Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 72




Phó Sủng đặc biệt biết đánh trống, cô không chỉ biết chơi, còn có thiên phú, làm chuyện gì cũng đặc biệt mãnh liệt, nhịp trống gõ đặc biệt tốt, người am hiểu ít nhất cũng phải luyện bảy tám năm.

Chơi trống là một việc tốn sức, đàn ông chơi rất thuận buồm xuôi gió, nhưng có rất ít phụ nữ chơi thuận lợi được như vậy, Phó Sủng rất thích khiêu chiến, với cô mà nói, không tính là hiếm lạ gì.

Mọi người cũng không bởi vì Phó Sủng vui vẻ mà mang đến ảnh hưởng gì, trước sau như một đều từng trải việc đời, xử sự không sợ hãi, cũng là bản năng cơ bản nhất với bọn họ.

Đường Dật ngồi bên cạnh Thành, hơi cất cao giọng: “Cùng Từ Diêu thế nào? Bây giờ danh tiếng cô gái kia đã vang xa.”

Ai cũng không ngờ Thành sẽ thành đôi với Từ Diêu, anh cũng chưa bao giờ thích nói chuyện như vậy, ở chung một chỗ với Từ Diêu, chỉ có điều đính hôn báo một tiếng, kết hôn báo một tiếng, nhìn Thành để ý như vậy, mọi người cũng biết Thành thật tâm với cô gái kia.

“Phó Sủng không nói cho cậu biết sao? Sinh cho tôi một thai long phượng, hôm nay không mang tới đây, cha mẹ tôi mang ra ngoài khoe khoang rồi.” Lúc nói lời này, trong mắt Thành tràn đầy hài lòng, Đường Dật cũng cười theo, hâm mộ, nếu không chia tách với Phó Sủng, hôm nay anh cũng có thể làm cha.

Bên kia đổi âm nhạc cũng coi như kích thích, mọi người bắt đầu chơi tiếp, đi theo Từ Diêu đã lâu, Thành cũng không thích tiếp cận náo nhiệt hơi nóng này, Từ Diêu không thích, cho nên hôm nay cũng không tới đây.

Cô thích sinh hoạt của bộ đội đặc chủng, cho dù thế nào, cô cũng không nguyện ý đi vào vòng quay này, hoàn toàn khác Phó Sủng, cho dù huấn luyện ở đơn vị thế nào, Phó Sủng chỉ thích vòng quay này, đuổi cũng đuổi không ra.

Đường Dật vung ly rượu, không mở miệng nói chuyện, Thành mở miệng lần nữa: “Anh chuyển nhà, từ đơn vị ở thành phố G thật xa chạy về, chính là nghe cậu và Phó Sủng lại tốt hơn rồi, trong lòng không nỡ, tới xem một chút.”

Dù sao chuyện kia quá lớn, ông cụ cũng lật mặt, Thành lớn như vậy mà chưa từng thấy ông ngoại tức giận như thế, lúc nhìn Phó Sủng được tìm về, ném toàn bộ đồ trong nhà có thể ném.

Bộ ly trà bằng sứ xanh thích nhất cũng ném sạch, chính là thật lòng cưng chiều Phó Sủng.

“Tôi biết rõ, trước kia là tôi không đúng.” Đường Dật uống một ngụm rượu, quay đầu nhìn Thành, đặc biệt chân thành die enda anle equuy dyon mở miệng lần nữa: “Vẫn nợ anh một câu cám ơn và thật lòng xin lỗi.”

Anh và Phó Sủng ở chung một chỗ, hồi mới đầu ông cụ Phó không coi trọng, không muốn gả Phó Sủng cho lính, nhất là khi đó anh đang ở đội dã chiến, không chăm sóc cho Phó Sủng được bao nhiêu, ông cụ cần chính là giống Thành, cưng chiều Phó Sủng không chừng mực, bất kỳ lúc nào cũng bảo vệ cô nhóc kia.

Ở chính giữa, Thành nói không ít lời có ích giúp anh, coi như nể mặt Phó Sủng, cũng cảm thấy nhân phẩm tốt, nhưng rốt cuộc anh vẫn làm Thành thất vọng, để Phó Sủng bị tổn thương lớn như vậy.

“Tôi lúc đó quá thật rất muốn đánh cậu.” Thành nở nụ cười, “Sau suy nghĩ một chút, có thể duyên cạn, tình sâu có ý nghĩa gì, đúng không? Mọi người đều có số mệnh của mình, nhưng hai người là duyên phận ác nghiệt, đúng là bỏ không xong.”

Làm anh không dễ dàng, nhất là gặp phải cô em như vậy, không giống Ôn Uyển, cô nhóc kia cố chấp, biết mình muốn cái gì, có thể vứt bỏ tất cả, không giống Phó Sủng, người phụ nữ cao ngạo tận xương.

“Về sau tôi nhất định sẽ đối xử thật tốt với cô ấy.” Đường Dật bỏ ly trong tay xuống, đứng dậy đi đến trước mặt Phó Sủng.

Phó Sủng gõ đặc biệt hăng say, nhìn Đường Dật đã tới, lúc này mới ném dùi trống, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, thở hổn hển nhìn Đường Dật, cười rực rỡ: “Đây mới là họp mặt, hiểu chưa? Chính là phải có chút kích thích.”

“Nhóc này, người ta tụ họp chung một chỗ để buôn chuyện nhà, em lại sửa thành câu lạc bộ.” Đường Dật đưa tay kéo Phó Sủng, mình đi tới bắt đầu gõ trống.

Trước kia anh cũng từng chơi, nhưng không luyện quen như Phó Sủng, chỉ có điều đàn ông chính là đàn ông, dùng lực đủ, cũng tạo ra không khí đến điểm cao nhất.

Phó Sủng đi đến bên cạnh kệ rượu, thuận tay cầm nhiều loại rượu tây, đặt trên bàn kiếng, lại cầm một đống ly, nhìn Thành cười hài hước: “Anh, em biểu diễn cho anh một chút, tặng em cái điện thoại?”

Đường Dật ném hỏng điện thoại của cô rồi, về nhà đòi Phó Mặc, lại bị khinh bỉ một trận, cho nên đặt tâm tư trên người Thành.

“Thích một món đồ còn để anh đưa à, đến tiệm của Hoa cầm một cái, cậu ta sẽ không đòi tiền em.” Thành kéo Phó Sủng ngồi xuống, cô nhóc này không chịu thua thiệt, cả ngày tính toán nhỏ nhặt, xe của cô nhóc, quần áo của cô nhóc đều do lừa dối chung quanh mà có.

Mấu chốt của vấn đề chính là cũng đặc biệt không tiện nghi, toàn bộ là bản số lượng hạn chế, đồ hỏng rồi, có tiền cũng không mua được.

“Không phải, loại điện thoại di động đó, em tùy tiện mua trên đường một cái cũng có thể.” Phó Sủng cầm chai rượu, bắt đầu pha, “Đường Dật ghen, đập điện thoại di động của em, đó là Phó Mặc cài, anh cài hệ thống định vị cho em.”

Nhỡ lần sau cô lại vào trong núi, gặp phải sói, báo nhỏ, không có điện thoại cầu cứu, chỉ có thể ngồi chờ chết rồi, rất thê lương?

“Anh biết ngay em không phải đèn đã cạn dầu, đừng biểu diễn cho anh, anh không nhìn.” Thành thuận tay dieendaanleequuydonn cản Phó Sủng, điện thoại di động kia đắt lắm, cô nhóc này vừa mở miệng, đều không tiện nghi, “Em đi tìm Phó Mặc đòi đi, cậu ta là anh trai ruột của em.”

“Anh không phải là anh trai ruột của em à?” Phó Sủng giương mắt nhìn Thành, trước kia cô vừa mở miệng, Thành đã đưa cho, sao đột nhiên thay đổi?

“Cậu ta cùng cha mẹ với em, anh là anh họ, kém xa đó.” Thành cố ý đùa Phó Sủng, không phải thiếu tiền, chính là giống như bắt nạt cô nhóc này.

Phó Sủng kêu một tiếng, không thể tin nhìn Thành: “Em vẫn coi anh là anh ruột, không chơi kỳ thị như vậy? Hơn nữaanh cũng không thiếu tiền, em mà tìm Phó Mặc đòi, chắc chắn anh ấy không mua cho em, em tố cáo chuyện anh ấy kim ốc tàng kiều rồi, anh ấy không bóp chết em đã không tệ rồi, còn mua điện thoại di động cho em, có khả năng sao?”

Vào lúc này chắc chắn Phó Mặc hận chết cô, sẽ mua cho cô ư, một chút biết người biết ta cô vẫn phải có.

“Tự mình làm bậy thì không thể sống, chuyện như vậy em cũng dám nói, cậu ta không đánh chết em, đều là em đáng đời rồi.” Thành đưa tay ấn đầu Phó Sủng, đó là xương sườn mềm của Phó Mặc, ngay cả trong nhóm cũng không ai dám nói, cô nhóc chết tiệt này lại làm hỏng rồi, đúng là không trưởng thành.

Phó Sủng lườm Thành, tiếp tục pha rượu: “Anh ấy có thể lừa gạt cả đời sao? Chẳng lẽ không cưới vợ?” Đây không phải vì tốt cho Phó Mặc sao, còn oán trách cô, quá uất ức phải không?