Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 51




CHƯƠNG 51

Máy móc tự bắt mạch cho mình, biểu tình trên mặt Hoa Tiểu Mạc y hệt như màu vẽ trên bảng pha màu vậy.

Chỉ là bình thường ăn hơi nhiều một chút, tần suất mệt rã ra cao một chút, thế nào lại thành mang bầu được?! Kết quả xem được từ trên mạch tượng khiến hắn trực tiếp đầu váng mắt hoa, thật sự là hoạt mạch*, cái này không đúng a, không tin được lại xem một lần, nhất thời ngũ lôi ầm ầm. [hoạt mạch: một loại mạch tượng. Mạch đập tới lui lưu loát, trơn tru, như viên ngọc lăn trên mâm. Nếu phụ nữ không bệnh gặp mạch này, có thể phán mang thai (từ 2~9 tháng)]

Làm một hủ nam cấp bậc cốt hôi*, số lượng tiểu thuyết đọc qua không nói một nghìn thì cũng tám trăm, mặc dù hắn không đọc thể loại sinh tử, nhưng chịu không nổi hành văn hay và cốt truyện tốt của mấy mỗ tác giả, cho nên hắn cứ vậy liếm mặt thử đổi mới mà đi đọc. [cốt hôi: ý chỉ mình phi thường tự hào, phi thường có trình độ, lão luyện]

Cả quá trình hắn đều tự thôi miên mình, tiểu thuyết là hư cấu thôi, nam nhân sinh em bé không được.

Nhưng hiện tại là là chuyện gì đã xảy ra? Thứ trong bụng hắn là cái gì?

Hoa Tiểu Mạc hít một hơi thật sâu, không tự chủ được sờ sờ vùng bụng phẳng lì của mình, hắn rũ rũ mắt, biểu tình trên mặt rơi vào trong mắt Bạch Thần và Nam Phong chính là thiếu niên tiếp thu không nổi loại sự thật không hợp lẽ thường này mà sa vào rầu rĩ cùng bất an, kỳ thực nội tâm Hoa Tiểu Mạc đã giục ngựa phi nhanh rồi.

Bắt đầu từ đóa hoa sau lưng kia, thế giới này nhất định có một loại tồn tại nào đó mà từ khi bắt đầu đã giỡn hắn, đồng thời càng giỡn càng dai.

“Nam Phong, ngươi xuống lầu chiếm một bàn, bữa sáng ngươi tùy tiện chọn, chọn nhiều món chút, ta muốn một chén cháo ngô thật lớn, hai khối bánh nhân cải trắng…” Hoa Tiểu Mạc liến thoắng nói ra một tràng thoại, hướng về phiá đại hiệp mặt than đứng một bên nhíu mày: “Bạch Thần, ngươi theo ta vào phòng.”

Hoa Tiểu Mạc quăng lại một câu rồi đẩy cửa phòng ra đi vào.

“Chủ nhân hắn không sao chứ?” Nam Phong từ trong ngốc lăng hồi thần lại, đè xuống chấn kinh trong lòng hỏi nam tử thanh tuấn bên người.

“Thêm một mâm dưa chuột lát.” Liếc y một cái, Bạch Thần nhàn nhạt nói ra mấy chữ rồi cất bước đi vào phòng.

Nam Phong nâng tay xoa nhẹ mi tâm, không rảnh bận tâm đến đủ loại ánh mắt của những người đi ngang qua, khắp đầu óc chỉ có một cái tin tức.

Thân thể nam tử cùng với nữ tử bất đồng rất lớn, cho dù có thể mang thai, cũng không có chỗ chịu được, huống chi nam tử mang bầu điều này thật chưa từng nghe qua, quả nhiên là người hữu duyên có thể thức tỉnh thánh vật, cư nhiên có thể dựng dục nên một sinh mệnh sống động, quá thần kỳ rồi. Xem ra chuyện này phải nhanh chóng báo cho tộc trưởng.

Nếu như Hoa Tiểu Mạc biết trong lòng Nam Phong đối với hắn đang dâng lên một loại ý niệm cúng bái, e rằng sẽ phun ra một ngụm lão huyết mất, sau đó thì nắm vạt áo Nam Phong mà rít gào: Con mẹ nó, lão tử một chút cũng không muốn đẻ trứng có biết không?

Đặt tay trên bàn, Hoa Tiểu Mạc giảo giảo mồm: “Có thể nhìn ra mấy tháng không? Là nam hay nữ?” Hay là không phải người?

Hắn cái thể chất thuần đàn ông này mà cũng có thể mang bầu giống nữ nhân, thế nên cho dù trong cơ thể là một quả trứng, hắn cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên, cùng lắm thì chính là sợ hãi mà thôi.

Bạch Thần không có bắt mạch cho Hoa Tiểu Mạc, mà là vươn tay kéo Hoa Tiểu Mạc vào lòng, tay phải nâng cằm hắn, cúi người áp lên cánh môi hắn.

Làn môi mỏng hơi lạnh khẽ nghiền cắn ma sát môi hắn, Hoa Tiểu Mạc cảm nhận được yêu thương luyến tiếc của đối phương, cổ bất an sốt ruột trong lòng kia thối lui mấy phần, hắn chìa tay sờ sờ mặt Bạch Thần.

“Sao giờ? Ta không biết hài tử là của ai.” Hoa Tiểu Mạc khóc không ra nước mắt, cố tự trấn định mà nói ra cái vấn đề so với việc hắn mang thai còn quan trọng hơn.

Căn cứ theo tài nghệ hắn mà tự kết luận đã mang thai khoảng chừng hai tháng, nhưng không loại trừ hắn đoán sai.

Nếu như kết quả không sai, vậy thì đoạn thời gian đó hình như hắn đều có đánh pháo với mấy người bọn họ, ở Phục Hi sơn còn cùng với Vương gia tới một phát, hậu quả không thể tượng tượng nổi.

Chẳng lẽ thật sự phải đợi hài tử sinh ra rồi lấy máu nhận thân? Hoa Tiểu Mạc tưởng tượng tới hình ảnh mấy nam nhân tụ lại cắt ngón tay vây quanh một cái chén, một trận ác hàn.

Lau dịch thể bên khóe miệng Hoa Tiểu Mạc, ánh mắt Bạch Thần sâu thẳm: “Chớ sợ, có ta.”

Hoa Tiểu Mạc mạnh mẽ lắc đầu: “Ta không sợ.” Ta chỉ lo cho mấy người các ngươi thôi.

Một khắc sau đột nhiên đen mặt: “Ngươi đã sớm biết ta mang thai có phải hay không?” Bây giờ nhìn lại những hành vi cổ quái trên đường đều đã có chứng minh, té ra là Bạch Thần đã sớm xem hắn như cái gì kia kia mà dưỡng.

“Hôm qua mới biết.” Bạch Thần dừng bàn tay trên bụng Hoa Tiểu Mạc, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, màu mắt hơi trầm, nếu như gây nguy hiểm cho tính mệnh của người trong lòng, y sẽ không chùn tay, dù cho là cốt nhục ruột thịt của mình cũng vậy.

“Chúc mừng ngươi a, ngươi có thể là tên cha đó đó.” Vỗ vỗ vai đại hiệp mặt than, Hoa Tiểu Mạc thở dài một hơi, lắc lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng bước đi.

Trong đầu hiện lên hình ảnh mình ôm một em bé trong lòng, Bạch Thần nhíu lại đầu mày xinh đẹp.

Ba người giải quyết xong điểm tâm liền cùng thương đội lên đường, Hoa Tiểu Mạc giải thích thân phận Nam Phong với lão thương nhân mập, lại hơi thổi phồng vuốt vuốt mông ngựa lão, chuyện này mới xong xuôi.

Nam Phong ở một bên vẫn luôn đứng xem vẻ mặt cảm thán bội phục, cái mồm kia của chủ nhân có thể nói tới toạc trời luôn.

Đây chỉ là một câu ca tụng khoa trương của y thôi, mãi về sau y mới biết được hôm nay thật sự có thể chỉ dưới tình huống chủ nhân động mồm mà phá ra được cả một cái hang.

Hoa Tiểu Mạc không ngồi xe ngựa của thương nhân nữa, bởi vì Nam Phong rất xứng chức mà chuẩn bị cho hắn một chiếc, còn lớn hơn chiếc của tên thương nhân.

Trong xe ngựa, Nam Phong mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhìn cứ như là suy nghĩ triết học nhân sinh, có điều cơ thịt trên mặt lại đang khẽ giật giật.

Hai người ngồi đối diện rốt cuộc là tình huống gì? Một khắc trước còn thân mật tựa vào nhau, chưa được bao lâu thì giằng co nhau.

Chủ nhân muốn ăn đầu vịt cay, nam nhân không cho, chủ nhân cứng đầu muốn ăn, đối phương vẫn là không cho, sau đó trong xe ngựa liền biến thành hầm băng, khí tức lãnh liệt không ngừng tản ra từ trên người nam nhân, ngay cả y cũng phải vận chuyển chân khí để chống đỡ, mà chủ nhân một chút chuyện cũng không có, cả người đều lửa giận.

Dư quang phớt đến một nơi, khóe miệng Nam Phong giật một cái không dễ nhận ra, nam nhân này cư nhiên một bên chế tạo lãnh khí một bên đưa chân khí khu hàn* vào cho chủ nhân. [khu hàn: xua đuổi hàn lạnh]

Liếc mấy phát tới đầu vịt cay bảo Nam Phong mua trước khi xuất phát, Hoa Tiểu Mạc xoắn mày chất vấn nam nhân lãnh nhược băng sương trước mắt: “Ta không có bất kỳ bệnh trạng nôn mửa gì, tại sao lại không thể ăn đầu vịt cay?”

“Ban sáng người có buồn nôn.” Nam Phong ở một bên buột miệng thốt ra.

Hoa Tiểu Mạc quay đầu trừng qua, đối phương mím môi nghiêng đầu vén rèm xe lên ngắm phong cảnh bên ngoài, bày ra thái độ chuyện này không can hệ gì tới ta.

Không nhanh không chậm cất túi giấy dầu đi, Bạch Thần hơi ngẩng đầu: “Tiết chế.”

“Ta cái gì cũng chưa có ăn.” Hai mắt Hoa Tiểu Mạc sáng lên, tìm ra BUG* trong câu nói kia của Bạch Thần. [bug: lỗi, sơ hở]

Tựa hồ hồi ứng của đối phương nằm trong dự liệu, Bạch Thần hờ hững liếc một cái: “Củ cải sợi.”

Hoa Tiểu Mạc nghẹn họng, được rồi, hồi sáng lúc ăn cháo có tiện tay gắp không ít củ cải sợi cay.

“Đến nơi thì gọi ta.” Tức tối bĩu môi, cuộn mình vùi trong ngực Bạch Thần, nhỏ giọng lầm bầm mấy câu ai oán.

Vì nguyên nhân khí trời, thương đội vừa đi vừa dừng, thương nhân mập gấp đến sùi bọt mép, mặt như bị táo bón.

Đến gần Man Hoang, mưa rào sấm chớp càng nhiều, có khi một khắc trước là thái dương chiếu rọi, một khắc sau đã mưa to tầm tã, thời tiết bất thường làm người ta trở tay không kịp.

Dược liệu lại không thể dính mưa, ngay cả Hoa Tiểu Mạc cũng cảm thấy lão thiên đang ngược mấy thương nhân kia.

Trên đường có xuất hiện qua mấy nhóm đạo phỉ, Hoa Tiểu Mạc còn chưa kịp tham dự, mấy tên kia đã bị các dong binh giải quyết xong xuôi, nhóm lợi hại một chút thì xuống hoàng tuyền trong tiếng sáo của đại hiệp.

Khi thương đội xuất hiện tại Man Hoang đã là nửa tháng sau, mây đen đặc lượn lờ nơi chân trời, màn trời một mảnh âm u, đặt trên khu vực này, nặng nề khiến người ta không thở nổi.

Người đi đường bước chân vội vội vàng vàng qua lại trên đường ai cũng không để ý tới đội ngũ đi qua bên người họ, dù gì thì thương đội ra ra vào vào nơi này rất nhiều, thật sự là không có cảm giác mới lạ gì cả.

Đã đến nơi trong mục đích rồi, sau khi ba người Hoa Tiểu Mạc cùng những người đó tách ra thì xuất hiện trong một gia đình nông thôn.

Vội vàng chuẩn bị cơm nước là một phụ nhân tuổi còn trẻ, khóe mắt có vết thẹo, phá hủy đi dung nhan đẹp đẽ của nàng, làm người khác nhìn rất là đáng tiếc.

Hoa Tiểu Mạc há mồm ngậm một viên mơ, lấy đầu lưỡi liếm liếm, hàm hồ hỏi: “Nam Phong, nàng ta là tộc nhân các ngươi?”

“Không phải.” Nam Phong uống một hớp trà, chậm rãi nói: “Nàng gọi Hoa Nương, chỉ là một người đáng thương ta vô tình cứu giúp.”

“Ta thấy hình như nàng ta biết võ.” Mục quang rơi trên bóng lưng của nữ tử kia, Hoa Tiểu Mạc chuyển chuyển tròng mắt.

Nam Phong nghe vậy lộ ra nụ cười: “Chủ nhân nói đúng rồi, nàng ấy là miêu nữ Nam Cương, am hiểu độc cổ, thân thủ cũng không tệ lắm, cho nên ta mới thu lưu nàng lại bên người.”

“Độc cổ…” Hoa Tiểu Mạc hưng phấn chà tay: “Ta rất hứng thú với cái này, có thể bảo nàng ta truyền thụ cho ta chút gì không, tỷ dụ như bí thuật gia truyền gì đó.”

Nhiệt độ bốn phía đột nhiên hạ thấp, Nam Phong quét khóe mắt nhìn nam nhân sắc mặt rét lạnh, nắm tay đặt bên môi khụ một tiếng, nháy mắt với Hoa Tiểu Mạc còn đang ha ha cười ngu.

“Ta chỉ tùy tiện nói chơi thôi.” Hậu tri hậu giác cảm nhận được bầu không khí không đúng lắm, Hoa Tiểu Mạc nghiêng đầu liền thấy Bạch Thần ném tới ánh mắt băng lãnh, hắn ngượng ngập cười hai tiếng, lập tức nói lảng sang chuyện khác: “Quả mơ chua ghê.”

Trên bàn cơm, Hoa Tiểu Mạc nhẫn nhịn cơn buồn nôn trào lên từ dạ dày, và một ngụm cơm tẻ vừa nhai vừa hỏi: “Nam Phong, họ đang ở đâu?”

“Mấy ngày trước thuộc hạ có phái người đi thông tri, chắc hẳn giờ này họ đang trên đường chạy đến đây.”

Hoa Tiểu Mạc nuốt đồ ăn trong miệng, cúi đầu uống một hớp canh, trong lòng dậy lên phỏng đoán, phái người thông tri? Lạc Cửu Tiêu là ma giáo giáo chủ, sự tình trên thiên hạ y muốn biết thì nào giấu diếm được, khẳng định là biết rõ hành tung trước giờ của hắn, không chừng dọc đường đi này luôn có không ít kẻ âm thầm đi theo trong bóng tối.

Vậy A Thất và Lạc Cửu Tiêu không đi tìm hắn, chạy tới Man Hoang rốt cuộc là vì chuyện gì? Phải chăng là có liên quan đến cái thông đạo lần đó?

“Tới rồi.” Bạch Thần gắp lên một đũa rau đặt vào trong chén Hoa Tiểu Mạc, thản nhiên nói.

Hoa Tiểu Mạc nghe thế kích động muốn đứng dậy, eo lại bị một bàn tay to chế trụ làm hắn không động đậy được, hắn đành phải nôn nóng trông về phía cửa.

Không mất bao lâu, nam tử tuấn nhã một thân áo lam cùng nam tử yêu nghiệt một tập hồng bào gần như đồng thời xuất hiện, hai người đều gầy đi không ít.

Khi nhìn thấy thiếu niên mình ngày đêm mong nhớ bình yên vô sự ngửa mặt cười với bọn họ, tâm tình chắc chắn là kích động, rồi sau đó là nặng nề bất an, nhưng hai người đều che giấu rất tốt.

Ngày ấy cuối hai nhánh thông đạo mà bọn họ chọn đều cùng là một cái thạch thất nhỏ đồng nhất, trên mặt bức tường bên trong điêu khắc một bức họa, một bé con đang đang gieo bốn hạt giống.

Bé con kia dần dần lớn lên thành thiếu niên hoạt bát, mà mấy hạt giống nọ cũng đâm chồi nở hoa, mặt trời mọc rồi lặn, năm năm tháng tháng, thiếu niên trở thành nam tử có tướng mạo xuất trần, những đóa hoa kia cũng hóa thành một biển hoa.

Nam tử có gia đình con cái, nhưng mỗi ngày hắn vẫn ngắm nhìn những bông hoa kia, theo năm tháng lưu chuyển ngày một già cuối cùng an tường ra đi, mà hậu nhân không làm trái di ngôn lúc lâm chung của hắn, chôn cất hắn trong biển hoa.

Sau đó, thiên địa biến sắc, những đóa hoa kia thành tinh, biến hóa thành người.

Cảnh tượng về sau của bức tranh biến hóa rất mơ hồ, bọn họ chỉ có thể đại khái đi suy đoán, đoạn chi tàn hài* đầy đất, màu máu như tơ lụa phủ kín đại địa, một thiếu niên nằm trong biển hoa nhuốm máu. [đoạn chi tàn hài: tay chân tứ chi đứt gãy, hài cốt, thây xác]

Một bức họa cuối cùng mơ hồ chỉ có thể nhìn được mấy màu sắc, đỏ đen xanh trắng vây lấy sắc vàng.

Xem những bức họa quỷ dị đó xong, điều duy nhất rõ ràng trong đầu bọn họ chính là sau lưng thiếu niên có đóa hoa, cảm giấc chấn động ập tới làm bọn họ hãm nhập vào trong khủng hoảng cùng hỗn loạn vô tận.

Không biết gì hết vĩnh viễn luôn đáng sợ, bọn họ có cường đại hơn nữa thì cũng chỉ là thân thể phàm nhân, nếu như suy nghĩ hoang đường nào đó có một ngày trở thành sự thật, vậy bọn họ sợ rằng cái gì cũng không làm được.

Sau khi ra khỏi thông đạo hai người bọn họ một khắc cũng không dám nghỉ ngơi đi tìm Hoa Tiểu Mạc, thấy được Hoa Tiểu Mạc an toàn xuất hiện tại Long Uyên cốc rồi, Lạc Cửu Tiêu phái ra mấy nhóm người âm thầm bảo hộ hắn, mà y và Lan Thất thì cùng nhau đi Man Hoang, đi tìm thập nhị tổ vu của Vu tộc trong truyền thuyết, muốn thông qua cấm thuật cố gắng thăm dò tương lai của Hoa Tiểu Mạc.

“Các ngươi ăn cơm chưa?” Hoa Tiểu Mạc có rất nhiều điều muốn hỏi, cuối cùng lại chỉ có một câu quan tâm thế này.

Lạc Cửu Tiêu một bước đi tới trước mặt Hoa Tiểu Mạc đưa tay ôm hắn vào trong lòng, hạ xuống một nụ hôn trên trán hắn, vừa định hôn môi hắn đã bị phản ứng của Lan Thất làm ngừng lại.

“Tiểu Mạc… ngươi…” Lan Thất nắm chặt tay Hoa Tiểu Mạc thân mình chấn động, nam nhân phong nhã vẫn luôn vân đạm phong khinh lần đầu tiên lộ ra biểu tình kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn đồng môn sư huynh của mình, cấp thiết muốn nhận được lời giải thích, người kia khẽ nâng cằm, ý tứ đó chính là, ngươi không xem lầm.

“Quả thật…” Lan Thất nắm thật chặt tay Hoa Tiểu Mạc, chuyển động yết hầu nuốt nuốt nước miếng, bình tĩnh nhìn hắn, bất khả tư nghị thì thào: “Tiểu Mạc có rồi.”

“Có rồi?” Giáo chủ đại nhân không hiểu, môi còn đang ma sát gò má đã sắp đỏ bừng của Hoa Tiểu Mạc: “Có cái gì rồi?”

Cảm thụ được vật cứng rắn đặt ở bụng dưới của hắn, Hoa Tiểu Mạc nhếch mép cười với giáo chủ đại nhân mơ hồ sắp phát tình: “Hài tử.”

Lạc Cửu Tiêu dời môi khỏi mặt hắn, nhìn Lan Thất, lại nhìn Bạch Thần, đảo qua đôi mắt sắc bén hơi nhướng, ngay cả Nam Phong ở trong phòng đã giảm bớt cảm giác tồn tại cũng không bỏ qua, đảo một vòng cuối cùng đảo trở về trên người Hoa Tiểu Mạc, y nghe thấy giọng nói có chút khô khốc của chính mình: “Hài tử? Ai có hài tử?”

Đẩy nam nhân phát ngốc ra, Hoa Tiểu Mạc cho Lan Thất một cái ôm ấp.

Lan Thất nắm chặt cánh tay hắn cúi đầu hôn đỉnh đầu Hoa Tiểu Mạc một cái, hương dược thảo trong khoang mũi làm khóe miệng y run run: “Có thai rồi, sau này phải dùng phục linh trở lại.”

“Được.” Hoa Tiểu Mạc bĩu môi, vậy sao nhuộm đen tóc đây?

Mỗ giáo chủ đại nhân sững sờ tại chỗ nửa ngày, cuối cùng hoàn hồn từ trong cái tin tức vừa nãy, kéo Hoa Tiểu Mạc từ trong ngực Lan Thất qua, trực tiếp ôm hắn lên xoay một vòng, sung sướng cười to: “Mạc, ta làm cha rồi.”