Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 72




CHƯƠNG 72

Trong Vân Vụ sơn, có một căn nhà tranh, bốn phía vây quanh những đóa hoa kỳ dị đủ mọi màu sắc, sơn xanh trúc biếc, thác nước chảy cuộn, đầm nước sâu thẳm.

Có tiều phu đốn củi dưới núi tận mắt trông thấy hai con chim to lông vũ năm màu bay vờn quanh trên đỉnh núi, tiếng kêu to giòn tan tựa như nhạc tiên.

Thế là, nhân gian liền có truyền thuyết, trong Vân Vụ sơn có tiên nhân ở.

Thậm chí có người ngàn dặm đặt chân, không tiếc đường dài nguy hiểm, chỉ để lên tới đỉnh núi tìm được tiên nhân, vì người nhà bằng hữu mà cầu bình an.

Từ khai thiên lập địa tới nay, nơi Thần giới và Hoa giới cách nhau là một mảnh lục nguyên* bao la, tên là Khang Cảnh, xuân về hoa nở, phong cảnh như tranh. [lục nguyên: vùng đất bằng phẳng xanh ngát]

Hai giới vẫn luôn an tường vô sự, cũng không ít con dân Thần giới đi đến Hoa giới, cư ngụ lại đây, bởi vì ở đây nở hoa khắp nơi, hệt như tiên cảnh.

Thần giới đổi chủ mỗi ngàn năm, người được chọn là Thần Vương vẫn luôn được các vị trưởng lão thăm dò thiên cơ, lấy nguyên thần làm cái giá đổi lấy cơ duyên với tam giới.

Thế mà, ngàn năm trước, thần thụ Bặc Hoa Lâm sinh hạ một bé trai, sau lưng sinh trưởng “hồng loan”, Thần giới xôn xao, từ đó bé trai kia chính là chủ của Thần giới.

Kẻ có “hồng loan” là người đứng đầu thuộc về tam giới, tin tức này tiết lộ đến Hoa giới, từ đấy tranh chấp cũng không cách nào dừng được.

Khép sách lại, Hoa Tiểu Mạc ôm chân ngồi giữa biển hoa, nhìn những đóa hoa diễm lệ lung lay theo gió, đôi mắt hơi khép tạo thành một bóng râm nhỏ, có chút cô đơn vắng vẻ.

Lê Dục nói Thần giới vốn không có một đóa hoa nào, là hắn từ Hoa giới mang về hạt giống bổn mệnh của bốn vị Hoa Vương, trồng tại Thần giới, lấy một giọt nguyên thần dựng dục nảy mầm, mới có cảnh tượng hoa nở lộng lẫy ngày nay.

Bạch Diệp, Hồng Diệu, Lam Phong, Hắc Diễm…

Khang Cảnh thương nguyên*, bọn họ vô ý gặp gỡ, hữu ý quyết định chung thân.[thương nguyên: cũng là vùng đất bằng phẳng màu xanh biếc]

Duyên phận kỳ thực sớm đã dây dưa đời đời kiếp kiếp từ khi đó.

Hoa Tiểu Mạc nhíu nhíu chân mày, năm trăm năm trước, trong trận chiến tranh giữa hai giới kia, hắn lấy sinh mệnh làm giá cao thi triển “Thần hỏa phần thiên”*, vật đổi sao dời, đổi lấy an bình tam giới. [Thần hỏa phần thiên: lửa thần đốt trời]

Năm trăm năm sau, hắn lại một lần nữa sử dụng pháp thuật này, nghịch thiên mà đi, cái giá phải trả là kiếp này của bốn người bọn y.

Sinh lão bệnh tử là quy luật của trời đất, vô luận là người, thần, yêu, kiếp số vô pháp vượt qua thành công, cũng chạy không khỏi quy luật này.

Thần giới dựa theo sự hùng hậu của nguyên thần mà sắp xếp vị trí, mấy vị trưởng lão đều đã hơn ngàn tuổi, Lê Dục lớn tuổi nhất, sống đã gần hai ngàn năm, từ những chuyện mà hắn nhớ lại, Lê Dục dạy hắn làm thế nào sử dụng nguyên thần, cho hắn biết sứ mệnh tương lai…

Sau trận chiến tranh kia hắn khăng khăng cố chấp nhập luân hồi, người nọ tự mình canh giữ Thần giới, chắc hẳn là đã thất vọng lắm.

Loại tâm tình này trước đây hắn không hiểu, hiện giờ lại rất hiểu, Tiểu Mao thường xuyên không nghe hắn khuyên nhủ mà chạy xuống núi, hắn tức tới nổi xung động muốn nhét Tiểu Mao trở lại bên trong cúc hoa cũng có.

Nói đến Tiểu Mao, trên mặt Hoa Tiểu Mạc lộ ra thần tình cổ quái, hóa ra là Lê Dục thi triển thần lực đem diện mạo vốn có của nó che lại, lý do của đối phương là sợ bốn người bọn y đối chọi gay gắt với nhau.

Hoa Tiểu Mạc giật giật lông mày, Tiểu Mao hiện giờ đã 9 tuổi, có thể nhún có thể nhảy, thần lực so với hắn kẻ làm cha này tuyệt không kém chút nào, mắt mũi miệng đều như khắc từ một khuôn ra với Tần Nghị, hoàn toàn chính là một tiểu Tần Nghị.

Rất thông minh, tính cách đường hoàng, tư duy thành thục khiến hắn chấn kinh, điều duy nhất khiến hắn bách tư bất đắc kỳ giải*, mỗi khi nghĩ đến đều muốn phun một búng máu chính là, hài tử này không gọi hắn là cha, lại gọi tên của hắn, mỗi lần mở miệng là Tiểu Mạc. [bách tư bất đắc kỳ giải: suy nghĩ hoài cũng không hiểu]

“Vương, lại đang phát ngốc?” Giọng nam trầm thuần phác vang lên trong đại điện trống không.

Hoa Tiểu Mạc nhấc nhấc mí mắt, nam tử không biết đứng trước mặt hắn khi nào đang hơi cúi người nhìn hắn, khoảng cách có chút gần, cơ hồ có thể cảm nhận được hô hấp phun trên mặt, mang theo hương hoa mà hắn quen thuộc.

Nam tử mặc một kiện trường bào vải dệt xanh tím, bên hông cột một thắt lưng hoa văn long phượng màu xanh đen, một mái tóc đen nhánh chảy dài như lưu thủy, có đôi mắt phượng tựa cổ đàm*, dáng người cao ngất, phong lưu phóng khoáng. [cổ đàm: đầm nước cổ xưa]

“Lê Dục, chân ta tê rồi.” Hoa Tiểu Mạc bĩu môi xuống, vươn tay ra với y.

Nhìn thiếu niên lộ ra tâm tình ỷ lại vào mình, Lê Dục hơi nhướng mắt phượng, phảng phất như thời gian đã lùi trở lại, những máu me giết chóc đó đều chưa từng phát sinh.

Thầm thở dài, thần sắc Lê Dục xẹt qua một tia phức tạp, y khom người ôm thiếu niên lên, phân lượng trên tay khiến y khẽ nhíu mày.

Ngày ấy sau khi trở về, thiếu niên ngày càng gầy đi, không phải không biết, chỉ là không có cách gì.

Hắn đã nghịch thiên cải mệnh một lần, trừng phạt trên tam giới còn chưa đánh xuống, nhưng cũng không chờ được bao nhiêu lâu nữa.

“Tiểu Mao đâu?” Hoa Tiểu Mạc vùi trong ngực Lê Dục, trên chân có lực đạo vừa đủ nắn bóp, ma sát dọc theo bộ vị tê rần, hắn thoải mái híp mắt lại, nhịn không được phát ra tiếng kêu khoan khoái.

Ngón tay xoa nắn chân Hoa Tiểu Mạc, Lê Dục khinh miêu đạm tả* nói, “Nó trở về Thần giới rồi.” [khinh miêu đạm tả: hời hợt, qua loa]

“Nói dối.” Hoa Tiểu Mạc vươn tay sờ chân mày bên trái của Lê Dục, “Hễ ngươi gạt ta, lông mày bên trái sẽ giật.”

Lê Dục ngước mắt, ý cười có chút ý vị thâm trường đảo qua từ trong mắt, y ôm Hoa Tiểu Mạc lên, giống hệt như hài tử chỉ ôm đến đầu gối y nhiều năm về trước, tử quang* lóe lên, một khắc sau đã xuất hiện dưới chân núi. [tử quang: ánh sáng tím]

“Nó ở hoàng cung.” Lê Dục bước chân nhàn nhã mà đi, một tay đặt trên lưng Hoa Tiểu Mạc, tay còn lại mở ra con đường nhỏ từ những cành cây sum xuê ven đường, “Nghị Vương khải hoàn trở về, Hoàng đế bày tiệc rượu lớn thiết đãi tam quân, có ý tại yến hội đêm nay tứ hôn cho Nghị Vương.”

Hoa Tiểu Mạc nghe vậy, trong lòng lộp bộp một tiếng, miễn đừng đụng đến Tần Nghị, nếu không, hai phụ tử vừa chạm mặt, e rằng không phải tới ôm thân mật một cái, mà là ra tay đánh đấm.

Cho dù ai trông thấy một gương mặt y hệt như của mình, đều sẽ sinh lòng nghi ngờ thôi.

“Không được, ta phải bắt nó trở về.” Hoa Tiểu Mạc nôn nóng muốn thoát khỏi từ trên người Lê Dục, nhưng hắn bị ngăn lại, lại đi một đoạn đường, dần dần có người đi đường, hắn mới đạt được tự do.

Biện Châu thành vẫn phồn hoa như cũ, xuất binh diệt trừ man di vùng nam bộ, một trận toàn thắng, trong thành một loạt ăn mừng, lão giả trong thư quán nói đến hăng say, miêu tả trận chiến tranh này đến đặc sắc vô cùng, làm người nghe nhịn không được vỗ bàn tán thưởng.

Hoa Tiểu Mạc đứng trước một gian hàng, ánh mắt rơi lên người một con thỏ, hỏi, “Sao Vô Ưu còn ở lại nhân giới?”

Khi ấy lần đầu tiên gặp mặt đã cảm thấy hết sức quen thuộc, tựa như là chú thỏ đã nuôi trước đây, đó quả thật chính là tiểu bạch thỏ mà Lê Dục tặng cho hắn khi còn thơ ấu.

Năm trăm năm trước dưới cơ duyên xảo hợp, cùng theo hắn cùng nhập luân hồi, trải qua sinh tử.

“Nhân quả của y chưa hoàn.”

Lê Dục dứt lời giơ tay lên phất qua giữa hư không, một màn hiện lên trước mắt, chỉ có một mình Hoa Tiểu Mạc có thể thấy, cho nên hắn không lo lắng người qua lại trên đường, giữa náo nhiệt lẳng lặng nhìn trần thế của Vô Ưu.

Trong rừng rậm, mấy thợ săn đang cầm cung tên tìm kiếm con mồi, một con thỏ màu trắng chạy trong bụi cỏ, đùi phải bị thương chảy máu làm những cú nhảy linh hoạt của nó có chút trói buộc, nhưng nó kiên trì chạy sâu vào rừng, máu chảy không ngừng, lưu lại vết máu đỏ tươi trên cỏ, những thợ săn bén nhạy kia đi qua, khi nó rơi vào cùng cực hấp hối, thanh niên hái thuốc cứu được con thỏ kia.

Người thanh niên kia đương nhiên chính là phụ thân của Vô Ưu kiếp này.

Hoa Tiểu Mạc thở ra một hơi, vừa muốn nói chút gì đó lại trông thấy mấy nam tử ăn mặc phục sức màu vàng đi về phía này, một nam tử trong đó vóc người cường tráng, dung mạo đoan chính, trên tay một thanh trường đao, đang cùng người bên cạnh nhe răng trợn mắt tranh chấp gì đó.

Hắn theo bản năng hô to ra tiếng, “Trương Vô Kỵ!”

Tên nam tử kia nghe thấy âm thanh, xuyên quá đám người sãi bước đi về phía thiếu niên áo bào trắng, khí chất xuất trần, đến gần rồi, gã nhíu chặt lông mày thô dày, trong ánh mắt của thiếu niên có kinh hỉ cùng kích động, như là gặp lại cố nhân.

Kỳ quái, gã không nhớ trong ấn tượng có thiếu niên dung mạo như vẽ thế này, liếc nhìn nam tử tuấn dật một thân áo tím bên cạnh thiếu niên, sâu không lường được, hồi lâu, gã mang theo phòng bị cùng dò xét banh cổ họng ra hỏi: “Ngươi quen biết ta?”

Hoa Tiểu Mạc há há mồm, lăng lăng nói không ra nửa chữ, sâu sắc nhìn nam tử trước mặt mấy cái, hắn nghiêng đầu nhìn về hướng khác, khóe mắt có chút ẩm ướt, khẽ thở một hơi, “Chúng ta không quen biết nhau.”