Mộc Miên

Chương 2-3




Miên về đến nhà thấy Hân vẫn để đèn ở phòng khách chờ cô còn bản thân chắc đã đi ngủ. Miên rót cho mình một cốc sữa đầy rồi rón rén lên tầng, hạn chế tối đa gây tiếng động ảnh hưởng đến giấc ngủ của Hân, đáng lí ra cô đã về nhà từ sớm nhưng vì trên đường bị cảnh sát giữ lại kì kèo lằng nhằng mãi nên tới giờ mới về đến nhà. Báo hại cô nhìn trước nhìn sau nhìn ngược nhìn xuôi chỉ sợ gặp phải tên biến thái hồi chiều Hân cảnh báo. Lần sau chắc phải chuẩn bị sẵn đồ tự vệ trong túi.

Đi qua phòng Hân tối om, Miên định đi lên, nghĩ nghĩ thế nào lại đứng bên ngoài cửa. Hân vẫn chưa đóng kín. Miên đưa tay toan đóng giúp thì nghe thấy tiếng nức nở phát ra từ bên trong. Cô im lặng, mắt nhìn đăm vào nắm cửa.

Đứng một lúc lâu, cho tới khi không còn tiếng động nào phát ra Miên mới nhẹ nhàng đóng kín cửa rồi trở về phòng. Trong lòng cảm thấy rất tồi tệ. Cô thương Hân và nghĩ mình thấu hiểu cảm giác của Hân, cái cảm giác phải gồng mình, phải tự ép bản thân mạnh mẽ giữa những thất vọng cùng cực về niềm tin đặt sai chỗ, về tình yêu, về mọi thứ. Suy cho cùng, ai trong đời cũng sẽ một lần gặp phải những cảm giác tồi tệ chỉ muốn được giải thoát này dù cách này hay cách khác.

Miên không còn tâm trạng để trả lời mail hay làm bất kì việc gì, cô quyết định đi ngủ sớm, lấy điện thoại ra để hẹn giờ. Máy báo có tin nhắn mới, là số lạ.

“Em đã về đến nhà an toàn chưa?”

Miên nhíu mày, lúc nãy Quân và cô có trao đổi số điện thoại nhưng Miên chưa lưu vì nghĩ việc anh làm chỉ là phép lịch sự, cả hai cũng không cần thiết phải tìm hiểu sâu hơn không ngờ anh thật sự nhắn tin cho cô.

“Em về rồi ạ. Cảm ơn anh.”

Không đợi tin nhắn phản hồi, Miên tắt đèn đi ngủ.

*

Sáng sớm, còn mãnh liệt và dai dẳng hơn cả chuông báo thức, nhạc chuông cài riêng cho mẹ. Miên mắt nhắm mắt mở nghe điện.

“Mẹ ạ?”

“Hôm qua thế nào rồi hửm?”

“Thế nào là sao ạ?”

“Con gặp gỡ người ta thế nào rồi? Mẹ nghe nói thằng bé trẻ tuổi phong độ lắm.” – Giọng mẹ sốt ruột thấy rõ.

Ngồi dậy, vẻ mặt Miên bất đắc dĩ, trong lòng đã tường tận chuyện gặp gỡ dì An chỉ là cái cớ, “người nhà cả” mới là mục đích chính mà hai mẹ hướng đến.

“Bình thường ạ, con chỉ nói chuyện với dì An nên cũng không biết nhận xét anh ấy thế nào.”

“Sao đối tượng có đấy mà con không chịu nắm bắt thời cơ tìm hiểu đi. Cứ như vậy đến bao giờ mới có người yêu.”

Miên nhăn mũi, ai mới là người cần tìm người yêu đây, sao cô thấy mẹ còn sốt ruột hơn mình gấp bội vậy.

“Mẹ!!!” – Miên thật sự không muốn nói thêm về chuyện này.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng thở gấp như đang kìm nén tức giận, Miên xuôi xuôi.

“Con sẽ tìm hiểu, mẹ đừng giận nữa. Nhưng con cần có thêm thời gian.”

“Mẹ không quản chuyện của chị nữa, chị liệu đấy mà lo liệu.”

Còn chưa kịp nói thêm lời nào đã nghe thấy tiếng tút tút. Miên bất lực, trong lòng có hơn “nửa tỉ” ấm ức, mẹ giận dỗi cái gì vậy chứ? Cô còn chưa ế mà mẹ cứ làm như ế cả tỉ năm rồi bảo sao không buồn. Lại nói ngày trước lúc còn học đại học mẹ không cho phép yêu đương vì sợ ảnh hưởng việc học, còn bảo sau này ra trường có việc ổn định rồi thì muốn tìm ai cũng được, còn bảo cô có ở giá đến 27, 28 tuổi cũng chả sao, hôn nhân mệt mỏi lắm. Mới có mấy năm thôi mà tự duy của mẹ đã vận hành theo logic khác rồi sao? Có cần nhanh đến chóng mặt như vậy không?

“Miên ơi, xuống ăn sáng nhanh lên!!!!!!”

“Đợi xíu. Tớ xuống ngay đây.”