Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Chương 101: Bách hợp hoa hồng (một)




Nhưng sau đó, hoàng hậu Samantha và Olivia không hề nhắc lại về Kastalon II, như thể lão chỉ là một câu chuyện cười trà dư tửu hậu, cười xong liền không còn giá trị nhắc tới nữa.

Hai người tán gẫu về đủ các loại tin đồn thú vị xảy ra trong lúc hoàng hậu Samantha tĩnh dưỡng.

Từ sau khi hoàng thái tử tiền nhiệm qua đời, Olivia vẫn luôn lo lắng cho tinh thần của hoàng hậu Samantha, tuy hai người thường xuyên viết thư cho nhau, nhưng trên thư chỉ có từ ngữ , bà chỉ có thể suy đoán về vui buồn hờn giận của đối phương, nay được chứng kiến tận mắt thần thái sáng láng của hoàng hậu Samantha, có thể nói có thể cười, bà mới yên lòng.

Đến bữa tối, hoàng hậu Samantha đương nhiên giữ Soso lại cùng ăn.

Món chính trong bữa tối là đặc sản của Kanding Đế Quốc, mì hải sản trộn gia vị và thịt dê nướng.

Ciro lấy cớ không thích thịt dê, đưa thịt dêcủa mình cho Soso, đổi lấy phần mì của cậu.

Trên bàn cơm thực im lặng.

Cả Olivia và hoàng hậu Samantha hình như đều không có thói quen nói chuyện phiếm trên bàn ăn.

Bữa tối rất nhanh đã kết thúc trong yên tĩnh.

Sau khi ăn xong, trên mặt hoàng hậu Samantha hiện lên vẻ mệt mỏi khó giấu, Ciro sai Gallon đưa Soso về học viện ma pháp hoàng gia trước. Olivia cùng đi với Soso, Ciro ở lại.

Từ khi Soso trở lại Kanding Đế Quốc tới nay, đây là lần đầu tiên ngủ một mình ban đêm.

Trong bóng đêm chiếc giường có vẻ vô cùng rộng lớn, như thể lần mò thế nào cũng không ra tới rìa.

Kim đồng hồ tích tắc, Soso nằm trên giường không ngừng thay đổi tư thế và góc độ, nhưng sau khi quay đủ một vòng đặt đầu vào gối, cậu không thể không thừa nhận – cậu lại mất ngủ.

Sau khi tiễn bước Olivia và Soso, hoàng hậu Samantha trở về phòng thay đổi quần áo rồi mới xuống lầu.

Ciro đang đứng trước cửa sổ, thân ảnh cao lớn kiêu ngạo đắm chìm trong màn đêm, như thể tùy thời sẽ xuyên qua cửa sổ, rơi vào bóng tối.

Hoàng hậu Samantha đứng cạnh cửa một lát, rồi chậm rãi đi qua, ngồi xuống sô pha phía sau hắn, “Ta nhớ con không thích ăn mì.”

Ciro từ từ xoay người. Cửa sổ phản chiếu ngũ quan lạnh lùng của hắn, “Khẩu vị sẽ thay đổi.”

Hoàng hậu Samantha mỉm cười,“Đúng vậy.”

Ciro đột nhiên qùy một gối, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn nụ cười nhạt trên gương mặt hoàng hậu Samantha, “Đây là lần đầu tiên con muốn ở bên một người đến vậy.”

Hai tay hoàng hậu Samantha đan chéo, trong mắt tràn ngập lo lắng, dịu dàng nhìn hắn: “Ta rất tiếc phải nói, ta còn chưa hiểu rõ cậu ta. Hơn nữa, cậu ta cũng không phải mẫu người ta sẽ chọn.”

Mày Ciro hơi nhăn lại. Chỉ duy nhất trước mặt hoàng hậu Samantha, hắn mới không che dấu cảm xúc của mình.

Hoàng hậu Samantha cười: “Ý ta nói, nếu xét theo tiêu chuẩn bạn đời.”

Ciro: “Trước kia con cũng cho rằng em ấy không phải mẫu người con sẽ chọn.”

“Điều gì đã thay đổi con?” Hoàng hậu Samantha vươn tay, kéo hắn lại gần.

Ciro thuận thế ngồi bên cạnh nàng, “Hồn nhiên, đáng yêu, thiện lương? Những từ này đều có thể dùng để miêu tả em ấy, có điều con nghĩ đúng nhất phải là… ấm áp.”

Hoàng hậu Samantha cười yếu ớt: “Ấm áp, toàn bộ đại lục ngoại trừ vong linh pháp sư, ta nghĩ không ai đủ sức kháng cự điều đó.”

“Con hy vọng có thể nhận được sự đồng ý của mẫu hậu.”

Hoàng hậu Samantha chậm rãi đứng lên, rút từ trong bình hoa cạnh cửa sổ một đoá hoa bách hợp, đặt trước mũi khẽ ngửi, “Con có biết tại sao ta thích hoa bách hợp không?”

“Nó tượng trưng cho thuần khiết.”

“Không. Bởi vì nó là loài hoa mà mối tình đầu tặng cho ta.” Hoàng hậu Samantha nghiêng đầu, trên mặt lộ ra vẻ e lệ và ngượng ngùng chỉ thiếu nữ mới có, “Bởi vì anh ấy tặng cho ta, cho nên trong lòng ta, trong mắt ta nó mới tượng trưng cho sự thuần khiết, bởi vì nó tượng trưng cho tình yêu thuần khiết của ta.”

Ciro có chút kinh ngạc. Hắn biết người trong miệng nàng chắc chắn không phải là Kastalon II. Kastalon II chỉ tặng duy nhất hoa hồng, đó là loài hoa lão yêu thích. Sự cố chấp đối với hoa hồng cũng giống y như chỉ số thông minh của lão, hết thuốc chữa.

Hoàng hậu Samantha nói: “Mỗi người đều có định nghĩa riêng của mình về ái tình, cho nên tuy tạm thời ta còn chưa hiểu được lựa chọn của con, nhưng không ảnh hưởng đến việc ta ủng hộ con. Ta sẽ dành thời gian để tìm hiểu cậu ta, bởi vì ta tin tưởng ánh mắt của con ta.”

Ciro lộ ra nụ trẻ con hiếm có.

“Tin rằng trước khi con quyết định như vậy thì đã hiểu được đây sẽ là một trận đánh ác liệt.” Hoàng hậu Samantha nói,“Hoàng đế bệ hạ sẽ lấy chuyện này để đả kích tư cách làm người thừa kế của con, nghị viện sẽ lo lắng về người thừa kế trong tương lai, Quang Minh thần hội sẽ dùng thân phận vương tử Julan của cậu ta để gây khó dễ, vị quốc vương Julan danh bất chính ngôn bất thuận kia sẽ vì chuyện này mà nổi trận lôi đình. Con sẽ phải đối đầu với rất nhiều vấn đề, lại nhận được rất ít.”

Ciro nghiêm mặt: “Con đã nghĩ rất rõ ràng.”

Hoàng hậu Samantha đưa đóa bách hợp trong tay cho hắn,“Vậy thì nghỉ ngơi sớm chút đi, dưỡng đủ tinh thần để chống đỡ trận đánh ác liệt này.”

Tin hoàng hậu Samantha trở về trong nháy mắt nhấc lên sóng to gió lớn ở chốn đế đô.

Phu nhân Rachel đang ngồi vững trên ngai vàng nữ vương giới xã giao đế đô bỗng từ trên rớt xuống, đám quý phu nhân vốn đi lại chặt chẽ với nàng đều co đầu rụt cổ mà ngồi yên xem kịch hay.

Cho dù trong lời đồn, hoàng hậu Samantha và Kastalon II đã chuyển từ vợ chồng ân ái sang hai kẻ xa lạ thủy hỏa bất dung, nhưng nàng là hoàng hậu, nàng có bối cảnh gia thế hiển hách, nàng là mẫu thân của người thừa kế đế quốc tương lai. Chỉ cần có một trong ba điều này đã đủ để nàng ngạo thị toàn giới quý tộc, huống chi nàng có được cả ba?

Đủ lời mời vũ hội rơi xuống như mưa lên biệt thự của Ciro, đối tượng mời từ hoàng hậu Samantha cho đến Ciro, Olivia, Gallon… thậm chí cả Soso, gần như tất cả những người có thể mời đều được đưa vào danh sách, nhưng hoàng hậu Samantha trước sau đều không đáp ứng lời mời nào.

Mãi đến một ngày, một lời mời thực đặc biệt được gửi đến.

Người gửi chính là một nhân vật khác đang được cả đế đô nhìn vào — phu nhân Rachel.

“Nếu cậu không muốn đi, tớ có thể trực tiếp dùng ma pháp cấm chú khiến cho hết thảy bọn họ câm miệng.” Olivia đang cùng nàng tản bộ trong hoa viên.

Hoàng hậu Samantha đột nhiên dừng bước.

Olivia nhìn theo ánh mắt nàng, trên mặt cỏ, Ciro đang chỉ dạy Soso ma pháp hỏa hệ.

Hoàng hậu Samantha mỉm cười: “Tớ bắt đầu hơi thích cậu ta rồi.”

Olivia: “Chỉ bắt đầu hơi thích thôi ư?”

Hoàng hậu Samantha: “Trong mắt bà mẹ nào con mình cũng là người ưu tú khó ai xứng với.”

Olivia: “So với Ciro, tớ thích Soso hơn.”

Hoàng hậu Samantha nghiêng đầu, sợi tóc rối tung đảo qua khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng, không sao tả xiết phong tình vạn chủng, “Cậu định làm tình địch của con tớ à?”

Olivia: “Câu nói đùa này rất không buồn cười.”

Hoàng hậu Samantha nhếch môi, nhẹ nhàng chớp mắt, “Xin lỗi.”

Olivia mất tự nhiên quay mặt,“Cậu thật sự chuẩn bị tham gia yến hội sinh nhật Rachel?”

Hoàng hậu Samantha: “Tớ đang rất phiền muộn không biết nên tặng lễ vật gì.”

Olivia: “Tớ đề nghị cho ả một thanh đao hoặc một ma pháp cấm chú.”

Hoàng hậu Samantha lựa chọn bỏ ngoài tai, mở túi không gian lôi một chiếc hộp âm nhạc ra hỏi: “Cái này thế nào?”

Olivia liếc mắt một cái, “Được đấy. Nếu Soso đem cái hộp của trò ấy ra thì chính là một đôi tín vật đính ước.”

“Nếu tớ không chỉ có một đôi?”

“Tớ sẽ không phân biệt được ai là bạn đời của ai.”

Hoàng hậu Samantha: “Thế thì không xong rồi.”

Yến hội sinh nhật của phu nhân Rachel. Tất cả những người nàng phát thiệp mời đều đến tham dự .

Lễ phục màu trắng trước đó Ciro chọn cho Soso rốt cục cũng phát huy công dụng, Ciro mặc bộ lễ phục cùng màu, giống như cố tình im lặng tuyên cáo quan hệ của hai người.

Có điều hôm nay bọn họ không phải nhân vật chính, mọi người chú ý nhiều hơn vào vị nữ nhân tiến vào cùng họ – hoàng hậu Samantha.

Nàng mặc một thân váy dài đen tuyền vô cùng bắt mắt, tóc bới cao, lộ ra cái cổ xinh đẹp. Trong đám lễ phục đủ mọi màu sắc, lễ phục đen của nàng vừa cao quý tao nhã, lại nghiêm túc trang trọng.