lâu không gặp, không biết gần đây Khuê Mộc Lang quân có khỏe hay không?"

Nụ cười này quả thực là khiến phong vân biến sắc, hoa gặp hoa nở, người gặp người thích. Nếu như không biết hắn là một con yêu tinh, thì có lẽ Tuyết Họa Nhi đã động lòng thiếu nữ rồi, nhưng mà cho dù hắn có là một yêu tinh đẹp mắt thì cũng vẫn là một con yêu tinh, ngàn vạn lần phải giữ cho chính mình tỉnh táo, không được lơi là cảnh giác, tuyệt đối càng không được động tâm.

"Hắn khỏe lắm." Tuyết Họa Nhi bộ dáng phục tùng, cụp mắt nhỏ giọng trả lời. Nàng nghĩ thầm, không biết mỹ nhân phong lưu xinh đẹp trước mắt này là yêu tinh gì a? Ai, có vẻ như bây giờ nàng đã rơi vào trong một đống yêu tinh, hết ổ yêu tinh này đến ổ yêu tinh khác.

Vũ Anh nói với Xích Viêm: "Chàng và Vũ Tường quân đi dạo xung quanh Hứa Mật sơn một lát đi, ta và muội muội tâm sự một chút. Tuyết Họa Nhi, lại đây, chúng ta vào trong nói chuyện đi."

Tuyết Họa Nhi đi theo Vũ Anh vào phòng, sau khi vào bên trong, nàng lắp bắp kinh hãi. Căn nhà này thật đúng là không nên nhìn bề ngoài mà, bên ngoài cũng chưa nhìn ra cái gì, nhưng khi vào bên trong mới phát hiện, phòng ốc tráng lệ không thua kém gì hoàng cung. d∞đ∞l∞q∞đ Lúc này so sánh mới thấy được, hóa ra Khuê Mộc Lang vẫn là một người đơn giản, động phủ kia của hắn, ừm, có chút mộc mạc. Ngay cả phòng bếp cũng không có, thấy thiếu cái gì mới tạo ra cái đó, thật sự là quá mức đơn sơ rồi.

Trong phòng được trang trí xinh đẹp đến mức khiến công chúa bị hoa mắt một hồi.

Vũ Anh híp mắt đi xung quanh nàng mấy vòng, sau đó cẩn thận đánh giá nàng từ đầu đến chân, từ trái qua phải một phen, rồi bắt đầu dạy dỗ:

"Tuyết Họa Nhi muội muội, muội xem y phục này của muội đi." Nàng mím mím môi, rồi nói: "Đúng là không ổn a!"

"Làm sao vậy?" Tuyết Họa Nhi không hiểu gì, cúi đầu nhìn y phục của chính mình, mặc dù có chút bẩn và biến dạng, nhưng mà đây là y phục có chất vải tốt nhất, phong cách mới nhất của Bảo Tương quốc, được những người có tay nghề tốt nhất may trong vòng một tháng. Vậy mà, còn không ổn hay sao?

"Ăn mặc như thế này đâu có giống nữ nhân, lại còn mặc quần. Chậc chậc, nữ nhân nên mặc váy mới đúng!"

Tuyết Họa Nhi lại càng cảm thấy khó hiểu, cưỡi ngựa săn thú chẳng lẽ lại không mặc quần? Mặc váy thì cưỡi ngựa thế nào được? Leo lên ngựa một cái mà có cơn gió nhẹ thổi qua, còn không phải là lộ hết toàn bộ cảnh xuân hay sao? Nàng tưởng tượng một chút mà mặt cũng hồng thấu luôn rồi.

Vũ Anh lại cầm tay áo nàng lên, bất mãn nói: "Muội nhìn tay áo này mà xem, cổ tay áo bó chặt như vậy, không thấy băng cơ tuyết phu* một chút nào, không hề có vẻ phong tình. Tay áo phải dài như của ta mới được, muội xem này."

(* - da thịt như băng như tuyết, ý chỉ người con gái đẹp.)

Cánh tay nàng chậm rãi đưa lên, ngón tay thon dài trắng trẻo vểnh lên như hoa lan. Tay áo vô cùng rộng rãi, khi cánh tay nàng vừa nhấc lên, tay áo giống như một dòng nước trượt xuống cánh tay. Tuyết Họa Nhi trơ mắt nhìn, cố nén ý nghĩ muốn kéo tay áo của nàng xuống. Nàng cư nhiên vẫn tiếp tục kéo lên trên, ngón tay sờ sờ búi tóc tên đầu, chớp mắt cười xinh đẹp. Nụ cười nhẹ nhàng này ngay cả Tuyết Họa Nhi nhìn cũng thấy trong lòng tràn đầy rung động. Nhưng mà, nàng lại có chút lo lắng cho bờ vai ngọc kia, từ ống tay áo đã mơ hồ có thể nhìn thấy, tràn ngập nguy cơ. d∞đ∞l∞q∞đ Cả một cánh tay vừa trắng vừa mềm, sáng bóng như tuyết, khiến Tuyết Họa Nhi bị hoa mắt một hồi. Tiếp theo, Vũ Anh cười quyến rũ, nhẹ nhàng buông cánh tay xuống, tay áo dài lập tức trượt xuống theo, một hương thơm từ dưới cánh tay nàng tỏa ra, Tuyết Họa Nhi lại choáng váng một phen.

"Thấy thế nào? Còn váy, lại phải càng thêm phiêu dật, giống như mười tám cánh hoa mới được. Này! Muội nhìn xem!"

Nàng nhẹ nhàng xoay một cái làn váy giống như một đóa hoa phù dung nở rộ, bắp chân thon nhỏ như ẩn như hiện. Nàng lại tiếp tục xoay tròn một cái nữa, rồi cười duyên dừng lại. Làn váy kia lại giống như một đóa hoa chậm rãi khép lại, yên tĩnh mà tinh tế.

Nàng cười tít mắt hỏi: "Tuyết Họa Nhi, muội đã nhìn rõ chưa?"

Công chúa ngẩn người, đến đây học trù nghệ thì có liên quan gì tới việc ngắm quần áo của nàng ấy chứ? Chẳng lẽ phải mặc như vậy để nấu cơm thì mới có thể nấu được ngon hay sao?

Nàng cái hiểu cái không, thành thành thật thật nói: "Chưa nhìn rõ."

Vũ Anh có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đẩy trán nàng một cái nói: "Tiểu nha đầu ngu dốt này, muội là người phàm, vốn dĩ đã chậm chạp, lại còn không có chí tiến thủ, thật đúng là bất trị mà."

"Muội, muội sẽ tiến thủ mà." Tuyết Họa Nhi nóng nảy, nàng tới nơi này, còn không phải là vì tiến thủ hay sao? Nàng biết trù nghệ của mình vô cùng kém cỏi , cho nên lúc đằng vân tới đây, nàng đã hạ quyết tâm phải học nghệ cho thật tốt, để khi trở về còn lấy lòng Khuê Mộc Lang Đại vương, sau đó hắn sẽ thả nàng về.

"Tuyết Họa Nhi, muội có chí tiến thủ như vậy là tốt rồi, đừng nên xấu hổ, cũng đừng sợ bị mất mặt, làm lần đầu tiên rồi đến lần thứ hai sẽ không còn sợ nữa, làm càng nhiều thì lại càng thuần thục, quen tay hay việc."

Tuyết Họa Nhi khiêm tốn thành khẩn nói: "Muội biết, muội nhất định sẽ làm nhiều, học nhiều, để trở nên khéo léo."

Vũ Anh vỗ tay một cái nói: "Tốt lắm, muội đã có lòng như vậy, tỷ tỷ ta đây cam đoan trong vòng ba ngày muội chắc chắn sẽ hoàn thành."

Tuyết Họa Nhi cũng có chút tự tin, vội hỏi: "Vậy, tỷ tỷ, bây giờ chúng ta bắt đầu thôi."

"Bây giờ không được rồi, phu quân nhà ta và Vũ Tường quân đang ở bên ngoài ngắn phong cảnh, phải chờ đến buổi tối mới được."

"Vậy giữa trưa có được hay không?"

"Ai nha, muội muội, như thế nào mà muội muội còn cường hãn hơn cả ta nha, ngay cả giữa trưa cũng muốn?"

"Đúng vậy a, giữa trưa cũng cần phải ăn mà."

Vũ Anh che miệng cười rộ lên, cười đến nỗi công chúa không hiểu ra sao cả. Chẳng lẽ đám yêu quái này thật sự là không cần ăn cơm một chút sao?

Vũ Anh cười xong, lại ở trong phòng đông chọn tây nhặt, tìm ra mấy thứ đồ rồi đưa cho công chúa.

"Loại phấn này là do ta dùng hoa đào làm ra, đương nhiên có màu sắc vô cùng đẹp, có thể tô cả môi nữa. Hương liệu này là do ta dùng hoa bách hợp, hoa hồng, hoa quế kết hợp thành, mùi thơm vô cùng dễ chịu. Ta lại bỏ thêm một vài thứ đặc biệt, đảm bảo khi muội dùng, sẽ khiến cho người ta quyến luyến không rời."

"Bộ y phục này vô cùng thích hợp với màu da của muội."

Tuyết Họa Nhi liên tục nói lời cảm ơn, tiếp nhận mấy thứ này nọ, trong lòng khẽ run rẩy. Đây đều là yêu vật* nha, khi dùng liệu có thể trở nên đầy yêu khí hay không? Nhưng mà, nàng dám nói không muốn hay sao chứ? Vẫn nên ngoan ngoãn nhận lấy thì hơn, sau này có dùng hay không nói sau đi.

(* -vật dụng của yêu quái.)

Vũ Anh lại lôi kéo nàng, nói dông nói dài, một cái nhăn mày một nụ cười của nàng đều là phong tình vạn chủng, hương thơm trên người nàng cứ từng hồi từng hồi kéo đến, khi nồng đậm khi phảng phất, khiến cho Tuyết Họa Nhi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

"Tuyết Họa Nhi, muội ngủ một lát đi đã. Đến tối, ta sẽ để cho muội nhìn kỹ một chút, rồi học tập cho tốt." Vũ Anh nói xong lập tức vươn tay phất một cái vào ót nàng, công chúa liền cảm thấy u ám, sau đó hoàn toàn ngủ mê man.

Hồi lâu sau, nàng mới từ từ tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy Vũ Anh trưng ra vẻ mặt tươi cười.

"Muội muội, đi theo ta!"

Tuyết Họa Nhi nơm nớp lo sợ bị nàng nắm tay, dắt đến một nơi trong nội thất. Chỉ thấy bên trong có hơi nước mờ mịt lượn lờ, đích thị là một phòng tắm.

"Lại đây, muội muội đứng ở chỗ này. Trước hết cứ nghe một chút, Ngày mai, ta sẽ nói lại tường tận cho muội muội từng câu một là được."

Tuyết Họa Nhi u mê hồ đồ bị Vũ Anh giấu ở sau một tấm mành sa, sau lưng là một bên cửa sổ, gió thổi mành sa bay bay về phía trước, tạo ra một khe hở. Nàng đứng ở sau mành sa, cho nên cũng không nhìn thấy ở phía trước cửa sổ sau mành sa vẫn còn có một người đang đứng.

Vũ Anh hài lòng ôm cánh tay, sau đó cởi y phục, rồi lập tức bước vào trong nước để tắm rửa.

Tuyết Họa Nhi nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Hành động lần này của nàng ấy là có ý gì? Đến đây "nghe" nàng ấy tắm rửa?

Nàng vô cùng buồn chán đứng ở sau mành sa, không nhìn thấy được gì cả, chỉ nghe thấy tiếng nước tí tách như mưa xuân, lúc nhanh lúc chậm. Có một mùi hương nhàn nhạt xen lẫn với hơi nước, d™đ™l™q™đ vô cùng dễ chịu. Nàng ngửi ngửi một lát, thế nhưng lại cảm thấy trên người cực kỳ nóng, cũng muốn cởi y phục, nhảy vào trong nước cho thoải mái. Nàng lặng lẽ kéo kéo áo và cổ tay áo, để giảm bớt chút nóng nực.

Tuyết Họa Nhi đang cảm thấy buồn bực, thì đột nhiên cửa phòng vang lên tiếng nói.

"Phu nhân, sao nàng lại không đợi ta?"

"Chàng là cái đồ không có lương tâm, chàng đánh cờ cùng Vũ Tường Quân, lạnh nhạt ta cả một ngày, bây giờ còn oán giận ta."

Thanh âm của Vũ Anh mềm ngọt như kẹo đường, khiến cho người ta muốn nuốt luôn vào.

"Ai nha, hiếm khi Vũ Tường quân vui lòng tới nơi này của chúng ta làm khách, tất nhiên là ta phải tiếp đón chu đáo. Hắn là cháu ngoại của Khổng Tước Đại Minh Vương. Chúng ta không thể thất lễ."

Cháu ngoại của Khổng Tước Đại Minh Vương, vậy thì hắn chính là một con chim khổng tước có phải không? Hèn chi lại diêm dúa lẳng lơ như vậy! Đột nhiên Tuyết Họa Nhi run rẩy một cái, nghe nói khổng tước đều thích ăn thịt người! Khổng Tước Đại Minh Vương ngay cả Phật Tổ cũng dám ăn luôn, vậy, vậy thì Vũ Tường quân kia cũng không phải là kẻ hiền lành gì a, nàng phải mau chóng xuất sư rời khỏi nơi này thôi, không cẩn thận, không bị Khuê Mộc Lang ăn, nhưng lại bị hắn ăn, thì chẳng phải là oan uổng hay sao?

Nàng đang lo lắng cho chính vận mệnh của mình, bỗng nhiên nghe thấy Xích Viêm nở nụ cười, nói: "Phu nhân, ta đến đây." Sau đó là "Bùm" một tiếng.

Tuyết Họa Nhi cảm thấy xấu hổ vô cùng, phu thê hai người kia định tắm chung hay sao? Có phải nàng nên rời khỏi đây hay không? Nhưng mà vừa nãy Vũ Anh muốn nàng đứng đợi ở chỗ này. Nàng lại bắt đầu phân vân, bỗng nhiên lại nghe thấy một tiếng kêu mềm mại và tiếng cười khanh khách, sau đó là tiếng nước, rồi đến tiếng "chậc chậc", hình như là đang hôn môi.

Trong lòng nàng cũng "Bùm" một tiếng. Ông trời của ta ơi, đây, đây là...

Kế tiếp là tiếng thở dốc, sau đó đến thanh âm yểu điệu của Vũ Anh: "Ta thích chàng ôn nhu một chút."

"Phu nhân khẩu thị tâm phi, bình thường thích ta ôn nhu một chút, nhưng giờ phút này lại hận ta không thể dũng mãnh như sư mới đúng."

"Hứ! Ta mới không có" Sau đó lại là một tiếng kêu mềm mại không rõ ràng.

Trong lòng nàng lại bị tiếng kêu của Vũ Anh mà "Bùm" một tiếng nữa, dưới lòng bàn chân và trong lòng nàng giống như bị gai nhỏ đâm. Nơi này quả thực không thể nán lại, nàng cảm thấy trên người, trên mặt càng lúc càng nóng, đầu óc dường như cũng muốn bị hôn mê mà ngất đi.

Liên tục có mấy tiếng kêu không rõ ràng, khiến nàng xấu hổ ngượng ngùng không thôi. Bất luận thế nào, nơi này cũng không thể ở lại được nữa!

Đẩy mành chạy ra được không? Không thể, Xích Viêm nhất định là đang để trần trong nước, dù có bị đánh chết, nàng cũng không muốn nhìn yêu quái lõa thể, chưa biết chừng lại còn có một cái đuôi dài đầy lông nữa.

Vậy leo cửa sổ ra ngoài thôi! May mắn cho nàng là giờ phút này vẫn còn có đường để mà rút lui!

Nàng nhẹ nhàng tóm lấy khung cửa sổ, hoàn hảo, thường ngày nàng cưỡi ngựa săn thú cũng không ít, nên thân thủ coi như cũng nhanh nhẹn, leo lên cũng không tốn sức lắm, sau đó nàng lại nhảy một cái!

Như thế nào mà rơi xuống đất lại không bị đau nhỉ? Dưới chân còn có cảm giác mềm mại.

Tuyết Họa Nhi cúi đầu nhìn một cái, hóa ra là nàng đã nhảy lên thân mình của một người. Nàng đang muốn thét chói tai, thì một bàn tay đã bịt kín miệng của nàng. Nàng thừa dịp ánh trăng ngước lên nhìn, cư nhiên là Khổng Tước quân. Đêm hôm khuya khoắt, vị này, đến rình mò góc tường phu thê nhà người ta hay sao?

Không đợi nàng nói ra suy đoán trong lòng như vậy, Khổng Tước quân đã đánh đòn phủ đầu, vô cùng căm phẫn nói: "Nàng là một cô nương gia, như thế nào mà lại đi nhìn lén chuyện trong phòng của phu thê nhà người ta hả?"

Tuyết Họa Nhi vừa xấu hổ lại vừa giận dữ, nàng cảm thấy mình bị oan uổng đến mức muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.