Mộng Anh Hùng Của Một Thiếu Niên Bình Thường

Chương 4




Hồi đó, với tôi mà nói, sự tồn tại của Vương Khải giống như của một vị thần vậy. Mỗi ngày cậu ấy đều dẫn tôi tham gia đủ loại tụ tập của đám nhóc. Cậu ấy kể cho cả đám nghe vô số câu chuyện, dẫn cả đám đến bãi than thả diều, đánh cầu lông, sau đó đứng xếp hàng trên bãi cỏ đi tè. Cho dù bây giờ nhớ lại cảm thấy những chuyện đó hoang đường biết bao nhiêu, nhưng lúc đó đi theo cậu ấy lại thấy chính nghĩa vô cùng.

Có điều tôi vẫn là một đứa ngang bướng từ trong xương, không thích làm bài tập, dần dần lại thấy ghét cực kỳ mấy lời dạy dỗ ngày nào cậu ấy cũng nói, cho nên bắt đầu trốn cậu ấy. Không phải giả bệnh thì là hôm nay mắc bận. Ban đầu, thấy nhiệt huyết của tôi xuống dốc cậu ấy cũng để mặc, nhưng qua hai tuần sau lại sống chết bám theo tôi không buông. Tôi không nghe lời, cậu ấy liền bày ra một vẻ mặt thối hoắc, tôi la lớn: Chiêu này của cậu gạt mấy đứa ngây thơ kia thì được, đừng hòng lừa được tôi!

Cậu ấy nhìn trừng trừng vào tôi rất lâu, rồi kéo tôi ngồi xuống, chân thành hỏi tôi: Lớn lên cậu muốn làm gì?

Không biết người khác như thế nào, lúc tôi còn nhỏ, trào lưu hỏi đáp lớn lên muốn làm gì vẫn chưa thịnh hành, loại từ vựng này chưa được du nhập vào cuộc sống của chúng tôi. Quan điểm của tôi từ nhỏ đã là, biết được hôm nay cái đã, đối với tương lai, trước giờ chưa từng nghĩ đến.

Vậy là tôi ngơ ngác mất một lúc: Chưa nghĩ đến bao giờ! Vương Khải liếc xéo tôi: Cậu đã 10 tuổi rồi, đến lúc phải suy nghĩ một chút về tương lai của mình rồi chứ.

Tôi hỏi ngược lại cậu ấy: Cậu thì sao? Có từng nghĩ đến chưa? Vương Khải gật đầu: Đương nhiên, tôi sắp thi lên Cấp 2 rồi. Tôi muốn học trường Cấp 2 trọng điểm, Cấp 3 trọng điểm, Đại học trọng điểm, sau đó làm việc ở Bắc Kinh và Thượng Hải, còn phải đón bố mẹ tôi cùng đến đấy nữa, để bọn họ sống những ngày sung túc.

Tôi hỏi: Ở đây không tốt à? Vương Khải cười lạnh một tiếng: Ở đây thì có gì tốt? Đồng không mông quạnh, cả đời nghèo túng. Vẫn là thế giới bên ngoài đẹp đẽ hơn, tôi chắc chắn muốn được bước chân ra bên ngoài.

Ngày hôm đó, Vương Khải nói với tôi rất nhiều, rất nhiều điều, nói về kế hoạch dự tính của cậu ấy, cậu ấy phải làm thế nào để đạt được mục tiêu của mình. Sau khi cậu ấy về rồi, tôi ngẫm nghĩ lại những lời cậu ấy nói, cảm thấy cả người đều nóng lên, trong lòng cũng vô thức lo lắng không yên. Giống như có một luồng hơi nóng đang bốc lên từ dưới chân, đầu óc tôi cứ u u mê mê, bước chân không ổn định ngã sấp xuống đất.

Bà ngoại tưởng tôi bệnh, vội vội vàng vàng đi tìm bác sĩ. Tôi nằm trên giường, cảm giác có vật gì đó đang phát sáng bên trong mắt. Tôi biết cơ thể mình chẳng làm sao cả, là não tôi có bệnh, tôi cảm thấy cuộc sống trước đây của mình thật uổng phí.