Món Quà Bí Ẩn

Chương 6




Thỏa thuận khít khao

Trong lúc Lou đang họp với ông Brennan, Alison chợt hiện nơi cửa phòng, trong có vẻ rất nghiêm trọng, với cả đống quần áo linh tinh cho Gabe vẫn còn vắt trên đôi tay đang duỗi ra.

“Xin lỗi, Barry. Chúng ta phải kết lại mọi chuyện bây giờ”, Lou vội vã. “Tôi phải chạy ngay đây. Tôi có hai nưoi phải đến ngay bây giờ, chỗ nào cũng phải băng qua các khu đông đúc trong thành phố. Mà anh biết giao thông bây giờ thế nào rổi đấy”.

Và chỉ thế thôi. Sau đó là một nụ cười cầu tài. Một cái bắt tay nồng nhiệt. Rồi ông Brennan phát hiện ra mình đã ở trong thang máy để đi xuống tầng trệt, với chiếc áo khoác vắt trên một cánh tay, những giấy tờ liên quan đã nằm ngay ngắn trong cặp xách. Vâng, cùng một lúc. Đó quả là một buổi họp dễ chịu và thú vị.

“Anh ta không chịu à?”, Lou hỏi Alison sau khi ông Brennan đi khỏi.

“Ai?”.

:Gabe chứ ai? Anh ta không muốn có một công việc à?”.

“Chẳng có ai ở đó cả, cô có vẻ hoang mang. “Tôi đứng ở quầy tiếp tân, gọi tới gọi lui hết lần này đến lần khác tên anh ấy. Có chúa mới biết việc ấy khiến tôi ngượng ngùng đến mức nào. Nhưng chẳng ai đến cả. Đấy có phải là một phần trong trò đùa của anh không Lou? Tôi không thể tin rằng anh lại có thể đùa với tôi như thế!”.

“Đó không phải là một trò đùa”. Anh nắm chặt cánh tay cô và kéo cô đến sát cửa sổ.

“Nhưng không hề có người đàn ông nào ở đó”. Cô nói với vẻ bực tức.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy Gabe, vẫn ở đấy, cùng một chỗ như cũ ở dưới đất. Một cơn mưa nhỏ bắt đầu lất phất rơi xuống, xiên qua cửa sổ và sau đó nhanh chóng tạo nên những âm thanh vỗ dồn dập vào mặt kính khi nó biết thành một cơn mưa đá. Gabe lùi vội vào sâu trong chỗ cửa ra vào, co người lại khiến đôi chân trong tư thế ngồi bó gối của mình rúc vào sâu trong ngực, như để tránh xa với nền đất ướt bên ngoài. Anh ta nhấc cái mũ trùm đầu của chiếc áo khoác che lên, kéo dây thắt mũ chặt hơn. Từ tầng mười ba, Lou cảm thấy như thể sợi dây kéo ấy buộc chặt trái tim mình.

“Đó không phải là một người đàn ông à?”, anh hỏi, chỉ tay ra ngoài cửa sổ.

Alison nghiêng người và nhích cái mũi của mình sát hơn trên cửa kính. “Vâng, nhưng…”.

Anh chộp lấy những bộ quần áo vắt trên tay cô. “Tôi sẽ tự làm”, anh bảo.

Ngay khi Lou bước ngang qua cánh cửa kính xoay tròn nơi tiền sảnh, không khí giá lạnh bên ngoài lập tức quật vào mặt anh. Hơi thở của anh tức khắc bị thổi bạt đi bởi một cơn mưa mạnh quất tới, những hạt mưa cứ như từng viên đá nhỏ đánh vào da thịt. Gabe vẫn đang dành sự tập trung cao độ, nhìn chăm chú vào những đôi giày lướt qua. Nhưng có vẻ như tâm trí của anh ta tập trung vào thứ gì đó khác, hoàn toàn phớt lờ những chi tiết linh tinh như mưa gió đang tấn công xung quanh.

Tâm trí anh ta đang ở đâu đâu, nơi nào đó chứ không phải chỗ này…

Trên một bãi biển ấm áp, trên bãi cát giống như lớp nhung mềm, mịm màng dưới chân… Cứ như trước mắt anh ta là đại dương, mênh mông không bờ bến. Gương mặt anh ta không hề phản chiếu chút gì là kẻ vô gia cư lang thang nơi vỉa hè. Một trạng thái mãn nguyện trong buổi sáng như thế này. Đôi mắt anh ta xanh biếc, xanh và lạnh hơn cả một cái hồ khi chúng dõi theo đôi giày của Lou, bước ra từ khung cửa kính xoay tròn nơi lối ra vào tòa nhà văn phòng và dừng lại bên một góc của chiếc chăn anh ta đang trùm.

Khi Gabe dõi mắt theo đôi giày, anh ta tưởng tượng chúng thuộc về đôi bàn chân của một chàng trai người địa phương đang làm công việc phục vụ trên bãi biển, với những bước chân tha thẩn.

Chàng trai người địa phương kia như vừa mang đến cho anh ta một ly cocktail được giữ thăng bằng một cách khó nhọc trên cái khay. Và cái khay đang được giữ với độ cao như cánh tay đang đưa lên cầm một giá nến cao ngất vậy.

Gabe tưởng tượng mình đã gọi món thức uống đó vài giờ trước đó, nhưng anh đã để cho chàng trai này được phép mang đến trễ một chút. Đó là một ngày nóng bức như thường lệ. Cát phủ óng ánh khắp cơ thể mọi người. Và thế là anh ta nghĩ mình cũng có thể bỏ qua cho anh chàng phục vụ người địa phương này việc mang thức uống đến trễ. Không khí hơi ngột ngạt của miền nhiệt đới khiến tất cả mọi người đều như chậm lại . Những bước chân trần của người phục vụ tha thẩn bước từng bước đến bên anh. Khi bước chân ấy sát cạnh mình, anh cảm nhận được cả những hạt cát trên chân dang rớt xuống, tương tự như một đôi giày nhỏ trong nhịp bước của đôi chân.

Gabe nhìn lên, hi vọng được nhìn thấy trên chiếc khay một ly cocktail đủ màu sắc, đầy những trái cây và một chiếc dù trang trí nhỏ bằng giấy trên đó. Nhưng thay vì thế, anh nhìn thấy Lou với một đống quần áo vắt trên cánh tay, và nó khiến anh ta mất một giây để điều chỉnh lại trí tưởng tượng của mình, trở về với cảm giác lạnh lẽo, với những âm thanh của đường phố. Những tiếng còi rít lên để thay thế cho thiên đường nhiệt đới – bãi biển trong mơ của anh.

Ngoại hình Lou so với buổi sớm nay cũng thay đổi hẳn. Mái tóc của anh được chải gọn gàng, bóng mượt. Trên vai áo vét của anh phủ một vài hạt tuyết li ti. Chúng để lại một vệt sẫm màu trên lớp vải. Anh thấy lạnh, vai co lên đến ngang tai.

Cả người anh run lẩy bẩy. Thiếu chiếc áo khoác len ở ngoài, nhìn anh bây giờ không khác nào một con cừu vừa bị cắt hết lông, đang đứng trần ra giữa trời, với hai đầu gối run rẩy.

“Anh có muốn một công việc không?”. Lou hỏi đầy tự tin, nhưng sau đó sự im lặng lại xuất hiện và nhẹ nhàng, điều khiển âm lượng giọng nói của anh hạ đến phân nửa. Cứ như thể nửa kia đã bị gió thổi bay đi… Anh có thể làm điều đó với một người lạ ngồi ở vỉa hè được sao?

Gabe mỉm cười và chỉ hỏi một câu đơn giản: “Anh chắc chứ?”.

Hơi bối rối với phản ứng của anh ta, Lou gật đầu. Anh không mong chờ một cái ôm và nụ hôn cảm ơn nồng nhiệt. Nhưng lời đề nghị của anh quả đáng mong đợi đấy chứ.

Anh chờ một tiếng “Ồ”, “À” ngạc nhiên, một thái độ biết ơn chẳng hạn.

Nhưng anh không nhận được điều đó từ Gabe. Những gì anh nhận được là một nụ cười lặng lẽ, và sau đó Gabe kéo chăn đang phủ người mình ra, vứt sang một bên. Anh ta đứng dậy với chiều cao trọn vẹn của mình, thật vững chãi. Và bất chấp nhiệt độ bên ngoài, anh ta đưa tay ra cho một cái bắt tay nồng ấm đến mức kinh ngạc.

Cứ như hai người vừa thực hiện một thỏa thuận khít khao làm hài lòng cả hai.

Đứng ngang nhau, với chiều cao hoàn toàn trùng khớp, đôi mắt xanh của họ nhìn thẳng vào nhau. Gabe dưới chiếc mũ trùm đầu kéo ngang mắt, trông như một thầy tu, nhìn Lou, nháy mắt và quay đi chỗ khác.

Ngay khi cái nháy mắt xuất hiện, sự nghi ngờ lại trở về trong tâm trí Lou. Nỗi nghi ngờ ấy hiện lên lạnh buốt trong đầu, bướng bỉnh như một người khác bướng bỉnh nhất định vào cho được khách sạn dù không hề đặt phòng trước. Và Lou đứng dậy, hoang mang với chính quyết định vừa rồi của mình. Biết đặt những nỗi nghi ngờ của anh vào đâu bây giờ. Giữ nó trong lòng hay đẩy nó đi?

Anh có rất nhiều câu hỏi để hỏi Gabe. Rất nhiều câu lẽ ra anh muốn hỏi rồi, nhưng chỉ có một điều duy nhất mà anh có thể nghĩ đến ngay trong lúc này.

“Tôi có thể tin tưởng anh không?”, Lou hỏi.

Anh muốn được thuyết phục, để tâm trí anh được thanh thản. Nhưng anh không nhận được một phản ứng nào như anh mong muốn.

Gabe nháy mắt. “Có thể tin dù phải đánh mất cả cuộc đời anh”.

Đấy, bộ com-lê sang trọng dành cho một quý ông lịch lãm. Và những câu chữ của anh ta!