Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Chương 57: Thực hiện hiệp nghị (bảy)




Cành lá trong rừng đan cài vào nhau tạo thành một vùng trời rậm rạp xanh biếc, ánh sáng khẽ khàng tiến vào qua những khe hở, đáp xuống mớ hỗn độn trên mặt đất, vẽ ra bức họa lốm đốm sắc màu.

Xe ngựa lắc lư chạy.

Gallon đột nhiên cứng người, vểnh tai tập trung lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Ciro ngồi đọc sách trước mặt y ngước mắt lên.

Bàn tay Gallon đặt trên chuôi kiếm.

Ciro gật đầu.

Gallon vèo một cái mở cửa, đi ra ngoài, đóng cửa, động tác liền mạch lưu loát.

Ciro chỉ cảm thấy trên mặt chợt lạnh, một người to như vậy đã biến mất khỏi thùng xe.

Tốc độ xe ngựa chậm lại.

Ciro tiếp tục đọc sách.

Mỗi hàng chữ nhìn một phút đồng hồ, Gallon vẫn chưa trở về. Hỏa nguyên tố bốn phía bắt đầu dao động kịch liệt.

Hắn khép sách lại, bỏ vào ngăn tủ bên cạnh, sau đó lấy ma pháp bổng từ túi không gian ra.

Sóng nhiệt từ đằng trước quét tới!

Ngựa hí dài!

Sáu gã ma pháp sư đột nhiên hiện thân từ một chỗ bí mật, nhất tề đứng trước xe ngựa ngăn ngọn lửa vọt đến như thác lũ.

Cây cối cháy trụi, tiếng gió hòa cùng tiếng thiêu đốt.

Ciro bước xuống xe.

Trong đám ma pháp sư âm thầm đi theo bảo vệ hắn có hai ma pháp sư thủy hệ, hai ma pháp sư hỏa hệ. Hai người lấy nước dập lửa, hai người cố gắng phân giải ngọn lửa thành hỏa nguyên tố. Ma pháp sư mộc hệ và thổ hệ còn lại, một người chỉ huy cây cối tạo thành vòng tròn bảo vệ bọn họ, một người tạo ra tường đất, hình thành phòng tuyến thứ hai.

Đoàn kỵ sĩ vẫn giấu mình trong bóng tối.

Ciro nheo mắt.

Gallon còn chưa trở về.

Lửa vẫn đang thiêu đốt, nhưng không có hành động tiếp theo.

“Không ổn.” Ma pháp sư mộc hệ đột nhiên kêu lên.

Ciro liếc gã.

Ma pháp sư mộc hệ khẩn trương xoay người, cúi đầu bẩm: “Tôi cảm thấy mộc nguyên tố trong rừng phát triển quá mức.”

Ciro hỏi: “Có ma pháp sư mộc hệ khác?”

“Không chỉ một người.” Ma pháp sư mộc hệ nhắm mắt, cảm ứng một lúc lâu, tái mặt mở to mắt, “Rất nhiều rất nhiều. Mộc nguyên tố đang điên cuồng sinh trưởng!”

Trời càng lúc càng tối.

Ciro ngẩng đầu.

Rừng cây vốn rậm rạp càng thêm dày đặc, ra sức lấp đầy mỗi khoảng cách và khe hở. Cành nhánh xung quanh cũng dần dần di động, kết thành một tấm lưới khổng lồ.

So ra, kết giới mộc hệ ma pháp sư vừa tạo thật sự có chút khó coi.

Ma pháp sư thổ hệ kinh hãi: “Đây, đây là muốn giam giữ chúng ta sao?”

Đoàn kỵ sĩ xuất hiện. Giống như chui từ dưới đất lên, cầm trường kiếm trong tay, nhanh chóng múa lượn. Kiếm quang đến chỗ nào, cành lá chỗ đó bay tán loạn.

Ciro lẳng lặng nhìn.

Cuối cùng đã hết chịu nổi phải ra tay sao? Có điều, đây là chủ ý ngu xuẩn của ai?

Howl? Kastalon II? Hay là… phu nhân Rachel?

Gallon phát hiện mình bị giữ chân. Ngay khi rời xe không bao lâu.

Thực vật trong rừng giống như có ý thức, không ngừng quỷ dị di động, chắn hết đường về của y. Có điều nếu ma pháp sư mộc hệ có đủ thông minh, không nên che hết đường về như vậy. Có đôi khi, tận lực che dấu giống như ám chỉ.

Y nhảy lên cành cây, còn chưa đứng vững, liền cảm thấy phía sau vọt tới một luồng sát ý mãnh liệt!

Nhanh nhẹn rút kiếm, xoay người.

Hai thanh kiếm chém vào nhau giữa không trung.

Gallon mặt không đổi sắc nhìn đối phương.

Đối phương giấu mặt trong mặt nạ bảo hộ – một cái mặt nạ bảo hộ sơ sài.

Gallon lạnh lùng gọi: “Keane.”

Căn cứ vào hiệp nghị, công tước Bassekou phối hợp với Hayden tấn công, Ciro trả Soso về. Các loại giao dịch và điều kiện đều được hoàn thành trong sự tín nhiệm lẫn nhau đôi bên cùng có lợi.

Hiện thực cũng tiến hành như vậy.

Ivan được Ciro cho phép, tỏ vẻ chỉ cần Soso bằng lòng, bọn họ lúc nào cũng có thể rời đội buôn. Có điều, ông ta rất chân thành đề nghị họ lưu lại đến khi tới Sangtu. Dù sao gần đây địa phận biên giới giữa Sangtu và Kanding đế quốc không được thái bình cho lắm.

Từ sau khi Shamanlier và Kanding đế quốc liên thủ, Quang Minh thần hội tổn thất nặng nề, cho nên âm thầm sử dụng các kiểu thủ đoạn quấy rầy hai nước. Giả trang thành giặc cướp là trò sở trường của chúng. Để tránh Dilin và Soso bị thương, khiến quan hệ giữa Shamanlier và Kanding đế quốc trở nên căng thẳng, Ivan hy vọng từ đáy lòng có thể đích thân hộ tống bọn họ tới quân doanh công tước Bassekou.

Dilin tiếp nhận sự giúp đỡ chân tình này.

Cậu không sợ mạo hiểm, nhưng không thể để Soso lần nữa rơi vào cảnh khốn cùng.

Trông Soso có chút không yên lòng. Chờ Ivan giãi bày hết ý kiến, cậu nhẹ giọng hỏi: “Ciro không đến sao?”

Ivan ngẩn người, “Điện hạ đã trở về.” Trước đó Ciro vì giải vây cho bọn họ mà gióng trống khua chiêng tiết lộ hành tung, cho nên không cần giấu diếm nữa.

Soso gục đầu xuống. Mái tóc vàng dường như trong nháy mắt mất đi hào quang.

Ivan nói: “Có điều điện hạ để lại một phong thư bảo ta đưa cho cậu.” Ông ta lấy từ trong ngực ra một bức thư đưa cho cậu bé.

Soso kinh ngạc nhận lấy, nhanh chóng mở ra.

Thư rất ngắn.

Câu đầu tiên đến câu thứ ba đều nói về dong binh đoàn Charlotte.

Fiona và Settons đã tách ra.

Olof đang lưu lạc.

Dong binh đoàn Charlotte bình an vô sự.

Chỉ có câu cuối cùng nhắc tới Soso –

Chúc thuận buồm xuôi gió.

Đội buôn Telozzo nhanh chóng thông qua trạm gác của Kanding đế quốc, tiến về Sangtu.

Dilin chú ý thấy Soso gần đây có chút thất thần, không, kể từ khi nhận được thư của Ciro. Khuôn mặt tròn trịa thường xuyên nhăn lại ngẫm nghĩ.

“Đang nghĩ gì thế?” Cậu nhìn Soso đang bó gối.

Soso chần chờ ngẩng đầu, đôi mắt to tròn mang theo mê man, “Em không nghĩ ra.”

“Không nghĩ ra?” Dilin nghi hoặc.

“Vâng. Em thấy khó chịu.”

“Bởi vì Ciro?”

Soso không chút do dự gật đầu, “Nếu anh ấy có thể làm hàng xóm của chúng ta thì tốt biết bao.”

Dilin: “…”

Mắt Soso buồn bã: “Em biết không có khả năng đó.” Ciro là hoàng thái tử của Kanding đế quốc, là người thừa kế tương lai của đế quốc, không giống cậu và Dilin.

Dilin xoa đầu bé: “Nhìn trên bản đồ, chúng ta chỉ cách anh ta một nước Sangtu thôi.”

Soso chớp chớp mắt, “Nhưng mà vẫn không tiện đi lại, cũng không tiện ngủ chung.”

“…” Dilin im lặng một lúc lâu, dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh hỏi, “Ngủ?”

Soso vô tội nhìn cậu.

Dilin nghĩ tới chuyện gì đó, bên tai đỏ ửng, ánh mắt mất tự nhiên đảo đi, có chút khó mở miệng nhưng không thể không hỏi: “Ngủ thế nào?”

Soso lăng lăng nhìn cậu.

Màu đỏ bên tai Dilin dần dần lan tràn đến trên mặt.

Soso vươn tay, ôm lấy cậu, sau đó tựa vào vai cậu, “Như vầy nè.”

Dilin sợ bé con mệt, trở tay ôm lấy, “Chỉ có vậy thôi?”

“Còn chuyển động nữa.” Tuy cậu rất cố gắng ôm Ciro, nhưng gần như mỗi buổi sáng bọn họ đều sẽ tỉnh lại ở một góc khác.

“Chuyển động?!” Sắc mặt Dilin bỗng thay đổi.

Thình thình.

Tiếng đập cửa.

Dilin mở cửa, trên mặt vẫn mang theo màu đỏ không biết vì giận hay vì xấu hổ.

“Thư của ngài.” Pan đưa thư cho cậu.

Dilin nghi hoặc nhận thư, nhìn thấy nét chữ đường hoàng ở trên, khóe miệng siết chặt vô thức cong lên.

“Thư của dượng ạ?” Soso đứng bên hỏi.

Dilin nhớ tới việc trước đó, tươi cười nhanh chóng biến mất, cảm ơn Pan xong, đóng cửa lại, nghiêm túc nhìn Soso: “Chuyển động như thế nào?”

Soso không ngờ đề tài xoay chuyển nhanh như vậy, nhất thời chưa kịp hoàn hồn.

“Không phải em nói là chuyển động sao?” Dilin khẩn trương đến toát mồ hôi.

Soso nghĩ nghĩ: “Chính là ôm nhau…”

Máu trên mặt Dilin rút đi.

“Rồi đột nhiên chuyển động.” Soso cũng không biết giải thích thế nào, ra sức khoa tay múa chân ra hiệu.

Dilin như lọt vào sương mù, cuối cùng hỏi thẳng: “Hắn ta có… quấy rối em không?”

Soso ngơ ngác, hiển nhiên không hiểu ý của hai chữ quấy rối.

“Chính là…” Dilin lại khó mở miệng, nhưng không hỏi không được, đành phải từng bước hàm súc hỏi: “Hắn ta có cởi quần áo của em không?”

Soso lắc đầu: “Không. Tại sao lại muốn cởi quần áo của em?”

Dilin khẽ thở phào: “Cũng không làm việc gì kỳ quái với em chứ?”

“Tướng ngủ của anh ấy không tốt lắm, đôi khi tỉnh lại chúng em sẽ phát hiện ra đang nằm dưới đất. Như vậy có tính là kỳ quái không?” Soso hỏi.

Dilin cố tưởng tượng ra tướng ngủ “không tốt lắm” của Ciro, rốt cuộc phải thừa nhận trí tưởng tượng của bản thân kém cỏi. “Chỉ có thể tính… là một người kỳ quái. Anh nói đến anh ta ý.”

Soso cúi đầu, “Nhưng mà anh ấy tốt với em lắm.”

“Anh tin mà.” Dù Ciro lấy Soso làm lợi thế, ép bọn họ ký kết hiệp ước đồng minh, nhưng hắn không bạc đãi Soso.

Soso cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút, ánh mắt rơi vào thư trong tay Dilin, “Dượng nói gì thế ạ?”

“Không phải phụ thân, là Hydeine.”

“A. Anh ta lấy được kiếm về chưa?” Soso hỏi.

Dilin mở thư, nhìn một lát, mắt không giấu nổi ý cười, “Chưa.”

Soso kinh ngạc. Trong mắt cậu, tuy Hydeine không phải không gì không làm được, song cũng gần như thế, không ngờ có người có thể để anh ta về tay không.

Dilin nói tiếp: “Trên thư nói người kia thình lình mất tích, có thể do liên quan đến bí mật nào đó của truyền tống trận không gian. Anh ấy đang nghiên cứu.”

“Nghiên cứu? Nghiên cứu ở đâu?”

“Sangtu.”

Soso mở to hai mắt: “Thế thì rất nhanh có thể gặp mặt rồi.”

Dilin nhẹ ừ một tiếng, cất thư đi.

Xe ngựa đang chạy đến trạm gác giữa Kanding đế quốc và Sangtu, bốn bề hoang vắng, hai bên có hơn mười ngọn núi cao vút nhấp nhô. Ánh sáng trên cửa sổ lần lượt thay đổi, thỉnh thoảng phản chiếu cảnh trong xe.

Mơ mơ hồ hồ, khóe miệng Dilin khẽ nhếch.

Giữa tiếng bánh xe, trạm gác Sangtu lờ mờ hiện trong tầm mắt.

Một kỵ sĩ cưỡi ngựa từ phía sau lao tới cực nhanh, phóng sát qua mặt Soso bên cửa sổ, khiến nhóc cả kinh nhảy dựng.

Dilin vỗ lưng cậu trấn an, chân mày hơi nhíu.

Trước khi đến được Sangtu, biến cố gì cũng có thể xảy ra. Hiện giờ thứ cậu không muốn gặp nhất chính là biến cố.

Nhưng không có gì thay đổi??

Đội buôn vẫn đi theo con đường đã định trước, kỵ sĩ cứ thế mà biến mất giữa đội ngũ đông nghịt, tựa như đá chìm xuống đáy biển, không chút động tĩnh.

Đến tối, đội buôn dựng lều nghỉ chân ngoài một trấn nhỏ của Sangtu. Nhân số bọn họ đã nhiều, hàng hóa còn nhiều hơn, nếu vào thôn trấn thì trái lại rất bất tiện.

Soso và Dilin dùng xong bữa chiều thì nhìn thấy Ivan và Pan vội vàng đi vào trong một cái lều.

Khoảnh khắc cửa lều nhấc lên, Soso nhìn thấy một kỵ sĩ đang ngồi bên trong, hình như là kỵ sĩ lướt qua cửa xe xế chiều hôm nay. Cậu kể cho Dilin, Dilin mỉm cười: “Có lẽ là việc ở đế quốc.”

Soso lo lắng: “Liệu có phải Ciro đã xảy ra chuyện gì không?”

Dilin nhìn vẻ mặt khẩn trương của nhóc, an ủi: “Yên tâm. Anh ta là hoàng thái tử đế quốc, người bảo vệ rất đông, không sao đâu.”

“Nhưng tình cảnh của anh ấy hình như rất nguy hiểm.” Soso nhớ tới pháp sư vong linh tên Mundra kia, trong lòng hơi hơi bất an.

Dilin nhẹ xoa đầu nhóc, thở dài: “Nếu anh ta thật sự gặp phải chuyện không may, chúng ta có đến cũng không giúp được.” Cậu sớm nghe nói về cuộc đấu giữa các phe phái trong hoàng thất Kanding đế quốc, có điều người ngoài không thể nhúng tay vào loại chuyện này, huống chi cậu đến từ Shamanlier.

Soso rầu rĩ không vui trở về lều.

Dilin ở bên ngoài chờ một lát, mãi đến khi Ivan và Pan đi ra.

Cảm thấy cậu đang nhìn chăm chú, Ivan quay sang bên này.

Ánh mắt chạm nhau, Dilin điềm tĩnh như không.

Ivan do dự, đi về phía cậu, “Chúng ta chỉ có thể đưa các cậu tới thành thị kế tiếp. Nơi đó có ma pháp truyền tống trận, các cậu có thể đến bất cứ nơi nào mình muốn.”

“Xảy ra chuyện gì sao?” Dilin chần chờ hỏi ra miệng.

Ivan biến sắc.

Tuy rằng từ khi bọn họ quen biết tới nay, quan hệ vẫn luôn thân mật hài hòa, nhưng không thể trốn tránh sự thật bọn họ đến từ hai quốc gia đối địch trên Mộng đại lục. Câu hỏi của Dilin hiển nhiên là vượt quá ranh giới.

Dilin thản nhiên: “Thật xin lỗi đã hỏi một câu thiếu lễ độ như vậy, tại Soso quá lo lắng cho sự an nguy của Ciro.”

Ivan giật mình, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía lều trại của Soso. Kỳ thật giữa Dilin và Soso, ông ta thích Soso hơn. Không phải vì Soso từng là học sinh học viện ma pháp hoàng gia Kanding đế quốc, mà bởi vì suy nghĩ của nhóc đơn thuần, so với Dilin khôn khéo từng trải thì có vẻ chân thành hơn. Đương nhiên, ông ta cũng không ghét Dilin. Dilin tao nhã lễ độ, tiến lùi đúng lúc, tuổi trẻ xuất sắc, không kiêu không ngạo, là tấm gương sáng nhất trong đám con cháu thế gia. Chẳng qua dưới tình huống hai phe đối địch, ở chung với Soso vẫn thấy thoải mái hơn.

“Đúng là điện hạ đã gặp phải chút phiền toái.” Ông ta nói.

Dilin hơi kinh ngạc, không hiểu do bản thân tin tức, hay là do Ivan chịu cho cậu biết.

“Ngài mất tích trong một khu rừng nhỏ ngang dọc không quá năm nghìn thước.” Ivan tiếp lời.

Dilin nhíu mày, “Một mình anh ta mất tích?”

“Không, mọi người. Bao gồm cả các ma pháp sư và kỵ sĩ bảo vệ dọc đường.” Ông ta vừa nói, vừa đánh giá biểu cảm của Dilin, như đang muốn nhìn ra dấu vết gì đó trên mặt cậu.

“Khẳng định là mất tích trong rừng?”

“Đúng vậy. Bảo vệ điện hạ tổng cộng có hai nhóm người, cự ly xa và cự ly gần. Nhóm cự ly gần mất tích, nhóm cự ly xa tận mắt thấy bọn họ đi vào nhưng chưa hề đi ra. Trong rừng không có một bóng người.”

Dilin nhớ ra vị đại sư Aberna chuyên nghiên cứu ma pháp trận mình từng gặp. Cậu thấp giọng: “Ma pháp không gian.”