Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 69




CHƯƠNG 69

Tiếng thở dốc nặng nề phát ra từ cổ họng Tần Nghị, đường nét bắp thịt thô cuồng tràn đầy mồ hôi, trên giường thỉnh thoảng truyền ra tiếng va chạm khiến người ta đỏ mặt tới mang tai.

Ngoài trướng bồng có tiếng bước chân cực nhẹ đến gần, sát khí chợt hiện giữa chân mày Tần Nghị, mạnh mẽ đem Hoa Tiểu Mạc che vào trong ngực, muốn lấy kiếm, lại nghe ngoài trướng bồng có âm thanh truyền vào, “Tần Nghị, Mạc có ở chỗ ngươi hay không?”

Y thần sắc cổ quái cúi đầu nhìn Hoa Tiểu Mạc trong lòng ngực mình đôi mắt mê ly, làn da trắng nõn nhiễm một tầng *** đỏ ửng, đôi môi hơi hé thở dốc, khẽ câu khóe môi lên một cái, rút ra ngoài, không chút dấu hiệu muốn tước vũ khí một lần nữa đẩy mạnh vào, làm cho Hoa Tiểu Mạc khẽ thở dốc một hơi.

“Không… không làm nữa.” Hoa Tiểu Mạc thân mình phát run, hai tay không ngừng vỗ mạnh lưng Tần Nghị, ngộ phắc, Lạc Cửu Tiêu tới rồi, cái này là sắp chơi quá rồi.

Tần Nghị xoắn mi, ấn Hoa Tiểu Mạc vào trong lòng, bàn tay chế trụ eo hắn, môi hôn lên mái tóc ướt sũng của hắn, càng dùng lực va chạm.

“Á…” Hoa Tiểu Mạc hô to một tiếng, lời còn sót lại đều bị nụ hôn nóng nảy của Tần Nghị chặn lại trong miệng.

Khi Lạc Cửu Tiêu tiến vào trướng bồng, liền thấy mình bước vào một mảnh xuân sắc vô biên, lời vừa tới miệng còn chưa nói ra, thân thể đã sớm nổi lên phản ứng kịch liệt, những ngày gần đây vốn bởi vì nguyên do Luân Hồi Quyết đột phá thêm một tầng, trong cơ thể có một cổ khí lưu xao động tán loạn thường không khống chế được, chân khí như gió to sóng mạnh mà trùng kích kinh mạch y.

Lúc này một màn trước mắt trực tiếp khiến cổ khí lưu kia càng cuồng bạo, trong nháy mắt nổ tung, hai mắt Lạc Cửu Tiêu hiện lên dục hỏa tăm tối cường liệt, tức thời phá hủy hết thảy kiềm chế.

Bên tai là tiếng thiếu niên thở dốc mang theo nức nở bé nhỏ cùng tiếng hít thở thô trọng đan vào nhau, âm sắc ướt át tùy theo từng tiết tấu *** mỹ đến cực hạn.

Lồng ngực phập phồng càng hóa dồn dập, đôi mắt trầm trầm của Lạc Cửu Tiêu dừng lại trên gương mặt động tình của thiếu niên, đôi chân trắng ngần giơ cao, “Vương gia hăng hái quá.” Phảng phất như nghiền ra từ răng cấm, mang theo lạnh lẽo thấu xương, cùng hỏa diễm nóng cháy.

Tần Nghị cắn Hoa Tiểu Mạc đang định mở mồm nói chuyện, một tay đè sau ót hắn, nụ hôn không ngừng hấp thu, không một khe hở.

Một tay khác nắm chặt eo Hoa Tiểu Mạc, cố định hắn vào trong ngực, ngăn hắn giãy dụa, thanh nộ kiếm không ngừng thâm nhập sát phạt, tiết tấu xông vào hung mãnh, căn bản không cho hắn một chút cơ hội đào thoát.

Hoa Tiểu Mạc sắp điên rồi, hai tay vung vẩy đẩy Tần Nghị ra, dưới tình thế cấp bách đã cho Tần Nghị một cái tát, ai ngờ Tần Nghị chỉ nhíu mày nhìn hắn một cái, giữa đầu mày có mấy phần nham hiểm, rất nhanh chóng tiêu thất, nhanh như là ảo giác, lại lần nữa tiến công, so với một khắc trước càng thêm hung ác.

Sát ý bốn phía tán loạn trong dục hỏa ngập trời, hai mắt Lạc Cửu Tiêu đỏ ngầu, dùng bước chân không tiếng động đi đến.

Giơ tay vén mái tóc tán lạc của Hoa Tiểu Mạc qua một bên, Lạc Cửu Tiêu cúi người hôn lên vùng lưng trắng nõn của hắn, liếm những hạt mồ hôi trên lưng hắn, đầu lưỡi thuận theo sống lưng trơn nhẵn đi xuống, hôn hít dọc một đường, tinh tế thưởng thức, tư thái thành kính.

Khi Tần Nghị nhận thấy hô hấp của Hoa Tiểu Mạc hư nhược thì dời khỏi đôi môi sưng đỏ của hắn, cúi đầu hôn vai gáy xương quai xanh của hắn, chậm rãi ma sát những nơi mẫn cảm của hắn.

Dự cảm phi thường không tốt xông ra từ trong đầu óc hỗn độn, Hoa Tiểu Mạc thở hổn hển lắc đầu, run rẩy tựa vào trong ngực Tần Nghị, thân thể lắc lư cùng với luật động của y.

Bàn tay phủ đầy mồ hôi thuận theo thắt lưng trượt xuống, dừng lại trên mông Hoa Tiểu Mạc, tùy ý nhào nặn.

Lạc Cửu Tiêu thần sắc ám trầm, nâng nâng mí mắt, cùng Tần Nghị liếc nhau một cái, nhẫn thần trao đổi trong vài cái chớp mắt sau đó khôi phục như thường, Tần Nghị trở mình nằm trên giường, để Hoa Tiểu Mạc nằm sấp trên người y, cánh tay nhấc nhấc eo Hoa Tiểu Mạc lên, điều chỉnh vị trí một chút.

Bàn tay vòng ra trước mặt thưởng thức một bộ phận của Hoa Tiểu Mạc, giọng Lạc Cửu Tiêu khàn đặc nói: “Mạc, nhẫn nhịn chút.” Nói xong, ngón tay lần mò dò vào trong khu vực kết hợp của Hoa Tiểu Mạc và Tần Nghị.

“… Không thể… A….” Chiếc cổ trắng mịn của Hoa Tiểu Mạc duỗi ra, đầu ngửa ra sau tạo thành một độ cong, bên trong run rẩy kiềm chế ngón tay của Lạc Cửu Tiêu.

“Mạc, thả lỏng.” Lạc Cửu Tiêu mím môi, không để ý đến mồ hôi trượt trên trán, kiên nhẫn khai phá.

Thả cái rắm mọe ngươi! Hoa Tiểu Mạc muốn nổ tung văng tục, nhưng ra đến miệng hắn tất cả đều là rên rỉ vỡ vụn.

Tần Nghị cũng không dễ chịu, động tác thả chậm lại trong thân thể Hoa Tiểu Mạc ma sát từng chút một, khu vực chật hẹp nóng bỏng thít chặt cùng ngón tay không ngừng ra vào, khoái cảm đồng thời bức y sắp điên rồi, làm y mấy lần mém tiết ra.

Sau khi ngón tay rút ra, mang theo dịch thể ướt đẫm một mảnh, Lạc Cửu Tiêu đem vật kiện đã sớm ướt đến lợi hại của mình phơi bày ra, từ địa phương bị nhồi đầy đến cực hạn vùi hết vào, thế như chẻ tre mà đâm vào nơi sâu nhất.

Cảm thụ tiêu hồn khiến Tần Nghị và Lạc Cửu Tiêu nhịn không được căng cứng thân thể, đồng thời hừ nhẹ một tiếng.

Hoa Tiểu Mạc trực tiếp kêu lên, cả thân mình run rẩy mềm oặt trong ngực Tần Nghị, cảm giác đau đớn xé rách cùng khoái cảm mãnh liệt truyền đến từ phía sau nối chặt, sau lưng có nụ hôn cẩn thận thấm ướt từng lỗ chân lông của hắn, ngón tay được đầu lưỡi ấm áp liếm láp, xúc cảm trước sau cùng một lúc khiến hắn thấy không gì hơn được nữa.

Âm thanh khô khàn liên tục phát ra như là đang khóc, kỳ thực Hoa Tiểu Mạc cũng không khác khóc là mấy, hai cây thiết bổng trong cơ thể, từng chút một xâm chiếm ý thức của hắn, cảm giác như là bóng hơi quá đầy khí, sắp nổ rồi.

Tần Nghị và Lạc Cửu Tiêu không ngừng vỗ về Hoa Tiểu Mạc, sau khi xác định không có thụ thương liền bắt đầu chậm rãi chuyển động, một ra một vào, hai nam nhân cực ít có hẹn ngầm, phối hợp đến thiên y vô phùng, lúc ra vào không chút trì hoãn, mơ hồ mang theo tranh đấu được dục vọng che giấu, góc độ bất đồng xâm lược thân thể khiến hai người mê muội trước mắt.

Thứ cứng hơn cả đá theo tiết tấu tăng tốc ra vào tàn sát bừa bãi, Hoa Tiểu Mạc bị làm đến khóc.

“Đau… Cút hết… Ô ô… Mẹ nó… A…”

“Mạc, một chút nữa hết đau ngay.” Lạc Cửu Tiêu liếm lưng hắn, trong hô hấp dồn dập an ủi từng tiếng một.

Cũng không biết lời nói của Lạc Cửu Tiêu có tác dụng, hay là nụ hôn kéo dài của Tần Nghị có hiệu quả, đau đớn xé rách dần dần bị cảm giác khác thay thế, tiếng kêu khóc của Hoa Tiểu Mạc dần dần biến thành rên rỉ.

Hai người nghe được thanh âm của hắn, không trì hoãn thêm nữa, bắt đầu hung hăng dùng lực va chạm.

Không biết qua bao lâu, theo một kích tiếng kêu rên cùng tiếng gầm nhẹ, Lạc Cửu Tiêu và Tần Nghị cơ hồ đồng thời phóng thích ra trong cơ thể Hoa Tiểu Mạc.

Hoa Tiểu Mạc không còn sức phát ra tiếng nào nằm trên người Tần Nghị, cả người kín đầy dấu hôn sâu nông không đồng đều, khóe mắt còn treo giọt lệ, trên gương mặt ửng hồng tràn đầy mệt mỏi, tiểu đồng bọn bị giày vò phát đỏ, đỉnh đầu còn treo chút ít dịch thể đáng thương, giữa đường không biết phát tiết bao nhiêu lần, triệt để héo rũ xuống.

Cũng may Bạch Thần không có tham dự, một cái mà cỡ hai cái, vậy hắn tuyệt đối sống không nổi, một khắc cuối cùng khi Hoa Tiểu Mạc ngủ đi trong đầu chỉ nghĩ đến suy nghĩ này.

Lạc Cửu Tiêu sai người mang nước đến, Tần Nghị trầm mặc giúp đỡ y lau chùi thân thể Hoa Tiểu Mạc, lát sau, hai người đối mặt một vấn đề nan giải.

Toàn thân Hoa Tiểu Mạc đều là dấu vết hoan ái, tuyệt đối không thể để ngoại nhân trông thấy.

Một tên là Vương gia nửa đời chinh chiến, đao kiếm làm bạn, kẻ còn lại là ma giáo giáo chủ thoát thân ra từ kiếp đời tu luyện đơn điệu, hai người đừng nói tới hô phong hoán vũ, trong thiên hạ ngày nay, cũng là tồn tại khiến cho nhân sĩ giang hồ tứ phương sợ hãi, lại duy độc không biết y thuật.

Động tác nhẹ nhàng chậm rãi sờ sờ nơi thụ thương phía sau của Hoa Tiểu Mạc, Lạc Cửu Tiêu có chút bất đắc dĩ ngồi một hồi, rồi đứng dậy đi tìm Lan Thất.

Lan Thất đang cùng tù trưởng chào từ biệt trông thấy Lạc Cửu Tiêu đi về phía y bên này, khí tức quanh người cực kỳ bất ổn, nụ cười ôn hòa treo bên môi y thu xuống trong nháy mắt, trong lòng đoán không ra chuyện gì, liền hiền hòa cáo biệt tù trưởng nghênh đón.

“Làm sao vậy?”

Lạc Cửu Tiêu trước nay nói chuyện không quanh co lòng vòng, lập tức kể thẳng sự tình đã xảy ra.

Dê bò trên thảo nguyên cúi đầu gặm cỏ xanh mơn mởn, gió lay động hoa dại đủ mọi màu sắc, mỹ lệ tựa như một bức họa được tỉ mỉ làm nên, y quyết hồng sắc cùng y quyết lam sắc lay động theo gió, trong không khí thấm mát lòng người lại mang theo ý vị ngột ngạt.

“Chuyện này ngươi hỏi Tần Nghị sẽ càng thích hợp hơn.” Lạc Cửu Tiêu dưới ánh nhìn chăm chú của Lan Thất phi thường quả quyết dịch mũi dùi về phía Tần Nghị.

Lan Thất hơi khẽ đè nén khóe môi, trầm mặc nửa ngày, “Các ngươi mấy ngày này để ý chút, có một ngày phát hiện bị tiểu trùng tử cắn, liền phải lập tức vận công.”

Trong ánh mắt nhướng cao của Lạc Cửu Tiêu, Lan Thất thương hại phiêu mắt liếc về mạt bạch sắc cơ hồ muốn hòa làm một thể với mây trắng trên trời ở đằng xa.

“Gió luôn lưu động, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, những lời vừa rồi huynh ấy cũng nghe được, các ngươi bảo trọng.” Nói xong liền lướt qua y đi về phía trướng bồng Tần Nghị ở.

Để lại Lạc Cửu Tiêu mất trật tự trong gió.

Trong trướng bồng Tần Nghị nhìn thấy Lan Thất tiến vào, cả người không lên tiếng nhìn y một cái rồi cất bước đi ra.

Lan Thất lấy dược cao thoa lên địa phương sưng đỏ của Hoa Tiểu Mạc, đầu ngón tay nhẹ nhàng bôi lên toàn bộ, kéo quần trong lên, khẽ thở dài một hơi.

Hoa Tiểu Mạc tỉnh lại bắt đầu giả chết, theo đạo lý hắn kỳ thực là kẻ thụ thương, lúc này có quyền phát biểu nhất, nhưng mà nếu như hắn không nhớ lầm mà nói, lúc sau là hắn không ngừng hô còn muốn.

Tù trưởng nói người Trung Nguyên là một đôi phụ tử, lúc Lan Thất và Lạc Cửu Tiêu theo bọn họ đi đến, hai người kia đã rời đi, cho nên cũng không có chạm mặt, chiếu theo miêu tả, không khó để đoán ra đó là Vô Ưu cùng phụ thân của cậu.

Về phần tại sao sau khi biết đoàn người bọn hắn xuất hiện tại thảo nguyên lại đột nhiên rời đi, nguyên nhân cơ bản e là có liên quan đến Tần Nghị.

Ngày thứ ba, đoàn người Hoa Tiểu Mạc khởi hành từ thảo nguyên, có điều khiến Nam Phong cảm thấy hơi kỳ quái chính là, bầu không khí trong đội ngũ rõ ràng có chút bất đồng, Lạc Cửu Tiêu và Tần Nghị không cùng ngồi trong xe ngựa, mà mua hai con ngựa của tộc nhân du mục trên thảo nguyên, hai người cưỡi ngựa một trước một sau xe ngựa.

Tư thế đi đường của thiếu niên cực kỳ không tự nhiên, hai chân tựa như là không thể khép, được rồi, cơ bản là chả đi được mấy bước, bởi vì phần lớn thời gian đều được nam nhân mặt than không ngừng phóng thích lãnh khí ôm trong lòng.

Trong xe ngựa Hoa Tiểu Mạc sờ sờ gò má Tiểu Mao, bầu không khí rất áp bức, hắn ho khan một tiếng, ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt thanh lãnh đen như mực của Bạch Thần cùng đôi mắt ôn nhu chứa ý cười của Lan Thất, nhất thời cúc hoa thít chặt, hắn nuốt ngụm nước miếng, “Bạch Thần, ngươi đưa giải dược cho hai người bọn y đi.”

Nam Phong vẫn luôn mơ màng ngủ len lén dựng lỗ tai lên.

Lan Thất nghe vậy, ôm Tiểu Mao qua, khép mắt ngủ hờ.

,