Mộng Anh Hùng Của Một Thiếu Niên Bình Thường

Chương 7




Mùa hè năm 2014, tôi từ Bắc Kinh về quê có việc bận, một hôm cùng mẹ ra ngoài dạo phố tình cờ gặp được mẹ của Vương Khải. Tôi không gặp qua dì ấy được mấy lần, ngược lại mẹ tôi và dì ấy nói chuyện rất ăn ý. Dì ấy hỏi thăm tình hình của tôi, luôn miệng khen ngợi những thành tích nho nhỏ của tôi, mấy lần tôi muốn mở miệng hỏi về Vương Khải, nhưng đều bị ánh mắt của mẹ ngăn lại.

Lúc gần chia tay, tôi không nhịn được nữa hỏi mẹ của Vương Khải, dì ơi, bây giờ Vương Khải tốt không ạ? Dì ấy gật đầu, đứa nhỏ này à, từ nhỏ đã kiêu ngạo, sau khi thi Đại học thất bại, nó đậu vào một trường đại học ở Thạch Gia Trang (thành phố lớn nhất và là tỉnh lỵ tỉnh Hà Bắc Trung Quốc, cách thủ đô Bắc Kinh 320 km về phía nam), sau khi tốt nghiệp xin được một chân nhân viên văn phòng ở công ty hiện tại đang làm, có điều đã kết hôn rồi, cũng ổn định lắm.

Nội tâm tôi chấn động, ngoài mặt lại không chút thay đổi nói, dì cho con số điện thoại của cậu ấy được không ạ?

Về đến nhà, tôi cầm số điện thoại trong tay, hết cầm lên lại đặt xuống, số điện thoại và số Wechat của Vương Khải tôi đã thuộc làu làu trong đầu, nhưng lại chần chừ không đủ dũng khí nhấn phím gọi. Nghĩ ngợi rất lâu, tôi thêm cậu ấy vào Wechat của mình. Qua không bao lâu đã được chấp nhận, tôi vừa bất ngờ vừa vui mừng nhìn icon của cậu ấy, đang cẩn thận tỉ mỉ xem xét hình dáng của cậu ấy, không ngờ cậu ấy lại chủ động gửi tin nhắn cho tôi.

Văn Vũ, chào cậu.

Tôi sửng sốt nhìn bốn chữ trên màn hình không biết nên nói gì, chậm chạp đối đáp lại vài câu, hẹn cậu ấy vài ngày sau gặp mặt ăn bữa cơm, mười mấy năm không gặp, không biết bây giờ tôi và cậu ấy sẽ như thế nào. Dường như càng muốn lần tìm những dấu vết ngày xưa, lại càng phát hiện mọi thứ trước đây đều trở nên mong manh, không còn toàn vẹn như ban đầu.

Tôi không ngừng nghĩ, gặp lại nhau lần nữa tôi phải làm như thế nào, sẽ như người nhiều năm không gặp bước đến trao nhau một cái ôm nhiệt tình, sẽ giống như người đã trưởng thành bắt tay nhau, giống với bạn bè ngồi lại hàn huyên tâm sự, hay chỉ khách sáo như những con người xa lạ. Nhưng đến khi thực sự gặp được Vương Khải, tôi mới biết, những năm qua, cuối cùng vẫn là lạc bước nhau. Vương Khải gầy rồi, đen rồi, mắt to mày rậm ngày xưa tuy vẫn còn, nhưng kết hợp với gương mặt xương xương, lại trở nên khắc khổ. Cậu ấy cao hơn ngày trước, nhưng vẫn thấp hơn tôi một cái đầu, mặc một chiếc áo ngắn tay hàng chợ, cổ áo đã hơi ngả vàng, chiếc quần jean xanh nhàu nhĩ, một đôi giày vận động, đường viền đã mòn vẹt không còn nhìn rõ được màu sắc.

Văn Vũ, chào cậu. Vương Khải bước đến trước mặt tôi, đưa tay ra với tôi, trong ánh mắt cậu ấy mang theo vẻ cự tuyệt và lạnh nhạt. Loại ánh này tôi có biết, cậu ấy từng dùng loại ánh mắt như vậy để nhìn người xa lạ.

Tôi vội vàng bắt tay cậu ấy, cố ý lớn tiếng khoa trương gọi, anh Khải, lâu rồi không gặp nhỉ? Vương Khải buông tay tôi, tự mình đi về phía quầy phục vụ. Tôi tự biết mình vô duyên, kịp thời ngậm miệng bước theo cậu ấy. Sau khi ngồi vào chỗ, cậu ấy nhìn tôi một lúc rồi nói, mười ba năm lẻ tám tháng.

Tôi không kịp phản ứng lại, hả? Cậu ấy nói, chúng ta đã mười ba năm tám tháng không gặp nhau.

Tôi sững sờ nhìn vào cậu ấy, đã lâu vậy rồi sao? Cậu ấy gật đầu, phải.