Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Chương 49: Giá trị lợi dụng (chín)




Patrick cảm thấy Mike càng ngày càng xa lạ. Đây là cảm giác rất khó hình dung. Người với người ở chung, bình thường qua thời gian sẽ trở nên càng lúc càng gần gũi, nhưng Mike thì trái ngược. Ban đầu hắn cho rằng cậu chỉ là một học sinh bình thường, một học sinh có chút ngốc nghếch có chút khờ dại, còn có một chút thật thà đáng yêu. Ở bên cậu ấy, hình tượng mình trở nên dị thường cao lớn, nhất là khi được đối phương ngóng nhìn bằng ánh mắt cảm kích.

Nhưng dần dần, hắn phát hiện Mike bắt đầu tỏa sáng, loại ánh sáng một quý tộc nghèo túng nơi trấn nhỏ tuyệt đối không thể có được. Không, không phải dần dần, phải nói là ánh sáng này xuất hiện sau khi hoàng thái tử điện hạ tới. Từ một khắc kia Patrick mới phát hiện dù Mike đứng bên người ai cũng không u ám mờ nhạt, chẳng sợ đối phương là hoàng thái tử. Ciro, cậu ấy không kiêng nể gì mà luôn xưng hô như thế với bóng dáng tôn quý cao cao tại thượng kia.

Thái độ của Frank cũng trở nên quỷ dị.

Hắn không thể miêu tả rõ ràng, chỉ cảm thấy thái độ của Frank đối với Mike trở nên thật cẩn thận. Hắn biết đó không phải ảo giác, ví dụ như chính lúc này, Mike đang ngẩn người, còn Frank lại đang lột vỏ cam hộ cậu bé.

“Để tớ.” Patrick giành lấy quả cam mới bóc một nửa từ tay Frank.

Frank nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Patrick không thèm để ý, hai ba cái bóc xong quả cam, đặt trước mặt Soso, “Ăn đi.”

Soso hoàn hồn, mỉm cười nói cám ơn, sau đó vẻ mặt lại nặng nề tâm sự như trước.

Patrick hỏi: “Rốt cục xảy ra chuyện gì thế?”

Tay Soso vô thức bóp quả cam, nhỏ giọng: “Có phải tớ phiền toái lắm không?”

“Đương nhiên không phải!” Patrick không chút nghĩ ngợi chém đinh chặt sắt trả lời.

Soso uể oải: “Tớ biết mình đúng là vậy mà.”

Patrick phản bác: “Ai nói? Cậu không biết mình đáng yêu đến mức nào đâu!”

Soso ngẩn ngơ.

Patrick lúc này mới ý thức được mình vừa nói điều gì, đỏ mặt lên, hứng chịu ánh mắt quái dị của Frank, kiên trì tiếp tục: “Vốn là thế còn gì. Mặt tròn tròn, mắt to to, vốn đã rất đáng yêu.”

Soso nhìn hắn, khuôn mặt trắng nõn từ từ đỏ ửng, “Cảm ơn.”

Patrick luống cuống tay chân, chỉ có thể ra sức vò đầu cười gượng, “Tớ nói thật đó.”

Soso chân thành: “Có cậu làm bạn thật tốt.”

Frank đúng lúc sáp vào, “Chỉ có cậu ta thôi hả?”

Soso đáp: “Đương nhiên cả cậu nữa, Frank, thật may mắn có thể quen biết các cậu. Dù cho một ngày nào đó phải rời đi, tớ cũng sẽ vĩnh viễn cất giấu đoạn hồi ức tốt đẹp này trong lòng.”

“Đó là…” Patrick chợt tỉnh ra, tái cả mặt, cất cao giọng hỏi: “Cậu phải rời đi?!”

Frank cảnh giác nhìn xung quanh. May mà hôm nay bọn họ không ở trong phòng học, nếu không đủ loại đồn đại nhảm nhí sẽ lại mọc ra như nấm sau mưa.

“Cậu rời đi rồi muốn tới đâu? Chẳng lẽ về tiệm tạp hóa? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao? Có cần tớ giúp không? Nếu không thì, nếu không thì cậu có thể xin hoàng thái tử điện hạ giúp đỡ. Có lẽ ngài sẽ giúp cậu.” Patrick gấp đến mức mặt đỏ rần, tóc mai trên trán như cũng dựng thẳng lên, “Dù xảy ra chuyện gì thì đều có cách giải quyết! Ngàn vạn lần đừng có bỏ cuộc đơn giản a. Học viện ma pháp hoàng gia là học viện tốt nhất đế quốc, chỉ cần cậu tốt nghiệp được, tương lai sẽ tươi sáng không kể xiết, bây giờ mà bỏ cuộc thì đáng tiếc lắm đó.”

Soso nhìn vẻ mặt lo lắng của Patrick, áy náy trong lòng tựa như dời non lớp biển, “Tớ, tớ không phải muốn bỏ cuộc.”

“Vậy cậu muốn làm gì?”

“Tớ phải về nhà.” Soso thấp giọng. Tuy cậu còn chưa quyết định về Shamanlier hay Julan, nhưng chỗ nào cũng là nhà của cậu.

Patrick ngơ ngác: “Tại sao?”

Soso rất muốn kể hết mọi chuyện, nhưng cậu không thể. Cậu thẳng thắn được với dong binh đoàn Charlotte bởi vì khi đó chỉ có một mình, nhưng nay phía sau cậu còn có Ciro.

“Thật xin lỗi.” Soso cúi đầu, không muốn nhìn ánh mắt thất vọng của Patrick.

Frank vỗ vỗ bả vai Patrick.

Patrick cảm thấy trong đầu như bị đâm thủng một lỗ, trống rỗng khó chịu khôn kể. “Vậy chừng nào cậu trở về?”

“Trở về?” Soso mờ mịt.

Nếu cậu về Julan, có lẽ chú và vương hậu Marina sẽ không thả cậu ra nữa. Nếu về Shamanlier… chắc là có thể trở lại học viện St Paders, đến bên người Dilin đúng không?

“Cậu không định trở về đây?” Trong lòng Patrick lạnh lẽo.

Soso suy nghĩ thật lâu, trịnh trọng hứa hẹn: “Chờ đến ngày tớ học giỏi ma pháp, nhất định sẽ trở về.” Khi đó, cậu không cần liên lụy đến người khác nữa.

Đêm dài, nhưng không ai lắm mộng.

Sứ giả Shamanlier và Lawrence chiếm giữ hai phương trong phòng họp, mắt to trừng mắt nhỏ, vẻ mặt ngưng trọng. Phần lớn nội dung hiệp nghị đã định, duy chỉ còn một điều vẫn đang giằng co không dứt – làm thế nào để bảo đảm những điều khoản này sẽ được thực hiện.

Lợi thế lớn nhất bên phe Ciro là Soso, một khi thả Soso đi, hiệp nghị rất có khả năng biến thành đống giấy vụn. Ciro tuyệt đối sẽ không công khai nội dung hiệp ước, như thế chẳng khác gì tặng không cho Kastalon II cơ hội gán tội phản quốc thông đồng với địch cho hắn. Sứ giả Shamanlier lại càng không đồng ý thỏa hiệp, lần này bọn họ đến vì Soso, nếu như không đem được người về, có nghĩa là nhiệm vụ thất bại. Ngộ nhỡ sau khi Andre đã thực hiện hiệp ước được một nửa mà Ciro đổi ý, bọn họ cũng chẳng có cách nào gây khó dễ cho hắn.

Cho nên, hiện tại mâu thuẫn lớn nhất giữa bọn họ nằm ở Soso, nhân tố duy nhất có thể ép buộc đối phương thực hiện hiệp nghị. Nhưng Soso chỉ có một, cậu ở trong tay ai thì người đó chiếm thế thượng phong.

Nhìn cục diện lúc này, quyền chủ động còn đang ở trong tay Ciro.

Lawrence thong dong bình thản.

“Hoàng thái tử điện hạ giá lâm.” Cách ván cửa tiếng của Gallon nghe hùng hậu khác thường

Cửa bị đẩy từ ngoài vào.

Sứ giả Shamanlier và Lawrence tới tấp đứng lên hành lễ.

Ciro tự ngồi xuống ghế chủ tọa, bắt chéo chân, ánh mắt quét một vòng qua đám sứ giả, đột nhiên nheo mắt hỏi: “Hình như có thêm một người?”

Trưởng đoàn sứ giả Shamanlier đứng lên: “Thật có lỗi. Cậu ta tới trễ một bước, chưa kịp yết kiến điện hạ.” Trong sứ đoàn vốn có ba ma pháp sư, nay bổ sung thêm người mới tới này, một người giấu mặt trong áo choàng, nhìn không thấy diện mạo.

Ciro xua tay, “Hiệp nghị thế nào?”

Sứ giả đáp: “Chúng tôi khẩn cầu tự đáy lòng, xin điện hạ trả vương tử điện hạ Soso trước đã.”

Mười ngón tay Ciro giao nhau, như cười như không nhìn ông ta, “Vậy các ngươi lấy cái gì để đảm bảo quyền lợi cho ta?”

Sứ giả trả lời: “Xin điện hạ yên tâm, công tước Bassekou tuyệt đối sẽ không lật lọng.”

Ciro không nói.

Sứ giả cắn răng: “Nếu điện hạ vẫn chưa yên tâm, tôi có thể ký kết khế ước ma pháp linh hồn với điện hạ.”

Lawrence biến sắc.

Khế ước ma pháp linh hồn kỳ thật do pháp thuật vong linh và thuật thuần phục ma thú biến thành, ý nghĩa của nó là giao linh hồn người sống vào tay một người khác, một khi thành lập khế ước, người kia lúc nào cũng có thể thông qua khế ước tiêu diệt linh hồn đối phương, đối phương hoàn toàn không có sức phản kháng, là ma pháp cấm kỵ của cấm kỵ, bị nghiệp đoàn ma pháp liệt vào hàng đầu trong mười đại cấm thuật.

“Ngươi đảm nhiệm chức vụ gì ở Shamanlier?” Ciro hỏi.

“Tôi là phân đội trưởng phân đội số ba thuộc quân tiên phong dưới trướng công tước Bassekou.”

“Trong tay công tước Bassekou có bao nhiêu phân đội trưởng như ngươi?”

Sứ giả bỗng nhiên ngộ ra hắn muốn nói gì, sắc mặt trắng bệch, “Hai mươi sáu người.”

“Julan có bao nhiêu vương tử?”

“Ba người.”

“Công tước Andre có bao nhiêu cháu trai?”

“Một người.”

Ciro mở tay: “Giờ nói cho ta biết, đề nghị vừa rồi của ngươi có bao nhiêu giá trị?”

Mồ hộ lạnh chảy ròng ròng trên trán sứ giả.

“Không phải ta không suy xét ý kiến các ngươi đưa ra, nhưng trái với lòng trung thành mù quáng của các ngươi, ta có một phương án vẹn toàn hơn cho cả đôi bên.”

Mắt sứ giả trộm liếc về phía ma pháp sư kia, cúi đầu trầm giọng: “Điện hạ, mời nói.”

“Ta hy vọng công tước Bassekou có thể phối hợp với nguyên soái Hayden tạo ra một trận tập kích.” Ciro khoan thai nói, “Ta sẽ phái người đưa Soso đến biên cảnh đế quốc, một khi xác nhận công tước Bassekou và nguyên soái Hayden đã hợp tác, người của ta sẽ lập tức thả Soso về.”

Ánh mắt Gallon lơ đãng liếc nhìn Ciro một cái, rất nhanh rụt lại.