Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 19




CHƯƠNG 19

Note: ai yếu bóng vía thì không nên ăn uống khi đọc chương này!! Ta nói trước thui :”>

*** ***

Nhìn Thanh Vũ hai cái tay nhỏ bé nặn ra một quả cầu tuyết nhỏ, ngồi xổm trong tuyết mặt nghiêm túc đẩy cầu tuyết, quả cầu tuyết lăn lông lốc lông lốc vài vòng liền to lên rất nhiều.

Hoa Tiểu Mạc quay đầu lại chuẩn bị cùng Dung Mặc Vũ ở bên nói đôi ba câu, lại không ngờ rằng người bên cạnh không biết lúc nào đã bỏ đi, hắn nhìn khắp nơi chung quanh, ánh mắt chợt căng thẳng.

Bên trái, thanh niên đang đứng bên hồ cách đó không xa đang từng bước một đi về phía trước, mắt thấy cách bậc thang càng ngày càng gần, hắn kinh ngạc trợn tròn mắt, thân thể đã bước trước một bước chạy tới muốn bắt lấy cánh tay Dung Mặc Vũ, kết quả bởi vì lực quán tính cùng với tuyết đọng, dưới chân trợt một cái cả người kể cả Dung Mặc Vũ cùng nhau lao vào trong hồ.

Nước hồ lạnh như băng lan khắp đỉnh đầu, nháy mắt ngấm vào trong y phục, rét lạnh thấu xương cùng ngấm nước trầm trọng khiến thân thể không ngừng chìm xuống, Hoa Tiểu Mạc hất quai hàm chỉ chỉ mặt trên, liền lôi kéo cánh tay Dung Mặc Vũ hướng mặt nước kéo lên, lại bị một sức mạnh ngăn cản.

Dung Mặc Vũ đẩy Hoa Tiểu Mạc ra, một mình bơi tới đáy hồ, tầm mắt Hoa Tiểu Mạc dõi theo nhìn lại mới phát hiện nơi đó có khối ngọc bội, té ra mình quan tâm mù quáng, tên này vốn đâu phải tự sát, chính là xuống nước nhặt đồ mà thôi.

Lần thứ hai bơi tới bên người Hoa Tiểu Mạc, có lẽ là dòng chảy làm cho vẻ mặt Dung Mặc Vũ mơ hồ, con ngươi mang theo ý cười nhuộm ẩm ướt, giống như là… đang khóc.

Cậu ta lôi kéo tay Hoa Tiểu Mạc không để ý đối phương giãy dụa, vừa vẽ vừa gạch viết mấy chữ trong lòng bàn tay Hoa Tiểu Mạc.

Mà Hoa Tiểu Mạc lúc này đã lạnh đến đầu óc hỗn độn, có chút thiếu dưỡng khí chỉ muốn lên bờ, căn bản không đi để ý hành vi quái dị của Dung Mặc Vũ, đột nhiên cánh tay bị siết một cái, ngay sau đó hắn đã được mang ra khỏi đáy hồ.

Hoa Tiểu Mạc đấm ngực giậm chân, ta lặc cái sát! Vì quái gì hắn không biết tên này có võ?

Chật vật nằm trong tuyết, y phục ướt chèm nhẹp dán trên người, một trận gió thổi qua, Hoa Tiểu Mạc run rẩy không ngừng.

Dung Mặc Vũ kéo Hoa Tiểu Mạc lên, ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú vào thiếu niên trước mặt, giật giật đôi môi xanh mét, cuối cùng vẫn không lên tiếng.

“Ê ——- “

Hoa Tiểu Mạc ra vẻ đáng thương ôm cánh tay lạnh run lập cập.

Dung Mặc Vũ không quay đầu lại, lạnh lùng dắt tay Thanh Vũ rời đi, hai bóng lưng một lớn một nhỏ rơi trong mắt Hoa Tiểu Mạc, không biết sao, trong lòng hắn xẹt qua một tia cảm giác bi thương, giống như vẫn luôn đi tiếp, nhưng là một con đường không lối về.

Hắn giương giương miệng thở dốc muốn gọi bọn họ lại, lại hắt hơi một cái, xoa xoa cái mũi, thầm nghĩ, quả nhiên là lạnh cóng.

Dạ tới vô ảnh đi vô tung lại xuất hiện trước mặt Hoa Tiểu Mạc, thật thà đem áo choàng trong tay khoác lên người Hoa Tiểu Mạc.

“Cám ơn.” Hoa Tiểu Mạc âm thanh run rẩy nói lời cảm tạ.

Hiên Vũ lâu có một dục trì* cỡ lớn, trước kia là giáo chủ chuyên dụng, từ sau khi Hoa Tiểu Mạc xuất hiện, liền thành Hoa Tiểu Mạc chuyên dụng. [dục trì: bể tắm, hồ tắm]

Trong bồn tắm con ngươi đen của Hoa Tiểu Mạc xoay tròn, nhìn hơi nước không ngừng bốc lên, khó hiểu thật, trong đầu là hồi ức Dung Mặc Vũ ở trong nước lôi kéo tay hắn khoa tay múa chân.

Như là trở lại lúc đó, toàn bộ hiện ra vừa vẽ vừa gạch, hắn căn cứ ký ức mở tay trái ra, ngón trỏ tay phải viết trên lòng bàn tay.

Viết đi viết lại mấy lần, Hoa Tiểu Mạc xác định thì thào: “Nguy, hiểm?”

Ngay sau đó thần sắc chợt biến đổi, bay nhanh lên bờ ngay cả nước trên người cũng không lau khô liền tròng lung tung một bộ y phục chạy ra bên ngoài.

Mấy tên hạ phó ở cổng Xuân Viên lúc nhìn thấy Hoa Tiểu Mạc thì ngẩn người, Hoa Tiểu Mạc cũng mặc kệ y sam mình hỗn độn đẩy bọn họ ra chạy tới phòng Dung Mặc Vũ, hắn muốn hỏi cho rõ.

“Ưm… Ngô…” Còn chưa tiến lên gõ cửa, trong phòng truyền ra tiếng kêu rên vỡ vụn đè nén cùng thanh âm sụp đổ của cái bàn.

Tiếng động lớn khiến cả gương mặt Hoa Tiểu Mạc đỏ lên, mạt đỏ ửng kia lan tới mang tai, cuối cùng ngay cả toàn bộ cần cổ cũng đỏ lên luôn, hắn cằn nhằn thổ tào vài câu ngồi trên thềm đá trước cửa mặt nặn cầu tuyết.

Nhưng mà hắn không biết cách một cánh cửa, cũng là chênh lệch giữa nhân gian cùng địa ngục. [mặc niệm cho Mặc Vũ đi ạ! Thiện tai thiện tai.]

Đợi thật lâu, thanh âm trong phòng không còn nữa, cửa phòng lại chậm chạp không mở ra, Hoa Tiểu Mạc xoa chân tê rần, u oán trừng mắt liếc nhìn cánh cửa đang khép kín một cái, không cam lòng rời đi.

Mấy ngày kế tiếp Hoa Tiểu Mạc cũng không thấy Dung Mặc Vũ, căn phòng trống không, toàn bộ đồ dùng đều đổi thành mới tinh, càng kinh khủng chính là lại có một thanh niên xa lạ dọn vào.

Nói cách khác Dung Mặc Vũ người này không còn tồn tại nữa?

Hoa Tiểu Mạc cả ngày cũng không thể tiêu hóa cái tin tức này, người đang sống sờ sờ như thế nào lại không còn, biến mất sạch sành sanh, giống như chưa từng xuất hiện qua.

Hai chữ nguy hiểm kia luôn lăn qua lộn lại trong óc hắn, đêm hôm đó, Hoa Tiểu Mạc liền chạy trốn, thực bi đát chính là, còn chưa có chạy ra Hiên Vũ lâu đã bị túm trở về.

Nâng cằm Hoa Tiểu Mạc, thanh âm Lạc Cửu Tiêu khàn khàn phun ra: “Muốn chạy trốn đi đâu?”

Hoa Tiểu Mạc chỉ cảm thấy bàn tay trên cằm so với lưỡi rắn độc còn muốn khủng bố hơn, nam nhân trước mặt có dung mạo tuyệt sắc, nhưng không có tim.

“Dung Mặc Vũ đi đâu rồi?” Hoa Tiểu Mạc nắm chặt tay trong tay áo, ngẩng cổ chất vấn: “Ngươi đem hắn giấu đâu rồi?”

Lạc Cửu Tiêu dùng sức trên tay xiết chặt, nửa khuôn mặt lộ ra ngoài có chút âm trầm: “Khi nào tình cảm các ngươi tốt đẹp như vậy?”

Tựa hồ nghe ra một tia tức giận, Hoa Tiểu Mạc tưởng đối phương đang ăn dấm của hắn, liền lập tức lắc đầu phủ nhận: “Ta cùng hắn quan hệ bình thường, hắn ta cũng không phản bội ngươi.”

Ai dè nói rõ ra, người trước mắt này sắc mặt càng thêm khó coi, Hoa Tiểu Mạc nuốt ngụm nước miếng, nhất thời không biết nên làm cái gì.

Lạc Cửu Tiêu vác Hoa Tiểu Mạc xuống lầu, nói với Hoa Tiểu Mạc đang giãy dụa: “Bây giờ mang ngươi đi gặp hắn.”

Lầu một thực trống trải, Lạc Cửu Tiêu mang theo Hoa Tiểu Mạc đứng trước một bức họa, tay áo rộng đỏ tươi phất động, Hoa Tiểu Mạc nhìn như lọt vào trong sương mù, chỉ thấy vách tường không hề có khe hở chấn động nhỏ, phát ra thanh âm nặng nề, xuất hiện trước mặt bọn họ chính là một cái thông đạo.

Nhận rõ là cái thông đạo lần trước kia, Hoa Tiểu Mạc lại bắt đầu giãy dụa, hắn đối nơi đó có bóng ma rất lớn, nhất là cái huyết trì kia, một loại dự cảm không tốt nảy sinh, càng không thể vãn hồi, nháy mắt chiếm cứ toàn bộ đầu óc, sắc mặt Hoa Tiểu Mạc trắng nhợt.

Cuối thông đạo lại là một cái cửa đá, Lạc Cửu Tiêu ấn xuống một chỗ không thu hút trên vách đá, sau khi cửa đá mở ra, một mùi máu tươi gay mũi cùng mùi hôi thối xông đến.

Lạc Cửu Tiêu thả Hoa Tiểu Mạc xuống, nắm cằm hắn đối mặt huyết trì, âm thanh lạnh lẽo nói: “Gặp đi.”

Đầu lâu trôi nổi trong huyết trì đúng là người thanh niên mấy ngày không thấy kia, biểu tình dừng lại làm như bởi vì thống khổ mãnh liệt nào đó mà biến thành vặn vẹo, phần máu thịt đã có điểm thối rữa, tròng mắt rớt một con, con còn lại mục rữa mất một nửa, trên da đầu lở loét chỉ dính vài sợi tóc…

“Ma quỷ, ngươi là ma quỷ, ma quỷ!” Hoa Tiểu Mạc liền y như tâm thần đôi mắt đỏ ngầu quyền đấm cước đá với Lạc Cửu Tiêu.

Đáy mắt Lạc Cửu Tiêu trào ra phẫn nộ cùng cáu kỉnh, y không biết bởi vì sao, chỉ muốn làm thiếu niên câm miệng, liền phủi tay đem Hoa Tiểu Mạc ném vào trong huyết trì.

“A! A!” Hoa Tiểu Mạc hoảng sợ trợn to đồng tử, sắc mặt trắng bệch làm cho người ta sợ hãi, đập máu đặc sệt bò vào bờ, lòng bàn tay chạm vào một vật cứng, hắn hoảng sợ nhắm mắt lại, run rẩy vừa khóc vừa kêu thảm đẩy đầu lâu bên cạnh ra.

Vốn là màu đỏ tươi bởi vì thấm máu nên càng đậm thêm, Hoa Tiểu Mạc điên cuồng xé rách y bào trên người, máu dính trên mặt từ hai bên thái dương chảy xuống chuyển một vòng tại hàm dưới mới tí tách rơi trên vạt áo.

Nhìn thiếu niên sợ hãi co người lui tại góc tường run rẩy, trái tim khép kín của Lạc Cửu Tiêu có một tia buông lỏng, cũng rất nhanh bị mạnh mẽ xem nhẹ, vô tình xoay người rời đi.