Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú

Quyển 3 - Chương 63: Di hoàn bất tương quyết




Tôi gấp rút lên đường suốt đêm, trước giờ tôi chưa từng rèn luyện khinh công nhiều đến thế này, hai chân nhức mỏi mà vẫn không dám dừng lại. Chạy tới một sườn núi, đang định nghỉ ngơi thì trong rừng chợt có bóng người chớp động. Đoàn Nguyệt Dung cũng mở mắt. Tôi kéo y trốn vào chỗ tối, giơ Thù Tình phòng vệ, chợt thấy dưới ánh trăng có một người bước ra, gương mặt bị khuất sáng không nhìn rõ, mặc đồ dạ hành, tay cũng cầm trường kiếm, trầm giọng kêu: “Đằng trước có phải Mộc cô nương không?”

Tôi lạnh lùng hỏi: “Người tới là ai đấy?”

Người nọ lập tức buông trường kiếm, quỳ một chân xuống, hành lễ gia thần: “Gia thần Nguyên thị, Trương Đức Mậu xin thỉnh an Tứ tiểu thư.”

Nhìn chăm chú một hồi, quả nhiên là Trương Đức Mậu lâu rồi không gặp.

Tôi vui mừng khôn xiết, toàn thân buông lòng, cầm Thù Tình đi qua.

Định ôm hắn một cái thật nồng nhiệt, không ngờ Trương Đức Mậu lại nhanh nhẹn nhảy sang bên cạnh, đôi mắt một mí nhìn chằm chằm Thù Tình trong tay tôi.

Tôi ngượng ngùng cất Thù Tình đi, lúc này hắn mới cười tới khom cả lưng, sau đó huýt sáo một cái, một con tuấn mã đen bóng chạy tới, không ngờ lại là Ô Lạp. Tôi ôm Ô Lạp khóc lớn nhưng nó bỗng giật mình kinh hãi, không thèm để ý tới tôi mà chạy tới chỗ Trương Đức Mậu.

Tôi lùi lại ba bước, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Đoàn Nguyệt Dung, trong lòng thật khó chịu. Trương Đức Mậu kéo Ô Lạp lại: “Mời cô nương lên ngựa.”

Tôi đang định đi qua thì tay bị người ta kéo lại. Tôi quay đầu, đôi mắt sâu thẳm kia đang nhìn tôi chằm chằm, dường như có cả ngàn vạn lời muốn nói, tay y tăng thêm lực nắm, tôi giật mình ngây ra.

Trương Đức Mậu lạnh giọng nói: “Đoàn thế tử, xin hãy buông tay đi, cô nương nhà ta thân phận tôn quý, trên thế gian này có chủ công mới xứng, chứ không phải là một tên yêu nghiệt nghèo túng, đã bị hủy nhà diệt tộc.”

“Ngươi nói gì?” Đoàn Nguyệt Dung suy yếu nói, ánh mắt lạnh lùng liếc về phía Trương Đức Mậu.

“Chắc là Đoàn thế tử còn chưa biết nhỉ, vài ngày trước, phụ vương của ngài bại trận ở Bá châu, hiện giờ không rõ sống chết. Đệ nhất đại tướng dưới tay Dự Cương thân vương là Trịnh Lan đã bị Quang Nghĩa vương bắt giữ, hôm trước mới bị ngũ mã phanh thanh thây ở Bá châu. Đầu hắn sắp bị đưa về lục bộ Nam Chiếu, hôm nay đã đưa tới Diệp Du.”

Mắt Đoàn Nguyệt Dung như muốn phun lửa, y mở miệng định nói gì đó nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi, bàn tay càng nắm chặt lấy tôi.

Trương Đức Mậu cười khinh miệt, chậm rãi giơ trường kiếm lên, đi về phía Đoàn Nguyệt Dung: “Trương mỗ bội phục khí khái nam nhi của Đoàn thế tử, tiếc là có vài người phụ nữ, cho dù ngài có bản lĩnh hơn nữa cũng chỉ có thể ngóng trông mà thôi, huống chi hiện giờ thế tử cũng chẳng sống được lâu nữa. Thôi được, Trương mỗ cũng là một võ sĩ, sẽ để thế tử được chết vinh quang trên chiến trường, như vậy cũng tác thành cho cái danh kiêu hùng của ngài.”

Đoàn Nguyệt Dung nhướn môi cười nhạo, nhìn Trương Đức Mậu chăm chăm: “Dựa vào ngươi?”

“Khoan đã,” tôi chắn trước mặt Trương Đức Mậu, đưa tay kéo Đoàn Nguyệt Dung, “Trương đại ca giúp tôi vác y đặt lên lưng Ô Lạp đi.”

Trương Đức Mậu tỏ vẻ ngờ vực, tôi cười nói: “Xin Trương đại ca cứ yên tâm, tôi không hề quy thuận Đoàn thế tử như tin đồn. Có điều y là quân cờ tốt để chúng ta kiềm chế Nam Chiếu, thu lưu y đối với Tam gia và Tiểu ngũ nghĩa chỉ có lợi mà không có hại.”

Trương Đức Mậu gật đầu khen phải: “Cô nương có diệu kế.”

Sau đó chúng tôi nâng Đoàn Nguyệt Dung đặt lên lưng ngựa, nhưng y sống chết không chịu buông tay tôi ra, đôi mắt cứ chăm chú dõi theo tôi.

Tôi nhìn vào mắt Đoàn Nguyệt Dung: “Đoàn thế tử, nếu ngươi muốn Tam gia nhà ta giúp ngươi thì phải thả tay ta ra trước.” Đoàn Nguyệt Dung nhìn tôi, lặng lẽ buông tay ra.

Tôi quay đầu hỏi: “Tam gia… và mọi người trong Tiểu ngũ nghĩa đều khỏe cả chứ?”

Trương Đức Mậu cười đáp: “Tất cả đều mạnh khỏe, Tống nhị gia đã tỉnh lại rồi….”

Hắn còn chưa dứt lời, tôi đã ôm chầm lấy hắn, run giọng hỏi: “Huynh nói gì cơ, nhị ca, không chết?”

Trương Đức Mậu cũng ngân ngấn nước mắt: “Trời cao phù hộ, Tống nhị gia rơi xuống đáy vực dưới ngọn Ngọc Nữ, may vẫn còn sống, chẳng qua cứ hôn mê mãi. Mấy hôm trước rốt cuộc ngài ấy cũng tỉnh lại, sau khi tỉnh lại câu đầu tiên chính là hỏi tung tích của Mộc cô nương.”

Tôi vui quá không kìm được mà bật khóc, quỳ gối xuống, dập đầu ba cái với ông trời.

Trương Đức Mậu kể tiếp: “Giác Tứ gia đã bình an quay về Tây Vực, chỉ là Tam tiểu thư…”

Tôi lau nước mắt, ngạc nhiên hỏi: “Bích Oánh làm sao?”

“Trên đường tới Tây Vực, Tam tiểu thư bệnh cũ tái phát… đã qua đời rồi.”

Tôi như bị sét đánh, ngơ ra tại chỗ, cứ nhìn Trương Đức Mậu mà không tin được lời tôi vừa nghe.

Hắn thở dài một hơi: “Dọc đường, đại đội nhân mã lọt vào ổ phục kích của Đông Đột Quyết. Thân thể Tam tiểu thư vốn không được tốt lắm, trên đường đi vốn đã đau buồn lại phải chịu kinh hãi, chưa tới được Tây Đột Quyết, người đã không còn.”

“Không đâu,” tôi hét lớn: “Lão thất phu Quả Nhĩ Nhân đã đồng ý với ta là sẽ bảo vệ tỷ ấy chu toàn rồi mà.”

Trương Đức Mậu chỉ im lặng nhìn tôi, không đáp, tôi gục xuống đất khóc rống lên.

Nhớ lại ngày ấy tiễn biệt Vu Phi Yến ngoài thành Tây An, nụ cười ngọt ngào của Bích Oánh, đôi mắt màu hổ phách của nàng sáng lấp lánh, dịu dàng nói với chúng tôi: “Chỉ cần các huynh muội không ghét bỏ người vô dụng nhất là ta đây, dù có khổ cực hơn nữa, ta cũng vui vẻ chịu đựng.”

Câu nói ấy vẫn còn văng vẳng bên tai, vậy mà giờ đây giai nhân đã ngọc nát hương tan, bảo tôi làm sao có thể tin tưởng. Bích Oánh mới có mười bảy tuổi, một sinh mệnh trẻ trung đẹp đẽ là vậy, trong mười bảy năm ngắn ngủi lại chẳng được hưởng mấy ngày vui, từ nhỏ cảnh nhà sa sút, bị người thân cận nhất bán tới nơi đất khách, khổ sở nằm trên giường năm năm, cuối cùng lại mất mạng ở đại mạc, đến hài cốt cũng không giữ được.

Bích Oánh, Bích Oánh, lẽ nào trên đời này thực sự có hồng nhan bạc mệnh sao?

Khi chia tay, muội còn nói chúng ta nhất định sẽ gặp lại, nhưng giờ đây, đến tiết Thanh Minh hàng năm, muội biết đi đâu để bái tế tỷ?

Tôi ngồi đó rơi lệ, Trương Đức Mậu cũng không khuyên giải, một lát sau mới thở dài nói tiếp: “Xin cô nương lấy đại cục làm trọng, chúng ta rời khỏi nơi thị phi này trước đã.”

Tôi nghẹn ngào đứng dậy, vừa nhìn thấy Đoàn Nguyệt Dung lửa giận đã bốc lên, tôi lao tới đánh vào đầu y. Y nằm đó lại ói ra một ngụm máu tươi.

Yêu nghiệt, tất cả đều do ngươi làm hại.

Y thở hổn hến nhìn tôi, muốn nói lại thôi.

Trương Đức Mậu lấy ra một vật từ trong ngực áo: “Cô nương, Tam gia sai tiểu nhân mang thứ này tới cho cô nương.”

Tôi lau nước mắt, nhận được một vật mát lạnh, là một chiếc vòng ngọc.

Trương Đức Mậu nói: “Ngài ấy sai tôi nhất định phải tự tay giao cho cô nương chiếc Ngọc lung hoàn này, cô nhìn thấy là sẽ biết tâm tư của ngài ấy.”

Tôi vội vã vuốt lên hoa văn hình rồng được khắc trên vòng ngọc, quả nhiên là giống chiếc vòng móc với khăn thêu hoa lạc tiên mà Tạ phu nhân cho tôi thấy trong mơ.

Bỗng nhiên tay tôi chạm vào một chỗ, cả thân người hơi run run. Trương Đức Mậu nhìn tôi, ngũ quan bình thường dưới ánh trăng nhàn nhạt mang tới một cảm giác chập chờn, hắn tỏ ra vô cùng ân cần: “Cô nương có ổn không?”

Tôi rơi lệ mỉm cười: “Vẫn ổn, Trương đại ca, tôi chỉ là vui quá nên khóc thôi.”

Tôi dắt Ô Lạp, nó vẫn không muốn tới gần tôi như trước. Tôi thở dài một hơi.

Xuống núi, tôi nhờ Trương Đức Mậu dẫn chúng tôi tới y quán để băng bó qua cho Đoàn Nguyệt Dung. Đại phu kia thở dài nói rằng: “Đáng tiếc cho một cơ thể tốt thế này. Về sau e là không thể luyện võ được nữa.”

Sau đó lại sợ hãi hỏi: “Xem ra kẻ ra tay cũng rất hiểu y lý, rốt cuộc một nhân tài thế nào mà lại có thủ đoạn độc ác đến thế?”

Tôi im lặng không đáp. Trương Đức Mậu nói với tôi: “Phía trước có một trạm ngựa, không bằng nghỉ lại đó trước, ngày mai lại khởi hành quay về Tây An được không?”

Tôi gật đầu đồng ý.

Đêm lạnh im ắng không tiếng động, chỉ có tiếng trống canh vang lên ngoài khách sạn. Có vài người áo đen lặng lẽ lao qua tường vây của khách sạn, sau tiếng ra lệnh của tên đầu lĩnh, bọn họ thổi hương gây mê vào các phòng rồi phóng lửa đốt, hễ người nào trốn được ra đều bị bọn áo đen giết chết.

Tôi đứng trên sườn núi, im lặng nhìn cuộn khói dày đặc phía bên kia.

“Tên kia vừa mới tới gần, ta đã ngửi thấy mùi thối rữa trên người hắn, giống y hệt cái mùi trong nhà lao kia, hừ!” Đoàn Nguyệt Dung bị bó lại như chiếc bánh chưng nở nụ cười châm biếm, ánh mắt lại hướng về phía tôi: “Sao cô biết tên gia nhân này có vấn đề?”

“Là vì chiếc vòng kia!” Tôi quay mặt qua chỗ khác: “Ám thần từng nói với ta, nếu có người nhà Nguyên gia tới tìm ta, trừ khi cầm theo Ngọc lung hoàn, không thì không được phép tin ai.”

Tôi thở dài: “Trương Đức Mậu là người của Tiểu ngũ nghĩa bọn ta, hồi còn ở Tây Phong uyển may mà có hắn giúp đỡ, vốn là người ta rất tin tưởng, nhưng hắn đưa Ngọc lung hoàn ra thì ngược lại khiến ta phải hoài nghi.”

Tôi móc Ngọc lung hoàn kia ra, đặt dưới ánh trăng, chỉ thấy trên chiếc vòng ngọc tinh xảo còn có một khe hở cực bé. Đã gọi là vòng ngọc thì phải là hình tròn toàn vẹn, nếu vòng ngọc bị khuyết mất một chỗ thì được gọi là gì?

Tôi kéo Đoàn Nguyệt Dung: “Hoàn (vòng) đồng âm với hoàn, quyết (vòng khuyết) đồng âm với tuyệt, nếu hắn không đưa chiếc vòng này ra thì cũng thôi, nhưng hôm nay vòng ngọc lại ở đây. Nếu thực sự do Bạch Tam gia sai hắn đưa cho ta thì rõ ràng Tam gia đã bị quản chế, bảo ta tuyệt đối không được tin người này.”

“Còn cả Ô Lạp nữa. Ô Lạp được ta giao cho Tố Huy, vốn rất ngoan ngoãn. Vậy mà hiện giờ nó lại không nghe lời như thế, chắc chắn đã bị chuốc thuốc mê.”

“Thành thật mà nói, khi ta phát hiện chiếc vòng bị khuyết vẫn còn không tin, nào ngờ hắn không những phái người tới bắt ta mà còn định đốt cả khách sạn, lúc đó ta mới chịu tin.” Tôi buồn bã nói tiếp, kéo hai con ngựa vừa lén dắt đi được, đỡ Đoàn Nguyệt Dung lên lưng một con, trong lòng thầm hận tên Trương Đức Mậu kia đuổi cùng giết tận.

“Tại sao cô lại cứu ta ra khỏi Mai Ảnh sơn trang?” Gương mặt Đoàn Nguyệt Dung vẫn còn hốc hác, giọng nói của y cực kỳ uể oải, xen lẫn một chút nghi hoặc. Một cơn gió đêm thổi tung tóc tôi, tóc rũ xuống trước mắt, khiến tôi không nhìn rõ vẻ mặt của y. Tôi thầm than một tiếng, hắng giọng rồi mới đáp oang oang: “Ta đối xử với tù binh rất tốt.”

Y hừ khẽ một tiếng, giọng điệu đã có chút buông lỏng. Đi một hồi, tôi lại nói: “Ta muốn bàn một vụ làm ăn với Đoàn thế tử.”

Y nhìn tôi cười nhạt: “Cô đưa bản cung tới Bá châu tìm hiểu thực hư, bản cung tất nhiên sẽ nghĩ cách đưa cô về bên cạnh Bạch Tam gia của cô. Chuyện cô định nói là thế chứ gì?”

Tôi mỉm cười: “Quả nhiên Đoàn thế tử rất thẳng thắn.”

“Cô không sợ bản cung lật lọng sao?” Y nhìn tôi, dưới ánh sao le lói, đôi mắt lóe sáng như con thú.

“Đoàn thế tử là người công tư phân minh,” tôi ung dung cười đáp: “Trên người ta có độc, tất nhiên Đoàn thế tử không có hứng thú với Mộc Cẩn ta, vả lại chẳng lẽ bây giờ Dư Cương gia không muốn kết minh với Tam gia nhà ta để thống nhất Nam Chiếu sao?”

Sắc đêm càng thêm đậm, tôi không nhìn rõ ánh mắt của Đoàn Nguyệt Dung. Y cũng không nói gì nữa, chỉ lặng im thật lâu trong tiếng móng ngựa lao đi.

Tôi nghiêm mặt lại, tay cầm vòng ngọc mà lòng như bị dao cắt. Vì sao Trương Đức Mậu lại muốn ám sát tôi, hơn nữa sở dĩ hắn không giết ngay khi bắt gặp tôi và Đoàn Nguyệt Dung, mà lại chọn cách ra tay trong quán trọ rất có thể là do hắn muốn người khác nhìn thấy rõ ràng tôi và Đoàn Nguyệt Dung ở chung một chỗ, bởi điều này quả là một đả kích không nhỏ đối với Nguyên Phi Bạch và Nguyên gia.

Hắn làm như vậy, ai là người có lợi nhất nhỉ? Là Đậu gia hay Quang Nghĩa vương của Nam Chiếu?

Hay là tên giáo chủ U Minh giáo như thần long thấy đầu không thấy đuôi kia?

Tuy ngoài mặt tôi vẫn cười thật tự nhiên nhưng trong lòng thì có biết bao hoảng sợ. Bây giờ có lẽ đến Phi Bạch cũng đang hoài nghi có nội gián trà trộn vào Nguyên gia, lại trong tình huống không thể tự bảo vệ nên mới sai Ám thần thả tôi ra khỏi Nguyên gia, đồng thời còn dặn tôi không được tin ai trừ khi nhìn thấy người cầm tín vật. Rốt cuộc đã có chuyện gì với Phi Bạch? Tại sao Tiểu ngũ nghĩa lại vào cùng phe với Trương Đức Mậu? Còn Tống nhị ca và Bích Oánh cũng đúng như lời Trương Đức Mậu nói sao?

Trương Đức Mậu vốn giỏi dịch dung, cũng có thể là tên sát thủ kia đã dịch dung thành Trương Đức Mậu. Trong lòng tràn ngập nỗi băn khoăn, bây giờ chỉ có thể ăn được cả ngã về không, tương kế tựu kế buộc tên Đoàn Nguyệt Dung lại cùng một chỗ. Dù sao y cũng đã bị phế võ công, không gây nguy hiểm gì cho tôi, ngược lại còn rất an toàn ấy. Nếu lại có người tới ám sát, tôi có thể lấy y ra làm lá chắn.

Màn đêm vô tận nuốt chửng chúng tôi, chỉ có nơi quán trọ dưới chân núi là ánh lửa ngập trời.