Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Chương 51: Thực hiện hiệp nghị (một)




“Thế sao?” Ciro lạnh nhạt nhìn cậu ta, ngón tay âm thầm siết chặt, cố nén lửa giận không hiểu sao không ngừng bốc lên bắt đầu từ sáng hôm nay. Dù trong lòng hắn biết rõ lúc này hẳn phải mượn sức đối phương, nhưng lời thốt ra luôn không giống với những gì lý trí hắn nhắc nhở.

Dilin thong dong: “Ta rất minh bạch tình cảnh hiện giờ của điện hạ, cũng thực tin tưởng thành ý muốn hợp tác của ngài. Dưới tiền đề đó, ta tin chúng ta nhất định có thể đạt được sự đồng thuận một cách tốt đẹp.”

Ciro hạ mắt, yên lặng ổn định lại nỗi buồn bực trong lòng.

Dilin hơi nhíu mày. Đàm phán trước đó với Lawrence, mục đích song phương đều rõ ràng, mặc dù trong quá trình luôn cãi vã, nhưng phương châm thì tương tự. Vốn tưởng rằng tranh luận nhiều ngày như thế, rốt cục chờ được Ciro đồng ý, đàm phán sẽ kết thúc. Không ngờ sau khi Ciro xuất hiện, từ đơn giản ký tên biến thành phức tạp quỷ dị. Cậu nhìn không ra mục đích của Ciro. Trên người Ciro dường như tản ra mâu thuẫn rất lớn, khiến hắn vừa muốn đạt được hiệp nghị, vừa kháng cự việc hiệp nghị hoàn thành.

“Như ngươi mong muốn.” Ciro đột nhiên lên tiếng.

Sứ đoàn Shamanlier vừa mừng vừa sợ nhìn hắn.

Dilin cũng có cảm giác nhìn thấy bầu trời rộng mở sáng sủa phía cuối đường hầm, cẩn thận chứng thực: “Ngài nói…”

“Ta sẽ phái người đưa Soso tới biên cảnh. Có điều trước khi cậu ta tới nơi, ta hy vọng có thể nghe được tin tức lệnh tôn và nguyên soái Hayden hợp tác.” Ciro thu dọn các loại cảm xúc, ánh sáng nơi đáy mắt và vẻ mặt cùng kiên định.

Dilin nói: “Ta còn có một thỉnh cầu nho nhỏ.”

Ciro nheo mắt.

“Ta muốn thấy Soso.”

Yêu cầu này không hề quá mức, Ciro nghĩ, nhưng lại khiến hắn cảm thấy không vui. Hắn chẳng muốn tìm hiểu nguyên nhân không vui là gì, thản nhiên hỏi: “Hydeine đâu?”

Dilin hiểu được hắn đề phòng Hydeine, đáp: “Anh ấy không ở Kanding đế quốc.”

Ciro nhướng mày.

Dilin thản nhiên: “Anh ấy có việc khác.”

Dù là một đáp án thật bất ngờ, nhưng Ciro cảm thấy Dilin không cần thiết phải lừa gạt hắn. Hydeine có lẽ rất mạnh, nhưng bên cạnh hắn có Vincent và Olivia, cho dù Hydeine thật sự ở Fariel cũng không nhấc lên nổi sóng gió gì.

Hắn lấy ra hai tờ hiệp nghị, nhanh nhẹn ký tên mình.

Gallon đưa hai tờ hiệp nghị cho Dilin.

Dilin liếc nhìn Ciro một cái, cầm bút sứ giả đưa tới, ký tên mình xuống.

Hiệp nghị ký kết xong, Gallon lôi ra một cái bình nhỏ trong suốt, dùng bông vải thấm nước trong chai, sau đó nhẹ nhàng xoa trên hiệp nghị.

Từ từ, toàn bộ chữ viết trên đó biến mất.

Y cầm một tờ hiệp nghị trở lại bên người Ciro. Sứ giả trịnh trọng thu hồi tờ còn lại.

Ciro chậm rãi đứng lên, đưa tay cho Dilin, “Hoan nghênh cùng ngồi chung một con thuyền.”

Dilin dường như không chút nào để ý tới thái độ gây khó dễ trước đó của hắn, mười phần phong độ chủ động bước đến bắt tay hắn, “Đó là vinh hạnh của chúng ta. Về lời thỉnh cầu của ta…”

“Như ngươi mong muốn.”

Danton cảm thấy không khí lớp học hôm nay có chút áp lực.

Ông vừa giảng bài vừa không ngừng nhìn về phía các học sinh im lặng lạ thường. Patrick trước kia lúc nào cũng ồn ào nhất nay lại giống như bị thua trận, ủ rũ gục trên bàn. Soso như hình với bóng với hắn trông cũng không có sức sống. Frank ngược lại không có gì khác biệt, ngoại trừ ánh mắt mê man như quân nhân vừa đào ngũ.

Quân đoàn ma thú và quân đoàn Tulip vốn có thể vì một chút việc nhỏ mà tranh cãi cả buổi gần đây yên lặng đi nhiều. Chẳng lẽ trận đấu với học viện kỵ sĩ hoàng gia lần trước đã khiến cho bọn họ sinh ra tình đồng chí? Thế thì là việc tốt đó.

Danton nhanh chóng vứt nghi hoặc ra sau đầu, đem toàn bộ tinh lực vào việc giảng bài.

Nghe tiếng Danton giảng giải trầm bổng khác thường, tâm tình của Patrick cũng bắt đầu lên bổng xuống trầm. Hắn thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Soso, lại thấy cậu cũng đang cẩn thận đánh giá mình.

“Cậu…” Patrick nói một chữ, rồi ngừng lại. Không được, không thể nhanh thỏa hiệp như thế. Rõ ràng người định vứt bỏ bạn bè, vứt bỏ tình bạn là cậu ta, sao mình phải mở miệng chứ? Nhất định phải cho cậu ta chút bài học, cho cậu ta biết cô phụ tình bạn giữa các đấng nam nhi là việc nghiêm trọng cỡ nào!

Hắn xây dựng tâm lý kĩ càng, đang chuẩn bị làm bộ cứng rắn, chợt nhìn thấy Soso mếu máo, đáng thương vô cùng nhìn hắn.

Tâm lý vừa mới xây dựng tức khắc sụp đổ, Patrick lén dịch người qua, “Cậu định khi nào đi?”

“Còn chưa biết.” Kỳ thật Soso rất muốn tìm một cơ hội nói chuyện với Ciro về việc này. Nhưng hai ngày nay hình như Ciro rất bận, buổi tối cũng không trở về. Nghĩ đến đây, tâm tình cậu có chút xấu đi. Chẳng lẽ hoàng đế Kanding đế quốc gây phiền phức cho hắn vì mình sao?

Patrick hỏi: “Nếu chưa biết thì tại sao phải đi vội như vậy?”

Soso không biết giải thích thế nào, đành phải nói: “Ừ, phải đi.”

Patrick chọc chọc ngón tay vào lưng Frank ngồi đằng trước.

Frank từ từ dựa lưng vào ghế.

Patrick hỏi: “Cậu có biết tại sao Soso phải rời đi không?”

Frank thấp giọng: “Tại sao cậu lại nghĩ tớ sẽ biết?”

“Chẳng phải cậu có chút giao tình với hoàng thái tử còn gì?”

Trong lòng Frank rùng mình. Nếu ngay cả Patrick cũng cho rằng cậu và Ciro có giao tình, thế thì những người có ý đồ khác càng cho rằng như vậy, đây tuyệt đối không phải tin tốt cho gia tộc Charlie.

Patrick thấy Frank sa vào trầm tư, nhịn không được lại chọc chọc cậu ta, “Nè, có phải cậu nghĩ ra điều gì rồi không?”

Frank hoàn hồn, nói có lệ: “Cậu nghĩ nhiều quá. So… Nghĩ ra toàn thứ kỳ quái. Nguyên nhân So… Mike rời đi có liên quan gì đến hoàng thái tử chứ?” Hai lần nói sai khiến cậu có thôi thúc muốn cắn lưỡi.

“Tớ chỉ cảm thấy hoàng thái tử điện hạ và Mike gần gũi quá, có chút kỳ quái. Cậu nói, liệu có phải điện hạ vừa mắt Mike, Mike lại thề sống thề chết không theo, cho nên mới muốn trộm bỏ trốn?” Ban đầu hắn bị chính ý tưởng của mình dọa sợ, nhưng càng nghĩ càng thấy có lý. Như vậy có thể giải thích tại sao Mike không muốn nói cụ thể thời gian rời đi, không chừng là sợ hoàng thái tử thu được tiếng gió!

Frank tức giận trừng hắn, “Sao cậu không đi viết tiểu thuyết đi?”

“Đừng có lảng tránh đề tài, cậu nói cho tớ biết có phải nguyên nhân đó không?”

“Không phải.”

“Sao cậu biết không phải?” Patrick hồ nghi, “Chẳng lẽ cậu biết nguyên nhân thực sự cậu ấy phải đi?”

Frank bị hắn quấn đến hết cách, nói lảng sang chuyện khác: “Tại sao cậu quan tâm đến việc của Mike thế?”

“Tớ và cậu ấy là bạn.” Patrick bật thốt lên. Như thể đáp án này đã bị niệm trong lòng hắn mấy ngàn mấy vạn lần.

“Tớ và cậu ấy cũng là bạn, nhưng tớ đâu có khẩn trương như cậu.”

“Chuyện đó không giống, đối với cậu ấy tớ…” Hắn đột nhiên khép miệng, mở to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Patrick, trò có gì thắc mắc với bài giảng của ta sao?” Danton đột nhiên chỉ đích danh.

Patrick vẫn ngẩn ra, hồi lâu mới nói: “Không. Con tỉnh táo lắm, thưa thầy.”

“Ta không hề nghi ngờ điều đó, bởi vì ta có ngửi thấy mùi cồn trên người trò đâu.”

Quân đoàn ma thú nhất thời cười ha hả.

Danton cũng không tiếp tục kéo dài chuyện này, mà rất nhanh quay lại bài học.

Tinh thần Patrick hoảng hốt đến khi tan học còn chưa hồi phục, Soso ghé đầu qua, “Cậu làm sao vậy?”

Nhìn thấy khuôn mặt trong óc đột nhiên phóng đại trước mắt, Patrick theo bản năng lùi ra sau một bước, đỏ mặt: “Không có việc gì!”

“Chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Patrick lắp bắp: “Được, cũng tốt.” Nói xong, hắn lặng lẽ đánh giá Soso. Soso ngũ quan mềm mại, có chút giống bé gái, mắt to tròn rất có thần thái, dù đặt giữa đám con gái cũng khiến người ta chú ý.

… Nhưng cậu ấy đâu phải con gái!

Lý trí Patrick đột nhiên nhảy ra.

Nguyên soái Hayden ghét nhất tình yêu đồng tính. Hắn sùng kính nguyên soái Hayden nhất, sao có thể sa vào chuyện nguyên soái ghét chứ? Đáy lòng Patrick có tiếng nói không ngừng trách mắng, nhưng ánh mắt hắn lại không bị tiếng nói này khống chế chút nào, luôn nhịn không được nhìn về phía Soso.

“A!” Hắn vỗ mạnh đầu.

Soso đi bên cạnh hắn hoảng sợ, ân cần cầm tay hắn hỏi: “Cậu không sao chứ? Không thoải mái chỗ nào à?”

Mắt Patrick không tự chủ nhìn về phía bàn tay nắm cánh tay mình, khí nóng lại hôi hổi bốc lên mặt, “Không… khụ, không có việc gì. Kỳ thật tớ muốn hỏi, cậu định đi đâu? Có thể thông…”

“Mike.” Tiếng Ciro mạnh mẽ không chút do dự chen vào.

Soso và Patrick cùng quay đầu.

Patrick vội vàng hành lễ với Ciro, đáy lòng âm thầm nghi hoặc hoàng thái tử luôn có vẻ bệnh trạng sao hôm nay nói năng nghe khỏe mạnh thế.

Ciro hơi vuốt cằm, chăm chú nhìn Soso, “Chúng ta cùng đi dùng cơm trưa.”

“A? Nhưng mà…” Soso nhìn về phía Patrick.

Patrick cười khan: “Tớ ăn cùng Frank vậy.”

Ciro cuối cùng cũng cho hắn một ánh mắt tán dương, quay lại dịu dàng nói với Soso: “Anh họ cậu đến.”

Anh họ?

Mắt Soso tròn xoe, cả người kích động như muốn bay lên.