Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Chương 109: Bách hợp hoa hồng (chín)




Ăn xong đồ ăn, Ciro và Soso đi theo bọn họ ra cửa xem xét hoàn cảnh xung quanh. Nếu lấy biệt thự ở học viện ma pháp hoàng gia làm tiêu chuẩn 100%, pháo đài này hiển nhiên chỉ có thể tính 30%. Cây cối lần lượt thay đổi đan chéo bên ngoài chẳng những chiếm cứ vị trí hoa viên, ngay cả ánh mặt trời trên đầu cũng bị che khuất, chỉ còn lại những điểm nhỏ dày đặc.

Giống y hệt lần bị nhốt trong rừng!

Trong mắt Ciro tràn ngập tức giận. Điều này chứng tỏ chủ mưu đứng sau vụ việc muốn đẩy hắn vào chỗ chết trong rừng quả nhiên là Kastalon II! Dù lần này lão thật “nhân từ” mà áp dụng thủ đoạn giam cầm, nhưng chưa chắc do lão đột nhiên tốt bụng nương tay, có lẽ lão muốn dùng mình để áp chế mẫu hậu.

“Điện hạ.” Ma pháp sư nhìn về phía Soso.

Nói thật, tình huống trước mắt so ra còn hung hiểm hơn cả khi ở trong rừng rậm. Bởi vì nhân thủ của bọn họ thiếu sót nghiêm trọng. Y là ma pháp sư thổ hệ, khả năng cống hiến sức lực trong trường hợp này gần như bằng không. Điều duy nhất khiến y vui mừng chính là, Soso lần trước giải cứu bọn họ nay cũng ở đây.

Ciro trầm ngâm: “Để ta suy nghĩ một chút.” Nếu có thể, hắn muốn tìm biện pháp khác. Tuy Soso tạm thời khống chế được lửa giận tinh linh, nhưng nhận thức của cậu với ma pháp chưa cao, cảm giác với nguyên tố và tinh thần lực hiện nay đều không đủ để hoàn toàn sử dụng lửa giận tinh linh. Nếu lửa giận tinh linh lại bộc phát giống như lần trước ở trong rừng, Soso rất có thể sẽ bị nó phản phệ, thậm chí vì hao tổn quá độ tinh thần lực mà trở thành ngớ ngẩn. Đây là chuyện rất mạo hiểm.

Soso nói: “Lửa có thể thiêu cháy gỗ, có lẽ chúng ta nên dùng lửa thử xem?”

Ma pháp sư nghe xong lời cậu nói, ánh mắt sáng lên, đang muốn nói điều gì, chợt thấy Ciro mở túi không gian lấy ra một quyển trục truyền tống ma pháp không gian.“Dùng biện pháp cũ đã.”

Mặt ma pháp sư lộ vẻ khó xử,“Điện hạ, trước mắt chúng ta chưa thể xác định bên ngoài đám cây cối này là nơi nào, có khả năng là bẫy rập.”

Ciro: “Ta sẽ sử dụng phong hệ ma pháp, giữ cho chúng ta đứng giữa không trung .”

Ma pháp sư thấy ý hắn đã quyết, đành không nói gì đứng sang bên.

Soso động viên tinh thần: “Tôi cũng có phong hệ ma pháp, không cần lo lắng.”

Ma pháp sư gật đầu, lấy ma pháp bổng ra tùy thời chuẩn bị tư thế chiến đấu.

Ciro rót tinh thần lực vào quyển trục ma pháp không gian, nghĩ đến vị trí cách tường hai mươi mét. Chú văn trên quyển trục sáng lên, ngay lập tức, cảnh vật bốn phía biến đổi trong nháy mắt. Không thấy cây, chút ánh sáng trên đỉnh đầu không còn, biến thành một mảnh tối om.

Soso và Ciro dùng phong hệ ma pháp đưa mọi người di chuyển trên không trung, lắc lư trái phải.

“Đây là đâu?”

Soso chớp mắt, thị lực thoáng thích ứng với bóng tối.

Một ánh lửa đột nhiên xuất hiện trên tay Ciro.

Ma pháp sư nhìn trái nhìn phải: “Nơi này hình như là hành lang lầu hai.”

Phong hệ ma pháp thu hồi, vài người đặt chân xuống mặt đất.

Ma pháp sư lúng túng: “Chúng tôi sợ dùng hết dầu thắp, cho nên không mấy khi thắp hết đèn đóm.”

Ciro không quá quan tâm đến chuyện này. Hắn nói: “Xung quanh pháo đài cũng có ma pháp không gian.” Giống như lần trong rừng rậm, dùng ma pháp không gian vây bọn họ vào một chỗ, sau đó giam giữ bằng ***g gỗ.

Ma pháp sư chờ mong nhìn hắn, ý tứ trong mắt quá rõ ràng. Tình huống tương tự chỉ có thể dùng biện pháp tương tự giải quyết.

Ciro nhìn Soso hỏi: “Sau khi trở lại Fariel, em có gặp phải lửa giận tinh linh lần nào nữa không?”

Soso lắc đầu.

“Hỏa hệ ma pháp em đang nắm giữ, uy lực mạnh nhất là gì?”

Soso nghĩ nghĩ: “Em thử cho anh xem.”

Ma pháp sư chấn động, cùng đám thị vệ che trước người Ciro.

Soso: “A, đúng rồi, nơi này quá nhỏ , chúng ta vào phòng khách biểu diễn đi.”



Biểu diễn?

Ma pháp sư cùng đám thị vệ lòng đầy nghi hoặc đi vào phòng khách.

Soso lấy ra ma pháp bổng, nghiêm túc nhớ lại chú ngữ, sau đó vung ma pháp bổng, miệng thì thầm:“sasapurol-vid.”

Những đốm lửa nhất thời bay tán loạn như những trang giấy từ trên trời giáng xuống.

Ma pháp sư cùng đám thị vệ ngơ ngác nhìn.

Đốm lửa rớt xuống, biến mất không tăm tích.

Soso giải thích: “Đây là hỏa hệ ma pháp có diện tích che phủ lớn nhất của tôi.”

“Nhưng mà, hình như không có lực sát thương gì cả?” Ma pháp sư khéo léo đưa ra ý kiến.

Soso vò đầu: “Thầy Danton nói học kỳ sau sẽ dạy tôi ma pháp biến đốm lửa thành hỏa cầu, đến lúc đó uy lực sẽ lớn hơn nhiều, nhưng học kỳ này thì chưa.”

Không khí không hiểu sao lại nặng nề hơn.

Ma pháp sư cười gượng: “Đúng là đáng tiếc. Dù chúng ta đợi tới học kỳ sau, tôi nghĩ Danton đạo sư cũng không tìm tới nơi này để giảng bài đâu.”

Ciro im lặng đến bên cửa sổ.

Những cái cây quấn quanh tường chính là ngục giam, còn bọn họ chỉ có thể hoạt động trong giới hạn.

Soso nhìn ma pháp sư, lại nhìn Ciro, trong thoáng chốc hình như hiểu ra điều gì đó. Cậu lặng lẽ đến sau lưng Ciro, vươn tay muốn ôm hắn từ phía sau, lại thấy khoảng cách giữa thân người và cánh tay đang đút túi quần không lớn, muốn xuyên tay qua hình như có chút khó khăn, nhưng nếu ôm cả cánh tay Ciro, cậu lại không xác định hai tay mình có thể ôm xuể không.

Ciro nhìn trên cửa sổ thấy một đôi cánh tay sau lưng đang không ngừng rối rắm nâng lên hạ xuống, yên lặng nhếch khóe môi, chậm rãi quay đầu lại.

Soso đang nghiên cứu tư thế cả kinh, vội vàng buông tay.

Đầu Ciro lại quay trở về, rút tay từ trong túi quần ra, yên lặng nâng lên.

Soso đỏ hồng mặt, nhưng vẫn rất phối hợp vươn tay ôm lấy thân mình hắn.

Ciro hạ tay xuống, nắm chặt tay cậu.

“Ciro.” Mặt Soso dán vào lưng hắn, nhỏ giọng gọi .

“Ừ.”

“Ngoại trừ phụ vương mẫu hậu và Dilin ra, anh là người tốt với em nhất.”

“…” Chỉ ở vị tri thứ tư?

Soso: “Em rất muốn làm chút gì đó cho anh.”

Ciro: “Em đã đứng bên cạnh ta, không phải sao?”

“Em muốn làm được nhiều hơn.” Cánh tay Soso nắm chặt, “Anh đã nói, chúng ta phải cùng nhau bảo vệ Kanding Đế Quốc, mang lại cho dân chúng hòa bình và hạnh phúc .”

Ciro ngây ngẩn cả người. Đây là những lời hắn nói lần đầu tiên cầu hôn, không ngờ Soso chẳng những nhớ rõ, mà còn khắc sâu đến vậy.

Soso nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn đầu ưng trên ngón tay, “Nó là vinh quang, cũng là trách nhiệm. Em nhận được vinh quang rồi, đương nhiên cũng phải tiếp nhận trách nhiệm.”

Ciro chậm rãi xoay người.

Soso ngẩng đầu nhìn hắn.

Trong ánh mắt đối phương đều thấy được bóng dáng của mình.

Ciro cúi đầu.

Soso vô thức nhắm mắt lại.

Nhưng Ciro chỉ hạ xuống trán cậu một nụ hôn nhẹ nhàng.

“Nếu em chết, ta sẽ không chết cùng em.” Hắn ôm cậu, thấp giọng nói,“Nhưng vĩnh viễn không ai có thể thay thế em, vô luận là vị trí trong lòng ta, hay vị trí trong lòng đế quốc.”

Soso đứng trước đám cây cối dày đặc trên tường thành.

Ciro và ma pháp sư đứng sau, cầm trong tay đủ loại quyển trục kết giới. Từ sau khi gặp được phục kích trong rừng rậm, hắn thả vào túi không gian rất nhiều quyển trục ma pháp nhằm phòng ngừa bất cứ tình huống nào.

Soso lấy ra quyển [ Những điều huyền bí tối cao của hỏa hệ ma pháp] mà Hydeine cho mượn, mở đến trang sáu đếm ngược từ dưới lên, sau đó đọc từng lời từng lời chú ngữ trên mặt giấy. Đây là cấm chú hỏa hệ ma pháp — liệt hỏa phần thành. Tuy thầy Danton từng nói qua, cấm chú này chính là tập hợp vô số hỏa cầu vào cùng một chỗ , nhưng thật sự đọc chú ngữ mới biết, những lời của thầy Danton chỉ dùng để gạt người.

Đầu tiên, độ dài của nó so với hỏa cầu thuật phải nhiều hơn mấy trăm lần!

Tiếp theo, hình dạng của nó tuy giống hỏa cầu, nhưng uy lực lại mạnh hơn mấy vạn lần!

Cuối cùng, độ khó của nó tuyệt đối không chỉ đơn giản dừng lại ở việc tập hợp nhiều hỏa cầu vào cùng một chỗ như lời thầy Danton nói.

Ước chừng hai giờ sau Soso mới nhớ được chú ngữ. Cậu nhẩm trong đầu hết lần này đến lần khác, gần như thuộc làu làu.

“Được rồi.” Cậu thở sâu.

Ciro đột nhiên bước qua, tháo xuống vòng tay phòng ngự hỏa hệ đeo lên tay cậu.

Soso vừa định đẩy ra, lại bị hắn giữ tay, “Nếu lửa giận tinh linh phản phệ, cái này có thể ngăn cản được một lát.”

“Vậy các anh thì sao?” Soso lo lắng nhìn hắn. Nếu không phải vì lửa giận tinh linh là biện pháp duy nhất hiện nay, cậu thật sự không muốn làm thế này, không phải vì cậu sợ chết, mà vì cậu sợ liên lụy Ciro. Tuy đã rất cố gắng học tập ma pháp, nhưng đến giờ cậu mới phát hiện, tốc độ học tập của cậu kém xa nhu cầu.

“Ta đã chuẩn bị mấy trăm quyển trục ma pháp, không cần lo lắng.” Ciro xoa xoa đầu cậu, như trước kia đã làm cả trăm nghìn lần.

“Em bắt đầu đây.”

“Ừ.” Ciro thối lui đến bên người ma pháp sư.

Soso hít sâu một hơi, miệng chậm rãi niệm chú ngữ,“diree-fanakwai……”

Tất cả nguyên tố xung quanh đều không an ổn mà bắt đầu xao động, bao gồm mộc nguyên tố.

Hỏa nguyên tố giống như nước sôi, điên cuồng di chuyển kịch liệt.

Ciro và ma pháp sư đồng thời khởi động kết giới.

Cảnh sắc chung quanh đột nhiên biến thành màu đỏ.

Ma pháp sư và đám thị vệ chấn động, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy hỏa nguyên tố bằng mắt thường… nếu đám màu đỏ đó là hỏa nguyên tố.

Chú ngữ đã đọc được hơn phân nửa, mồ hôi trên trán Soso chảy càng xuống nhiều. Cậu cảm giác được lửa giận tinh linh đang ở phía sau, nôn nóng không yên mà vũ động. Hỏa nguyên tố giống như bị con thú bị vây hãm, không ngừng đập vào phạm vi khống chế của cậu. Soso cắn môi dưới, liều mạng kéo về hỏa nguyên tố đang dần dần mất đi khống chế.

“zieladuot-heelo!”

Vô số hỏa cầu từ giữa không trung rơi xuống, đập vào mặt đất.

Tầng kết giới ngoài cùng của Ciro và ma pháp sư chỉ chịu được hai cú đánh liền bị phá vỡ.

Ma pháp sư hoảng sợ: “Phương hướng sai!”

Môi dưới bị Soso cắn càng mạnh, trên mặt chợt đỏ chợt trắng. Ma pháp bổng cầm trong tay không ngừng rung động chỉ thật mạnh về phía trước. Kỳ thật cậu cũng không biết dùng phương pháp này để đổi hướng ma pháp liệu có được không, liệu có khi nào biến lợn lành thành lợn què.

Nhưng sự thật chứng minh, dùng được .

Một hỏa cầu thật lớn bay vụt về tường gỗ phía trước!

Từng mảng tường rốt cục tan rã nát bấy.

Ma pháp sư chưa kịp kinh hô, chợt thấy Soso đột nhiên quỵ xuống.

Thân thể Ciro chấn động, ánh mắt gắt gao theo dõi bóng dáng cậu, ngón tay nắm chặt quyển trục ma pháp đến mức gần như muốn bẻ gẫy nó.

Uy lực lớn nhất của Liệt hỏa phần thành không phải ở số lượng hỏa cầu, cũng không liên quan hỏa cầu lớn hay nhỏ, mà nằm ở chất lượng hỏa cầu — không chỗ nào không đốt.

Ma pháp sư cùng đám thị vệ nhìn hỏa cầu thiêu đốt một vùng rộng lớn phía trước, hơn nữa không ngừng lan tràn ra mọi phía.

Soso đột nhiên đứng lên, ma pháp bổng trong tay cậu rơi xuống mặt đất. Cậu bay lên không trung, đột nhiên lao về phía đống lửa.



Trước khi Ciro ý thức được, hắn đã đuổi theo sau cậu xông ra ngoài.

Ma pháp sư và đám thị vệ không dám chậm trễ, nhanh chóng bảo vệ xung quanh hắn.

Song Soso cũng không dấn thân vào biển lửa như tưởng tượng. Lửa bốn phía đều tránh khỏi cậu, giống như đám chuột nhìn thấy mèo. Cho nên Ciro theo sau cậu cũng được lợi, cả đường không tốn bao nhiêu sức lực.

Ánh lửa thiêu đốt trong mười phút mà dài lâu tưởng như mười năm.

Một khắc kia khi bọn họ lao ra khỏi tường gỗ, hỏa cầu lại giống như gợn sóng, từ tứ tán đi bốn phía, sau đó biến mất không còn bóng dáng.

Soso ngã xuống từ không trung, Ciro xông lên dùng phong hệ ma pháp đỡ được cậu.

Ma pháp sư và đám thị vệ quay đầu nhìn con đường vừa đi qua, chỉ còn một mảnh đen sì cháy khét và pháo đài chiếm cứ một góc tầm nhìn.

Đám thị vệ nhẹ nhàng thở ra.

Ma pháp sư cau mày, lẩm bẩm: “Tại sao liệt hỏa phần thành này không giống như trong sách miêu tả?”

Không ai trả lời câu hỏi của y.

Trừ y ra, hai vị ma pháp sư còn lại, một người đã lâm vào trạng thái hôn mê, còn một người đang ôm lấy vị hôn mê.

Đám thị vệ tự giác đi tìm người trong vùng, hỏi thăm vị trí hiện giờ. Ma pháp truyền tống trận của nghiệp đoàn ma pháp là đại hình ma pháp trận, chúng có khả năng truyền tống tương đối xa, cho nên rất khó nói nơi này rốt cục là nơi nào.

Ma pháp sư canh giữ bên người Ciro và Soso. Lấy sự âm hiểm của Kastalon II, khó đảm bảo lão sẽ không chuẩn bị người phục kích.

Qua một hồi lâu, Soso rốt cục khôi phục thanh tỉnh.

Ciro khẩn trương hỏi: “Em có biết mình là ai không?”

Soso đột nhiên trừng to mắt.

Ciro càng khẩn trương. Chẳng lẽ, thật sự đã hao tổn tinh thần lực quá độ?

“Ciro,” Soso gian nan mở miệng, “Anh mất trí nhớ à?”

“…” Ciro cúi đầu, dùng sức vừa ấn vừa hôn lên môi cậu.

Ma pháp sư quay nhanh nhìn bốn phía. Được rồi, dưới tình huống này còn không hiện thân, chứng tỏ không có ai mai phục xung quanh cả.

Ciro hỏi: “Vừa rồi em làm sao vậy?”

Soso giãy dụa đứng lên, ấn đầu nghĩ ngợi: “Em sử dụng cấm chú, nhưng dùng sai hướng, em không biết sửa sai thế nào, đành phải vừa đi ra phía trước, vừa dùng tay ra hiệu…”

“Em thành công rồi.” Ciro xoa đầu cậu.

Soso: “Nhưng mà sau đó, ý thức của em bắt đầu dần mơ hồ, chỉ có thể lờ mờ cảm thấy rất nhiều hỏa nguyên tố tụ tập xung quanh, thân thể di động, còn có… a, còn có lửa giận tinh linh. Nó ở phía sau em, nhẹ nhàng ôm em, cảm giác hơi nóng, nhưng rất ấm áp.”

Ciro yên lòng, “Trước kia chúng ta hiểu lầm nó. Trên thực tế, nó là tinh linh vừa dịu ngoan vừa nhu thuận.”

Soso gật đầu: “Em cũng cảm thấy vậy.” Lần đầu tiên sử dụng cấm chú dù gì cũng tiêu hao rất nhiều tinh thần lực, cho nên cậu không thể không dựa vào Ciro để chống đỡ thân thể mình.

Thị vệ đi tìm hiểu vị trí đã trở lại, “Nơi này là chân núi Romanice cực tây Kanding Đế Quốc, xung quanh không có thành trấn lớn, chỉ có mấy hộ dân chúng rải rác. Ma pháp truyền tống trận gần nhất nằm trong thành Romagni cách đây một trăm dặm.”

Ma pháp sư nhíu mày: “Xa quá.”

Ciro lôi ra một đống truyền tống trận ma pháp không gian ,“Chỉ cần phương hướng không sai, ta nghĩ chúng ta có thể đến nơi trước khi mặt trời xuống núi.”