Mong Mà Không Được Cũng Đừng Cầu Xin

Chương 22




Lúc về đến nhà, vừa mở cửa ra liền thấy Cơm Nắm nhào ra, suýt nữa xô ngã bọn họ.

Tôn Duệ "phản công", vừa cười vừa hung hăng xoa đầu Cơm Nắm.

Cao Vinh đến giờ vẫn không thể quen nổi nhiệt tình của Cơm Nắm, lúc nó ghé đến gần, chỉ nhẹ nhàng mà vỗ vỗ đầu nó.

"Đúng rồi, cậu vẫn chưa nói rõ muốn tôi trông nó thế nào... Bao giờ cậu đi?" Cao Vinh đột nhiên nhớ tới điều này, rằng sau này trách nhiệm to lớn trông coi Cơm Nắm kia sẽ rơi xuống đầu mình.

"Phải đi máy bay. Thực ra thì cũng chả có gì đặc biệt, trông nó như bình thường ấy, dắt nó đi vài vòng quanh tiểu khu là được, sáng một lần, tối một lần. Nếu anh thực sự bận, mỗi ngày một lần thôi cũng ok."

"Rồi còn phải đi dọn phân cho nó nữa nhỉ..." Cao Vinh nghĩ thầm, dọn thì cứ dọn đi, bản thân nợ Tôn Duệ một phần ân tình lớn như vậy, dọn phân cho Cơm Nắm cũng không tính là gì.

"Đúng đúng, làm phiền anh rồi! Mạng Cơm Nắm đều giao cho anh hết đó!" Tôn Duệ nhìn Cao Vinh một cách vô cùng chân thành.

Cơm Nắm hợp thời mà "Gâu" một tiếng, trưng mặt ngốc mà nhìn Cao Vinh.

Cao Vinh nghĩ thế nào lại đem hai khuôn mặt này chồng lên nhau, sau đó nhanh chóng hắng giọng: "Khụ, cũng không phiền gì... Hay là lần sau tôi đi cùng cậu? Nhìn xem cậu làm thế nào."

"A... Cũng được." Tôn Duệ gật gật đầu.

Mùa đông trời tối nhanh, Tôn Duệ không muốn đến đêm giớ lạnh lại còn phải ra ngoài, cho nên đề nghị dắt Cơm Nắm đi trước, sau đó cùng nhau ăn cơm tối ở ngoài. Cao Vinh đương nhiên là vui vẻ đồng ý.

Anh sợ lúc đến lượt mình làm thì không cẩn thận, cho nên ghé sát mắt quan sát Tôn Duệ đeo dây cho Cơm Nắm thế nào, túi nhựa nhỏ lấy ra từ đâu. Anh cũng rất chăm chú nghe Tôn Duệ dặn mỗi ngày Cơm Nắm cần ăn bao nhiêu, lúc nào thì ăn. Bình thường thì không sao, nhưng trước Tôn Duệ vừa cùng anh "tiếp xúc thân mật", nên lúc Cao Vinh đến gần, Tôn Duệ liền theo bản năng mà hơi sốt sắng.

"Được rồi, tôi đã nhớ kỹ," Cao Vinh thấy không có vấn đề gì, nuôi chó cũng không phải việc gì khó khăn, chỉ là anh chưa thử bao giờ thôi___ dù sao Tiểu Hoa cũng không cần trông nom gì, theo lịch hốt phân cho nó là được. Anh đứng lên, mới bước về trước một bước, Tôn Duệ đã theo phản xạ có điều kiện mà lùi về sau một bước nhỏ.

Cao Vinh còn tưởng rằng mình không cẩn thận suýt dẫm vào chân Tôn Duệ, nghi hoặc hỏi: "Sao thế?"

Tôn Duệ cũng không thể nói bởi vì việc lúc trước làm hắn đột nhiên ý thức được cái, ờ, "nam tính" của Cao Vinh đi? Việc mất mặt như vậy hắn cũng không muốn nói. Đối với ánh mắt có chút nghi hoặc của Cao Vinh, Tôn Duệ lập tức quay người đổi chủ đề: "Mau ra ngoài đi."

"Gâu___! Gâu gâu gâu gâu!" Cơm Nắm như nghe hiểu cái từ "ra ngoài" này, cũng có thể là phản xạ có điều kiện sau khi được đeo dây, biết là sắp được đi ra ngoài chơi, lập tức kích động xoay quay tại chỗ.

Bị việc này chen giữa, Cao Vinh cũng không nghĩ nhiều, chủ động đưa ra yêu cầu muốn thử dắt Cơm Nắm. Sauk hi ra khỏi cửa, Tôn Duệ liền đưa dây cho Cao Vinh, còn mình thì đi theo bên cạnh.

"Thoạt nhìn thì thấy Cơm Nắm như là đã quen với anh từ trước ấy." Tôn Duệ tâm tình phức tạp nói, hắn chỉ sợ mình đi sẽ khiến Cơm Nắm buồn bã khó chịu, không muốn để người khác trông___ mà sự thực chứng minh là hắn suy nghĩ nhiều quá rồi. Cao Vinh đến đây ở một tuần, cho Cơm Nắm vài miếng đồ ăn vặ, lúc thường ở phòng khách cũng chạy qua chạy lại xoát mặt, hiện tại quả thực coi anh như một người cha khác, còn có khả năng thân thiết hơn cả cha đẻ.

"Đúng thật, nó từ lần đầu gặp hình như đã rất yêu thích tôi rồi," Cao Vinh thở dài, "Nói thật, tôi thích mèo hơn... Này, đừng có quấn như vậy chứ... Chó ấy, đặc biệt là loại cỡ lớn, nhào lên thực sự quá khích, tôi chịu không nổi."

Tôn Duệ liếc mắt nhìn: "Thế mà nó so với tôi lại càng thích anh hơn đấy."

"Cái giọng chua loét gì vậy," Cao Vinh bật cười, "Yên tâm đi, Cơm Nắm khẳng định là vẫn thích cậu hơn." Dù sao cũng là đồng loại, Cao Vinh trong lòng âm thầm bổ sung một câu. (*không thể nào quá đáng hơn =))) sao lại so em nó với chó thế này)

"Phải vậy không đó?" Tôn Duệ vỗ vỗ đầu Cơm Nắm, nhìn thấy biểu tình ngốc xít của nó, tâm lý cảm thấy được an ủi, nửa ngày mới đáp lại, "Lúc đó nhớ chụp hình nó gửi cho tôi."

"Được. À, đúng rồi, chúng ta mới chỉ trao đổi số điện thoại nhỉ? Có muốn thêm we chat nữa không? Như vậy tiện liên lạc hơn." Cao Vinh đề nghị.

Tôn Duệ sảng khoái đáp ứng: "Đương nhiên là được. Sauk hi về nhà sẽ thêm."

Việc trông nom Cơm Nắm như vậy cũng bàn giao xong. Lo cho Cơm Nắm, rồi ăn uống xong xuôi, hai người về nhà liền cùng nhau ngốc trong phòng khách, một bên xem tivi, một bên ngồi trao đổi we chat.

Lần trước Tôn Duệ nổi hứng mua tivi, hai người cho đến giờ đã xem xong mùa đầu của "Nhiệm vụ trạm tiếp theo". Trước mắt thì chương trình này cũng nổi một trận trên mạng, không ít thành viên được lên trend trên weibo.

Cao Vinh không biết có phải là ảo giác của mình hay không, nhưng anh luon cảm giác hôm nay Tôn Duệ ngồi ngay ngắn ở trên ghế, như thế nào lại cách xa anh hơn bình thường một chút...? Anh quay đầu liếc mắt nhìn Tôn Duệ, thấy đối phương cầm di động như có như không mà lướt, điện thoại đang sạc ở ổ điện gần ghế sô pha. Thoạt nhìn là vì dây cắm không đủ dài nên mới phải ngồi ra rìa ghế như vậy.

Tự anh nghĩ nhiều rồi, Cao Vinh cũng không nghĩ nữa, lại quay đầu xem tiếp tivi.

Bên này, mắt Tôn Duệ đặt trên màn hình tivi, nhưng tâm tư lại không biết đã bay đi tận đâu. Hắn hiện tại mới phát giác... Bản thân vào Cao Vinh, dạo này có phải tiếp xúc hơi nhiều rồi không?

Tôn Duệ liền chạy vào group chat tìm bạn tốt xin tư vấn: "Này, này, bọn mày có đấy không? Tao có vấn đề muốn hỏi."

"??"

"Lại cái gì nữa thế..." Mấy thằng bạn này còn nhớ tới lần trước tên này hỏi bọn hắn về vấn đề ăn uống với bạn cùng phòng, túm lại là toàn ba cái thứ ngu ngốc.

"Tao với bạn cùng phòng hình như quá thân thiết hay sao ấy? Cùng nhau ăn sáng, cùng nhau ăn tối, xong mỗi tối lại cùng nhau xem tivi, nói chuyện cho đến lúc buồn ngủ, như vậy không bình thường phải không?" Tôn Duệ lo lắng nói.

"Không bình thường." Rất nhanh đã có người nói chắc như đinh đóng cột.

"A? Thế phải thế nào mới bình thường?"

"Tên kia đưa tiền, mày nhận tiền, thế là xong việc. Làm gì còn thân thiết làm mấy trò kia nữa?" Bạn tốt không hiểu tình hình đành thuận miệng suy đoán, "Tên đó muốn cưa mày à?"

"Không, không phải chứ... Người ta là thẳng á..." Tôn Duệ liếc Cao Vinh một cái, ánh mắt phức tạp.

Cao Vinh: "...?" Là ảo giác của anh sao, hình như vừa nãy Tôn Duệ vừa kỳ quái mà liếc sang bên này.

Một đứa bạn khác hình như vừa mới mở we chat ra, nhìn thấy tin nhắn đã sốt sắc: "Cái gì? Mày với người ta còn chưa lên giường á?"

Tôn Duệ dung tốc độ cực nhanh gõ lại: "Cút đi."

"Nghe tao nói, mày, một đứa cong ở cùng giai thẳng phát triển thế nào cũng ra vài thứ không bình thường... Mà mày đồng ý cho người ta vào ở nhờ, khẳng định trong lòng cũng có ý đồ đi." Một đứa bạn đầu đầy âm mưu bắt đầu chỉ trích.

"Không phải! Tao không có ý gì cả!" Tôn Duệ vô lực biện bạch.

"Vậy bây giờ không phải mày đang đối xử với người ta như người khác giới à? Mà cũng không phải, mày cong cơ mà... Arghh, cũng không phải thế."

Đề tài nói được một nửa, đột nhiên có người khác nhảy vào: "Các an hem, tao lại khôi phục tình trạng độc thân rồi! Mai đi uống một trận đi."

"Tôn Duệ, mày xem, bản thân mày cứ đâm đầu vào yêu đương rắc rối, nguời ta vừa thoát ra vui thế kia cơ mà." CÓ người true ghẹo nói.

Sau đó ba, bốn người khác cũng chuyển chủ đề, chuyện lúc đầu đã bị dẫn đi tận đẩu tận đâu, cũng chả ai hỏi nhiều, chỉ hẹn nhau thời gian đi nhậu. Tiếc là, Tôn Duệ hiện tại đã chuyển tới thành phố S, lại có công tác, không thể cùng bạn bè tụ họp lần này.

Tôn Duệ cũng không bận tâm cái đó, cả nguời hắn hiện đang đắm chìm trong suy nghĩ "Không thể nào, đây không phải dấu hiệu nảy sinh tình cảm."

Cao Vinh không biết Tôn Duệ đang nhắn tin cùng ai, thế nhưng đột nhiên thấy hắn hai tay ôm mặt, đập mạnh "bép" một tiếng.

Đứa nhỏ này lại phát ngốc cái gì rồi?

"Cậu không sao chứ..." Cao Vinh không biết mình có nên hỏi thăm đối phương một chút hay không.

"Không có chuyện gì..." Tôn Duệ đột nhiên đứng lên, "Ừm... Anh cứ tiếp tục xem, tôi có chút không thoải mái, đi ngủ trước."

"Thế à..." Cao Vinh không nhìn ra Tôn Duệ không thoải mái chỗ nào, nhưng cũng không hỏi nhiều, "Vậy cậu nghỉ ngơi sớm một chút. Hôm sau phải đi quay chương trình, thân thể khoẻ mạnh vẫn là ưu tiên hàng đầu."

"Ừ..." Tôn Duệ đáp một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy về phòng.

Bị bỏ lại ở phòng khách, Cao Vinh một mặt không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, hôm nay rốt cuộc là như thế nào vậy? Một lúc đã xảy ra cả đống chuyện, sau khi trở về Tôn Duệ lại có chút kỳ quái mà anh cũng chỉ không ra, chẳng lẽ buổi sáng gặp Lưu Tư Hiền nên đầu óc đơ rồi?

Vốn là Tôn Duệ mời anh cùng xem "Nhiệm vụ trạm tiếp theo", mà giờ hắn đã về phòng, anh cũng không tiếp tục ở lại phòng khách, dọn dẹp một chút rồi quay về phòng xoa mèo. Tiểu Hoa lần này thấy Cao Vinh có mùi động vật khác trên người thì hết sức bất mãn, cho nên Cao Vinh phải cố gắng vuốt vuốt xoa xoa nó để được ân xá.

Nhìn Tiểu Hoa ngẩng đầu lên híp mắt hưởng thụ phục vụ, Cao Vinh lại nhớ tới cái mặt ngốc của một người một chó kia.

Chó với mèo quả thật là hai loài siêu khác nhau mà...