Mối Tình Đầu Của Thiên Kim

Chương 22




Edit: Bonghongxingdep

Vốn là Ngô Hiếu Thiên muốn bạn học giới thiệu một công viện tốt mà ngắn hạn, chính là bán hàng tết trên các đường phố lớn mà sinh viên hay làm, sau lại Lê Chương Vi xảy ra chuyện, anh trở nên siêu cấp bám người, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là uyển chuyển từ chối công việc tốt mà bạn học tốt bụng giới thiệu.

Thật may là Trưởng ca cửa hàng thịt bò bít tết bên này có một tin tức tốt cho anh.

Anh vốn là sinh viên làm thêm (part-time) trong cửa hang thịt bò bít tết mà thôi, ngẫu nhiên có nhân viên trong tiệm muốn đi lính, thiếu hụt này tạm thời để Ngô Hiếu Thiên bổ sung.

Tình cảm nhân viên trong tiệm rất tốt, có người nghỉ việc đi lính, đương nhiên là mở par¬ty tiễn nhân viên đó rồi.

Tối hôm đó, Ngô Hiếu Thiên nhận được thông báo, dẫn theo Lê Chương Vi tới tham dự tiệc rượu tiễn Tiểu Liêu, thời gian là mười một giờ sau khi đóng cửa tiệm.

"Tiệc rượu tiễn đưa trễ như thế, thật đặc biệt!" Lê Chương Vi đặc biệt chuẩn bị một bộ mắt kính tặng cho Tiểu Liêu, là cô cùng Ngô Hiếu Thiên cùng đi chọn lựa.

"Không có biện pháp! Bình thường trong tiệm đã buôn bán đến giờ mười giờ rưỡi mà!"

Cho nên tiệc rượu tiễn đưa phải khi đóng cửa tiệm mới có thể bắt đầu.

"Bởi vì phải uống rượu, cho nên chúng ta mới đi xe đạp tới sao?" Ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe đạp, Lê Chương Vi một tay cầm quà tặng, một tay ôm chặt hông của Ngô Hiếu Thiên.

May mắn là đi xe đạp, bằng không ngồi xe mô tô, hơn phân nửa Hiếu Thiên sẽ không nói chuyện phiếm với cô.

"Đúng! Hôm nay mọi người sẽ uống rượu!"

Vì ngăn ngừa vấn đề say rượu, anh nói nghĩ trước phương án giải quyết, đó là đi xe đạp tới, nếu như anh say, tối thiểu cô vẫn có thể đi xe đạp chở anh về nhà.

"Nếu như uống say, sao không nằm ngủ ở trong tiệm!" Nghe nói 2h chiều mai Tiểu Liêu phải đi trình diện, ước chừng 10h-11h sáng, phải xuất phát rồi, anh ta đã hủy mướn phòng rồi, cho nên sẽ phải ở trong tiệm đợi đến trời sáng.

"Vậy anh thì làm sao?"

Ngô Hiếu Thiên quay đầu lại nhìn cô một cái. Cũng không thể để cho cô ngủ trong tiệm được?

"Xem tình hình đã! Nếu như tất cả mọi người đều say, vậy thì cùng nhau chờ trời sáng! Em không phải lo lắng cho anh rồi!"

"Thì anh sẽ không lo lắng cho em rồi phải không?" Ngô Hiếu Thiên lấy tay vỗ đầu cô.

Gần đây, lời nói dịu dàng như vậy anh rất dễ dàng nói ra, mặc dù còn mang theo hung dữ trong giọng nói, nhưng là tình cảm của anh với cô đều biểu hiển ra bên ngoài.

Anh biết cô rất thích.

"Hì hì. . . . . ." Lê Chương Vi nở nụ cười, cảm giác được anh quan tâm, thật sự rất tốt!

"Thật sao! Xin anh lo lắng cho em nhiều hơn, tốt nhất dính em thật chặt."

Cô không giống như dạng làm mình làm mẩy khi yêu đương, tuyệt đối sẽ không bởi vì anh quá dính cô thì sắc mặt cho anh nhìn.

"Về sau anh nhận công việc của Tiểu Liêu, ban ngày thì không thể ở cùng với em! Chỉ là Trưởng ca đã đồng ý cho em đến chơi trong tiệm."

Anh phải đi làm kiếm học phí, trong ngày nghỉ không thể chỉ lo theo cô, cho nên anh có hỏi qua Trưởng ca, có thể để Lê Chương Vi thường tới chơi trong tiệm hay không, Trưởng ca thế nhưng nhiệt tình đồng ý.

"Cái gì chơi? Phải đi giúp một tay trong tiệm mới đúng chứ!" Lê Chương Vi nhớ chủ nhật trước đây tài xế đặc biệt đưa cô tới tiệm, muốn cùng anh tan việc, vừa mới đi vào, Trưởng ca liền kín đáo đưa một đứa bé khóc lớn cho cô, thì ra là có cặp vợ chồng dùng cơm trong tiệm, đột nhiên tranh cãi ầm ĩ lên, đứa bé bị sợ khóc lên, mấy phục vụ một bên khuyên can, Trưởng ca không có biện pháp nào dỗ đứa bé nín khóc, không thể làm gì khác hơn là vừa nhìn thấy cô liền kín đáo đưa củ khoai lang phỏng trên tay cho cô.

"Ha ha, hết cách rồi, hình như Trưởng ca rất sợ đứa bé."

"Em cũng vậy rất sợ đứa bé khóc lớn!" Ngày đó làm cô một thân đầy nước mắt nước mũi, ngay cả sau khi trở lại nhà anh, trong lỗ tai hình như cũng còn nghe được tiếng khóc của đứa bé đó.

"Vậy rốt cuộc em có tới tiệm không?" Ngô Hiếu Thiên quay đầu lại lườm cô một cái, nhưng anh đặc biệt cảm ơn Trưởng ca chuyện này, vì chính mình muốn nhốt cô ở bên.

Lại bị anh hưng dữ, Lê Chương Vi không để ý lắm, ngược lại còn cười ngọt ngào: "Đương nhiên là muốn."

Cô vì anh đã chịu khổ cực đi rửa chén đĩa rồi, loại chuyện chăm sóc đứa bé khóc lớn như vậy coi như là chút lòng thành! Trọng điểm là anh nguyện ý để cho cô thời thời khắc khắc dính anh, cô cảm thấy rất vui vẻ.

Gần đây anh có chút chuyển biến, cô đã thấy, biết Hiếu Thiên là thật quan tâm cô, cô ngay cả nằm mơ cũng sẽ cười đấy!

Hai người chậm rãi đi xe đạp tới, tán gẫu những việc vặt, không lâu liền tới quán bít tết, đúng lúc là thời gian đóng cửa tiệm, đã không còn khách nữa.

Bọn họ giúp một tay vệ sinh cửa tiệm sau khi đóng cửa, sau đó có người bày tiệc tiễn đưa đặc biệt tối nay ra —— bò nướng sườn, đây là món Tiểu Liêu thích ăn nhất .

Cửa hàng trưởng cầm vài bình rượu đỏ ra, uống thoải mái không cần sợ, tiền này coi như là anh ta chi, Trưởng ca còn đặc biệt dặn dò nhân viên làm ngày mai tuyệt đối không được uống say.

Qua không bao lâu mọi người làm thành một đoàn, Tiểu Liêu cũng ra ngoài phát biểu cảm tưởng trước khi đi lính, bình thường Tiểu Liêu có thói quen núp ở trong góc phòng bếp, thấy tất cả mọi người theo dõi anh ta, bị sợ đến suýt chút nữa thì tè ra quần.

Trưởng ca cùng Thái Hữu không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài cứu anh ta, hai người một trái một phải hai bên kèm anh ta, buộc anh ta nếu nói không ra lời, thì ít nhất phải hát một bài hát!

Mọi người bắt đầu ồn ào, không phải là nghe Tiểu Liêu hát không thể, mà bởi vì Tiểu Liêu là một người im lìm, nhìn mọi người không nói ra lời, ca hát cũng không thành vấn đề, trước đây mỗi lần mọi người trong tiệm tụ hội đều chọn ở KTV (karaoke), càng hát về sau đều là Tiểu Liêu một người độc diễn.

Ca thần Trương Học Hữu là thần tượng của Tiểu Liêu, chỉ cần là bài hát của Trương Học Hữu, Tiểu Liêu tùy tiện chọn một bài cũng có thể đọc thuộc lanh lảnh, vì vậy cửa hàng trưởng mới mở miệng bảo hát, Tiểu Liêu hát bài "Chúc phúc".

Có người đưa chai rượu cho Tiểu Liêu làm Micro, vì vậy anh ta liền hát lên: "Xin đừng hỏi, xin đừng nói. Bởi mọi thứ không nằm trong lời nói. Lúc này đây, bên ánh sáng ngọn nến để chúng ta được lặng lẽ trôi qua.. . . . ."

Lê Chương Vi ôm Ngô Hiếu Thiên, có chút cảm động khi nghe Tiểu Liêu hát. Tất cả các đồng nghiệp trong cửa hàng đều tốt cả! Hại cô cảm động suýt chút nữa thì khóc.

Ngô Hiếu Thiên khoác vai cô, một tay nhẹ nhàng vỗ theo nhịp lên cánh tay nhỏ bé đặt bên hông anh của cô.

Chung sống vui vẻ với nhau một thời gian đột nhiên muốn rời đi, trên mặt mọi người đều lộ vẻ lưu luyến, tại thời điểm này, bên cạnh có người bầu bạn với mình, khiến Ngô Hiếu Thiên cảm thấy thật hạnh phúc.

Anh và Lê Chương Vi, trong tiếng ca cô đơn của Tiểu Liêu, càng ôm chặt lẫn nhau hơn.

Hi vọng vĩnh viễn đều có thể giống như bây giờ, ôm chặt không tách ra.

Kế tiếp mọi người bắt đầu vui vẻ chè chén, uống rượu, Trưởng ca đột nhiên lại gần Ngô Hiếu Thiên nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Ngô, cửa hàng trưởng muốn tôi hỏi cậu quà tặng lần trước dễ dùng hay không? Chỉ có cậu là không viết báo cáo thôi đó!"

"Hả?!" Ngô Hiếu Thiên lúng túng nhìn Trưởng ca. "Cửa hàng trưởng không phải nói ném quà tặng trở lại, mới nộp báo cáo dùng thử sao?" Nói thật, phần quà tặng này đến bây giờ vẫn còn nằm bên trong ngăn tủ ở phòng anh, căn bản không có mở ra.

"Cậu là đầu heo àh! Cửa hàng trưởng là có người nhờ vả làm, cậu không thấy trên tập giấy đó ghi nhất định phải nộp sao?"

Ngô Hiếu Thiên không nói gì mà lắc lắc đầu. Anh căn bản cũng không mở ra, làm sao thấy được?

"Tóm lại, chỉ còn thiếu phần của cậu thôi." Trưởng ca sử dụng ánh mắt cảnh cáo anh tốt nhất nhanh chóng nộp. "Ah, đúng rồi, còn Tiểu Lê nữa nếu nộp cùng với cậu là tốt."

"Cô ấy cũng có?" Tại sao bọn họ không phát hiện nhỉ?

"Đúng vậy, tập giấy đó nhét phía dưới cái hộp! Các cậu cũng không phát hiện sao?" Trưởng ca chậc chậc mấy tiếng, trêu chọc nói: "Sẽ không phải là mở ra liền vội vã dùng thử chứ? Cậu cũng đừng dạy hư Tiểu Lê ah. . . . . ."

Ngô Hiếu Thiên không nhịn được mắt trợn trắng. "Dạy hư người là cửa hàng trưởng đi! Thế nhưng lại đưa cho nhân viên đồ chơi tình thú trong lễ Noel?" Đây là quà tặng lễ Noel vớ vẩn nhất mà anh nghe được.

"Tóm lại, nhớ nhanh nộp báo cáo, nếu không sẽ trừ tiền lương đó!"

"Vâng, vâng! Sau khi trở về lập tức viết, ngày mai sẽ nộp." Ngô Hiếu Thiên dĩ nhiên biết trừ tiền lương là đang nói đùa, chỉ là Trưởng ca cũng đặc biệt tới đây nói cho anh, vẫn tốt hơn là nên về nhà viết báo cáo rồi nộp cho rồi, dù sao cũng là cửa hàng trưởng chịu sự nhờ vả của người khác, thiếu một phần báo cáo thì không tốt.

Sau khi tiệc tiễn đưa chấm dứt, Ngô Hiếu Thiên uống say, bọn họ cũng không ở lại trong tiệm qua đêm, bởi vì sau đó cửa hàng trưởng thét to ai có thể cùng anh ta uống rượu, uống thắng anh ta thì sẽ có thưởng, Ngô Hiếu Thiên sợ bị gọi đi uống rượu, lấy lý do đưa bạn gái về nhà chạy trốn.

Cùng cửa hàng trưởng uống rượu?

Ha ha, chớ có nói đùa, trước đây chưa bao giờ có người nào cả gan dám đi uống rượu cùng cửa hàng trưởng cả.