Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Chương 87: Bão táp đế đô (bảy)




Tin tức hoàng thái tử trở lại Fariel rất nhanh đã truyền tới tai những kẻ có ý đồ chốn đế đô.

Vincent và trưởng nghị viện Lutherking ai về nhà nấy.

Ciro mang theo Soso trở lại học viện ma pháp hoàng gia. Tuy hắn có nơi ở khác trong thành, nhưng thời gian này, không có nơi nào an toàn hơn học viện ma pháp hoàng gia của Olivia. Một hoàng đế mà lại ngang nhiên xui khiến pháp sư vong linh tiến hành hành động ám sát giữa đế đô, tuyệt đối không thể ôm hy vọng không thực tế nào với chỉ số thông minh và nhân phẩm của lão.

Lần nữa đi trên con đường vào học viện ma pháp, tâm trạng của Soso vô cùng phức tạp, có chút hoài niệm, có chút chờ mong, có chút hưng phấn, có chút buồn bã, còn có chút lo lắng.

Soso đột nhiên kéo tay Ciro.

Ciro dừng lại nhìn cậu.

Soso hỏi: “Em có thể đến ký túc xá trước không?”

Ciro cau mày: “Về sau em sẽ ở với ta.”

“Em muốn đến chào hỏi đám người Patrick trước đã. Lần trước rời đi không hẹn gặp lại bọn họ, em vẫn luôn cảm thấy nuối tiếc.”

Patrick.

Cái tên Ciro gần như đã quên đi rất nhanh lại bị hắn moi ra từ trong trí nhớ. Đến cùng cái tên này còn có hình ảnh một thằng nhóc thường xuyên quấn quýt bên người Soso. Ciro giơ tay, nhìn bàn tay trắng nõn trong lòng bàn tay mình, “Còn nhớ những lời ta đã nói với em trong rừng cây không?”

Soso mở to mắt.

Bọn họ từng ở trong rất nhiều rừng cây. Kanding đế quốc là một quốc gia nhiều cây cối, gần như dọc theo con đường từ Sangtu đến Kanding đế quốc, bọn họ luôn ở trong rừng. Nhưng khi nghe hắn nói câu này, trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng Ciro quỳ một gối trước mặt cậu.

Nhìn hai má Soso chậm rãi ửng hồng, Ciro vừa lòng cười cười.

“Đi đi.” Hắn buông tay cậu, nháy mắt ra hiệu cho thị vệ bên cạnh, sau đó xoay người về nơi muốn đến. Dù hắn rất muốn cùng Soso đi gặp bạn bè cậu, nhưng hiện giờ hắn có việc quan trọng hơn cần làm.

Sắc trời ngả tối.

Ký túc xá dưới bầu trời xám xịt lập lòe những ngọn đèn màu cam.

Soso ngửa đầu nhìn ký túc xá, phân biệt xem ngọn đèn nào thuộc căn phòng cậu từng ở, qua một lúc, cuối cùng cậu cũng nhận ra đó là ngọn đèn trong cửa sổ tận cùng bên phải, từ nơi này còn có thể nhìn thấy trần nhà trên đầu giường Kenneth, nơi đó lỗ chỗ những lỗ nhỏ.

Tâm trạng của cậu có chút kích động, đang muốn đi lên, chợt nhìn thấy một bóng người xuất hiện trong gian phòng kia.

Audis?

Soso dừng bước.

Bóng dáng Audis chỉ thoáng lướt qua, rất nhanh phòng đã tối đen.

Chẳng lẽ Audis dọn đến phòng của cậu? Soso có chút khó hiểu. Nếu cậu nhớ không lầm, hình như Audis cũng giống Ciro, có thể ở một mình trong một phòng lớn.

Hay là đi tìm Frank và Patrick trước nhỉ.

Frank ở tại biệt thự, Patrick thì ở trên lầu.

Soso cất bước hướng vào trong.

Một bóng đen rất nhanh đi từ trong ra.

Bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh, hai thị vệ phía sau Soso không kịp tiến lên ngăn cản Soso tránh cho cậu bị đụng vào.

Nhưng bóng đen kia rất nhanh đã dừng chân.

Soso xuyên qua khe hở giữa hai bả vai của thị vệ nhìn thấy mặt người đó.

Audis?

Soso phát hiện tối nay mình kinh ngạc hai lần vì cùng một người.

Audis tựa hồ nhìn thấy cậu, tựa hồ không nhìn thấy, lại tựa hồ có nhìn thấy hay không cũng không quan trọng. Hắn quẹo về một hướng, rất nhanh đã biến mất dưới phương đông đang bị bóng tối cắn nuốt.

Soso cất tiếng cảm tạ chân thành với thị vệ vừa lui về sau, sau đó đi lên lầu dưới ánh sáng yếu ớt của hàng lang.

Phòng Patrick không gần phòng cậu lắm, cậu mới đến đó vài lần, cho nên chỉ có thể dựa vào hành lang trong trí nhớ mà tìm đường.

Cánh cửa phía trước bỗng mở ra, một người ôm chậu tắm bước ra ngoài, nhìn thấy cậu thì thuận miệng chào: “Hi, Mike.”

Soso sửng sốt. Đã lâu lắm rồi cậu chưa bị kêu là Mike.

Người kia lướt qua cậu độ năm sáu bước, đột nhiên ngoặt trở về, trợn mắt hỏi: “Mike? Cậu trở lại rồi à?”

Soso mỉm cười gật đầu. Tuy cậu không nhớ đối phương là ai, nhưng dưới tình huống này, mỉm cười thân mật luôn là cách tốt nhất.

“A! Anh họ ở quê của cậu có khỏe không?” Người nọ thân thiết hỏi thăm.

Tuy Soso không biết tại sao Dilin lại bị dời đến vùng quê, nhưng vẫn mỉm cười tiếp tục gật đầu: “Anh ấy khỏe lắm, cám ơn cậu quan tâm.”

“Tớ nghe Patrick nói cậu gặp anh họ ở quê xong thì không trở lại nữa. Ha ha, còn tưởng anh họ cậu xảy ra chuyện gì?”

Nhắc tới Patrick, Soso rốt cục có thể hỏi ra miệng lời muốn nói. “Xin hỏi, cậu có biết Patrick ở phòng nào không?”

Nụ cười của người nọ đột nhiên biến mất.

Soso chớp mắt, âm thầm lo lắng có phải mình đã nói sai điều gì khiến đối phương mất hứng.

Người nọ nghiêm túc hỏi: “Cậu biết tớ là ai không?”

Soso: “…”

“Quả nhiên.” Người nọ thở dài, “Tớ là Lewis.”

“Chào cậu.” Soso vươn tay.

Người nọ vươn tay nắm tay Soso thật mạnh, sau đó cắn răng cười: “Tiện giới thiệu, tớ là bạn cùng phòng của Patrick.”

“A. Thật sao? Tốt quá rồi.” Soso rút tay ra khỏi tay người đó, “Chúc cậu đi tắm vui vẻ.” Nói xong, cậu không quay đầu lại bước thẳng vào phòng Lewis vừa đi ra.

Lewis: “…”

Sau khi Soso vào phòng thì nhìn thấy Patrick đang nằm úp sấp ngủ say, chăn đắp kín lưng, lộ ra cái mông tròn vo.

Tiếng Lewis vang lên phía sau cậu, “Từ khi cậu rời đi, cậu ta càng ngày càng thích ngủ.”

Soso nghi hoặc: “Tại sao?”

“Ai biết được. Mang thai chăng?” Lewis vô cùng thiếu đạo đức bịa đặt.

“Con trai chắc là không biết mang thai.”

Lewis thấy cậu trịnh trọng phản bác mình, cười cười: “Ai biết được. Nói không chừng cậu ta là nữ cải trang nam.” Nói xong, y chợt thấy Soso quỷ dị nhìn mình chằm chằm. “Cậu làm sao thế? Đang nhìn cái gì vậy?”

“Nếu Patrick là nữ cải trang nam, hơn nữa còn mang thai, thế thì cậu chính là người bị tình nghi nhiều nhất.” Vẻ mặt của Soso rất nghiêm túc.

Khóe miệng Lewis co giật, “Truyện hài này rất không buồn cười.”

“Không phải truyện hài đâu, tớ chỉ căn cứ vào lẽ thường mà suy đoán thôi.”

Lewis ôm chậu tắm vào ngực, “Hiện giờ tớ thấy thật may mắn vì bạn cùng phòng của mình là con trai. Tớ chưa chuẩn bị tốt tâm lý để cưới một bà vợ như cậu ta.”

Soso nở nụ cười.

Lewis đột nhiên tới gần, thấp giọng hỏi: “Hai người phía sau cậu hình như là kỵ sĩ?”

“Bọn họ là kỵ sĩ.”

“Lính đánh thuê?”

“Không, là đội viên đội cận vệ.”

“Đội cận vệ? Nhà cậu?”

“Không. Của Ciro.”

Lewis nhìn cậu, chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.

Soso nháy mắt theo y.

“Ciro?” Lewis liếm môi, “Không biết có phải Ciro tớ nghĩ không?”

Soso nhăn mặt, rầu rĩ nói: “Tớ không biết suy nghĩ của cậu.”

Lewis thậm thà thậm thụt nói nhanh: “Hoàng thái tử?”

“Đúng vậy.”

Trả lời không phải Soso, mà là hai cận vệ sau lưng.

Lewis đột nhiên thẳng người, dậm chân một cái, đứng đắn bước ra ngoài.

“Cậu…” Soso quay đầu nhìn bóng lưng y, còn muốn nói điều gì, chợt nghe thấy tiếng Patrick vang lên bên phải, “Mike?”

Soso quay đầu lại.

Patrick đang ôm chăn ngơ ngác nhìn cậu, khóe mắt còn sót lại chút mơ màng buồn ngủ.

Soso tiến lên một bước, tươi cười nói: “Tớ về rồi này.”

Patrick đột nhiên hét to một tiếng, lấy tốc độ hai thị vệ không kịp phản ứng hung hăng ôm chầm lấy cậu, rống lên: “Chết tiệt! Ai cho cậu không nói tiếng nào đã đi.”

Soso bị ghì chặt ơi là chặt, chỉ có thể cố gắng ngẩng đầu hít thở.

“Cậu có biết không,” Patrick ôm cậu, thân thể còn lung lay hai cái, “Tớ rất nhớ cậu a.”

Soso giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn ta, dịu dàng nói: “Tớ cũng rất nhớ cậu.”

Tình huống này tình huống này…

Hai thị vệ đưa mắt nhìn nhau. Tưởng tượng đến phản ứng của hoàng thái tử nếu thấy cảnh tượng trước mắt này, bọn họ chợt cảm thấy hình như…có chút khó giải quyết a.