Mỗi Ngày Đều Thấy Họa Sĩ Vẽ Đông Cung Đồ

Chương 5: Đông cung đồ




Độ ấm xa lạ cứ bồi hồi trên môi, cảm giác mơ mơ hồ hồ dường như có một đôi tay đang vuốt ve đốt lửa trên thân thể mình, toàn thân Lâm Tu Ngọc run rẩy, ngẩng cao cần cổ trắng nõn mà rên nhẹ.

Cảm giác quá kích thích làm hắn không thể suy nghĩ được gì, còn chuyện nào sung sướng hơn việc được giao lưu tình cảm với người mình thương đâu. Hắn đóng chặt lí trí, cam tâm tình nguyện mà chìm vào cơn lốc dục vọng do y dẫn đường.

Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Tu Ngọc cảm thấy bộ phân khó nói giữa hai chân thấm ướt, hắn theo bản năng mở to mắt, nhìn ngó xung quanh. Vẫn là gian phòng cũ, hắn giở chăn lên nhìn, quần áo vẫn đầy đủ trên người, trừ mỗi chỗ có phản ứng sinh lí do mơ thấy vương gia, toàn thân không còn gì khó chịu.

Sự thật chứng minh rằng, dù là xử nam trẻ hay già, một khi đã được nếm chút thịt vụn thì việc tiết tháo ngày càng rơi rụng là không thể tránh khỏi. Một nụ hôn không rõ hàm ý của Thịnh vương điện hạ đã làm thư sinh không kiềm chế được, liên tục mấy ngày nay đều mơ thấy những nội dung không thể miêu tả. Hắn xoa xoa hai má đang nóng lên, nhanh chóng đứng dậy tiêu huỷ sạch sẽ chứng cứ phạm tội trên giường. Sau lại, hắn thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, lén lén lút lút đi đến bàn vẽ của mình.

Tính từ nụ hôn kia, thời gian cũng đã trôi qua khoảng nửa tháng. Trong khoảng thời gian này, ngại trừ thủ vệ canh giữ an toàn cùng với một số thị nữ, Lâm Tu Ngọc đều không nhìn thấy ai khác.

Bức hoạ Thịnh vương gia yêu cầu cho dịp Xuân tế cũng đã chuẩn bị tốt, mỗi ngày trôi qua thật rất nhàn nhã. Không ai đến quấy rầy, tiểu thư sinh bắt đầu nảy sinh ra một ý tưởng đáng khinh.

Lén lút trải phẳng giấy ra, nhắm mắt tự hỏi trong chốc lát, hắn bắt đầu cầm bút vẽ tranh. Mới vài nét hoạ, hình vẽ trên giấy đã hiện ra rõ ràng, màu đỏ trên mặt Lâm Tu Ngọc lại đậm thêm một chút.

Bức hoạ vẽ lại hai nam nhân nằm trên giường, một người giơ chân lên, người kia thì nằm trên người của hắn tiến hành vận động giao lưu đồng tính không thể miêu tả. Mà hai vị nhân vật chính trên tranh, người phía trên chính là Lâm Tu Ngọc, mà người nằm dưới mở rộng hai chân cũng là Thịnh vương điện hạ cao cao quý quý.

Lúc này, Tiêu Thừa Diệp hoàn toàn không biết y đang bị chính tiểu thư sinh nhà mình mơ ước sắc đẹp. Giò phút này, y rõ ràng không có sự thoải mái như của Lâm Tu Ngọc.

Tình hình trên triều khó mà dò được, chỉ cần vô ý đã gặp phải vấn đề sinh tử. Hoàng đế đại nhân vừa đăng cơ vẫn chưa nắm giữ tất cả thế lực bên trong. Thái phi cùng với Minh vương lại như hổ rình mồi, chỉ chực chờ nắm lấy sơ hở của bọn họ, kéo Tiêu Thừa Tuyên xuống khỏi ngôi vị đế vương.

Thế lực của hậu cung tiên đế vẫn còn chưa an phận, trong triều đình cũng vậy. Tiêu Thừa Tuyên còn trẻ, dù cho lòng dạ tâm cơ có thâm sâu thế nào cũng không thể so sánh với đám cáo già lăn lộn nhiều năm nơi quan trường được. Nếu không có hoàng hậu phò tá, chắc đã sớm có nhiễu loạn.

Hoàng hậu Cố thị tính tình ôn hoà, là người tiên đế lựa chọn cho Tiêu Thừa Tuyên. Cô nương này ứng xử với những việc phức tạp trong triều đình rất thông thạo, lúc nào cũng chỉ đúng nhược điểm của địch nhân cho Tiêu Thừa Tuyên, làm giảm bớt không ít phiền toái, có thể coi như là trợ thủ mạnh nhất bên cạnh Tiêu Thừa Tuyên. Mà bây giờ, sau khi nghe Tiêu Thừa Diệp kể lại toàn bộ chuyện về Lâm Tu Ngọc, vị Hoàng hậu nương nương nổi tiếng cơ trí cũng phải nhíu lại mày.

Sự kiện năm đó, nàng hiểu rõ hơn so với huynh đệ nhà này. Dù cho chân tướng có rõ ràng nhưng hiện tại những người có liên can đều đang sinh long hoạt hổ trong triều đình. Khi chưa biết khả năng bọn họ sâu cạn thế nào, tốt nhất không thể tuỳ tiện hành động.

Phong ba trong triều ngày càng mãnh liệt. Lâm Tu Ngọc lại thật vất vả mới sống được vài ngày yên ổn, tiếp tục hoàn thành bản đông cung đồ của mình để thoả mãn một chút chấp niệm đáng khinh của hắn. Chỉ tiếc là, vừa tưởng tượng đầy đủ tư thế của hai bên, tiểu thư sinh còn chưa đặt bút vẽ tranh đã nghe tiếng thị nữ ngoài cửa nói: “Công tử, có một vị phu nhân tự xưng là mẫu thân của ngài muốn gặp.”

Động tác của Lâm Tu Ngọc hơi dừng lại, mày nhíu chặt. Mấy ngày này trôi qua thật nhàn nhã làm hắn quên mất những chuyện phiền toái ở nhà. Nơi này dù sao cũng là vương phủ, hắn cũng không thể tuỳ tiện làm gì, đứng dây dưa suy nghĩ một chốc rồi hít một hơi, mở miệng nói: “Vương phủ là nơi không đực tự ý ra vào, Xuân La, ngươi ra ngoài trả lời cho vị phu nhân đó, vương phủ có quy củ của vương phủ, một tên hoạ sĩ quèn như ta không thể tự ý quyết định được gì.:

Hắn mở cửa, lấy một túi tiền từ trong lòng, do dự một hồi vẫn đưa ra, nói: “Ngươi nói với vị phu nhân kia, ngân lượng này là cho nàng, từ nay về sau không còn quan hệ gì, cũng đừng đến vương phủ làm ồn nữa. Nếu không, đến lúc vương gia tức giận, ta cũng không cứu được nàng.”

Xuân La nhận túi tiền xong cũng không nói gì nhiều, chỉ dạ một câu rồi đi ra. Lâm Tu Ngọc cũng không muốn nghĩ đến những chuyện bực mình đó, gãi gãi đầu, xoay người tiếp tục hoàn thành tác phẩm đang dang dở.

Thở ra một hơi u sầu, ánh mắt Lâm Tu Ngọc ôn nhu lưu luyến như muốn nhìn xuyên qua tờ giấy vẽ mỏng manh để thấy được con người cao cao tại thượng kia. Chỉ cần vài nét bút, nhân vật đã hiện lên sống động trên giấy. Hắn buông bút, nhìn nam nhân đang cười nhẹ trong tranh, nụ cười bên khoé môi cũng không tự chủ mà đậm hơn một tí.

Hình như là nhớ ra điều gì, hắn lại cầm bút ghi thêm một hàng thơ bên góc bức hoạ. Nhìn một hồi, hắn vừa lòng gật gật đầu, đợi đến khi nét mực đã khô hết mới đem bức tranh cuộn lại đặt bên giường mình, lúc nào nhớ y có thể lấy ra nhìn giải chút nỗi khổ tương tư.

Lâm Tu Ngọc chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình sẽ yêu một người đến như vậy. Cảm giác này đến rất bất ngờ lại có chút gì đó hiển nhiên, lần đầu tiên nhìn vào mắt Tiêu Thừa Diệp, hắn liền hiểu được rằng mình sẽ chẳng bao giờ chạy thoát được tình kiếp này.

Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, nếu không thể tránh được việc gặp gỡ Thịnh vương điện hạ thì cũng chẳng thể thoát khỏi những dây dưa sau này. Nhưng mà tương lai còn mịt mờ chưa biết tốt hay xấu, cũng đâu có ai biết được kết cục của mình.

Lâm Tu Ngọc không tin vào vận mệnh, nhưng mà, sau khi nhìn thấy Tiêu Thừa Diệp, hắn lại mơ mơ hồ hồ cảm thấy chính mình và người kia có mối ràng buộc bí ẩn nào đó. Nếu không, tại sao một vị thân vương điện hạ lại có thể gần gũi với hắn như vậy. Hắn cũng chỉ là tên hoạ sĩ quèn, gia thế trong sạch nhưng lại không có tiền, ngoại trừ gương mặt coi như thông qua còn lại chẳng có gì đáng để vị vương gia này mơ ước.

Số người đẹp mà người trong hoàng tộc từng gặp đương nhiên là nhiều không đếm xuể, chỉ nói riêng Tiêu Thừa Diệp cũng thấy được hắn sinh ra đã có một tướng mạo hấp dẫn, còn bản thân mình chỉ là tên đàn ông cao lớn thô kệch. Chắc là gần đây Thịnh vương điện hạ quên uống thuốc, bị mê muội trong chốc lát nên đã hôn hắn, bởi vậy nên đã lâu rồi cũng không đến đây nữa, có thể đoán được là vương gia thẹn quá thành giận rồi.

Trước khi thăm dò được ý đồ thật sự của vương gia, Lâm Tu Ngọc không còn dám xuất hiện trước mặt y nữa. Nếu Thịnh vương điện hạ nghĩ luẩn quẩn mà đem hắn ra chém đầu, tuyệt đối là lỗ chứ không có tí lời nào. Lâm Tu Ngọc này đương nhiên không có khả năng ngu xuẩn như vậy.

Hưởng thụ vài ngày nhàn nhã, phong cảnh Thịnh vương phủ không tồi, lại không có tranh đấu nơi hậu viện, ngoại trừ chút rầu rĩ trong lòng, Lâm Tu Ngọc sống thật dễ chịu.

Ngược lại, đâu phải Tiêu Thừa Diệp quên đi gặp hắn. Mấy hôm nay, việc lớn việc nhỏ gì cũng nện lên đầu y, trong triều đã có mấy người không kiềm chế được dã tâm của mình nữa. Đây là thời điểm mấu chốt, y không thể phân tâm.

Bây giờ Lâm Tu Ngọc vẫn chưa khôi phục kí ức, những việc phiền lòng trên triều, Tiêu Thừa Diệp cũng không muốn nói với hắn, sợ hắn nhớ tới những việc không hay ho gì của ngày xưa. Một mình y gánh vác đến mức mấy ngày nay toàn tới giờ giới nghiêm lúc đem khuya mới có thể ra về, nghe ám vệ bẩm báo tình hình đối phương xong mới an tâm mà nghỉ ngơi. Hôm sau, y lại tiếp tục vào triều xử lí những việc rối ren khác.

Về chuyện năm đó, Tiêu Thừa Diệp vẫn tiếp tục điều tra như trước. Chỉ cần đi theo mối liên hệ của Hoàng Thái phi và Túc quốc công mà tra tiếp, dù cho thời gian có xa mấy đi chăng nữa vẫn bắt được một ít dấu vết.

Dù cho đã biết trước vụ án Lâm gia không thể tránh được bàn tay của Hoàng Thái phi cùng Túc quốc công nhưng manh mối điều tra đến càng nhiều, trong lòng Tiêu Thừa Diệp càng tức giận. Y không thể tưởng tượng được tình huống lúc đó là như thế nào, cũng không muốn tưởng tượng đến việc Tiểu Chi còn nhỏ đã phải làm gì để chạy trốn được từ nơi ấy.

Bây giờ người trong tộc Lâm thị gần như đã biến mất hết, dòng chính cũng dã tàn lụi, em gái ruột của Tiểu Chi cũng không rõ tung tích. Trước đó vài ngày, y vừa nhận được một mật thư nói rằng tiểu thư Lâm gia hình như vẫn còn sống. Nhưng mà mật thư này xuất hiện quá bí ẩn, ngay cả ám vệ cũng không điều tra được thân phận của người gửi. Tiêu Thừa Diệp chỉ có thể tăng thêm người đi đến địa phương được mật thư nhắc đến để thăm dò, khi nào có tin lập tức cấp báo.

Nếu Lâm Tu Ngọc khôi phục kí ức, lại gặp được em gái một lần nữa hẳn là sẽ rất vui vẻ. Nghĩ đến mưa máu gió tanh ngày xưa, Tiêu Thừa Diệp nhíu chặt mày, ánh mắt lộ rõ sát khí. Hắn nhắm mắt lại hít sâu một hơi, đem thư trong tay bỏ vào chậu than tiêu huỷ sạch sẽ, trong đôi mắt thâm trầm nhìn không ra suy nghĩ.

Bây giờ đã là giờ Tý, Lâm Tu Ngọc chắc đã ngủ, nhưng nội tâm chịu nhiều áp lực của Tiêu Thừa Diệp không khống chế được, y dùng khinh công điểm nhẹ mũi chân đi đến căn phòng hắn đang nghỉ ngơi.

Y cố ý chọn cho Lâm Tu Ngọc một việc tử ở gần chỗ mình, Tiêu Thừa Diệp động tác nhẹ nhàng đi vào từ cửa sổ, yên yên tĩnh tĩnh ngồi ngẩn người bên giường nhìn gương mặt đang ngủ của Lâm Tu Ngọc.

Tiểu thư sinh dường như đang gặp ác mộng, mày nhíu chặt, gương mặt tái nhợt. Hắn cắn chặt môi, mồ hôi trên trán toát ra liên tục. Lâm Tu Ngọc theo bản năng nắm chặt nệm giường, lắc đầu, rên rỉ: “Đừng mà…Đừng giết cha mẹ ta…Thừa Diệp…Thừa Diệp…”