Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Chương 72: Hoàng thái tử phi (hai)




Đây không phải lần đầu tiên hắn nói những lời này, đối tượng trong câu vẫn cùng một người, nhưng tâm tình hai lần lại hoàn toàn khác biệt.

Dilin kinh sợ. Ciro trong trí nhớ của cậu rất cao ngạo, còn nhớ lần đầu gặp mặt thái độ của hắn giống như không để ai vào mắt, như thể tất cả mọi người đều phải phủ phục dưới chân hắn, khẩn cầu được lọt vào mắt xanh của hắn. Cho dù khi gặp lại ở đế quốc, Ciro đã học được cách giấu cao ngạo vào trong, học được cách dùng mặt nạ trầm ổn che giấu nội tâm của mình, nhưng Ciro vẫn là Ciro, Dilin biết rõ có vài thứ không thể thay đổi, chẳng qua chỉ bị ẩn đi, không lộ ra trước mặt người khác.

Nhưng hiện giờ, cái người tản ra khí tức cao ngạo từ tận chân tóc ấy thế mà lại dùng ngữ khí có chút hèn mọn nói với người từng là đối thủ của hắn về tình cảm của hắn với một người khác, điều này không khỏi làm cho cậu động lòng.

“Ta cảm thấy có chuyện ngươi nên biết.” Dilin nói, “Dù Soso đã phá giải phong ấn, cũng nắm giữ được lửa giận tinh linh, nhưng bởi vì bị phong ấn quá sớm, hơn nữa trong thời gian quá dài, cho nên tạo thành thương tổn không thể tu bổ với trí lực. Nói cách khác, tuy em ấy có được lửa giận tinh linh, nhưng thành tựu về ma pháp có khả năng rất…” Cậu thở dài rồi không nói tiếp nữa. Đây là những gì Hydeine vừa cho cậu biết, cho nên khi Ciro tìm cậu nói chuyện, tâm trạng của cậu có thể coi là khá tồi tệ.

Ciro đáp: “Ta không nghĩ chuyện đó có vấn đề gì cả, sau này cậu ấy sẽ có cả một đế quốc để giúp mình tỏa sáng.”

Dilin bị tự tin trong lời của hắn làm cho á khẩu.

“Ta hiểu ý nghĩa của Soso đối với ngươi, nhưng cũng hy vọng ngươi có thể nghĩ đến ý nghĩa của cậu ấy đối với ta.”

Dilin không ngừng hít sâu. Sự tình phát triển khiến cậu trở tay không kịp, nhưng hiển nhiên cậu không định cứ như vậy mà thỏa hiệp, “Ta chưa từng hoài nghi tình cảm của ngươi. Ta chỉ lo lắng hai người ở bên nhau có thích hợp hay không.”

“Có giảng đạo lý tràng giang đại hải cũng không hùng hồn bằng sự thật, ta cần cơ hội chứng minh.”

“Về điểm ấy… ta đồng ý.” Dilin quay đầu, “Nhưng chuyện này không nên do ta quyết định.”

Khóe miệng vẫn căng cứng từ khi bắt đầu cuộc trò chuyện rốt cục cong lên, Ciro gật đầu: “Đương nhiên.”

Dilin nói: “Ta sẽ tôn trọng lựa chọn của Soso, nếu thật sự là ý của em ấy.”

Cậu ngụ ý nhắc nhở Ciro đừng có dùng thủ đoạn. Thật hiếm thấy, Ciro không tức giận, chỉ lạnh nhạt bảo: “Ta sẽ không mang chuyện này ra đùa giỡn.”

Dilin cuối cùng cũng phục hồi tinh thần sau khi bị đả kích, bắt đầu xem xét sự việc bằng con mắt bình thường. “Đứng từ góc độ người ngoài nhìn vào tâm ý của ngươi, ta cảm thấy khiếp sợ và… khâm phục,” Chưa bao giờ cậu nghĩ rằng một người như Ciro sẽ cúi mái đầu cao ngạo vì một người khác, “Nhưng lấy thân phận anh họ và bạn tốt nhất của Soso, ta lại lo lắng từ đáy lòng cho tương lai hai người.” Cậu không rõ lắm tình cảm giữa Soso và Ciro, nhưng rất rõ ràng tình cảm giữa Soso và mình.

Ciro im lặng nhìn cậu.

Dilin mỉm cười cúi đầu lui lại mấy bước, xoay người rời đi.

Soso ngủ không lâu lắm. Sau khi khôi phục cảm giác và tinh thần lực, cậu cảm thấy thân thể khỏe mạnh hơn nhiều, ít nhất sau khi tỉnh lại cũng không bị nặng đầu.

Một chén nước đưa tới trước mặt.

Soso nhìn theo tay nắm chén về phía chủ nhân của nó.

Ciro mỉm cười: “Khát không?”

“Có.” Soso ngồi thẳng dậy, hai tay nâng chén, uống một hớp nhỏ, sau đó nhìn xung quanh hỏi, “Dilin đâu?”

Sắc mặt Ciro không thay đổi, “Cậu ta đang nghỉ trong lều.”

Soso nhớ tới những chuyện khi cởi bỏ phong ấn, ẩn ẩn cảm thấy da thịt nóng rực, vô thức rụt vai.

Ciro cầm lấy chén, một tay ôm vai cậu an ủi: “Đều qua rồi.”

Soso yên lặng ngồi một lát, tựa hồ còn đang tìm kiếm cảm giác chân thực sau khi sống lại, một lúc lâu sau mới hỏi: “Hydeine và Vincent không có việc gì chứ?”

“Bọn họ hơi mệt, còn đang ngủ.” Ciro đáp.

“Mấy giờ rồi?”

“Hai giờ sáng.”

Soso mở to hai mắt, “A? Vậy tại sao anh còn chưa ngủ?”

“Bởi vì ta biết cậu sắp tỉnh.”

Soso chớp mắt, ngạc nhiên nhìn hắn.

Ciro bị nhìn đến mức mặt hơi đỏ ửng, quay đầu đi hỏi: “Đói bụng chưa? Hay ngủ thêm chút nữa đi?”

Soso đáp: “Tôi không ngủ được.”

Ngón tay đặt trên vai Soso của Ciro hơi siết lại, “Nếu thế, chúng ta ra ngoài đi dạo vậy.”

“Anh không ngủ sao?” Soso giữ chặt vạt áo hắn.

Ciro cúi đầu nhìn thấy cậu nắm vạt áo mình, liền buông vai cậu ra, nắm lấy tay cậu kéo lên, “So với đi ngủ, ta có việc quan trọng hơn cần làm.”

Soso ngơ ngác đứng dậy.

Ciro đưa cho cậu một áo choàng ma pháp sư.

Soso nghi hoặc nhìn hắn.

“Hay là cậu hy vọng ta thay giúp cậu?” Một bàn tay của Ciro đặt lên cúc áo trên vạt áo Soso.

Soso đột nhiên hiểu ý tứ của hắn, hai gò má phiếm hồng, “Tôi tự làm được.”

“Ta chờ cậu ở bên ngoài.” Ciro xoay người ra khỏi lều.

Soso vuốt áo choàng, trong lòng tràn trề cảm thụ khác thường. Phong ấn đã bị phá giải, về sau có thể sử dụng ma pháp hỏa hệ rồi đúng không? Chắc là, sẽ mạnh hơn trước kia nhỉ? Như vậy có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ.

“Thật tốt.” Cậu dụi đầu vào áo choàng pháp sư.

Chờ cậu thay đồ xong đi ra, Ciro đang nói chuyện với Gallon.

Như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cậu, Ciro quay đầu.

Soso đang do dự có nên đi qua hay không, đã thấy hắn vẫy tay với mình.

“Lạnh không?” Ciro cởi áo choàng trên người mình xuống khoác vào cho cậu.

Soso nuốt từ “không lạnh” bên miệng trở vào.

“Đi thôi.” Ciro kéo tay cậu.

Soso nhìn Gallon vẫn đứng tại chỗ, nghi hoặc hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”

“Ăn cơm.” Ciro bước vào trong rừng.

“A?” Soso quay đầu nhìn phía sau, bóng Gallon và ngọn đèn càng lúc càng nhỏ, “Đi đâu ăn cơm?” Cậu quay lại hỏi Ciro, lại cảm thấy phía trước có hai ngọn lửa nhỏ đang bập bùng. Đó là một cảm thụ rất kỳ dị, rõ ràng mắt không nhìn thấy, nhưng cảm giác thì thật sự tồn tại. Cậu nhắm mắt lại, quả nhiên thấy những điểm sáng hỏa nguyên tố trôi nổi bốn phía, còn có hai đống lửa ở đằng trước tạo thành từ rất nhiều điểm sáng ngưng tụ.

“A!” Chân cậu đột nhiên bị vấp một cái.

Ciro thuận tay đỡ được.

“Thực xin lỗi.” Soso cầm tay Ciro định đứng thẳng dậy, lại bị hắn ngồi xuống ẵm lên.

Ciro ôm cậu, “Như vậy có thể đi nhanh hơn.”

“…” Soso vùi đầu vào hõm vai Ciro. Quá mất mặt!

Bàn ăn đặt giữa rừng cây, trên bàn đặt hai giá cắm nến bằng bạc, hai ngọn nến không quá sáng rõ, nhưng đủ chiếu rọi đồ ăn trên bàn.

Ciro buông Soso ra, đích thân kéo ghế cho cậu.

Soso ngạc nhiên nhìn hắn một thoáng, đi đến bên bàn và ghế, ghế dựa đằng sau được đẩy về trước.

“Mời ngồi.” Ciro nói.

Soso ngồi xuống.

Ciro ngồi đối diện.

“Vừa rồi, không phải lễ nghi của nam với nữ sao?” Chẳng lẽ lễ nghi ở Kanding đế quốc khác với Julan?

Khuôn mặt Ciro giấu sau giá cắm nến, mông mông lung lung.

“Cậu thích ăn thịt bò.” Hắn nói.

Lực chú ý của Soso bị thịt bò hấp dẫn. Đúng là cậu thấy đói rồi. Khi cậu cầm lấy dao nĩa chuẩn bị bắt đầu, tiếng Ciro lại truyền đến từ giữa hai ngọn nến, “Uống sữa trước đã.”

“Được.” Soso ngoan ngoãn buông dao nĩa, uống xong nửa chén sữa, một lần nữa bắt đầu ăn.

Soso hết sức chăm chú cắt tảng thịt bò thành từng miếng nhỏ đưa vào miệng.

Thời gian ăn tối trôi qua yên tĩnh mà thoải mái.

Soso ăn xong miếng thịt bò cuối cùng, mới thỏa mãn buông dao nĩa.

“Hy vọng bữa tối không làm cậu thất vọng.” Ciro nói.

Soso vội đáp: “Ăn ngon lắm, cảm ơn ngài đã tiếp đãi.”

“Giữa ta và cậu đâu cần khách khí như vậy.”

“… Được.” Soso cảm thấy bầu không khí có chút quái lạ. Cậu cảm giác thấy, giữa bọn họ người thật sự khách khí chính là Ciro. A không, không phải khách khí, phải nói là… lấy lòng? Không không, cậu lại phủ quyết từ này. Thái độ của Ciro khiến cậu mê muội. Tuy trước đó Ciro cũng tốt với cậu lắm, nhưng hình như không giống thế này, quá lộ liễu…

Cậu cảm thấy cuối cùng cũng tìm được một từ tương đối chuẩn xác để mô tả tình huống hiện tại.

“Ciro, có phải xảy ra chuyện gì không?” Cậu nhịn không được hỏi ra miệng.

Ciro im lặng một lát, “Cậu cảm thấy Kanding đế quốc thế nào?”

Soso ngẫm nghĩ: “Nó là một quốc gia xinh đẹp, rất giàu sức sống, ờm, mọi người đều rất thân thiện…” Cậu ngừng lời. Bởi vì hiểu biết của cậu với Kanding đế quốc chỉ dừng lại ở học viện ma pháp hoàng gia mà thôi.

“Như vậy, cậu có bằng lòng trở thành chủ nhân của quốc gia xinh đẹp giàu sức sống đó không?”

“Đương nhiên không!” Trong sự khẩn trương của Soso mang theo vài phần nghi hoặc, “Ta tuyệt đối không nghĩ đến chuyện xâm lược đế quốc.” Cậu cũng không cho rằng mình có thực lực đến vậy.

Đầu kia của bàn ăn phát ra tiếng cười trầm thấp.

Soso càng ngơ ngác.

Ciro đột nhiên đứng lên, đi từng bước một về phía cậu.

Soso ngẩng đầu nhìn hắn. Hôm nay hình như Ciro không giống mọi ngày, rất không giống. Như thể một viên kẹo bị bọc trong giấy gói, nó rất thơm ngọt, nhưng cách lớp giấy gói, chỉ bộc lộ thoáng qua. Mà hôm nay, giấy gói đã hoàn toàn bị lột mở.

Ciro đến trước mặt cậu, đột nhiên quỳ một gối.

Soso hoảng sợ, đang muốn đứng dậy, lại bị Ciro nắm một tay, nơi mu bàn tay nhận được một nụ hôn nhẹ nhàng.

“Ci, Ciro?” Soso lắp bắp.

“Soso Vingtras vương tử điện hạ.”

“Có!” Thân mình Soso thẳng tắp.

“Ta, Ciro Kastalon trịnh trọng lấy thân phận hoàng thái tử Kanding đế quốc, chính thức đề xuất thỉnh cầu hôn nhân với ngài. Hy vọng ngài có thể cùng ta đồng lòng bảo hộ quốc gia xinh đẹp giàu có này, mang lại hòa bình và hạnh phúc cho những người dân lương thiện.”

“…”

Ciro thật lâu không nhận được câu trả lời, nhịn không nổi ngẩng đầu lên, lại phát hiện Soso đang trừng to mắt nhìn hắn, hoàn toàn ngây ra