Môn Đồ Kinderheim 511

Chương 13: Gót chân Asin




Bà mẹ nuôi thứ 3 của tôi luôn luôn tin rằng tôi đã từng tự tử.

Tôi cho rằng bà già đó đã đúng. Quá tệ hiện tại tôi không thể nói chuyện với bà ta , mặc dầu tôi đang đoán bà ta đã từng ở đâu, có lẽ nơi nào đó tăm tối nhất trong hố sâu địa ngục, bà ta biết nó. Tôi sẵn sàng đặt cược ngay bây giờ , bà ta đang mỉm cười tự phụ, ngọt xớt theo cái cách như thể biết hết toàn bộ,đó là một trong những lí do tôi đã bóp cổ bà ta.

Tự tử. Đó có lẽ là lí do duy nhất một gã như tôi sẽ làm việc với người như cậu ta.

Johan Lierbert...hay bất cứ người đàn ông nào được gọi là Johan Liebert. Johan không phải là tên thật giống như cái tên Roberto của tôi. Nhưng chúng tôi chưa bao giờ được đặt tên , vì thế chúng tôi lấy những gì chúng tôi có thể có.

Johan là một thằng khốn nạn nguy hiểm; một kẻ khốn kiếp đáng chết, người sẽ cười với bạn trong vòng một phút và tiếp theo thổi bay não bạn. Tôi là thứ bạn có thể gọi là cánh tay phải của cậu ta....công cụ hành quyết theo ý chí của anh ta. Nhưng tôi không phải là đồ khờ, cũng không tự dối mình đủ để tin vào sự thật này sẽ giữ mình an toàn nếu vào một lúc nào đó cậu ta quyết định bất chợt ,rằng cậu ta muốn tôi chết.

Vậy tại sao tôi làm việc cho cậu ta?

Vấn đề là chúng tôi ít hay nhiều hơn tương tự nhau. Tôi không có ý nói về ngoại hình. Chúng tôi khác nhau như con hổ trắng so với con gấu xám. Johan, gã khốn may mắn, tóc vàng, mắt xanh, hình ảnh thu nhỏ hoàn hảo của người Aryan. Cậu ta là chàng trai bóng bẩy, quyến rũ, loại mà bọn con gái thường cặp kè...loại giống như đứa trẻ 3 tuổi hay với lấy đuôi con rắn san hô.

Tôi không thể bắt đầu miêu tả điều này thi thoảng khiến tôi khó chịu nhiều như thế nào.

Dù vậy, tôi đã học cách không để nó làm phiền mình quá nhiều. Phụ nữ có thể nhìn vào cậu ta trước, nhưng họ thường sớm đoán ra rằng cậu ta không tồn tại, và tôi thường đứng đấy với bờ vai thuận tiện để cho bọn họ khóc lóc . Họ hay có xu hướng hẹn hò một lúc sau đó.

Rốt cuộc, nếu thực sự tính cả nơi đó. Của tôi to hơn của cậu ta.

Cậu ta okay tôi cho là thế, nhưng của tôi thậm chí tốt hơn.

Chỉ cần đem ra ngoài này...

Bên cạnh đó, xếp xó cái kích cỡ lại, tôi không nghĩ cậu ta đem nó ra sử dụng kể từ khi những thằng chó dê cụ ở Kinderheim 511, nếu có khả năng. Tôi ngờ rằng cậu ta có lẽ nằm giữa một số ít may mắn không bị xâm phạm. Cậu ta được chuyển đến Kinderheim dưới chỉ thị đặc biệt của đại tướng Wolfe, và tự động dưới sự bảo vệ của ông ta.

Nhưng sau đó, thậm chí không cần sự bảo vệ của tướng quân, có một kẻ quản lí, như Hartmann , cần phải cân nhắc. Những cậu bé đẹp như Johan nhìn chung không thể thoát khỏi sự chú ý của hắn quá lâu. Nhưng Johan thông minh, và cậu ta biết cách thao túng mọi người. Hartman không phải là ngoại lệ. Johan sớm gói ghém đồ khốn tôi nghiệp đó bằng ngón tay nhỏ của mình. Thằng mù cũng có thể nhận ra cái cách người đàn ông thở hổn hển sau Johan như một con chó bị xiềng xích , gào rú như thằng khốn trong cơn động dục. Đó là một trong số ít sự hứng thú mà chúng tôi có; quan sát Hartman sa đà càng lúc càng sâu hơn, hạnh phúc khi bị giật dây bởi người điều khiển rối bậc thầy và những trò đùa gợi dục không thể cưỡng lại được mà Johan đã từng làm khi mới chỉ 8 tuổi.

Không, Hartman có thể đã muốn quan hệ với cậu ta, nhưng hắn quá say mê cậu bé để giữ cậu ta mà không cần có những thứ đại loại như sự ưng thuận, và quá ghen tị cùng chiếm hữu để khiến bất cứ ai khác chạm vào cậu ta.

Tôi khá chắc chắn về điều này, một phần từ những thú vui không mong muốn điều mà tất cả chúng tôi thường xuyên thảo luận , Johan vẫn còn trinh khi nhà Liebert dẫn cậu ấy ra khỏi 511.

Và tôi có những lí do rất thuyết phục để nghi ngờ rằng cậu ta đã từng có bất cứ mối quan hệ nào kể từ khi đó, vài lí do tôi sẽ nói sau.

Do đó, bất kể bạn nhìn vào điều gì, tôi hoàn toàn có nhiều kinh nghiệm hơn cậu ta.

Thật tốt khi biết tôi vượt qua cậu ta vài phương diện.

Điều đó, tuy nhiên , không phải ở đây hay ở đó, và tôi lạc đề.

Chúng tôi muốn một vài thứ giống nhau, Johan và tôi. Sự căm hận giống nhau điều đã thúc đẩy cả hai chúng tôi, nỗi đau tương tự mà chúng tôi cùng chia sẻ. Trước Johan, tôi đã từng nghĩ tôi khác biệt, một tên giết người khốn kiếp không ai có thể hiểu, thậm chí nếu họ có ý định cố gắng muốn hiểu.

Thật tốt khi biết rằng có một ai đó người hiểu mình, người thậm chí còn khốn nạn hơn cả bản thân. Tôi nghĩ đó là lí do tại sao tôi ở cùng anh ta . Tình yêu đau khổ của một người bạn, những con chim với bộ lông vũ và tất cả điều đó.

Mối quan hệ của chúng tôi thật đơn giản. Chúng tôi có cùng một mục tiêu , và chúng tôi bước về phía nó. Cậu ta lập kế hoạch, tôi tham gia. Cậu ta quyết định, tôi hành hình chúng. Tôi không phải ông chủ. Tôi không có ý định trở thành ông chủ. Tôi không có kiên nhẫn với suy nghĩ phức tạp, những bận tâm đơn thuần , ngay thẳng liên quan tới hành động làm chủ . Những thứ chết tiệt đó không khiến tôi thích thú gì. Cả Johan và tôi biết điều này, điều khiến tôi duy trì hữu dụng đối với cậu ta.

Nhưng thậm chí tôi phải thừa nhận rằng có vài lần khi chúng tôi thực sự khác biệt. Điều này không xảy ra rất thường xuyên, nhưng bất cứ lần nào cũng thường bắt nguồn từ ba lí do; Tiền, Tenma, hay em gái của Johan, Nina.

Tiền bạc luôn là thứ có lý trong vấn đề này. Không hề sai lầm về điều này, tôi yêu quý Johan, và tôi ủng hộ trường hợp của chúng tôi, nhưng sự thật cần được phát biểu. Không có một cách lịch thiệp nào để nói về cái này, rằng Johan là một kẻ keo kiệt. Tôi không phải là một kẻ hoang phí, tất nhiên rồi. Nhưng tôi tin cuộc đời ngắn ngủi. Với chỉ với chừng ấy thời gian , tiền có lẽ hữu dụng để mua vui, đặc biệt khi bạn có nhiều tiền hơn bất cứ những gì bạn cần trong đời.

Và bởi niềm vui tôi ám chỉ vài thứ như bất kì thằng đàn ông đẫm máu coi như là vui, không phải ít nhất cũng dính líu tới đồ uống, xe hơi, club, hay đàn bà .

Đặc biệt là đàn bà.

Cậu ta là thiên tài, đương nhiên. Nhưng thiên tài hay không, cách duy nhất cậu ta có thể trưởng thành thông minh thế này bằng việc thực sự bỏ thì giờ học tập, bên cạnh đó cậu ta cũng là kẻ nghiện công việc kinh niên. Tôi hiểu điều đó. Nếu không, cậu ta sẽ không thể điều hành ngân hàng bí mật ở độ tuổi 15.

Nhưng một gã đàn ông phải có sự thư giãn chó chết đôi lúc.

Tầm quan trọng của sự giải trí, tuy nhiên, định nghĩa về cậu ta, cho toàn bộ trí tuệ của cậu ta, dường như không thể nắm bắt được, bất kể bao nhiêu lần tôi giải thích nó cho cậu ta.

Johan không phải là người thích tiệc tùng, một cách toàn diện.

Thực tế, nếu bạn bắt gặp cái nhìn lướt qua của cậu ta trong bất cứ buổi họp mặt xã giao nào, nên biết rằng anh ta đang lên kế hoạch vài thứ. Nếu bạn nhìn thấy thứ gì trẻ trung nóng bỏng trên cánh tay cậu ta,biết rằng anh ta đang muốn khai thác thông tin từ cô ấy, hoặc sử dụng cô ta cho vài mục đich gì đó, phiền não thay, không bao gồm sex.

Nó khiến tôi thất bại. Thi thoảng tôi băn khoăn liệu cậu ta thậm chí có phải là người. Nếu không phải vì giọng nói nam trung trầm tĩnh, hay sự thật cậu ta cạo râu mỗi buổi sáng, tôi sẽ chưa bao giờ từng nghĩ rằng cậu ấy thậm chí đã qua tuổi dậy thì.

Đôi khi, nó khiến tôi nghĩ rằng cậu ta có lẽ là tên đồng tính, mặc dù về bề ngoài cậu ta không có vẻ hứng thú tìm đàn ông hơn là tìm phụ nữ.

Nhưng điều này có thể chẳng có nghĩa lí gì...đặc biệt cân nhắc đến sự thúc giục đôi lúc của cậu ta là ăn mặc giống hệt em gái nhỏ của mình, mặc dù đó có lẽ là bằng chứng về sự gắn bó kì lạ với em gái hơn là tình dục đồng giới.

Nhưng tôi phải đánh giá ai cơ chứ? Chúng tôi đều khốn nạn như nhau. Và chúa biết Johan cần những thói quen. Nếu cậu ta cởi trang phục trên đường xuống, vì bất kì lí do nào, nó không phải nhiệm vụ của tôi.

Nó có thể khiến tôi nổi da gà, nhưng đó không phải phận sự của tôi.

Tuy nhiên, hành động của cậu ta có thể đặt kế hoạch của chúng tôi trước nguy cơ, nó trở thành nghĩa vụ của tôi, điều mang lại vấn đề lớn thứ hai với cậu ta.

Tên nó là bác sĩ Kenzo Tenma.

Bây giờ, tôi phải giải thích một điều vô cùng rõ ràng. Johan mà tôi biết tuyệt đối tỉ mỉ ,tính toán. Cậu ta khinh bỉ sự thua cuộc cuối cùng với niềm say mê, và sẽ không do dự vứt bỏ chúng ngay sau khi nó thuận tiện cho những gì cậu ta làm.

Không có cách nào giải thích tại sao bác sĩ Tenma vẫn còn sống.

Johan tôi biết đã từng giết người vì lí do đơn giản rằng họ có lẽ đã nhìn thấy khuôn mặt của mình , hoặc có bằng chứng nhận diện cậu ta. Cậu ta đã giết những người yêu thương và chăm sóc cậu ta để ngăn chặn bất cứ ai truy ra hành tung của mình.

Bác sĩ Tenma không chỉ nhìn thấy Johan. Hắn biết quá khứ , mục tiêu, và hầu hết mọi thứ điều có thể biết về cậu ta. Hắn là mối đe dọa trầm trọng, thậm chí bạn không cần phải đắn đo sự thật rằng bác sĩ đã dành phần tuyệt vời nhất trong năm để cố gắng giết chết Johan.

Và dù vậy, Johan cũng chẳng cố gắng giết người đàn ông đó.

Để khiến cho vấn đề tồi tệ hơn, Johan thích nói về Tenma. Cậu ta chưa bao giờ là một đồng minh lắm lời, và khi bạn cố kéo anh ta vào cuộc hội thoại, anh ta thường xuyên đáp lại những thứ chết tiêt khó hiểu , thứ khiến bạn vỡ não trong nhiều giờ, cố gắng để đoán ra cậu ta ám chỉ cái quái gì.

Nhưng khi chúng tôi nói về bác sĩ....well...

Tôi ghét phải nghĩ rằng Johan có lẽ ...yêu....Tenma.

Dù vậy, có thể có lời giải thích logic nào khác nữa không? Cậu ta không tự giết bản thân, không khuyến khích tôi giết cậu ta, viết cho người đàn ông những dòng tin nhắn khả ái chó chết và để lại dấu vết đằng sau chúng tôi khiến bác sĩ có thể dễ dàng mò theo. Kiểu tóc của cậu ta thậm chí cùng một kiểu, cho lợi ích con bà nào đó.

Nó vừa là tình yêu, vừa là trường hợp nghiêm túc như tôn thờ thần tượng.

Dù vậy tôi cũng không đặt bất cứ vụ cá cược nào. Tôi có một thứ khác lo lắng cho bản thân mình. Tôi chỉ hi vọng rằng điều cậu ta có với bác sĩ sẽ không khiến tụi tôi đều bị giết.

Tuy nhiên, có một số thứ khác còn khiến tôi lo lắng hơn.

Bác sĩ có thể là vấn đề, mối đe dọa trầm trọng cho cả tổ chức chúng tôi, nhưng hắn ta không phải là thứ nguy hiểm nhất.

Bởi vì, bạn biết, nếu có bất kì điều gì xảy ra giữa Johan và Tenma , và nếu bác sĩ thành công giết cậu ta, nó đơn giản vì Johan hạ phòng ngự của mình và cho phép điều đó, bất kể bạn nhìn nhận nó như thế nào, nó dường như không diễn ra. Johan cỏ thể có nhiều trục trặc, nhưng thiếu cảnh giác không phải là một trong số chúng.

Chỉ có một người tôi biết người có thể khiến Johan hạ cảnh giác, một người có thể phá hủy cậu ta từ bên trong.

Và tên cô ta là Nina Fortner.

Hay Anna Liebert, cứ tùy tiện chọn một trong hai cái.

Người em gái nhỏ dễ thương của Johan.

Cô ta giống cậu ta, đương nhiên. Họ là sinh đôi, hiển nhiên không hoàn toàn giống nhau y đúc, nhưng đủ gần giống để khiến tôi hoảng sợ khi lần đầu tiên tôi để mắt đến cô ta. Và điều này, cân nhắc sự thật rằng cô ấy là một trong những người con gái nóng bỏng nhất mà tôi biết, thực sự nói lên vài điều.

Họ có khuôn mặt giống nhau, đôi mắt quỷ thần giống. Chỉ có một điều khác là cô ta hơi rám nắng hơn một chút và đôi mắt ngây thơ, chúng chứa đựng ít bóng tối hơn bản thân cậu ta.

Họ tuy nhiên không có cơ thể giống nhau, cảm ơn chúa vì điều đó.

Họ đều là những thứ nhỏ bé yếu đuối, nhưng cậu ta khoảng một inch hoặc cao hơn cô ta, đương nhiên, là đàn ông, cơ thể cậu ta chẳng có nét gì đặc biệt cuốn hút tôi. Nhưng cô ta, về mặt khác, là người sở hữu đầy tự hào có đôi chân dài nhất phía bên kia thiên đường, cái mông khiến tôi căng cứng nếu tôi cho phép bản thân nghĩ về nó quá lâu, và bộ ngực khiến tôi sẽ giết người để đùa giỡn với...

Miễn là, đương nhiên, anh trai cô ta không giết tôi trước.

Tôi thực sự đã gặp ác mộng thế này một lần. Cô ấy và tôi trong một căn hộ ở Munich, hạnh phúc dính lấy nhau trên đi văng trước ti vi. Sau đó vì một vài lí do được biết chỉ có trong phép màu điều trị mơ màng của chúa, Johan bước ra khỏi ti vi, rút súng ra, và bắn tôi ngay giữa hai mắt.

Tôi thực sự không thích nhớ lại điều này.

Nhưng tôi nghĩ tôi chẳng có lỗi gì. Cô ta nóng bỏng, và tôi chỉ là con người.

Và theo phán đoán bởi tấm ảnh cũ kĩ, nhàu nát Johan giữ trong ví, cô ta rất may mắn khi những cô bé không bị giữ trong Kinderheim. Những kẻ như Hartman sẽ có nguyên một ngày.

Johan biết điều này, điều đó có thể lí giải tại sao cậu ta quá đề phòng.

Đề phòng, sự thật thì, là một lời hạ thấp. Nếu cậu ta không phải là anh cả của cô ấy, tôi nghĩ hành vi của cậu ta có thể mô tả chính xác như sự theo đuổi .

Johan luôn điều tra kĩ lưỡng cô ta, thậm chí cậu ta đơn thuần chỉ nói về cô ta. Cậu ấy biết mọi thứ về cô...thứ cô thích ăn, loại phim cô ta thích hơn, địa điểm cô mua quần áo, cách cô cảm nhận về mọi người cô làm việc cùng, bạn bè cô, loại bít tất cô thích nhất và sở thích kiểu quần lót cô mặc...thứ cậu ta từ chối nói cho tôi . Cậu ta có lịch trình hàng ngày từ những chi tiết nhỏ nhất, và có thể đoán chính xác lời nói và hành động của cô.

Điều này có thể lý giải tại sao cậu ta có thể giả vờ là cô ấy. Nó khiến tôi rợn gáy rằng cậu ta làm điều đó giỏi như thế nào.

Cậu ấy biết cô ta, cả trong lẫn ngoài...

Okay. Tôi đã không nói điều này.

Cái gì? Cậu ta gọi cô ấy là một nửa của anh ta, chúa làm chứng cho con. Nghiêm túc mà nói, tôi đang định nghĩ cái quái gì vậy?

Nó có lẽ là một điều tốt, giống như anh trai cô ta, cô ta thường xuyên không tỏ ra có dấu hiệu thích thú với những người đối lập giới tính. Johan hay có xu hướng nhìn chung trở nên bực dọc bất cứ khi nào bọn đàn ông tiến sát cô em gái bé bỏng của cậu ta. Nó có lẽ là điều tốt cho những kẻ như ...Peter Whatshisname...rằng Nina hoàn toàn tỏ ra không yêu thích gì anh ta. Tôi không nghĩ anh ta biết mình đã đến gần với cái chết vài lần như thế nào...đơn giản anh ta không từ bỏ.

Nhưng điều này có thể lí giải như một lối đi sáng sủa hơn, hành vi bảo vệ quá mức của người anh trai cả....Johan Style.

Điều khiến tôi thấy phiền nhất, bạn biết không, là bức ảnh cậu ta giữ trong ví.

Không phải tự bản thân bức ảnh, nhưng cái cách cậu ta nhìn nó.

Tôi chỉ bắt gặp cái nhìn đó một lần, và tin tôi, rằng một lần là quá đủ.

Cậu ta ở một mình khi tôi bước vào trong về phía cậu ta, nếu không tôi sẽ chẳng bao giờ biết.

Tôi không nghĩ tôi đã từng muốn nhìn những gì tôi nhìn thấy trong mắt cậu ta.

Đói...không....cơn đói cồn cào, một loại nhu cầu nguyên thủy đau đớn khiến dạ dày của tôi quặn lên với cường độ mãnh liệt của nó.

Bây giờ tôi sẽ không cho rằng những gì tôi thấy được gọi là dục cảm. Nó còn xa hơn những ham muốn cũ kĩ bình thường.

Ham muốn là một cảm xúc bình thường, thứ tôi nhìn thấy và giải quyết như một nhu cầu cơ bản hàng ngày. Nếu nó chỉ là ham muốn tôi nhìn thấy trong mắt cậu ta, điều đó thật phiền phức, đương nhiên, nhưng chắc chắn sẽ có vài điều tôi có thể đã chạm phải.

Những gì tôi nhìn thấy là cái gì đó lớn hơn, vài thứ cảnh báo xa hơn. Thực tế, bây giờ tôi nghĩ về nó, tôi có thể hiểu tại sao Johan không bao giờ tỏ ra thích bất kì người phụ nữ nào. Đơn giản là không có chỗ nào trong anh ta chứa nổi bất cứ người phụ nữ nào mà không phải là Nina.

Biểu cảm gần gũi nhất về cái nhìn của Johan vào ngày đó là của một người tôi từng nhìn thấy, khuôn mặt tên Dominik Eberhard, người đàn ông tôi giết phía sau Heidelberg.

Hắn ta là nhân viên kế toán. Thói quen của hắn là chơi piano. Hắn ta không thể chơi đáng giá với thứ chết tiệt đó, nhưng hắn yêu âm nhạc...với niềm đam mê. Hắn dành toàn bộ tiền cho những bản nhạc. Hắn dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi để thử những bài hát mới, khi hắn không giúp đỡ cảnh sát điều tra ngân hàng bí mật.

Do đó nó khiến tôi hứng thú cắt rời bàn tay hắn.

Hắn đã muốn đôi bàn tay đó trở lại hơn hắn muốn cuộc đời mình.

Và Johan nhìn vào hình ảnh Nina trong bức hình chính xác như cái cách Dominik nhìn vào đôi tay đã bị cắt rời của mình và nhận ra cho dù nếu hắn sống sót, hắn sẽ không bao giờ có thể chơi piano lần nữa.

Hắn dường như có vẻ không muốn sống sau đó.

Và điều này, bạn biết không, là điều sợ hãi tôi nhất.

Một người đàn ông chết đuối không ham muốn gì hơn sau oxygen. Hắn không đơn thuần mong ước nó....bạn hiểu mà.

Một người đàn ông chết khát trên sa mạc sẽ hạnh phúc uống nước chứa thuốc độc well...cho dù anh ta biết nước bị đầu độc.

Và đây là điều tôi nhìn thấy trong sự phản ứng của Johan với em gái. Nó đã từng trở nên rất tệ rằng mọi người đều biết về sự theo đuổi mãnh liệt về phía cô em gái của cậu ta. Và những gã như Capek hay The Baby đã sử dụng thông tin này để chiếm tiện nghi. Chúng thừa biết Nina là mồi nhử duy nhất có thể dụ Johan đến với chúng.

Dù vậy, tôi không lo lắng về chúng. Chúng sẽ bị giết chẳng bao lâu nữa.

Rất sớm thôi.

Nhưng vấn đề là Johan không thể có khả năng bị công kích. Cậu ta không thể bị ban cho gót chân Asin.

Thật kinh khủng khi dự đoán trước rằng cậu ta là người đó. Còn kinh hơn khi bạn nhận ra cô ta cũng đang chủ động cố tìm cậu ta , và, như chúng tôi nói, săn đuổi cậu ta với ý định đơn thuần giết cậu ta.

Và nếu Johan biết thực tế rằng cái chết của cậu ta là điều em gái cậu muốn, nếu cậu ta nhận ra rằng cô ta không đơn thuần ném cơn thịnh nộ bởi vì cậu ta đã giết "bố mẹ yêu dấu" của mình, cậu ta có vẻ sẽ ném kế hoạch tươi đẹp của chúng tôi sang một bên và phục tùng cô ta.

Hơn nữa, biết cậu ta, cậu ta có thể kéo toàn bộ chúng tôi suốt cuộc chơi, cũng như bất kì ngôi làng ngẫu hứng nào , thành phố, thị trấn và những vùng quê nhỏ những thứ thu hút ý muốn nhất thời của cậu ta. Đương nhiên cậu ta sẽ không muốn chết một mình.

Tôi không có ý định chết để hài lòng cô em gái bé bỏng của Johan.

Thẳng thắn mà nói, tôi sẽ hạnh phúc hơn nếu con khốn đó chết quách đi.

Nhưng tôi không thể giết cô ta , bởi vì tôi không biết giết cô ta sẽ dẫn tới điều gì. Với Johan, bạn không bao giờ có thể nói được.

Tôi có thể chỉ bước lên trên những cái vỏ trứng, tuân theo mệnh lệnh, quan sát và chờ đợi. Với bất kì sự may mắn nào, mọi thứ sẽ tự quay về quỹ đạo của chính nó.

Nhưng tôi không thực sự tin vào vận may.

Tự tử nhiều sao?

Dù vậy, một điều tôi đã học được từ cuộc đời rằng cho dù bất cứ điều gì xảy ra, diễn ra. Nếu chúng kết thúc bằng việc chém giết lẫn nhau, nó không thực sự là vấn đề. Đó là sự mạo hiểm, điều khiến chúng tôi trưởng thành từ Kinderheim 511. Không có ngày nào chúng ta có thể tồn tại mà không có nguy cơ bị chết.

Bên cạnh đó, khi bạn biết những ngày của bạn đã được đếm số, bạn có khuynh hướng cảm kích cuộc đời này hơn. Trò chơi mà chúng tôi đang đùa giỡn đơn giản giống như một loại cá cược tiên tiến, yêu cầu cá cược cao hơn số lượng tiền mặt đau khổ . Tôi là một gã đàn ông người chẳng có gì để mất. Tôi thưởng thức cuộc đời , nhưng tôi không đặc biệt gắn bó với nó.

Cậu ta cũng không muốn sống hơn tôi, điều này tôi chết tiệt chắc chắn.

Nhưng chúng ta sẽ có niềm vui với trò chơi này...đến chừng nào nó còn kéo dài.

Từ bây giờ trở đi tớ quyết định post câu chuyện về 41 và cô em gái của cậu ta cho đến cuối con đường. Tớ đã định dừng lại trong câu chuyện trước nhưng cuối cùng tớ nghĩ để Monster có một kết cục trọn vẹn, có lẽ nên đi cùng với 41 đến tận cùng. Vậy các bạn đã sẵn sàng chưa , nếu các bạn mong đợi những điều gì kì lạ, biến thái nhất và cũng logic nhất ,vậy đây hẳn là series truyện dành cho bạn :kiss5: