Mối Tình 2D

Chương 10




- Nếu cái kẹp bị tuột thì sao ạ? – Celeste bối rối hỏi lại trong khi Julie đang kẹp tóc cho nó.

- Không tuột đâu.

- Có thể chứ.

Julie đứng dậy khỏi ghế và bước đến đứng trước mặt Celeste.

- Nó sẽ không tuột. Nếu lỡ nó có tuột thì chị có thể bảo đảm với em là tóc em sẽ tạo thành những lọn xoăn dợn sóng rất đẹp, nhờ serum chống xơ rối mà chị đã thoa trên đó. Em có một mái tóc bẩm sinh tuyệt đẹp mà đa phần người khác không có được, cho dù họ có đổ cả đống tiền đi mua các máy uốn nóng được các ngôi sao quảng cáo với hi vọng là vài chục đô la bỏ ra sẽ giải quyết những vấn đề của bộ tóc họ. Chỉ cần em không đụng vào tóc. Còn đây là cái khăn quàng mà chị đã nói là hợp với chiếc áo dài tay chị cho em mượn.

Celeste nhìn chiếc khăn màu xanh một cách nghi ngờ.

- Đây đâu phải khăn quàng. Khăn quàng phải ấm và dày, với lại chỉ cần cho mùa đông.

- Ôi trời. Bình tĩnh nào, cưng. Cái khăn này chỉ là phụ kiện thôi. Giống như bông tai, dây nịt á. Nó dài và lấp lánh, đẹp thấy mồ đi. – Julie quàng khăn quanh cổ Celeste rồi mỉm cười. – Màu khăn sẽ làm tôn lên màu mắt của em. Bây giờ thì cầm lấy chiếc iPod của chị, nghe các bài nhạc chị đã chọn cho em, và hoàn toàn phớt lờ anh Matt khi anh ấy chở em tới trường. Sau khi ra khỏi xe, em hãy lườm anh ấy một cú chí mạng trước khi sập cửa lại cho chị.

- Sao em phải làm thế ạ? Em không nghĩ đó là thái độ thích hợp đối với việc anh Matt chở em đi học.

Julie mỉm cười.

- Được rồi, quên câu cuối đi. Nhưng ít nhất hãy nghe các bài hát trong iPod.

Celeste ngó qua các bài hát mà Julie đã chép cho mình và nói:

- Nhưng thường thì anh Matty và em chơi trò giải đố và các câu hỏi tư duy trong xe. Em không nghĩ anh ấy sẽ thích chuyện này. Hơn nữa em chẳng biết bài nào trong đây.

- Thỏa thuận thế này nhé. Chị sẽ lo vụ anh Matt, còn em sẽ lo các bài hát trong bảng xếp hạng Top 40. Được rồi, em đứng dậy quay một vòng để chị kiểm tra nào.

Celeste nghiêm túc để yên cho Julie chỉnh lại trang phục của mình. Matt bước vào bếp với chiếc túi đeo chéo trên ngực và một xấp bài in trong tay đúng lúc Julie chỉnh lại ống tay áo cho con bé.

- Chào anh, Matt. – Julie nói. – Hôm nay trông Celeste xinh không?

- Chào em. Celeste lúc nào cũng xinh mà. – Matt vội bước qua chỗ hai người để lấy một trái chuối trên quầy. – Sao con bé lại quàng khăn vậy?

Julie suýt nữa phì cười:

- Đúng là anh nào em nấy.

Matt lúng búng nói trong lúc miệng nhai chuối:

- Có phải mùa đông đâu. Chúng ta phải đi thôi. Em sẵn sàng chưa?

Celeste gật đầu và xách chiếc ba lô dưới sàn lên.

- Chị có chắc cái khăn này là lựa chọn đúng với em không đấy?

- Em là một cô bé xinh đẹp, em mặc gì thực sự không quan trọng đâu. Chị thích chiếc khăn trên cổ em, nhưng nếu muốn em cứ gỡ nó ra. Em rất xinh, trừ phi mượn áo của anh Matt để mặc. – Julie quay qua phía Matt. – Anh đừng có nghĩ cái quai túi có thể che được dòng chữ trên ngực áo. Em vẫn đọc được đó. – Hôm nay áo anh chàng đề chữ TÔI là bạn, chỉ có điều giỏi hơn. – Anh đúng là bước ra từ tạp chí GQ, Matt ạ.

- Anh đang cố hết sức đây. Đi thôi, Celeste. Julie này, em có muốn đi quá giang không? Anh chỉ cần rẽ vài phố sau khi thả Celeste xuống, rồi anh sẽ quay về nhà trong vài tiếng đồng hồ trước khi đến trường.

- Không cần đầu, em cám ơn anh. Vài phút nữa là em phải lên đường rồi. Em đi tàu điện ngầm cũng được mà.

- Chào chị Julie. Cám ơn chị về cái khăn. Em nghĩ thế. Và mái tóc nữa.

Nói đoạn Celeste nối gót Matt bước ra khỏi phòng.

- Nhạc nữa. Đừng quên nghe nhạc! – Julie gọi với theo. – Chị sẽ gặp lại em sau giờ học!

Julie ngồi xuống bên cạnh bàn bếp và vừa uống cà phê vừa điểm qua lịch học của tuần.

- Chào cháu. – Chú Roger lên tiếng khi bước vào phòng. - Ồ, cháu pha cà phê đấy à? Tuyệt. Chú sẽ làm một cốc cho cô Erin. Cô chú sẽ đạp xe đi làm ngày hôm nay và cô chú có những cái giá gắn cốc cà phê vừa khít với ghi đông.

- Trời hôm nay đạp xe thì tuyệt đấy ạ. – Julie đáp. Quả đúng như thế, hơi ẩm đã bay biến đi mất sau dịp cuối tuần, và nhiệt độ đã giảm xuống một mức dễ chịu là hai mươi tư độ.

- Cháu đang xem gì thế? – Chú Roger hỏi trong khi rót đầy hai chiếc ca giữ nhiệt. – Lịch học của cháu đấy à?

Julie gật đầu.

- Dạ. Hôm nay là ngày học đầu tiên ạ.

Cô Erin lao vào phòng như cơn gió lốc. Cô nai nịt gọn ghẽ trong chiếc quần và áo ngắn tay màu tối, cộng thêm mũ bảo hiểm trên đầu cùng đôi găng tay lái xe.

- Hôm nay cháu có môn gì vậy?

- Giải tích ứng dụng, sau đó là Nhập môn tâm lí học ạ. – Julie đáp. – Hai môn này đều rơi vào các ngày thứ Hai, Tư, Sáu. Nhưng cháu sẽ về nhà sớm và có dư thời gian để rước Celeste, cô chú đừng lo.

- Giải tích ứng dụng á? Chẳng phải cháu đã học cái đó ở trung học rồi sao? – Erin hỏi.

- Cháu đã học Giải tích nâng cao rồi ạ, cái này có vẻ là trình độ kế tiếp. Thứ Ba và thứ Năm thì cháu sẽ có tiết Nhập môn văn học thế kỷ mười tám, sau đó là Kinh tế học của sự nghèo đói tại Hoa Kỳ.

Cô Eric chỉnh lại chiếc mũ bảo hiểm và lấy hai chai nước ra khỏi tủ lạnh.

- Cho học kỳ đầu thì cháu đã chọn những môn lí thú đấy. Roger, mình xong chưa anh?

- Xong rồi. Đừng quên là anh có cuộc họp trù bị cho chuyến đi tối nay, nên anh sẽ về muộn đấy. Julie, hi vọng ngày học đầu tiên của cháu suôn sẻ. – Chú vỗ vai nó lúc đi ngang qua. – Anh đi lấy đồ và gặp em ở ngoài cửa nhé Erin.

- Cô không rõ Matt sẽ về nhà lúc mấy giờ. Nếu tới sáu giờ tối mà nó chưa về, cháu gọi thức ăn giúp cô ở cái nhà hàng Bulgaria được không? Thực đơn để ở cạnh điện thoại đấy. Họ đã lưu sẵn số thẻ của cô chú rồi. – Erin nhét một lọn tóc vào dưới mũ. – Cứ thoải mái đi nhé, cô nàng sinh viên. – Cô dợm bước đi nhưng rồi dừng lại. – Cô hi vọng câu hỏi này không làm cháu khó xử, nhưng Julie này, cháu có tiền mua sách vở không? Cô biết chúng rất đắt đỏ.

- Cháu vừa nhận được tấm séc hỗ trợ tài chính, với lại nhờ không phải trả tiền nhà nên cháu nghĩ là ổn ạ.

- Có gì cần cô chú giúp cháu cứ hỏi, đừng e ngại nhé.

Julie có thể nghĩ ra một số những chuyện không liên quan tới tiền bạc mà nó cần được hỗ trợ. Trời ạ, cô có thể cho cháu biết làm thế nào con gái cô lại dính như sam với một người anh trai bằng giấy bìa, không bạn bè, hầu như không ra khỏi nhà và hoàn toàn cách biệt với xã hội không? Nhưng nghĩ lại, nó không muốn làm hỏng gia đình hạnh phúc của cô Erin, hơn nữa Matt cũng đã nói nó không nên nhắc tới chuyện này với bố mẹ anh, nên nó lại thôi.

- Cháu không thể nghĩ ra được gì ạ.

- Cô nói thật đấy, Julie, cô không muốn cháu thiếu thốn điều kiện học tập. Cứ hỏi cô nếu cháu cần. – Nói đoạn cô tiến đến cửa trước và vội vã ra ngoài. – Em đến đây, anh Roger! Anh nên tranh thủ chạy trước đi, vì đằng nào em cũng đua thắng anh thôi!

Julie bật cười và với tay cầm lấy tờ New York Times. Nó hơi ngạc nhiên vì không thấy căng thẳng đối với ngày đầu tiên học đại học. Háo hức thì có, nhưng căng thẳng thì không hề. Rốt cuộc nó đã tới nơi nó muốn.

***

Julie nhìn vào bài kiểm tra trước mặt. Rồi, giờ thì nó cảm thấy căng thẳng đây. Từ mùa xuân vừa rồi tới giờ nó chưa phải làm bài kiểm tra nào, và suốt mấy tháng trời nó không hề nghĩ gì tới Toán Giải tích, nhưng chỉ ba giây sau khi bước vào lớp, thầy giáo đã cho nó biết nó có thể bỏ qua Giải tích ứng dụng để học thẳng môn Giải tích nhiều biến số.

Trời ơi trời! Thật khó mà nghĩ tới thứ gì hấp dẫn hơn.

Julie đoán chừng trên trán nó có ghi chữ đạo hàm và hàm hiện, vì chắc chắn nó đâu có đòi hỏi cơ hội này. Nguyên nhân duy nhất khiến nó đăng ký học Giải tích là để giải quyết tín chỉ toán sớm nhất có thể, ai mà muốn nhồi nhét môn Toán vào năm cuối kia chứ?

Julie bắt chéo chân và bắt đầu làm bài kiểm tra xếp lớp. Trong phòng chỉ có một mình nó với người trợ giảng, hình như người này có mặt chỉ để bảo đảm nó không gọi điện cầu cứu cho một anh chàng chuyên toán nào đó. Hoặc là Matt. Nhưng càng làm thì Julie càng thấy thực ra nó không cần hỗ trợ gì. Đúng là một vài câu nằm ngoài năng lực giải quyết của nó, nhưng phần lớn các kiến thức đều ở trong chương trình Toán Giải tích nâng cao ở trung học, hoặc… đâu đó trong đầu nó.

Khi Julie làm bài xong, người trợ giảng cầm lấy tờ giấy thi của nó.

- Tôi sẽ chấm điểm, sau đó giáo sư sẽ gọi cho em hôm nay để thông báo kết quả. Nếu em qua thì môn Giải tích nhiều biến cũng có lịch học y hệt, do đó em chuyển lớp cũng dễ thôi.

- Vậy thì tuyệt! Em đang rất muốn đổi đây ạ. – Julie đáp, không buồn che giấu vẻ châm biếm trong giọng điệu của mình. Trong một thoáng nó đã nghĩ không biết có thể từ chối chuyển lớp nếu qua được bài kiểm tra này hay không, nhưng như thế thì hèn quá. Ngay cả khi nó không muốn hiến dâng đời mình cho các trường vector, nó cũng sẽ không thể biện minh được cho việc chọn con đường dễ dàng.

Nhập môn tâm lí học hóa ra lại vui. Dana cũng học cùng với Julie. Tiến sĩ Cooley phụ trách môn này, ông tỏ ra vô cùng nhiệt tình với môn học và thậm chí còn phân phát các tờ biếm họa về sai lầm kiểu Freud kèm theo đề cương khóa học dài ngoẵng.

Tiến sĩ Cooley xóa bảng rồi nói với lớp:

- Tôi biết đây là một nhóm đông, và tôi không muốn ai bị bỏ rơi hết. Các bạn đều có thông tin liên hệ cũng như giờ giấc làm việc của tôi. Hãy sử dụng chúng. Tôi muốn nghe các bạn nói. Tôi muốn giúp các bạn. – Ông quay lại và chống tay vào hông. – Tôi thích giảng dạy, tôi thích sinh viên, và tôi thích nghe các bạn nhiều như các bạn thích nghe tôi.

Khi hết giờ học, Julie và Dana nhanh chóng rời khỏi giảng đường.

- Mình không thể chịu nổi những lớp đông như thế này. – Dana than thở. – Mấy môn học bắt buộc này lúc nào cũng đông như kiến. Chỉ mong cho đến lúc được vào lớp Tâm lí học tiến hóa cùng với khoảng độ… năm sinh viên khác.

- Cậu muốn theo ngành tâm lí à? - Julie hỏi.

Dana vuốt lại chỗ tóc mái đã thẳng sẵn của mình và chùi những vết mascara không tồn tại ở bên dưới mắt.

- Mình đã biết chuyện đó từ mấy năm trước. Ba mẹ mình đều là nhà tâm lí. Whitney có chương trình giảng dạy rất tốt, và tiến sĩ Cooley là một người có tiếng trong ngành. – Dana liếc nhìn đồng hồ đeo tay. – Chết rồi, mình có hẹn với Jamie ở quán cà phê từ mười phút trước. Mình quên mất giờ học môn này lâu cỡ nào. Cậu đi cùng chứ?

- Mình cũng muốn, nhưng giờ mình phải về nhà lấy xe đi rước Celeste. Để lần tới nha?

- Nói là phải giữ lời đấy. – Dana dùng một tay cài nút áo khoác, tay kia chỉnh lại ngay ngắn mấy tập tài liệu. – Gọi mình sau nhé.

Lúc Julie về tới nhà, thay đồ và tống Finn Phẳng vào trong xe thì nó đã trễ vài phút so với giờ rước Celeste. Lúc chờ đèn giao thông, nó rủa thầm. Bình xăng gần cạn tới nơi rồi. Báo động đỏ. Cây xăng duy nhất mà nó biết nằm ở hướng ngược lại, nhưng tới đó đổ xăng ngay bây giờ còn có lí hơn là hi vọng đi ngang một cây xăng khác trước khi cạn sạch bình. Quay đầu xe ở một nơi không được phép có vẻ là cách tốt nhất để nó gia nhập giới lái xe ẩu của Boston. Nó phóng xe trên đường, rủa thầm mỗi lần gặp đèn đỏ, rồi tấp vô cây xăng.

Khi Julie ấn vòi bơm vào miệng bình xăng, nó vừa tức vừa sợ. Hôm nay là ngày đầu tiên nó chính thức phụ trách Celeste, vậy mà nó đã kịp làm hỏng việc. Celeste không phải là đứa dễ dàng cho qua khi nó tới trễ. Không phải là Julie không đoán được phản ứng của Celeste trước sự thay đổi về lịch trình, nhưng nó không muốn nghĩ tới điều đó. Nó bồn chồn gõ nhịp chân trong khi các con số trên trụ bơm xăng nhảy múa. Không lẽ nó chọn đúng trụ bơm chậm nhất toàn quốc hay sao? Chắc chắn là vậy rồi. Coi nào, coi nào, nó giục thầm trong bụng. Dường như xăng chỉ chảy vào thùng từng giọt một. Ai đã để bình xăng cạn sạch vậy nè? Sau thời gian chờ đợi dài vô tận, cuối cùng nó cũng đổ được chục lít xăng.

Nó ngồi vào xe và loay hoay với chiếc chìa khóa. Sao nó run dữ vậy ta? Celeste sẽ ổn thôi mà. Đằng nào cũng đã trễ rồi, và chẳng thể trách ai được. Ngoại trừ… Finn Phẳng.

- Tôi đã được cảnh báo về cái trò không chịu đổ xăng của anh! – Julie gắt lên. – Không chỉ có vậy, anh thật cứng nhắc, không phải theo nghĩa có kỷ luật, mà là theo nghĩa đen. Mất quá nhiều thời gian để đưa anh vào xe, trong khi anh chẳng hỗ trợ chút nào. Tôi không muốn nghe bất cứ lời phàn nàn nào về việc tôi làm vai anh đụng vô cái bánh xe dự phòng, được chứ, Phẳng lì? Cứ vậy mà chấp nhận đi.

Julie phóng xe ra khỏi cây xăng và lao tới trường của Celeste. Nó đánh xe vào làn đường đưa đón học sinh lúc này đã gần như trống trơn và đạp thắng, làm chiếc Volvo rít lên ồn ào. Không thấy Celeste đâu hết. Julie có thể nghe thấy giọng nói của Matt vang vọng trong đầu. Celeste khá là khuôn phép đấy… Em không thể hứa được điều gì. Ai mà biết chuyện gì có thể xảy ra khi Julie tới trễ như vầy? Nó vẫn còn chưa biết được điều gì đã khiến con bé suýt khóc tối hôm trước ở trong phòng Finn, nhưng việc tới trễ và không đúng lịch trình chắc chắn là trầm trọng hơn thế.

Julie bước ra khỏi xe và lao lên vỉa hè phía trước ngôi trường.

- Celeste ơi! – Nó gọi, tay luồn vào tóc trong khi quét mắt nhìn một nhóm bé gái đang ngồi trên cỏ và cảm thấy tim mình đập dồn. Thật tức cười khi nó phát hoảng vì chuyện trễ giờ đi rước một người nào đó. Vài học sinh lẻ tẻ đi bộ ngang qua chỗ nó. – Celeste! – Julie gọi to hơn. – Này! – Nó tùm lấy chiếc áo hiệu Nine Inch Nails của một thằng nhóc đầu đinh. – Em có thấy Celeste Watkins đâu không?

- Con nhỏ tóc vàng ăn nói lập dị á?

Julie nheo mắt và siết áo thằng nhỏ chặt hơn.

- Nè nhóc, chị chấp nhận câu nói hỗn hào của nhóc chỉ bởi vì chị không có thời gian cãi lộn. Đúng là Celeste đó, thằng nhóc đầu đinh xấc xược làm ba mẹ mất mặt kia. Con bé ở đâu?

- Nó ngồi kia. – Thằng nhóc hất đầu về phía lối đi có mái che chạy dọc theo tòa nhà. – Nhưng chị có thể mặc kệ nó để đi chơi với tụi này. – Đám bạn của thằng bé cười phá lên và giả tiếng mèo kêu.

- Nghe cũng hay đó. Chị cũng bị nhóc thu hút dữ lắm, nhưng nguy cơ cái tay chị bẻ gãy đầu nhóc đang tăng lên theo từng phút đây. Vậy nên chị xin lỗi nghe. – Julie thả áo thằng nhỏ ra và bỏ đi. Thằng ngu.

Nó khum tay trên mắt để che nắng trong khi bỏ đi tìm Celeste, cuối cùng nhìn thấy con bé ngồi trên một băng ghế đá. Con bé đang đặt tay trong lòng và cúi gằm mặt. Chuyện này còn tệ hơn cả Julie tưởng. Nếu Celeste bị khủng hoảng, chắc Julie sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.

- Celeste! – Julie vẫy tay. – Celeste ơi! – Ôi không. Thậm chí con bé không buồn nhìn Julie. Nó bước lại gần hơn. – Chị xin lỗi. Anh Matt quên không đổ xăng, nên chị tới trễ, và…

Julie dừng lại, một nụ cười tự hào nở rộng trên môi. Thật ra Celeste không phải đang rơi vào trạng thái khủng hoảng, mà con bé đang nghe nhạc từ chiếc iPod của Julie. Lại còn nhịp chân nữa chứ. Sự lo lắng của Julie quả là thừa thãi.

Cuối cùng Celeste ngẩng đầu lên.

- Ôi, em xin lỗi chị, Julie! – Con bé nói lớn tiếng. – Em thích mấy bài nhạc của chị quá!

Julie cười khúc khích và đặt một ngón tay lên môi.

- Khẽ nào. – Nó nói.

- Ô. – Celeste gỡ tai nghe xuống. – Em nói to quá phải không? Em xin lỗi. Em đã bật tiếng thật to, và mọi thứ dường như biến mất hết. – Con bé ngập ngừng. – Hay lắm ạ.

- Đừng lo về chuyện đó. Không có ai ở đây đâu. – Julie cầm túi của Celeste lên.- Đi nào. Chị muốn ghé thử một tiệm cà phê gần nhà. Ghế rộng thoải mái, trang trí lập dị, đồ uống bí hiểm. Có lẽ hay.

Celeste chậm rãi đứng dậy và đi theo Julie ra xe.

- Hay là chị đưa em về nhà trước rồi chị đi uống nước một mình?

- Không. – Julie đi tiếp. – Cả ba chúng ta sẽ cùng đi. – Nó nghe thấy tiếng chân của Celeste phía sau lưng bỗng gấp rút hơn. – Phải, cả ba chúng ta. Có gì đâu mà lo. Em đi nhanh lên, không là em phải trả tiền đó.

- Chị có cách tiếp cận thật khác thường, Julie à. – Celeste bắt kịp nó. – Nhưng em sẽ chơi tới cùng.

- Tốt thôi. Cả Finn Phẳng cũng vậy.