Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Chương 66: Lửa giận tinh linh (sáu)




Sau vũ hội, Freja phát hiện địa vị của mình ở thành Putra trở nên vi diệu và khó xử.

Nàng tới nơi này vì hôn nhân với gia tộc Dana, trên vũ hội đối tượng kết hôn lại mời người phụ nữ khác nhảy điệu đầu tiên. Dù đó là một quả phụ, nhưng gia sản khổng lồ đến hoa cả mắt của bà ta khó mà khiến người ta không sinh ra liên tưởng.

Tiếp theo là thái độ mập mờ của hoàng thái tử điện hạ. Là tiểu thư gia tộc Charlie, nàng nắm rõ thế cục hiện nay của đế quốc như lòng bàn tay. Rõ ràng sự ủng hộ của gia tộc Charlie quan trọng cỡ nào với Ciro, nhưng trận ho khan “vừa đủ độ” của Ciro ngày hôm qua “vừa vặn” ngăn trở việc xây dựng cây cầu liên hệ giữa bọn họ. Đương nhiên, cũng có thể do sợ đắc tội với gia tộc Dana, dù sao ý đồ của nàng cũng quá lộ liễu.

Nàng suy nghĩ miên man cả một buổi tối, cuối cùng quyết định đích thân đến thăm dò một chút thực hư. Đầu tiên, nhằm xác định xác suất trở thành hoàng thái tử phi. Thứ hai, hùng hồn đáp lễ cho Gregory đã khiến nàng khó xử trong vũ hội. Nàng muốn y biết được, người có quyền lựa chọn không phải mình y.

Để lưu lại ấn tượng tốt cho Ciro, nàng vấn mái tóc dài, ăn mặc thanh lịch, hết sức mô phỏng theo phong cách của hoàng hậu Samantha.

Hao tâm tổn trí nhường ấy đích xác thu được thành quả nhất định. Ít nhất khi Ciro gặp nàng, ánh mắt rành rành sáng ngời.

“Điện hạ.” Nàng đứng dậy hành lễ, động tác giơ tay nhấc chân đều không thể bắt bẻ.

Ciro mỉm cười: “Hoan nghênh quang lâm, tiểu thư Charlie. Mời ngồi.”

Freja chầm chậm ngồi xuống, lưng thẳng tắp. “Sau vũ hội, tôi vẫn luôn lo lắng cho sức khỏe của điện hạ, kìm chế không được mạo muội quấy rầy, xin thứ lỗi.”

Ciro đáp: “Ngươi khách khí quá.”

Freja đánh giá sắc mặt hắn, “Khí sắc của ngài hôm nay tốt lắm.”

“Đúng vậy.” Ciro nói, “Ta thích những ngày nắng đẹp, chúng khiến cho tâm trạng của ta cũng thoải mái hơn.”

Freja nắm lấy cơ hội: “Những ngày nắng đẹp rất thích hợp ra ngoài tản bộ. Không biết liệu tôi có vinh hạnh được mời điện hạ đồng hành hay không?”

Ciro đồng ý không chút do dự: “Đương nhiên.”

Trong lòng Freja mừng như điên. Hoàng thái tử quả nhiên có ý mượn sức nàng!

“Xin chờ một chút, ta đi chuẩn bị.” Ciro gật đầu tỏ ý xin lỗi, sau đó đi ra ngoài.

Đầu óc Freja hỗn loạn. Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì? Bữa cơm dã ngoại? Xe ngựa? Hay là… niềm vui bất ngờ? Tim nàng đập gia tốc. Bình tĩnh mà xem xét, Ciro mang sắc mặt bình thường thật sự là một thanh niên dễ dàng khiến người ta xiêu lòng. Anh tuấn đẹp trai, tao nhã lễ độ, quan trọng nhất là, vầng sáng hoàng thái tử sau lưng hắn tôn hắn lên một tầm cao đặc biệt.

Một lát sau Ciro mới xuất hiện. Đi cùng hắn là một thiếu niên mặt tròn mắt to ngồi xe lăn.

“Vị này là?” Freja giấu sự không vui xuống đáy lòng một cách hoàn mỹ.

Ciro giới thiệu: “Cậu ấy là Soso Vingtras.”

Soso Vingtras?

Lần này Freja không giấu nổi khiếp sợ. “Là… vương tử Julan?”

Soso ngồi trên xe lăn, rất lễ phép hành lễ với nàng, “Đúng vậy, tiểu thư Freja.”

Freja cuống quít đáp lễ.

Ciro làm tư thế mời.

Freja nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, vững vàng nện bước, tao nhã đến bên người Ciro, chờ hắn đi trước.

Ciro mỉm cười, giúp Soso đẩy xe lăn.

Freja đi sau Ciro nửa bước, yên lặng ở bên cạnh hắn. Đại khái do Ciro và Soso dựa vào nhau quá gần gũi, nàng luôn có ảo giác mình khó có thể chen vào.

Hoa viên rất xinh đẹp.

Mặt cỏ xanh mượt được người chuyên trách tu bổ, gọn gàng và tươi tốt. Giữa trung tâm bãi cỏ có một bể phun hình trứng, giữa hồ đặt một thiếu nữ vốc nước, từ hai tay của nàng nước không ngừng róc rách chảy xuống.

Freja tỏ vẻ kinh ngạc tán thưởng: “Không ngờ ở đây có một hồ nước xinh đẹp như vậy.”

Bất kể nhìn từ góc độ nào, cái bể phun này đều bình thường đến mức tìm đâu cũng có. Nhưng Ciro vẫn rất phối hợp phụ họa: “Đúng vậy. Dưới thời tiết này nhìn thấy một bể phun xinh đẹp nhường ấy quả thật là cảnh đẹp ý vui.” Hắn đưa tay xoa đầu Soso, “Cậu phải ra ngoài nhiều chút, có lợi cho thân thể khôi phục.”

Freja hỏi: “Vương tử điện hạ khó chịu chỗ nào sao?”

Soso vừa định mở miệng trả lời, chợt thấy Ciro cười: “Ngủ nhiều quá.”

“…” Freja che miệng khúc khích, “Điện hạ thật là khôi hài.”

Soso nghĩ nghĩ: “Kỳ thật anh nói như vậy cũng đúng.”

Ánh mắt Freja qua lại giữa hai người.

Ciro đẩy xe giúp Soso chậm rãi đi về một đầu khác của bãi cỏ.

Freja theo sau bọn họ.

“Vương tử điện hạ sao lại đến đế quốc?” Nàng tỏ vẻ vô tư hỏi.

Ciro đáp: “Chúng ta là bạn học, ta mời cậu ấy đến làm khách.”

Soso lại nghĩ nghĩ, cảm thấy hình như là vậy.

Freja dừng bước, lo lắng nói: “Nhưng tôi nghe nói, gần đây hình như vương quốc Julan đã xảy ra rất nhiều chuyện lớn.”

Ciro đẩy Soso đi vài bước , mới quay đầu lại hỏi: “Chuyện lớn gì?”

Freja không thể không thán phục diễn xuất hoàn mỹ của Ciro. Cho dù biết hắn đang diễn trò, nàng không thể tìm ra bất cứ sơ hở nào trên mặt hắn. Nàng đành phải kiên trì tiếp lời: “Nghe nói lão quốc vương băng hà.”

Sắc mặt Soso buồn bã.

Ciro không nói chuyện, đẩy xe lăn tiếp tục đi về phía trước.

Phát hiện ra mình lỡ lời, hai gò má Freja đỏ ửng, đi nhanh vài bước đuổi theo Soso, dịu dàng nói: “Thật có lỗi. Không phải tôi cố ý nhắc tới khiến ngài đau buồn.”

Soso lễ phép đáp lại: “Không sao đâu.”

Freja đi theo bọn họ một đoạn, nhận thấy Ciro chẳng những sắc mặt hồng nhuận, cũng không có tiếng ho tê tâm phế liệt như trong vũ hội, có thể nói, không hề giống như lời đồn bên ngoài, nhìn thế nào cũng thấy Ciro thật khỏe mạnh.

“Thân thể điện hạ hình như đã khá nhiều.” Freja đổi sang một đề tài an toàn.

Ciro đáp: “Ngự y cung đình vẫn luôn điều trị thân thể cho ta, mẫu thân cũng mời tới rất nhiều kỳ nhân dị sĩ.”

Trong mắt Freja hiện lên ánh sáng, “Xem ra thành quả đã hiển hiện.”

Ciro lộ ra nụ cười vui vẻ, “Đang thong thả khôi phục. Vũ hội hôm đó thất lễ quá, có lẽ ta quá khẩn trương, phải biết ho khan như vậy đã lâu rồi không thấy.”

Khẩn trương? Vì nàng sao? Đây có tính là ám chỉ không?

Tim Freja lại nhảy dựng.

Đầu Soso đột nhiên tựa vào người Ciro.

Freja và Ciro lúc này mới phát hiện Soso thế mà lại ngủ mất rồi.

“Thân thể ngài ấy…” Freja thân thiết nhìn Ciro.

Ciro khe khẽ thở dài.

Freja nhất thời hiểu được gì đó.

“Ta đưa ngươi về trước.” Ciro nói.

Freja rất muốn đồng ý, nhưng dưới tình huống này, bất kì một người giàu lòng yêu thương nào cũng sẽ không đồng ý để hắn bỏ lại Soso một mình. Vì thế, chịu đựng nỗi không cam tâm tràn đẫy cõi lòng, nàng tỏ vẻ săn sóc nói: “Không. Tôi có thể tự về. Xin điện hạ ở lại chăm sóc vương tử điện hạ.”

Ciro khó xử nhìn Soso.

Freja khéo léo hành lễ cáo lui.

Chờ nàng đi rồi, ánh mặt trời và vẻ dịu dàng trên mặt Ciro đều rút đi. Hắn lạnh lùng nhìn hướng Freja rời khỏi, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.

Vincent kiểm tra trạng thái tinh thần của Soso, lắc đầu: “Lửa giận tinh linh đang tìm cách phá hủy phong ấn.”

Ciro hỏi: “Cái đó có liên quan gì đến chuyện cậu ấy té xỉu?”

“Phong ấn của ta có đặc điểm càng phá càng mạnh.”

Ciro cau mày: “Ý ông là, nếu lửa giận tinh linh không ngừng đánh phá phong ấn, tinh thần của Soso cũng sẽ bị đánh vào không ngừng?”

“Không phải đánh phá, là bảo vệ.” Ông ta thấy Ciro lạnh như băng nhìn mình chằm chằm, bổ sung một câu, “Bảo vệ dưới hình thức gây hôn mê.”

Ciro hít một hơi thật sâu: “Không có cách nào giải quyết sao?”

“Có. Nhưng ta cần thời gian để nghĩ.” Vincent trả lời thẳng thắn.

Ciro xoay người sửa chăn giúp Soso.

Vincent ở bên nhìn hết nổi, “Ngươi có phát hiện mình càng ngày càng giống bảo mẫu không?”

Ciro không quay đầu lại: “Ta sẽ phái người giúp ông tìm được nguyên tố tinh loại lớn.”

Vincent cười: “Ngươi đúng là biết cách chặn miệng ta.”

“Ta còn có cách tốt hơn.”

“Ví dụ như?” Vincent nhướng mày.

“Để dì Olivia giải quyết.”

Nụ cười của Vincent trở nên đầy sâu xa, thậm chí Ciro còn nhìn thấy trong mắt ông ta vài phần đáng khinh. “Ta thực chờ mong.” Vincent nói.

Ciro nhăn mày, khó hiểu nhìn ông ta.

Vincent vội ho một tiếng, lảng sang chuyện khác: “Hôm nay ta nghe được một lời đồn. Thấy bảo thân thể của ngươi đang khôi phục hả?”

“Đúng vậy.”

Mắt Vincent hiện lên ánh sáng, “Chuẩn bị bắt đầu sao?” Một khi thân thể của Ciro “bắt đầu khôi phục khỏe mạnh”, động tác của Kastalon II nhất định sẽ càng thêm mau lẹ. Giao chiến chắc hẳn không còn bao xa.

Ciro cười lạnh lùng: “Vẫn luôn tiến hành, chẳng qua đẩy nhanh tốc độ mà thôi.”

“Vậy, vị tiểu thư Freja kia thì sao?” Vincent nói, “Đồn đại gần đây ta nghe thấy không chỉ có một. Hình như có vị hoàng thái tử nào đó tặng hoa cho đối phương thì phải.”

“Có qua có lại.” Ciro không muốn nhiều lời.

Song Vincent không dễ bỏ qua như vậy, “Chỉ vậy thôi?”

Ciro nhìn ông ta trong chốc lát, cuối cùng nhè ra: “Ông không biết ngăn cản Dana và Charlie thành thông gia là một chuyện rất thú vị sao?”

“Xem ra Gregory không phải một người dễ mến cho lắm.”

Ciro thản nhiên: “Đích xác không có thuận mắt bằng Audis.”

Vincent cười: “Hiểu rồi.”

Nếu Gregory và Freja kết hôn thành công, kể cả khi Gregory không thể kế thừa gia tộc Dana, địa vị của y trong gia tộc chắc chắn cũng sẽ không thấp. Ciro quyết định ra tay phá đám hôn nhân của bọn họ, có nghĩa là hắn không muốn để cho Gregory toại nguyện.

“Gia tộc Charlie và Dana không thể thành thông gia,” Vincent chậm rãi nói: “Có phải rất nhanh sẽ bị cuốn vào trận phân tranh này?”

Nếu hai nhà hợp tác thành công, liền có đủ thực lực trở thành bên thứ ba, khoanh tay đứng ngoài trận chiến. Nếu không thể, vậy bất kể là hắn hay Kastalon II đều sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để lôi kéo bọn họ về trận doanh của mình. Dù sao, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau vẫn luôn là một câu chuyện làm thức tỉnh người đời vô cùng.