Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 17




“Ai nghe trộm, bôi đen sau lưng thủ trưởng, lúc này còn chụp mũ, thật độc ác?”

Lời Phó Sủng vừa nói ra, Đường Dật thiếu chút nữa hộc máu, mũ này quá lớn, may không phải ở cổ đại, nếu ở cổ đại, đây là tội danh đủ để kéo ra ngoài loạn côn đánh chết, chiếu rơm rách quấn lên, ném ra núi hoang đồng vắng.

Trọng Túc Dương ở bên cạnh không có biểu cảm gì, liếc nhìn Phó Sủng, rồi lại nhìn Đường Dật, chỉ nghe thấy giọng nói vô cùng kích động của Phó Sủng: “Người nào bôi đen anh, nhìn anh xem, còn cần tôi bôi đen sao? Nhìn anh đen thui như vậy, đây là ban ngày, nếu buổi tối, chỉ nhìn thấy áo lính đang động đậy, người khác còn tưởng bị quỷ ám.”

Bôi đen anh sao? Cô cần không? Nhân phẩm, tác phong này của Đường Dật, một chút cũng không đáng mặt đàn ông!

Lời Phó Sủng vừa nói ra, nên phun cháo thì phun cháo, nên phun bánh bao thì phun bánh bao, thỉnh thoảng có trận cười khẽ nén?

Đường Dật lạnh lùng nhìn chung quanh một vòng, chợt cất cao giọng: “Cười cái gì mà cười? Các cậu trắng hơn sao?”

Bạn nói lòng phụ nữ đoán không ra đúng không? Trước kia anh hỏi vì sao Phó Sủng lại coi trọng anh? Chưa từng nghĩ tới dáng dấp trắng trẻo? Nhiều tuấn tú, Phó Sủng nói, đàn ông hơi đen một chút, có khí khái của đàn ông!

Bây giờ cô nhóc này nói gì? Mắng chửi người ta đều không mang một câu chữ thô tục, có không?!

Phó Sủng lườm Đường Dật, lại nhìn Trọng Túc Dương đang nhịn cười bên cạnh, đều như nhau cả? Quả nhiên đại đội Tuyết Lang không có cái gì tốt cả!

Ngay sau đó Phó Sủng cầm cặp lồng cơm xoay người rời đi, chính ủy này thật sự không thú vị, cảm giác chính là đến để xem chuyện cười, hoàn toàn không định đứng về phía cô.

Sau khi ăn cơm, cửa lại vang lên tiếng còi tập hợp khẩn cấp, Phó Sủng đi theo cả liên đội, trở lại sân huấn luyện.

Tiếu Khải vẫn khuôn mặt poker * muôn thuở không đổi, nghiêm túc mang theo chút nghiêm chỉnh: “Hôm nay tôi không hy vọng phải nhìn ai khóc! Không có ai có cảm xúc không tốt! Có nghe không?”

(*) khuôn mặt poker = poker face = mặt lạnh như tiền

“Nghe được!” Câu này là chỉ Phó Sủng, tuy không chỉ đích danh nhưng rõ ràng nói Phó Sủng, cũng không thể giả bộ như không biết? Mọi người nghe xong cười ầm một trận, cô gái này nghĩ là mình à.

Tiếu Khải giật giật khóe miệng khó có, tiếp tục hô: “Tốt lắm! Toàn thể chú ý, một phút điều chỉnh đội hình, làm xong chuẩn bị chạy nước rút!”

Tiếng nói vừa dứt, đồng thời một loạt bước chân, mọi người điều chỉnh đội hình bằng tốc độ nhanh nhất, từng hàng một chỉnh chỉnh tề tề, đứng hàng ngang điểm danh chuẩn bị chạy nước rút.

Khoảnh khắc khi tay Tiếu Khải phất xuống, một hàng xông ra ngoài, ngay sau đó, nhóm tiếp theo cũng đi theo, sau khi mọi người xuất phát còn dư lại Phó Sủng, Tiếu Khải nhìn Phó Sủng, thử hỏi: “Cũng không bấm đồng hồ cho cô, thử một lần?”

Phó đội trưởng Đường hạ mệnh lệnh, hôm nay Phó Sủng phải qua kỹ năng, nếu không anh phải mang nặng chạy qua cánh rừng phong.

“Dạ, liên đội trưởng Tiếu!” Phó Sủng chỉ cảm thấy buồn cười, xem ra Đường Dật không dụ dỗ cô, cô khóc một lần quả thật khiến Tiếu Khải sợ hãi, đàn ông bộ đội thật dễ lừa gạt.

Tiếu Khải gật đầu, dạt sang bên, Phó Sủng nhìn chướng ngại vật phía trước, làm xong chuẩn bị lấy đà mạnh mẽ xông ra, nhanh chóng vượt qua chướng ngại vật, xông qua từng tầng một, Tiếu Khải nhìn động tác của Phó Sủng; mắt choáng váng, cảm giác hôm qua là giả bộ?

Chẳng trách phó đội trưởng Đường tức thành như vậy, Tiếu Khải cứ nhìn như thế, những người khác cũng dừng lại, nhìn chuyên gia mật mã khóc nhè, rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại?

Suốt dọc đường Phó Sủng đi cũng coi như thuận lợi, đến lúc leo lưới sắt, động tác hơi chậm lại, lưới sắt này không giống leo cây, lưới sắt cao vài mét, dựng thẳng tắp, bạn phải dùng tay không leo lên.

Vừa xông lên, không trèo được mấy, gai trên lưới sắt đâm đau tay, Phó Sủng lui lại, bắt tay trèo lên lần nữa, cuối cùng vẫn lui xuống, huấn luyện ở đại đội đặc chủng quả nhiên hà khắc, còn khó khăn quá nhiều so với tướng tưởng của cô.

Khi Phó Sủng sắp không còn cách nào, một bóng người nhanh chóng vọt tới, leo vài cái lên lưới sắt, đưa tay cho Phó Sủng nói: “Hôm nay nhất định phải qua lưới sắt này, nào, anh kéo em lên!”

“Tôi không muốn!” Phó Sủng nói với Đường Dật.

“Đừng làm cho anh coi thường em, Phó Sủng!” Đường Dật trầm giọng nói, đây là chiến trường, chỉ có đi tới, không có đường lui.

Phó Sủng nhìn Đường Dật, cứ lẳng lặng nhìn như vậy, ánh mắt trời chiếu từ trên đỉnh đầu xuống đâm vào hơi mở mắt không ra.

“Phó Sủng, đừng sợ, anh kéo em, sẽ không để em té xuống.” Đường Dật vịn tảng đá, đưa tay về phía Phó Sủng.

“Tôi không bò lên được, anh sẽ vứt bỏ tôi.” Phó Sủng yếu ớt nói.

“Hồ đồ, đừng để anh coi thường em!” Đường Dật nói với Phó Sủng, Phó Sủng khẽ nhíu mày, chìa tay ra, mặc cho Đường Dật kéo mình leo lên núi dốc đứng, cô không thể để cho Đường Dật xem thường.

Ngay khi Phó Sủng sắp mất hồn, bên tai lại vang lên tiếng la của Đường Dật: “Đây là chiến trường, ngẩn người cái gì? Đi nhanh lên một chút!”

Phó Sủng cũng không còn kiểu cách nữa, vươn tay về phía Đường Dật, hai tay nắm chặt, Đường Dật kéo Phó Sủng leo lưới sắt, bay qua, lại từ bên kia bò xuống, không biết có phải do Đường Dật không?

Vẫn bởi vì cô không muốn nhận thua, cho dù mệt đến sắp hít thở không thông, Phó Sủng vẫn không nói, vẫn đi theo bước Đường Dật, lúc không qua Đường Dật sẽ giúp đỡ một chút, đến lúc nằm rạp trườn đi, tất cả đỉnh đầu đều là lưới sắt.

Cự ly giữa người với mặt đất không có, Đường Dật nhìn Phó Sủng, trầm giọng nói: “Đừng ngẩng đầu, chú ý động tác mấu chốt! Bắt đầu!”

Tiếng nói vừa ngừng, hai người đồng thời bò ra ngoài, tay áo lính ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh sột soạt, hòa quyện với âm thanh luyện tập trên sân huấn luyện, giống như tấu nên một khúc hài hòa.

Phó Sủng chỉ cảm thấy mồ hôi trên trán không ngừng nhỏ giọt, môi cũng khô nứt rồi, nhưng Đường Dật đã nói, đây là chiến trường.

Anh không ngừng, cô cũng không thể ngừng, lúc Đường Dật quay đầu đau lòng không thôi, không biết để Phó Sủng đến đây là đúng hay là sai.

Nhưng anh hy vọng sau lần huấn luyện này, cô nhóc sẽ không hề băn khoăn trong sinh hoạt, không hề tinh thần sa sút trong những năm tháng tuổi trẻ lông bông, trở lại quỹ đạo bình thường của con gái, cho dù Phó Sủng hận anh oán anh, anh đều không sao cả.

“Không được thì nói ngừng!” Đường Dật nói với Phó Sủng, dù sao đã lâu không huấn luyện, cường độ này tuyệt đối là cố hết sức, huống chi tính tình Phó Sủng bướng bỉnh, đoạn đường này gần như theo tốc độ của anh.

Mặc dù anh đã chậm đi rất nhiều, nhưng quả thật đã là thách thức cực hạn với Phó Sủng.

“Ai không được, đừng xem thường người khác!” Phó Sủng ráng sức nói, tốc độ dưới thân nhanh hơn, trước mắt đã bị mồ hôi làm mơ hồ, trong lòng chỉ có một ý tưởng, cô không thể ngừng lại, không thể mất mặt, cô càng không thể để cho Đường Dật xem thường!