Mong Ước Lâu Bền

Chương 22: Đối diện bằng trái tim bình thản




Nửa cuối năm nay, Thừa Nghiệp đã đứng vững ở vị trí “đầu rồng” với tỉ lệ chiếm giữ thị trường vượt xa 5% so với tập đoàn Bác Nhuệ. Bên cạnh đó, số cổ phần của Bác Nhuệ mà Thừa Nghiệp có được đã tăng từ 13,5% lên đến 15%, khiến cho tập đoàn Bác Nhuệ không thể không nhường một ghế cho tổng giám đốc Tần Khả Nhi của Thừa Nghiệp trong hội đồng quản trị.

Trong buổi họp hội đồng quản trị cuối năm, Dương Phàm và một số thành viên hội đồng quản trị đã chỉ ra những vấn đề còn tồn tại trong Bác Nhuệ nhiều năm nay: cơ chế quản lí lạc hậu, cơ cấu tổ chức doanh nghiệp cồng kềnh, nhân sự thừa thãi…đồng thời đề xuất cải cách thể chế và cải tiến sản phẩm máy móc. Những ý kiến đề xuất này đều gặp phải sự phản đối của các vị nguyên lão trong hội đồng quản trị. Tần Khả Nhi lạnh lùng chứng kiến cuộc tranh luận quyết liệt của hai phe.

Thông qua điều tra và đánh giá, Khả Nhi đã nắm rõ khả năng và đạo đức của từng thành viên hội đồng quản trị. Cuối cùng, ánh mắt của cô dừng lại ở chủ tịch hội đồng quản trị Hoa Hiên Vũ. Từ đầu đến cuối cuộc họp, ông luôn giữ thái độ im lặng, không hề lên tiếng ngăn cản sự tranh chấp của đôi bên, cũng chẳng hề đưa ra ý kiến của mình.

Phát hiện ánh mắt của Khả Nhi đang nhìn mình, ông khẽ gật đầu. Mặc dù tuổi tác đã cao nhưng Hoa Hiên Vũ vẫn còn rất phong độ và minh mẫn.

Khả Nhi gật đầu và lễ phép mỉm cười đáp lại.

Kế hoạch cải cách cuối cùng chưa được hội đồng quản trị thông qua. Sau khi hội nghị giải tán, Dương Phàm một mình ở lại trong phòng họp. Tập đoàn Bác Nhuệ dựa vào ưu thế lớn mạnh và nguồn vốn hùng hậu đã chiếm vị thế “đầu rồng” hơn chục năm nay, do các doanh nghiệp cạnh tranh không có được những ưu thế này nên vị trí số một của Bác Nhuệ mới vững chắc như bàn thạch, vì thế các cán bộ cấp cao của Bác Nhuệ nảy sinh lòng kiêu ngạo, các nguyên lão của hội đồng quản trị ai nấy đều bảo thủ, cố chấp không chịu đổi mới. Vì vậy một khi có đối thủ hùng mạnh như tập đoàn Thừa Nghiệp xuất hiện, Bác Nhuệ mới nhanh chóng thất bại, không có sức để đánh trả. Doanh nghiệp cần có một luồng gió cải cách mới mẻ, trong khi đó ông ngoại Dương Phàm lại nhân từ, mềm lòng, không nỡ rút dao chĩa về phía những người anh em đã cùng mình xây dựng sự nghiệp năm xưa.

Trầm ngâm hồi lâu, Dương Phàm đi về phía cửa kính. Dương Phàm bước đi chậm rãi, tiếng những bước chân nặng nề vang vọng trong căn phòng trống. Phòng họp nằm ở tầng thứ 26, đứng trước một tấm kính lớn nhìn ra bên ngoài, hình ảnh từng ngôi nhà cao tầng ùa vào tầm mắt. Ở đây bây giờ đã không thể tìm thấy một mảnh đất trống và thoáng đãng, cũng không còn có được cảm giác nhẹ nhõm và thư thái. Giống như tâm trạng của anh lúc này, chìm đắm trong sự bế tắc, không sao tìm ra được một con đường đi mới cho Bác Nhuệ.

Mùi hương nước hoa nhè nhẹ thoảng trong không khí, Dương Phàm biết là ai đang đến nhưng anh không hề ngoảnh đầu lại. Trong cuộc họp hội đồng, ghế ngồi của Tần Khả Nhi cách anh không xa. Mặc dù anh đã giữ chặt ánh mắt mình để không nhìn sang cô nhưng anh lại không thể ngăn nổi mùi hương thoảng thoảng bay ra từ người cô, nó khiến cho trái tim anh trở nên loạn nhịp. Đúng như cô đã từng nói, mỗi người đều đã thay đổi. Trong kí ức của anh, Khả Nhi trước đây không dùng nước hoa. Còn anh lúc nào cũng chỉ ôm mãi hình bóng của một Khả Nhi ngày xưa, chưa bao giờ thực sự tìm hiểu về một Tần Khả Nhi của ngày hôm nay.

Lặng lẽ đi đến bên cạnh Dương Phàm, Khả Nhi đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa kính: -Ngoài những công trình kiến trúc vẫn chỉ là những công trình kiến trúc…Ở góc độ này không thể nhìn thấy cảnh đẹp được đâu. Hay là đổi góc độ khác đi!

-Nếu như em muốn giúp anh thì cám ơn em!- Dương Phàm lạnh nhạt: -Nhưng giúp được một lúc chứ không giúp được cả đời! Trước sau gì anh cũng phải học cách tự đối mặt!

-Em chỉ là một người làm kinh doanh…- Khả Nhi nói: -Luôn tìm kiếm những thông tin có thể thu lợi cho mình!

Dương Phàm ngoảnh đầu sang nhìn Khả Nhi: khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, bộ quần áo sang trọng, cộng thêm với khuôn mặt xinh đẹp không tì vết, phong thái cao quý…Dương Phàm bất giác lại nhớ lại một cô gái đẹp thanh thoát của ngày xưa: -Em đã tìm kiếm được thông tin có thể thu lợi cho mình từ anh rồi sao?

-Lúc nãy trong cuộc họp, anh có đề cập đến vấn đề cải tiến máy móc. Anh có thể cho em xem sơ đồ thiết kế máy móc mới được không?

Dương Phàm kinh ngạc nhìn cô, không thốt ra lời.

-Em biết thế mạnh của anh là gì, trước đây…- Khả Nhi dừng lại một chút mới nói tiếp: -Trước đây lúc anh nhận chế tác các bản thiết kế điện tử, em thường nhìn thấy anh có cải tiến một số chi tiết trên bản thiết kế gốc. Sự nhạy cảm và hứng thú của anh trong vấn đề máy móc cũng giống như sự nhạy cảm và hứng thú của em trong vấn đề kinh doanh. Em không biết mấy năm nay sở thích của anh có thay đổi hay không, nhưng nếu như anh đã đưa ra phương án cải cách ở trong cuộc họp hội đồng quản trị, em nghĩ chắc chắn phải có thiết kế phác thảo ban đầu rồi.

Dương Phàm trầm ngâm: -Thật không ngờ đề xuất bị phản đối kịch liệt ở cuộc họp hội đồng quản trị lại được em, một đối thủ cạnh tranh coi trọng.

Khả Nhi cười đáp: -Dưới tiền đề thống nhất lợi ích, đối thủ cạnh tranh có thể trở thành bạn làm ăn bất kì lúc nào. Đây là một trong những định luật quan trọng trong giới kinh doanh.

Trong phòng làm việc của Dương Phàm, Khả Nhi tỉ mỉ quan sát các bản thiết kế máy móc mới rồi đưa ra ý kiến: -Em không phải là người trong ngành nên không hiểu rõ lắm. Em có thể mang về Thâm Quyến nhờ các kĩ sư chuyên nghiệp đánh giá một chút được không?- nhìn thấy Dương Phàm có vẻ ngần ngừ, cô lập tức bổ sung thêm một câu: -Hoặc là đưa cho em một phần của bản thiết kế cũng được.

-Không cần đâu…- Dương Phàm lắc đầu- Em có thể mang toàn bộ bản thiết kế này đi. Ban nãy anh đang cân nhắc đến vấn đề khả thi của bản thiết kế mà thôi!

Khả Nhi có chút bất ngờ: -Anh tin em sao?

Dương Phàm khẽ nói: -Anh biết em là người thế nào mà!

Khả Nhi im lặng hồi lâu rồi nói: -Ba ngày sau em sẽ trả lời anh.

-Được!- Dương Phàm lịch sự tiễn Khả Nhi ra tận cầu thang máy, cánh cửa thang máy từ từ khép lại, nụ cười trên môi anh cũng từ từ biến mất. Sờ vào túi áo ngực không tìm thấy bao thuốc đâu, Dương Phàm sải bước về văn phòng, lấy ra một bao thuốc lá từ trong ngăn bàn ra rồi châm một điếu. Khói thuốc giúp cho anh ổn định lại tâm trạng. Lặng lẽ đi đến trước cửa kính, Dương Phàm đưa mắt nhìn xuống bên dưới tìm kiếm…nhưng không thể tìm thấy bóng dáng của Khả Nhi.

Khả Nhi không rời khỏi công ty Bác Nhuệ ngay. Trong đại sảnh ở tầng một, cô vô tình gặp Hoa Hiên Vũ.Nhận lời mời của ông, cô lại đi vào cầu thang cùng Hoa Hiên Vũ lên quán cà phê ở trên tầng thượng.

-Chỉ vì một sự sơ suất năm đó mà Hoa Chỉ Huyên đã đánh mất một viên dạ minh châu. Thật là đáng tiếc!- Hoa Hiên Vũ than thở: -Đáng tiếc nhất vẫn là Tiểu Phàm, mất cô, nó lúc nào cũng không vui!

Khả Nhi bưng cốc cà phê lên, nhấp một ngụm rồi khéo léo nhắc nhở: -Vợ của Dương Phàm rất xinh đẹp, cậu con trai của họ cũng rất đáng yêu!

-Có phải cô cảm thấy tôi nói như vậy là bất công cho vợ và con của Dương Phàm?

-Cho dù ngài là bậc trưởng bối, nhưng cũng nên tôn trọng sự lựa chọn của Dương Phàm. Dù sao thì người mà anh ấy chọn cũng sẽ là người cùng anh ấy sống đến trọn đời chứ không phải là người sống trọn đời cùng với người khác!

Hoa Hiên Vũ bật cười: -Mặc dù ta đã già nhưng vẫn chưa đến mức hồ đồ, mắt cũng vẫn chưa kém. Người mà Tiểu Phàm chọn hoàn toàn không phải là người cùng nó sống trọn đời. Lúc hai đứa nó ở bên cạnh nhau, ánh mắt chẳng bao giờ giao nhau. Một đôi vợ chồng chân chính, lại mới kết hôn, làm sao có thái độ như vậy được?

-Thế sao?- Khả Nhi lẩm bẩm, đầu óc có chút mông lung. Dương Phàm và Thư Á, một cặp xứng đôi vừa lứa như vậy, còn cả đứa bé xinh đẹp kia nữa…cho dù cô cứ cố gắng quên đi nhưng mỗi khi nhớ đến, trái tim cô lại như bị ai đó bóp nghẹt, hình ảnh một gia đình ba người cùng nhau đi dạo rất vui vẻ lại hiện lên trong tâm trí cô. Khả Nhi định thần lại, nhìn thẳng vào Hoa Hiên Vũ nói: -Cái gì mình không cần thì cũng đừng đẩy cho người khác! Tôi có nguyên tắc cư xử của mình: người đàn ông của người khác, tôi nhất quyết không động tới, bố của đứa trẻ khác, tôi quyết không tranh cướp. Cho dù có tốt đẹp đến mấy cũng đã không thuộc về bản thân, vì vậy không nên luyến tiếc. Những người đối xử tốt với bản thân là những người biết trân trọng bản thân!

-Sự việc đã đến nước này, nếu như ta có khuyên nhủ gì thêm nữa cũng chỉ là một sự coi thường đối với cô!- Hoa Hiên Vũ biết rằng mình nên chuyển chủ đề: -Tiểu Phàm từ nhỏ đã ham mê mấy thứ máy móc. Những đứa trẻ khác thích chơi đồ chơi còn nó thích tháo đồ chơi. Sau khi tháo ra xong lại lắp ráp lại. Từ những thứ nhỏ nhặt như ô tô đồ chơi đến những thứ lớn hơn như xe địa hình, Tiểu Phàm chẳng tha cho một cái gì bao giờ! Ban đầu mẹ của nó hi vọng nó sẽ học chuyên ngành quản lí kinh doanh, tốt nhất là có thể ra nước ngoài học lấy cái bằng MBA rồi quay về tiếp quản sự nghiệp của ta, thế nhưng thằng bé cứ cô chấp đòi học chuyên ngành cơ khí cho bằng được.

-Thế còn ngài thì sao?-Đây là lần đầu tiên Khả Nhi nghe kể về những chuyện trước khi Dương Phàm vào đại học, thế nên cô cảm thấy rất hứng thú: -Ngài cũng phản đối anh ấy học chuyên ngành cơ khí phải không?

-Xét từ góc độ của sự ích kỉ, ta hi vọng có thể bồi dưỡng Tiểu Phàm trở thành người kế thừa của ta. Nhưng bất cứ việc gì, có hứng thú mới có thể làm tốt được. Nếu như Tiểu Phàm năm đó không thay đổi chí hướng thì có lẽ bây giờ nó đã là một kĩ sư cơ khí tài năng rồi!

Khả Nhi hiểu rõ hứng thú và chí hướng của Dương Phàm lúc đó. Chính bởi sự ra đi của cô đã khiến cho Dương Phàm thay đổi ước nguyện ban đầu, rời khỏi Bắc Kinh và gia nhập vào tập đoàn của gia đình. –Thực ra…- Khả Nhi cúi đầu nhìn xuống chất lỏng màu nâu sậm ở trong cốc: -Anh ấy hiện giờ cũng rất xuất sắc!

-Cô nghĩ như vậy sao?- Hoa Hiên Vũ cười: -Cảnh tượng trong cuộc họp hội đồng quản trị cô đều đã nhìn thấy cả rồi đấy!

-Nếu như tôi không đoán sai thì ngài có vẻ tán thành ý kiến của anh ấy! Tại sao ngài không thể hiện thái độ?

-Tiểu Phàm từ nhỏ đến lớn làm việc gì cũng đều quá thuận lợi. Cho dù nó làm cái gì cũng có người trải sẵn đường cho nó. Đây không phải là chuyện hay, chính bởi vì vậy mà Tiểu Phàm luôn không có đủ quyết tâm để phát huy được khả năng thực sự của nó. Gặp phải vài trắc trở cũng là một điều có lợi cho Tiểu Phàm. Sự nghiệp của Bác Nhuệ sớm muộn gì cũng giao vào tay nó. Nếu như hiện giờ nó không thể khắc phục được những khó khăn này bằng chính khả năng của mình thì làm sao có thể quản lí được cả tập đoàn Bác Nhuệ trong tương lai.- Hoa Hiên Vũ nhìn Khả Nhi: -Trừ khi nó nhận được sự hỗ trợ của cô!

-Rất tiếc vì đã để ngài phải thất vọng. Tự ý giúp đỡ trong khi Dương Phàm hoàn toàn không hề hay biết đối với anh ấy chỉ là một sự sỉ nhục!- Khả Nhi cầm bản thiết kế ở trên bàn lên: -Tôi nghĩ anh ấy thích mạo hiểm đầu tư trong điều kiện trao đổi bình đẳng hơn. Còn tôi cũng rất thích cục diện “đôi bên cùng chiến thắng”.

Ba ngày sau, Dương Phàm quả nhiên nhận được điện thoại của Khả Nhi. Anh lập tức lên máy bay bay thẳng đến Thâm Quyến. Trong phòng khách của công ty Thừa Nghiệp, Khả Nhi giới thiệu Dương Phàm với kĩ sư cơ khí James nổi tiếng của tổng công ty ở New York và Mạnh Đào, giáo sư kinh tế.

-Em đã giao một phần bản thiết kế của anh cho James xem rồi. Anh ấy nói là em đang mang đến một tin vui, thế nên đã đặc biệt bay từ New York đến đây. Dương Phàm, anh có đồng ý bàn bạc cụ thể các vấn đề về sơ đồ khung và sơ đồ cụ thể của bản thiết kế với James không?

Dương Phàm lịch sự đáp: -Đã nghe danh ông James từ lâu, có thể nhờ ông ấy chỉ giáo thật là một chuyện vinh hạnh đối với anh!- phản ứng của Dương Phàm có vẻ điềm đạm hơn Khả Nhi tưởng tượng rất nhiều.

Khả Nhi liền dịch những điều mà Dương Phàm nói sang tiếng Anh cho James nghe. Đối phương khiêm tốn đáp lại. Khả Nhi đang định dịch cho Dương Phàm nghe thì Dương Phàm đã quay sang nói chuyện với James bằng tiếng Anh rất lưu loát.

Khả Nhi đứng bên cạnh ngạc nhiên đến há hốc mồm. Lúc còn học đại học, tiếng Anh của Dương Phàm rất tồi. Ngoài câu “I love you” ra, anh chẳng thể nói được một câu tiếng Anh nào trọn vẹn. Khả Nhi lúc ấy thường nói đùa Dương Phàm đang học tiếng Anh câm. Thế mà bây giờ, anh đang nói tiếng Anh bằng giọng rất chuẩn và rất thành thạo với người nước ngoài.

Mãi cho đến khi Mạnh Đào giơ tay lên khua khua trước mặt Khả Nhi: -Này này…bây giờ đang là lúc làm việc chứ không phải là lúc ngao du sơn hải đâu nhé!- lúc ấy Khả Nhi mới định thần lại, nhìn thấy Dương Phàm và James đang bàn luận sôi nổi về bản thiết kế. Hai người nói chuyện rất hợp khiến cho Mạnh Đào chẳng có cơ hội nói xen vào.

Mấy ngày sau, Dương Phàm tiếp nhận ý kiến của James, bắt tay vào cải tiến các bộ phận chi tiết của bản vẽ. Bộ phận mà James gọi là “điều ngạc nhiên” của bản vẽ cuối cùng cũng được hoàn thiện, chỉ cần đầu tư đến nơi đến chốn là có thể mang ra sử dụng bất cứ lúc nào.

Bên cạnh đó, Khả Nhi và Mạnh Đào tiến hành tính toán cụ thể hạng mục đầu tư này. Do tính hiện đại và hiệu quả cao, các sản phẩm mới một khi được tung ra thị trường sẽ có thể hoàn toàn thay thế các sản phẩm cũ. Mà trong tình hình độc chiếm tài nguyên, lợi nhuận sản phẩm phong phú, vốn đầu tư nhanh chóng được thu hồi, lợi nhuận đầu tư cao, hơn nữa thời gian tiếp diễn lại kéo dài. Tuy nhiên lợi nhuận cao luôn đi kèm với nguy cơ cao.

Khả Nhi đề nghị Thừa Nghiệp sẽ mua đứt quyền sử dụng của bên Dương Phàm để tự đầu tư và sản xuất, một mình hưởng lợi nhưng cũng đồng nghĩa với việc phải gánh vác nguy cơ một mình. Thế nhưng đề nghị này đã bị Dương Phàm từ chối.

-Anh hi vọng cả Bác Nhuệ và Thừa Nghiệp sẽ cùng đầu tư hạng mục này, cùng phân chia lợi nhuận và gánh vác nguy cơ- Dương Phàm nói: -Đối với Thừa Nghiệp mà nói thì áp lực không quá lớn. Còn đối với Bác Nhuệ, sau nhiều năm lạc hậu thì đây có thể là một bước đột phá mới cho sự phát triển sau này.

-Mọi thứ đều nằm trong dự tính của em..- Khả Nhi cười: -Anh quả nhiên không từ bỏ Bác Nhuệ!

-Đây là trách nhiệm của anh mà!

-Vậy thì anh định làm gì để thuyết phục các vị nguyên lão bảo thủ?

-Vì vậy mong em hãy ủng hộ anh!- Dương Phàm khẩn thiết: -Chỉ cần em tỏ rõ thái độ ủng hộ cải cách sản phẩm, anh sẽ có cách khiến cho bọn họ phải im miệng!

-Cứ để cho Bác Nhuệ giữ nguyên trạng thái hiện nay, không chịu nỗ lực cải tiến chẳng phải sẽ có lợi cho Thừa Nghiệp của em hơn sao?

-Anh tin là em lúc nào cũng nhìn vấn đề từ góc độ toàn diện và lâu dài chứ không phải là cái lợi ngắn ngủi trước mắt. Anh chắc chắn sẽ trở thành người kế thừa của Bác Nhuệ, chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác lâu dài, cả hai cùng thắng hoặc cùng bại. Em thích cục diện nào hơn?

Khả Nhi nhìn Dương Phàm, Dương Phàm cũng nhìn cô. Cuối cùng Khả Nhi mỉm cười: -Lúc nào cần phối hợp anh hãy nói với em một tiếng!Dương Phàm đưa tay ra trước mặt Khả Nhi, chân thành nói: -Cám ơn!

Khả Nhi đưa tay ra khẽ bắt tay anh. Vẫn giống như trong kí ức của anh, bàn tay của cô hơi lạnh nhưng rất mềm mại. Anh thất thần nhìn cô, Khả Nhi vội vàng thu tay lại, quay đầu bước ra khỏi phòng. Anh không còn có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy của cô được nữa.

Sau khi Dương Phàm trở về Thượng Hải, Hoa Hiên Vũ và Hoa Chỉ Huyên đã tuyên bố chuyển tất cả cổ phần của mình cho Dương Phàm. Dương Phàm lập tức triệu tập cuộc họp cổ đông với tư cách là người có cổ phần chiếm 1/3 tổng số cổ phần của tập đoàn. Trong hội nghị cổ đông, Khả Nhi bắt tay với Dương Phàm, hai người đã tận dụng ưu thế tuyệt đối để ra lệnh thực hiện phương án đầu tư mới. Tiếp theo đó, tập đoàn Bác Nhuệ tiếp tục tiến hành thay đổi các lãnh đạo cấp cao của công ty. Dương Phàm trở thành tổng giám đốc của Bác Nhuệ và nhanh chóng lựa chọn một lớp cán bộ, nhân viên ưu tú mới vào làm việc. Một loạt những cải cách mới trong thời gian ngắn đã khiến cho Bác Nhuệ như trút bỏ hẳn bộ quần áo cũ kĩ để xuất hiện trong một hình hài mới đầy khí thế.

Lễ kí hợp đồng giữa Thừa Nghiệp và Bác Nhuệ được tiến hành ở một thành phố trung gian là Bắc Kinh. Sau khi hợp đồng chính thức được kí kết sẽ có một bữa tiệc chúc mừng được tổ chức. Đối với những hoạt động mang tính xã giao này, Khả Nhi trước nay vốn không đủ kiên nhẫn để tham gia. Cũng may với thân phận hiện giờ, cô không cần thiết phải đi chào hỏi những người khác. Sau khi xã giao vài câu với chủ các doanh nghiệp khác, Khả Nhi liền trốn ra ngoài ban công.

Cánh cửa kính đã ngăn cách bên trong phòng với thế giới bên ngoài, tạo ra một khoảng không yên tĩnh bên ngoài ban công. Khả Nhi đưa mắt nhìn vào hội trường bên trong, Dương Phàm đang nói chuyện xã giao với một đám người. Mặc dù vẻ mặt Dương Phàm rất tự nhiên nhưng Khả Nhi có thể nhìn ra sự chán nản hiện lên trong ánh mắt anh. Dương Phàm rất giỏi trong việc xã giao nhưng anh luôn không thích các hoạt động như thế này. Khả Nhi quay người lại nhìn ra vườn hoa bên ngoài, trên bầu trời là những ngôi sao lấp lánh, tiếng nhạc ồn ào bên trong len qua khe cửa vọng ra bên ngoài, cô nhớ lại lần đầu tiên mình tham gia vào một bữa tiệc. Quang cảnh hào nhoáng, đẹp như trong giấc mộng chỉ khiến cho cô nhận ra rằng một thế giới như vậy không thuộc về cô, phải biết thấy khó mà từ bỏ. Có lẽ từ khoảng khắc ấy, số phận đã sắp xếp cho cô và Dương Phàm mỗi người ở trong một thế giới khác nhau. Tuổi trẻ bồng bột khiến cho hai người cố chấp nhất định không chịu buông tay, nhưng quanh quẩn một vòng rồi hai người cuối cùng vẫn trở về vị trí ban đầu.

-Sao lại trốn ở đây một mình thế này?- tiếng Dương Phàm vang lên phía sau Khả Nhi.

Khả Nhi mỉm cười nhưng không ngoảnh đầu lại: -Có thể một số tính cách của em là do bẩm sinh, thực ra em chẳng thích mấy kiểu tiệc tùng xã giao trong giới thượng lưu như thế này, cảm thấy ngồi ăn lẩu, uống bia với bọn Tương Vũ và Diệp Phi còn vui hơn!

Dương Phàm đến bên cạnh Khả Nhi, dựa người vào lan can. Khả Nhi ngửi thấy mùi rượu phảng phất từ trên người anh. Không ai nói câu gì, chỉ lặng lẽ cảm nhận những cơn gió lành lạnh trong không gian. Hai người cứ trầm ngâm như vậy một lúc rất lâu. Cuối cùng, Dương Phàm đi ra khỏi ban công rồi quay lại rất nhanh, đưa cho Khả Nhi một cốc nước hoa quả còn mình thì cầm một cốc cocktail: -Anh mời em một li!

Khả Nhi nhìn Dương Phàm…

-Năm đó, sau khi em đi, anh đã đâm đầu vào học tất cả những sở trường của em: mời giáo viên tiếng Anh, quản lí kinh tế về dạy, lại còn học cách chịu khổ như thế nào…có lẽ là trong tiềm thức anh hi vọng là có thể thắng được em, khiến cho em phải hối hận vì năm đó em đã rời bỏ anh- Dương Phàm cười chua xót: -Em thấy đấy, anh thật là ấu trĩ! Đến tận ngày hôm nay, anh không thể không thừa nhận khả năng của em hơn hẳn anh!

-Còn nhớ anh đã từng nói gì với em không?- Khả Nhi dịu dàng nhìn Dương Phàm: -Con người ai cũng có điểm mạnh riêng. Anh nên biết sở trường của mình nằm ở đâu.

-Đúng, anh biết, vì vậy anh càng nên nói một tiếng cám ơn với em! Chính em đã giúp anh thực hiện giấc mơ của mình!- Dương Phàm nâng li lên: -Cám ơn em, Khả Nhi!

Khả Nhi lại đặt li nước hoa quả trong tay xuống, lấy li cocktail trên tay Dương Phàm và uống cạn: -Nếu như anh đã mời rượu thì em nên uống rượu mới phải chứ!

Dương Phàm nhún vai, xòe bàn tay không của mình ra, cười lớn. Khả Nhi cũng bật cười vui vẻ. Dương Phàm từ từ thu lại nụ cười của mình, anh buồn bã nói: -Anh cũng muốn nói một câu xin lỗi em. Từ trước đến nay anh cứ mải đắm chìm trong nỗi đau của mình, cho rằng em đã phụ lòng anh, phản bội anh khiến cho mọi nỗ lực của anh đổ sông đổ bể. Sau khi em ra đi, anh vừa đợi chờ em vừa tự nhủ với bản thân rằng anh hận em, sẽ không bao giờ tha thứ cho em. Lâu dần, trong lòng anh nảy sinh sự cố chấp, cố chấp không chịu tha thứ cho em nhưng không hiểu vì sao. Mãi cho đến hôm Thư Á hỏi anh rằng không chịu tha thứ có khiến cho anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn không, lúc ấy anh mới phát hiện ra rằng bản thân mình chẳng vui vẻ chút nào. Thoát ra được khỏi nỗi đau quá khứ anh mới hiểu ra rằng thực ra em chưa bao giờ bỏ rơi anh, anh chưa bao giờ đứng trên lập trường của em để suy xét, quên mất những áp lực, đau đớn và cả những nỗ lực bao nhiêu năm trời của em. Khả Nhi, anh xin lỗi vì những tổn thương mà anh đã gây ra cho em!

Khả Nhi muốn mỉm cười với anh nhưng nỗi chua xót trong lòng khiến cho nụ cười của cô trở nên méo mó: -Thời gian gần đây anh khiến cho em cảm thấy rất bất ngờ. Trong thời gian ở nước ngoài, em lúc nào cũng nhớ về một Dương Phàm trước kia. Đến khi quay lại, cũng chỉ tự ý làm theo suy nghĩ của mình mà quên mất rằng chúng ta đã không còn như trước kia. Đáng lẽ ra em nên tìm hiểu anh nhiều hơn, tìm hiểu lại một Dương Phàm hoàn toàn mới. Nhưng kết quả là em cứ chìm đắm trong quá khứ mà không làm bất kì điều gì, chỉ cố chấp với những kí ức năm xưa. Xin lỗi anh, cũng là vì những tổn thương mà em đã gây ra cho anh!

Hai người nhìn nhau, nỗi nhớ nhung hiện lên trong đáy mắt. Trong cơn gió nhè nhẹ, không biết là tiếng của ai đang thoảng qua: -Tiếc là…- khi thóat ra được khỏi vòng xoáy của ân oán thì người ta mới phát hiện ra rằng mọi việc đều đã trở nên quá muộn.

Nội tâm giằng xé hồi lâu, Dương Phàm cuối cùng cũng lên tiếng: -Khả Nhi, anh và Thư Á….thực ra bọn anh…

Tiếng chuông điện thoại đúng lúc ấy vang lên. Khả Nhi cầm điện thoại lên nhìn rồi lập tức mở máy ra nghe: -A lô, Chu Chính Hạo à!

-Ừ, em đang ở trong bữa tiệc…sắp đi được rồi…anh cứ ở bên ngoài đợi em nhé! Em chuẩn bị ra đây!- bỏ điện thoại xuống, Khả Nhi nhìn Dương Phàm: -Ban nãy anh đang nói gì nhỉ?

Dương Phàm không đáp mà hỏi Khả Nhi: -Chu Chính Hạo đến rồi à?

-Ừ, anh ấy đến đón em, đang đứng chờ ở bên ngoài!

-Không có việc gì nữa đâu…- Dương Phàm cười: -Nếu như đã không thích những nơi như thế này thì em nên về sớm nghỉ ngơi. Mau đi đi, đừng để Chu Chính Hạo phải chờ lâu!

Đưa mắt nhìn theo bóng dáng của Khả Nhi ra khỏi ban công, đi qua vườn hoa rồi cuối cùng biến mất ở cổng lớn, đôi hàng mi của Dương Phàm khẽ cụp xuống.

Từ đại sảnh đi ra, lúc đi qua vườn hoa, Khả Nhi ngoảnh đầu nhìn lại, trên ban công, một cái bóng cô đơn buồn bã đang nhìn theo cô. Bước chân của Khả Nhi chợt khựng lại giây lát…sau cùng cô cắn chặt môi rồi bước đi thật nhanh.

Giờ đang là lúc cuộc sống về đêm trở nên nhộn nhịp nhất. Trên đường phố, dòng xe cộ qua lại không ngớt. Khả Nhi mệt mỏi ngồi dựa lưng trên ghế đằng sau. Sự mệt mỏi khiến cho Khả Nhi không buồn nhấc cả những ngón tay lên nữa.-Sao thế em?

Khả Nhi cố gắng mở mắt, nhìn Chu Chính Hạo trong chiếc gương chiếu hậu, mỉm cười áy náy: -Em mệt quá!-Em ngủ một chút đi, khi nào về đến nhà anh sẽ gọi!

-Ừ!- Khả Nhi lấy tay che miệng ngáp một cái thật dài rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Nửa tiếng đồng hồ sau, chiếc xe dừng lại ở một căn biệt thự tuyệt đẹp. Đây là căn biệt thự mà bố mẹ Chu Chính Hạo đã mua để làm quà kết hôn cho hai người. Vì ngày làm đám cưới vẫn chưa định nên biệt thự cứ để không, thỉnh thoảng làm chỗ dừng chân cho Khả Nhi đến Bắc Kinh công tác.

Chu Chính Hạo đỗ xe rồi gọi Khả Nhi: -Khả Nhi, về đến nhà rồi!- không nghe thấy tiếng đáp, anh ngoảnh lại nhìn cô chăm chú. Khả Nhi thật sự đã mệt lả rồi nên mới ngủ say như vậy. Đôi môi cô chúm chím trông như một đứa trẻ. Nhưng có thể là do nằm ở ghế không được thoải mái nên lông mày Khả Nhi khẽ nhíu lại.

Chu Chính Hạo mỉm cười lắc đầu, xuống ngồi ở ghế sau xe cùng Khả Nhi. Anh không nỡ đánh thức cô dậy nên đành phải nhẹ nhàng ôm lấy cô, điều chỉnh tư thế nằm của Khả Nhi cho thoải mái để cô có thể ngủ ngon. Mặc dù là vợ chồng chưa cưới nhưng giữa hai người chưa bao giờ có cử chỉ thân mật. Một người làm việc ở Thâm Quyến, một người làm việc ở Bắc Kinh, thỉnh thoảng mới gặp mặt mà phần lớn là do anh bay sang Thâm Quyến thăm cô vào kì nghỉ cuối tuần hoặc là cô sang Bắc Kinh công tác, nhân tiện đến thăm hỏi bố mẹ anh. Đính hôn đã lâu như vậy rồi mà ngay cả một lần nắm tay đúng nghĩa Chu Chính Hạo cũng không có cơ hội thực hiện. Tối nay có thể coi là một cử chỉ tiếp xúc thân mật nhất của hai người rồi.

Chu Chính Hạo ôm chặt Khả Nhi, những ngón tay lướt nhẹ trên lông mày, xoa phẳng những nếp gấp giữa hai lông mày của cô. Bàn tay Chu Chính Hạo trượt nhẹ từ lông mày xuống má Khả Nhi, vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô rồi dừng lại trên khóe môi của cô.

Chu Chính Hạo nhìn chăm chăm vào những đầu ngón tay của mình đang đặt trên môi Khả Nhi, đôi mắt từ từ bị bao phủ bởi sương mù. Cho dù là về tâm lí hay sinh thì thì anh cũng vẫn là một người đàn ông bình thường, khao khát được có những cử chỉ ái ân với người con gái mà mình yêu thương sâu sắc. Nhưng lúc nào cô cũng rất khách sáo với anh, giữa hai người luôn có một khoảng cách nhất định khiến cho anh không thể tiến lại gần cô được. Bởi vì trong sâu thẳm trái tim cô vẫn còn hình bóng của một người, vì thế cứ mỗi lần gặp lại người ấy là nước mắt của cô sẽ tuôn rơi ngay cả trong giấc mộng.

Ánh mắt Chu Chính Hạo lại di chuyển lên khuôn mặt Khả Nhi. Bởi vì ngủ quá say nên hai má của cô ửng đỏ. Những ngón tay Chu Chính Hạo lại lần nữa vuốt ve khuôn mặt cô. Tại sao lại không thể? Anh đã yêu cô bao nhiêu năm rồi, tình yêu của anh dành cho cô đâu có ít hơn người ấy, tại sao lại không được? Chu Chính Hạo từ từ cúi đầu xuống, đặt môi mình lên đôi môi Khả Nhi, mơn man đôi môi căng mọng của cô. Sự ham muốn kìm nén trong lòng bao nhiêu năm nay tuôn trào như núi lửa, anh siết chặt Khả Nhi trong vòng tay, hôn cô cuồng nhiệt, đắm say. Anh muốn càng nhiều, càng nhiều hơn nữa…

Khả Nhi giật mình tỉnh giấc, mơ hồ mở to đôi mắt, ngây người nhìn Chu Chính Hạo rồi lập tức nhận thức được tình hình hiện tại, cô vội vàng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay Chu Chính Hạo: -Chu Chính Hạo, anh đừng…- nhưng đôi môi Chu Chính Hạo cứ quấn chặt lấy môi cô, hơi thở gấp gáp của anh bao trùm lấy Khả Nhi, đôi bàn tay anh trượt xuống cổ áo, nắn bóp bầu ngực cô. Khả Nhi càng giãy giụa thì Chu Chính Hạo càng cuồng nhiệt.

Trong lúc cấp bách, Khả Nhi vội vàng với tay mở cửa xe, cả người cô ngã ngửa xuống đất. Hơi lạnh ở bên ngoài ùa vào trong khoang xe khiến cho ham muốn cuồng nhiệt của Chu Chính Hạo bị giảm đi không ít. Chu Chính Hạo ngồi ngây người thở hồng hộc ở trong xe. Khả Nhi ngồi bệt dưới nền đất, hình như là do ngã đau quá nên đôi mắt cô như bị phủ sương mù, hai tay giữ chặt lấy cổ áo. Hai người nhìn nhau hồi lâu. Hơi thở của Chu Chính Hạo đã trở lại bình thường, anh đẩy cửa lao nhanh ra khỏi xe.

Chu Chính Hạo chặn một chiếc taxi rồi đi thẳng đến quán rượu thường ngày vẫn hay đến. Vẫn là thứ âm nhạc đinh tai nhức óc, những cô gái ăn mặc hở hang uốn éo trên sàn nhảy, ánh đèn nhập nhoạng huyền ảo. Chu Chính Hạo ngồi vào cái bàn quen thuộc theo quán tính, đột nhiên anh nhìn thấy Dương Phàm đang ngồi ngây ra trước cốc bia lạnh trên bàn. Chu Chính Hạo đi đối diện với Dương Phàm rồi cầm cốc bia lên nốc cạn chẳng chút khách khí.

Dương Phàm chỉ kinh ngạc nhìn Chu Chính Hạo không nói gì, trong một môi trường như thế này không thích hợp cho việc nói chuyện.

-Cô ấy không yêu tôi!- uống ực một hơi hết nửa chai bia, Chu Chính Hạo thở hồng hộc, cười chua xót: -Nếu như hai người đã yêu nhau sâu sắc đến vậy, tại sao còn cho tôi hi vọng? Nếu như từ trước đến giờ không hề có hi vọng có lẽ giờ tôi đã không khó chịu đến thế này!

Dương Phàm cau mày, tất cả những gì Chu Chính Hạo vừa nói đã bị át đi bởi tiếng nhạc ầm ĩ. Nhìn dáng vẻ của Chu Chính Hạo, Dương Phàm lờ mờ đoán ra giữa Chu Chính Hạo và Khả Nhi có mâu thuẫn gì đó, hơn nữa mâu thuẫn ấy lại có liên quan đến anh. Trong hoàn cảnh này, Dương Phàm biết mình không thích hợp để làm người khuyên giải, hơn nữa tâm trạng của anh lúc này cũng không thể khuyên nhủ ai đó được, thế nên chỉ có thể ngồi im lặng mà thôi.

Hai hoàn cảnh, một tâm trạng…hai người im lặng ngồi uống rượu. Hồi lâu sau, Dương Phàm kéo tay Chu Chính Hạo lúc đó đã say mèm: -Thôi đủ rồi, chúng ta nên về thôi!

Chu Chính Hạo gạt tay Dương Phàm ra: -Cậu muốn đi thì đi đi! Mặc kệ tôi!- vừa nói Chu Chính Hạo vừa mở một chai nữa.

Dương Phàm lấy tay ấn chặt miệng chai, điên tiết gào lên: -Chu Chính Hạo, cậu đã đủ chưa hả?

Chu Chính Hạo lạnh lùng cười: -Cậu muốn quản lí tôi đấy à?

Dương Phàm ngây người, cũng tình cảnh này, cũng những câu nói tương tự như thế này, chỉ có điều lần này hai người đã trao đổi vai diễn cho nhau.

Trong lúc bế tắc, một bàn tay trắng mịn giật lấy chai bia từ tay hai người: -Để đấy cho em!

Dương Phàm và Chu Chính Hạo cùng lúc ngoảnh đầu sang nhìn Khả Nhi.

Khả Nhi lịch sự nói với Dương Phàm: -Dương Phàm, cám ơn anh!- nói rồi cô dìu Chu Chính Hạo lảo đảo đứng dậy: -Về nhà thôi, em tìm anh lâu lắm rồi mới tìm được đến đây đấy!

Giúp Khả Nhi dìu Chu Chính Hạo đã say mèm vào xe, Dương Phàm đứng bên ngoài nói vọng vào: -Hai người về trước đi, có gì cần giúp đỡ thì cứ gọi cho anh nhé!

Khả Nhi gật đầu nhìn Dương Phàm giây lát rồi lái xe phóng đi.

Nhìn theo chiếc xe đang khuất dần, Dương Phàm ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm đầu chán nản. Thật ngốc, chính tay anh đã đẩy người mình yêu ra xa, giờ anh còn tư cách gì mà mong cô sẽ ngoảnh đầu lại nhìn anh?

Về đến biệt thự, Khả Nhi cố sức kéo Chu Chính Hạo ra khỏi xe, lảo đảo dìu anh vào phòng ngủ chính. Lấy tay lau qua mồ hôi trên trán, Khả Nhi cầm khăn mặt ướt lau mặt cho Chu Chính Hạo. Cô vừa quay người định đi thì Chu Chính Hạo đã nắm lấy cánh tay cô, giọng lè nhè nghe không rõ tiếng: -Đừng đi…Khả Nhi… Anh…khó chịu lắm!

-Khó chịu à? Khả Nhi cúi xuống nhìn anh lo lắng: -Anh khó chịu ở đâu? Có buồn nôn không? Hay là đau đầu?

Chu Chính Hạo kéo mạnh tay Khả Nhi khiến cho cô ngã nhoài ra giường, Chu Chính Hạo lật người lại đè lên ngực cô: -Em có biết không, em có biết là trái tim anh đang rất khó chịu không? Khả Nhi, anh một lòng một dạ với em, tại sao em không thể yêu anh thật lòng?- Chu Chính Hạo nhìn chằm chằm vào Khả Nhi, Khả Nhi nhận thấy nỗi đau đớn ghê gớm trong đôi mắt ấy. Cô vốn không định làm tổn thương một người luôn đối xử tốt với mình nhưng cuối cùng cô vẫn vô tình làm anh đau đớn. Cô mệt mỏi nhắm chặt mắt lại.

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi lên mặt Khả Nhi: -Khả Nhi, chúng ta kết hôn đi!- đôi môi run rẩy của anh lướt nhẹ trên cổ Khả Nhi.

Khả Nhi nghiêng đầu sang một bên, mở to đôi mắt. Ánh trăng lắc lư bên ngoài cửa sổ khiến cho cô chói mắt. Cô nhắm mắt lại, thật sự quá mệt mỏi, cảm giác đau đớn như có ai đò vò nát trái tim, đầu óc cô như trở nên trống rỗng, hoàn toàn mất đi khả năng tư duy. Cô bám chặt tay vào vai Chu Chính Hạo…cô nghe thấy tiếng mình nói: -Vâng…

Theo ý của Khả Nhi, hôn lễ sẽ được tổ chức rất đơn giản, hai người sẽ đi đăng kí kết hôn trước rồi chọn một nơi nào đó để đi tuần trăng mật. Tuy nhiên, kế hoạch của hai người đã gặp phải sự phản đối của hai bên gia đình. Tần Tuyết Liên nói: -Tôi hi vọng con gái của tôi có thể đường hoàng gả vào gia đình người khác.

Mẹ Chu Chính Hạo nói: -Khó khăn lắm mới có được người con dâu như Khả Nhi, không thể không làm linh đình một bữa được!

Khả Nhi than trời: -Bây giờ này con lấy đâu ra thời gian mà chuẩn bị hôn lễ!- kế hoạch cải tiến máy móc mới được tiến hành ở Thanh Đảo, vạn sự khởi đầu nan, để đảm bảo có thể đưa sản phẩm ra thị trường vào đúng giai đoạn hoàng kim vào tháng năm, Dương Phàm đã đích thân chỉ đạo, liên tục tăng ca cùng các nhân viên cốt cán để đảm bảo tiến độ công việc. Thế thì một người phụ trách kế hoạch như Khả Nhi sao có thể bỏ mặc công việc để chuẩn bị hôn lễ cho mình được?

Hai bà mẹ đi đến nhất trí: -Chuyện này cứ giao cho hai mẹ là được rồi, chắc hai đứa cũng không bận đến mức chẳng có thời gian để dành ra một ngày tham gia hôn lễ đâu nhỉ!

Khả Nhi và Chu Chính Hạo ái ngại nhìn nhau. Chu Chính Hạo nói: -Cứ chọn ngày trước đã, những chuyện khác đành phải làm phiền hai mẹ rồi!

Nói thì nói vậy thôi chứ dù sao đây cũng là chuyện đại sự cả đời, Khả Nhi mặt mũi nào để cho phụ huynh phải lo lắng hết mà không hỏi han gì. Thế nên cô đành phải xoay như chong chóng giữa ba nơi: Bắc Kinh, Thâm Quyến và Thanh Đảo. Cũng may Chu Chính Hạo nhanh chóng tìm được một công ty chuyên tổ chức cưới hỏi trọn gói có kinh nghiệm làm giúp mọi việc, hai bà mẹ chỉ cần ra lệnh là xong hết. Lúc này Khả Nhi mới có thể yên tâm “đóng doanh” ở Thanh Đảo.

Ở trong chung cư của cơ sở sản xuất, Khả Nhi thường ăn đồ ăn nhanh, cứ mở mắt ra là làm việc, tối đến tan làm chỉ muốn ngủ luôn. Ban đầu cô còn nhớ gọi điện thoại về cho Chu Chính Hạo nhưng dần dần, cô bận tới tối tăm mặt mũi, không còn thời gian nghĩ tới việc khác nữa nên cũng quên luôn gọi điện cho Chu Chính Hạo.Mãi cho tới khi Chu Chính Hạo gọi điện thoại đến: -Có phải em định để cho người khác thay mình tham gia hôn lễ không hả?

Lúc ấy Khả Nhi mới nhớ ra ngày mai là ngày làm đám cưới của mình. Nhìn đống giấy tờ chồng chất trên bàn, Khả Nhi bối rối nói:-Cái này…à cái đó…không đâu, ngày mai em sẽ lên chuyến bay sớm về Bắc Kinh…

-Sáng sớm mai?- giọng nói của Chu Chính Hạo thể hiện rõ sự tức giận - Sao em không nói luôn là tối mai sẽ về Bắc Kinh đi?

-A lô…a lô…Chính Hạo?- đầu dây bên kia chỉ vọng lại tiếng tút tút. Ở bên nhau đã lâu như vậy, Chu Chính Hạo luôn đối xử rất dịu dàng với Khả Nhi, đây là lần đầu tiên anh nổi giận với cô. Khả Nhi vội vàng gọi lại nhưng Chu Chính Hạo đã tắt máy. Khả Nhi thở dài, ngoảnh đầu lại chợt nhìn thấy Dương Phàm đang chăm chú nhìn mình. Lúc nãy Chu Chính Hạo nói rất to, có lẽ Dương Phàm đã nghe thấy hết rồi. Khả Nhi cười bối rối.

Dương Phàm đột nhiên lên tiếng: -Em mau về phòng thu xếp đồ đạc đi!- nói rồi Dương Phàm với tay lấy áo khoác trên mắc, móc điện thoại trong túi ra rồi bảo:-Anh đi đặt vé máy bay cho em rồi lập tức đưa em ra sân bay. Có lẽ còn kịp chuyến bay sớm nhất đến Bắc Kinh.

-Nhưng mà…nhưng mà…- Khả Nhi do dự.

Dương Phàm cười dịu dàng: -Ở đây đã có anh lo rồi! Thời gian bận rộn nhất đã qua rồi, nếu như không có sự cố ngoài ý muốn xảy ra thì tạm thời công việc ở đây cứ để anh lo! Chỉ tiếc là anh không thể tham gia hôn lễ của em được, thậm chí cũng chẳng kịp mua tặng em một món quà cưới!

-Không, không cần đâu!- Khả Nhi vội vàng xua tay, nghĩ một lát rồi nói đùa: -Lần sau gặp mặt đưa cho em một cái phong bì là được! Cái này thực tế hơn đấy!

-Ok!- Dương Phàm mặc áo khoác vào rồi đi ra ngoài: -Nhanh lên nhé! Anh ở dưới xe đợi em!

Dương Phàm vừa đi khuất là nụ cười trên môi Khả Nhi tắt ngấm. Cô cúi đầu, xòe đôi bàn tay đang đau nhức vì nắm quá chặt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Đưa Khả Nhi ra tận cửa đăng kí, giương mắt nhìn Khả Nhi bước qua vạch phân cách, Dương Phàm đột ngột gọi: -Khả Nhi…

Khả Nhi dừng bước, đầu không ngoảnh lại: -Cám ơn anh! Mọi chuyện ở bên này nhờ cả vào anh!

-Đừng khách sáo, lần sau đến nhớ mang kẹo cưới đến cho anh nhé! Còn nữa, thay anh chúc mừng cho Chu Chính Hạo!

Khả Nhi gật đầu: -Vâng!- Khả Nhi vẫn không ngoảnh đầu lại, bước chân nặng nề đi xa dần.

Dương Phàm từ từ quay người lại, đi ngược hướng với Khả Nhi. Hai người từng yêu nhau say đắm cuối cùng cũng vẫn đi theo hai hướng ngược chiều nhau. Đứng ở quảng trường rộng rãi, Dương Phàm nhìn lên chiếc máy bay bay ngang bầu trời, ánh sáng mặt trời chói chang khiến mắt anh đau nhức. Dương Phàm nhắm chặt mắt lại, mấy năm trước cô ra đi không lời từ biệt, cho dù có đau lòng đến mấy anh vẫn biết rằng sẽ có một ngày cô quay trở lại. Nhưng hôm nay, chính tay anh tiễn cô ra đi, nhưng kể từ nay anh biết sẽ chẳng còn có thể chờ đợi cô được nữa. Cả đời…cả kiếp này…anh đã mãi mãi bỏ lỡ cô mất rồi!

Khả Nhi về đến Bắc Kinh vào khoảng quá trưa. Chu Chính Hạo mặt mày lạnh lùng vừa nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Khả Nhi liền cảm thấy xót xa: -Em đi tắm nước nóng một cái đi! Rồi ngủ một giấc cho đỡ mệt!

Khả Nhi há hốc miệng kinh ngạc: -Thế không có chuyện gì phải làm sao?

Chu Chính Hạo cáu kỉnh nói: -Đợi em tỉnh dậy sẽ đi thử áo cưới. Anh không muốn nhìn thấy một cô dâu mặt mày hốc hác. Em không để ý nhưng anh để ý, anh sợ người khác nói xấu sau lưng anh, trách anh hành hạ em đến nỗi người không ra ngoài, quỷ không ra quỷ!

Khả Nhi giật mình, tay sờ lên mặt, miệng lẩm bẩm: -Xấu xí đến thế sao? Chẳng qua là thức có vài đêm thôi mà! Gương…gương đâu?

Chu Chính Hạo dở khóc dở cười, quả nhiên con gái ai cũng thích xinh đẹp, ngay cả một Khả Nhi thông minh và tài ba cũng chẳng phải là ngoại lệ: -Thế rốt cuộc em có muốn ngủ một giấc không hả?

-Có…có chứ!- Khả Nhi vội vã gật đầu.

Gần đây đúng là mệt nhừ cả người, tắm một cái thoải mái xong là Khả Nhi lăn ngay ra giường đánh một giấc ngon lành. Lúc Chu Chính Hạo bê sữa và bánh gato lên phòng cho Khả Nhi thì cô đã ngủ chẳng biết trời đất gì nữa rồi. Lặng lẽ ngồi xuống bên giường, Chu Chính Hạo chăm chú quan sát khuôn mặt thuần khiết của Khả Nhi, trái tim anh từ từ dịu xuống.

Thực ra Chu Chính Hạo không thực sự giận Khả Nhi, chỉ là trong lòng anh luôn lo lắng bất an. Mặc dù sau đêm đó, giữa hai người đã có quan hệ thân mật nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cô ngày ngày ở bên cạnh Dương Phàm là Chu Chính Hạo lại thấp thỏm ăn không ngon ngủ không yên.

Thấp thỏm chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cô cũng chịu trở về bên cạnh anh. Chu Chính Hạo nằm xuống bên cạnh Khả Nhi, thò tay ra ôm quanh eo cô. Trong cơn mộng mị, cô chui gọn vào lòng anh theo bản năng. Ôm chặt lấy Khả Nhi, Chu Chính Hạo cảm thấy an tâm, thở phào nhẹ nhõm rồi chìm vào giấc ngủ.

Ánh nắng mặt trời lúc chiều tà len vào cửa sổ, phản chiếu lên khuôn mặt của hai người đang chìm trong giấc ngủ. Khả Nhi từ từ hé đôi mắt, nhất thời không biết được mình đang ở đâu. Một lồng ngực nóng hổi áp sát vào lưng cô, gần gũi đến chẳng còn chút khoảng cách: -Khả Nhi…- giọng nói ngái ngủ của Chu Chính Hạo vang lên.

Ý thức dần dần trở lại với Khả Nhi. Cuối cùng thì Khả Nhi cũng nhớ ra là sáng nay mình vừa vội vội vàng vàng từ Thanh Đảo quay về Bắc Kinh để tham dự hôn lễ ngày mai, còn người đang nằm sát bên cạnh cô lúc này chính là người chồng tương lai sẽ cùng chung sống với cô suốt đời.

Hơi thở nóng hổi phả vào gáy Khả Nhi, đôi bàn tay không yên phận của Dương Phàm bắt đầu “du lịch” trên người cô. Khả Nhi vội vàng giữ chặt lấy tay Chu Chính Hạo: -Không phải anh nói là cần đi thử áo cưới sao?- Khả Nhi vội vàng ngồi dậy.

-Không vội- Chu Chính Hạo đã tỉnh hẳn: -Ăn tối xong rồi đi!

-Ờ, thế cũng được!- Khả Nhi vội vàng đứng dậy khỏi giường.

Chu Chính Hạo nhanh tay kéo cô nằm lại giường, đè cả nửa người lên người cô.

-Anh làm cái gì thế?- Khả Nhi mặt đỏ gay: -Không phải nói là đi ăn cơm sao?

Chu Chính Hạo cười nham hiểm: -Đây chẳng phải đang ăn hay sao?- nói rồi anh chẳng chút khách khí chồm lên người Khả Nhi, đặt lên môi cô một nụ hôn cuồng nhiệt. Bị bỏ đói lâu quá khiến cho Chu Chính Hạo không thể chờ đợi được thêm nữa!

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên:-Điện thoại!- Khả Nhi nói: -Để em nghe điện thoại trước đã!

-Mặc kệ nó!- Chu Chính Hạo thở hồng hộc, tấn công càng mãnh liệt hơn.

Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, Khả Nhi cảm thấy rất bất an, mắt cứ dán vào chiếc điện thoại ở trên đầu giường. Cuối cùng Chu Chính Hạo không thể chịu nổi nữa, liền thở dài nằm ngửa ra giường: -Em nghe điện trước đi!

Chộp lấy cái điện thoại, nhìn vào màn hình, Khả Nhi phát hiện ra đó là một số điện thoại lạ. Khả Nhi liền nghe máy, kinh ngạc thốt lên: -Thư Á, à không…Chị Dương…!

-Cái gì? Chị muốn gặp tôi á? Bây giờ?- ánh mắt Khả Nhi liếc nhìn Chu Chính Hạo. Anh đang nằm trên giường, lặng lẽ quan sát cô, trên mặt chẳng chút biểu cảm.

-Thật ngại quá, bây giờ e là không tiện cho lắm…Chị có chuyện gấp à? Nhưng mà tôi…

-Không làm mất nhiều thời gian của cô đâu- Thư Á nói bằng giọng khẩn khoản: -Tôi ngồi ở một quán cà phê trong khu này đợi cô, không gặp không về!- nói dứt lời, không để cho Khả Nhi kịp từ chối, Thư Á lập tức cúp máy.

Khả Nhi ngây người nhìn chiếc điện thoại trong tay. Giọng điệu của Thư Á có vẻ nghiêm trọng, hình như là có chuyện gì gấp gáp lắm. Nếu không đi gặp cô ấy một cái Khả Nhi khó mà yên lòng được. Nhưng nếu đi gặp cô ấy…. Khả Nhi bối rối nhìn Chu Chính Hạo.

Chu Chính Hạo vẫn nằm im trên giường, hai mắt nhắm chặt, giọng nói lạnh lùng: -Em muốn đi thì đi đi!

Khả Nhi ngây ra hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ. Trong phòng ngủ trở nên cực kì yên tĩnh, Chu Chính Hạo mở mắt nhìn ra ngoài cửa hồi lâu rồi đột nhiên anh vung tay lên, giáng một cú đấm rất mạnh lên giường. Vừa hay lúc ấy cánh cửa từ từ mở ra, Khả Nhi đã thay xong quần áo và đang đứng ở bên ngoài.

Chu Chính Hạo cảm thấy có chút xấu hổ như vừa làm chuyện xấu bị người khác bắt gặp. Anh né tránh ánh mắt của Khả Nhi, cố tỏ ra bình tĩnh nói: -Sao em còn chưa đi?

Khả Nhi đến bên giường, khẽ nói: -Hay là chúng ta cùng đi!

Chu Chính Hạo ngoảnh lại nhìn Khả Nhi. Khả Nhi nhìn thẳng vào mắt anh, sự chân thành hiện rõ trong đôi mắt cô. Sự bất mãn trong lòng anh tan biến như gió bay. Chu Chính Hạo nắm lấy tay Khả Nhi, mỉm cười nói: -Anh ở nhà đợi em! Đừng quên về sớm một chút, chúng ta phải đi thử áo cưới!

Khả Nhi cúi xuống hôn lên má Chu Chính Hạo. Khả Nhi vừa mới súc miệng xong, hơi thở của cô phảng phất mùi bạc hạ dịu mát. Khoảnh khắc đôi môi cô vừa rời khỏi làn da anh, Chu Chính Hạo nhanh tay giữ lấy gáy cô, đặt lên đó một nụ hôn cuồng nhiệt: -Nhất định phải về nhà đấy!

Liếc mắt nhìn quanh quán cà phê, Khả Nhi nhanh chóng nhìn thấy Thư Á. Vị trí Thư Á ngồi không hề bắt mắt nhưng vẻ đẹp toát lên từ người cô luôn khiến cho người khác phải chú ý đến. Hơn nữa bên cạnh cô lúc này còn có một cậu bé xinh đẹp như búp bê.

-Xin chào!- Thư Á đứng dậy chào đón Khả Nhi, Tiểu Hân cũng nhảy xuống khỏi ghế, ngoan ngoãn chào Khả Nhi: -Cháu chào cô!

-Tiểu Hân ngoan quá!- Khả Nhi cười rạng rỡ. Đối với những đứa bé xinh đẹp như thế này, cô không thể nào không thích được.

Sau khi ngồi xuống ghế, Thư Á nói với cô ô sin dẫn theo: -Cô dẫn Tiểu Hân sang khu giải trí của trẻ em một lúc, tôi và cô Tần có chuyện cần nói. Nói chuyện xong tôi sẽ đi tìm hai người!

Tiểu Hân vẫy tay tạm biệt Khả Nhi: -Tạm biệt cô!

Khả Nhi cũng vẫy tay tạm biệt Tiểu Hân, ánh mắt dịu dàng nhìn theo cậu bé: -Tiểu Hân thật đáng yêu, sau này nhất định sẽ trở thành một người đàn ông xuất sắc!

-Đúng vậy!- trong đôi mắt của Thư Á ánh lên niềm kiêu hãnh của một người mẹ: -Nó là ánh sáng rạng rỡ nhất trong cuộc đời tôi. Càng lớn nó càng giống hệt bố đẻ nó, đúng không? Tôi hi vọng sau này nó có thể trở thành một người đàn ông đường đường chính chính như bố nó!

Khả Nhi kinh ngạc trước sự thẳng thắn của Thư Á thế nên nhất thời cô không biết trả lời ra làm sao.

Thư Á châm một điếu thuốc lên. Mười ngón tay của cô thuôn dài, ngay cả dáng vẻ của cô lúc hút thuốc cũng thật là xinh đẹp, chẳng khác gì những cô người mẫu trên các trang bìa tạp chí: -Tiểu Hân mang họ Trụ, tên là Trụ Hân. Bố đẻ của nó là người mà cô cũng quen biết đấy!

Khả Nhi bỏ một viên đường vào trong cốc cà phê rồi lấy thìa ngoắng lên cho đường tan ra: -Dương Phàm rất yêu Tiểu Hân, trong lòng anh ấy chắc chắn luôn coi Tiểu Hân như con đẻ.

-Dương Phàm là một người đàn ông tốt- Thư Á gật đầu khẳng định: -Đáng tiếc là tôi chẳng có cái phúc ấy. Nói cách khác, sợi dây tơ hồng của anh ấy không được nối với tôi!

Khả Nhi ngẩng đầu nhìn Thư Á. Trong mắt cô ấy như bị phủ sương mù…Có người đàn ông nào lại có thể thờ ơ trước vẻ đẹp kiêu sa của Thư Á?

-Tôi và Dương Phàm đã làm thủ tục li hôn từ mấy tháng trước rồi. À, chính là ngày hôm sau sau khi cô đến nhà chúng tôi- Thư Á cười: -Là tôi đưa ra đề nghị đó!

Khả Nhi kinh ngạc: -Là vì tôi sao?

-Đương nhiên là không phải. Giữa tôi và Dương Phàm từ trước đến nay không hề có quan hệ vợ chồng thật sự.Chúng tôi làm như vậy chỉ là để cho Tiểu Hân không bị sỉ nhục là một đứa con hoang, để cho nó có được một danh phận đường hoàng. Rồi sau đó chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề hôn nhân này.

Khả Nhi bất giác nắm chặt cái thìa bạc ở trong tay.

-Sáu năm trước, tôi làm nhân viên pha chế rượu trong một quán rượu ở Bắc Kinh còn Dương Phàm là khách đến uống rượu…- Thư Á chậm rãi kể lại: -Gần như ngày nào Dương Phàm cũng đến quán uống rượu. Tôi nhiều tuổi hơn hai người một chút, cũng đã từng trải qua một số chuyện nên tôi có thể nhìn ra đây là một đứa trẻ bị tổn thương trong lòng. Lúc ấy tôi chẳng có thời gian rảnh mà đi lo lắng chuyện của người khác, chỉ khoanh tay đứng nhìn như một người ngoài cuộc. Mãi cho đến một ngày, Dương Phàm uống nhiều rượu đến mức xuất huyết dạ dày, tôi đành phải đưa cậu ấy đến bệnh viện cấp cứu. Tôi nói với cậu ấy rằng tôi buộc phải rời xa người đàn ông mà tôi yêu thương, nhưng tôi vẫn phải cố gắng sống cho tốt. Nếu như có ai đó phụ mình thì mình càng phải sống cho tốt, để khiến cho người ấy phải hối hận. Còn nếu như người đó chưa bao giờ phụ lòng mình thì mình càng nên quý trọng bản thân để khi người ấy quay lại có thể nhìn thấy một con người hoàn hảo hơn!

-Sau khi ra viện, Dương Phàm thường đến chỗ tôi làm, nhưng không còn uống nhiều rượu như trước nữa. Thường thì Dương Phàm chỉ gọi một cốc đồ uống rồi ngồi nhìn tôi pha chế rượu và nói chuyện phiếm với tôi. Cứ như vậy, cậu ấy đợi người phụ nữ của mình, còn tôi đợi người đàn ông của tôi, cũng có thể coi chúng tôi là một đôi bạn đồng cảnh ngộ. Lâu dần, chúng tôi trở thành những người bạn tri kỉ, không có gì là không thể nói cho nhau nghe. Nhưng cậu ấy rất ít khi kể chuyện về cô cho tôi nghe, mà cho dù có nhắc đến cũng chưa bao giờ thấy cậu ấy nói xấu cô dù chỉ một câu. Có thể thấy cho dù cậu ấy có tổn thương đến mức nào thì người mà cậu ấy trân trọng nhất mãi mãi vẫn là cô.

-Về sau có phát sinh một số chuyện, tôi phải rời khỏi Bắc Kinh. Trước khi đi, Dương Phàm có đưa cho tôi một số điện thoại, nói là sau này có gì cần giúp đỡ thì cứ gọi cho cậu ấy bất cứ lúc nào. Còn nhớ lúc ấy tôi đã hỏi Dương Phàm nếu chẳng may cậu ấy đổi số điện thoại thì sao? Cậu ấy nói sẽ không có chuyện ấy xảy ra đâu, vì cậu ấy phải chờ một người, nên sẽ không bao giờ đổi số điện thoại. Khoảng nửa năm sau chúng tôi mới gặp lại, lúc ấy tôi đã có thai được hai tháng và phiêu bạt đến Thượng Hải, quyết định sẽ mở một quán rượu ở đó. Cô biết đấy, một người phụ nữ cô đơn không nơi nương tựa, phải đứng vững ở một thành phố hoàn toàn xa lạ không phải là một chuyện dễ dàng. Tôi nghĩ rằng với gia cảnh của gia đình Dương Phàm có thể giúp ích cho tôi đôi chút nên đã thử gọi điện vào số máy của cậu ấy. Quả nhiên người bắt máy là Dương Phàm. Chẳng bao lâu sau, cậu ấy đã giúp tôi giải quyết ổn thỏa mọi thủ tục và cùng tôi đặt tên cho quán rượu ấy là Yêu Ảnh. Những lúc rảnh rỗi, cậu ấy thường đến quán ngồi, chỉ ngồi và uống nước thôi. Cậu ấy trở nên điềm đạm hơn nhiều, không còn là một đứa trẻ xốc nổi như trước đây.

-Ngoài đứa bé trong bụng ra, tôi chẳng còn người thân nào trên đời này cả. Lúc tôi sinh nở, chính Dương Phàm đã đưa tôi tới bệnh viện. Cậu ấy đã đứng bên ngoài phòng đẻ chờ đợi Tiểu Hân ra đời. Tất cả các bác sĩ, y tá đều tưởng rằng cậu ấy chính là bố của đứa trẻ. Cậu ấy nói với tôi là, vốn dĩ cậu ấy cũng sẽ có một đứa con, đáng tiếc là lúc đó cậu ấy không đủ khả năng để bảo vệ nó, nếu như đã có duyên nhìn thấy Tiểu Hân ra đời, hãy để cho Tiểu Hân làm con nuôi của cậu ấy. Tiểu Hân từ nhỏ đã lớn lên trong vòng tay bảo bọc của Dương Phàm, thế nên nó cứ luôn miệng gọi cậu ấy là bố.

-Tiểu Hân luôn bị mang tiếng là một đứa con hoang, không có giấy khai sinh, không thể hưởng phúc lợi y tế như những đứa bé khác. Đây không phải là vấn đề tiền bạc. Khi tất cả những đứa bé khác đều được hưởng quyền lợi này, vậy mà đứa bé này lại không được hưởng sẽ nảy sinh cảm giác tủi thân. Tôi không muốn Tiểu Hân phải lớn lên trong sự dè bỉu của người khác. Một hôm, Tiểu Hân khóc lóc hỏi tôi tại sao nó lại bị nói là một đứa con hoang, đúng lúc ấy Dương Phàm cũng có mặt. Tôi đã hỏi cậu ấy có thể giúp tôi để cho Tiểu Hân có một thân phận đàng hoàng như những đứa bé khác không. Cậu ấy đã đề nghị cùng tôi giả kết hôn, đợi đến khi Tiểu Hân chính thức được làm giấy khai sinh sẽ làm thủ tục li hôn. Tôi nghĩ nếu như Tiểu Hân có thể trở thành con cháu của nhà họ Dương thì sau này nó sẽ không bị người khác khinh bỉ nữa, hơn nữa lại có thể mang đến cho thằng bé rất nhiều cái lợi. Xuất phát từ lòng ích kỉ, tôi đã chấp nhận lời đề nghị của Dương Phàm. Trưa hôm ấy, chúng tôi vừa hoàn tất thủ tục đăng kí hết hôn thì tối ấy cô đến tìm Dương Phàm. Chẳng ngờ chỉ vì sự ích kỉ của tôi đã gây ảnh hưởng lớn như vậy đến hai người- Thư Á thở dài: -Khả Nhi, xin lỗi cô!

-Sao có thể như vậy được…- Khả Nhi nói một cách khó khăn: -Hôm đó, rõ ràng là tôi tận mắt nhìn thấy các người…chị và Dương Phàm dẫn Tiểu Hân đi dạo. Các người…các người đến Bắc Kinh ra mắt bố mẹ Dương Phàm phải không?

-Đã diễn kịch thì phải diễn cho trót. Để có thể nhanh chóng giải quyết các vấn đề hoàn tất thủ tục làm giấy khai sinh cho Tiểu Hân, đúng là Dương Phàm đã dẫn tôi về ra mắt ông nội cậu ấy. Người già thường rất tinh ý, nhìn qua là ông nội Dương Phàm đã nhận ra là chúng tôi đang giả vờ, thế là mắng cho chúng tôi một trận. Nhưng cuối cùng ông vẫn chấp nhận Tiểu Hân. Giải quyết xong được vấn đề này, tôi và Dương Phàm lập tức làm thủ tục li hôn. Thực ra hôm cô ra về. Dương Phàm đã đuổi theo cô. Tôi không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy anh ấy quay lại một mình, vẻ mặt thất thần, suốt mấy ngày sau đó không chịu nói nửa lời. Kể từ đó cậu ấy cũng không đề cập nửa câu tới vấn đề của hai người nữa.

Khả Nhi cúi đầu nhìn chăm chú vào cốc cà phê trước mặt, đôi mắt tĩnh lặng chẳng chút gợn sóng. Thư Á âm thầm cảm thấy thất vọng, chăm chú nhìn Khả Nhi mới phát hiện ra hàng mi của cô đang khẽ rung rinh, một giọt nước mắt bỗng nhiên trào ra khỏi khóe mắt cô và rơi tách xuống cốc cà phê trước mặt. Cốc cà phê gợn lên vài gợn sóng:-Tại sao những điều này không sớm nói cho tôi biết?

-Xin lỗi cô!- Thư Á áy náy: -Tôi vốn định tìm cô nói cho ra lẽ nhưng lại nghĩ chuyện này là chuyện riêng giữa cô và Dương Phàm, tôi là người ngoài không tiện can thiệp, để cho Dương Phàm chính miệng nói với cô thì hay hơn. Nào ngờ Dương Phàm cũng khó xử. Chu Chính Hạo dù gì cũng là bạn thân của cậu ấy. Đắn đo suy nghĩ mãi cho đến hôm nay, tôi gọi điện cho Dương Phàm, thấy cậu ấy có vẻ khác thường, hỏi ra mới biết tin ngày mai cô sẽ làm đám cưới. Chuyện này nếu không nói rõ ra sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa. Thế nên tôi đã tự ý đến tìm cô, hi vọng còn kịp. Thật sự tôi rất xin lỗi hai người!

Khả Nhi lắc đầu chua xót: -Là lỗi của tôi, cũng là lỗi của Dương Phàm, không liên quan gì đến chị hết. Chị không cần phải xin lỗi tôi!

-Không cần biết là lỗi của ai, điều quan trọng bây giờ là phải sữa chữa sai lầm- Thư Á đặt tay lên vai Khả Nhi, vội vàng nói: -Dù sao thì bây giờ cô và Chu Chính Hạo vẫn chưa làm đám cưới, mọi thứ vẫn còn kịp. Cô mau đi tìm Dương Phàm đi!

-Có lẽ tôi nên bất chấp tất cả để chạy trốn đám cưới này, chạy đi tìm tình yêu thật sự của mình rồi ngày ngày bên nhau không rời…- Khả Nhi cười ảm đạm: -Tôi có thể bỏ đi, nhưng còn Chu Chính Hạo? Bỏ lại anh ấy trong hoàn cảnh bị mất mặt và chế giễu của mọi người vì cô dâu bỏ chạy trước đám cưới? Và cả sự nghi kị của bạn bè anh ấy nữa? Anh ấy có làm gì sai đâu mà phải chịu đựng hậu quả do tôi và Dương Phàm gây ra?

-Cũng không nhất định phải bỏ trốn, cô có thể nói chuyện với Chu Chính Hạo để tìm ra một cách giải quyết ổn thỏa nhất mà!

-Cám ơn chị!- Khả Nhi vỗ nhẹ lên mu bàn tay Thư Á: -Mặc dù tôi không quen biết chị nhưng tôi tin người phụ nữ được Trụ Kiệt yêu thương nhất định là một người phụ nữ tuyệt vời! Nếu như chị đồng ý, tôi hi vọng chúng ta có thể trở thành bạn bè tốt của nhau. Hoan nghênh chị đến tham dự đám cưới của tôi!

Thư Á tiếc nuối: -Nói như vậy là ngày mai cô sẽ làm đám cưới thật sao? Như vậy là không công bằng với Dương Phàm, hơn nữa người cô yêu thật lòng rõ ràng là Dương Phàm, cô cam tâm chấp nhận như vậy sao?

-Chị có biết vì sao khi nhìn thấy giấy đăng kí kết hôn của chị và Dương Phàm, tôi lại chẳng chút do dự rời xa anh ấy bất chấp nỗi đau đớn ở trong lòng không?- Khả Nhi xót xa: -Bất cứ ai cũng không có quyền lấy danh nghĩa là tình yêu để làm tổn thương người khác. Chúng ta đều đã là người lớn cả rồi, đã gieo nhân nào thì phải chấp nhận gặt quả nấy thôi. Người thân và bạn bè của tôi đều đã được nhà họ Chu mời đến Bắc Kinh, nhà cho Chu cũng đã mời rất nhiều bạn bè thân thiết tới dự đám cưới, ai nấy đều vui mừng chờ đón hôn lễ ngày mai. Lúc này tôi và Chu Chính Hạo làm sao có thể tìm ra một phương pháp giải quyết ổn thỏa đây? Con người sống trên đời chẳng phải chỉ vì tình yêu, không thể chỉ nghĩ đến bản thân mà còn phải nghĩ đến người khác, nhất là đối với người một lòng một dạ với mình. Thư Á, Dương Phàm…- Khả Nhi cuối cùng cũng không ngăn nổi giọt nước trào ra, giọng nói của cô như nghẹn lại trong cổ họng.

Cánh cửa phòng khách mở ra, bên trong phòng tối om om. Khả Nhi cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không nhấc nổi chân lên nữa. Cô nhắm mắt ngồi yên lặng dưới sàn hồi lâu, mùi thuốc lá phảng phất trong không khí. Khả Nhi mở to mắt tìm kiếm trong bóng tối, chợt giật mình nhìn thấy một đốm lửa nhỏ trong không gian.

Chính Hạo?- Khả Nhi khẽ gọi.

-Ừ…- giọng Chu Chính Hạo khàn đặc: -Anh cứ tưởng là em sẽ không quay về nữa!

Khả Nhi chậm rãi đi đến và ngồi xuống bên cạnh anh: -Hôm nay Thư Á nói với e là cô ấy và Dương Phàm đã li hôn. Hơn nữa bọn họ chưa từng là vợ chồng thật sự.

Chu Chính Hạo ngồi yên lặng không nói.

-Có lẽ em không nên nói chuyện này với anh, nhưng sau này chúng ta là vợ chồng, phải sống với nhau trọn đời, vì vậy em nghĩ vẫn nên nói thẳng với anh thì hơn!

-Chúng ta…vẫn sẽ là vợ chồng? –Chu Chính Hạo mừng rỡ nắm chặt lấy tay Khả Nhi.

-Lúc chia tay, Thư Á có hỏi em một câu, cô ấy hỏi liệu em có thể quên được Dương Phàm và yêu thương Chu Chính Hạo không?

Chu Chính Hạo ngoảnh sang nhìn Khả Nhi, trong bóng tối, đôi mắt anh ánh lên sự căng thẳng.

-Em nói: có thể cả đời này tôi không thể quên được Dương Phàm, cũng không thể yêu đương nồng nhiệt như thời còn trẻ, nhưng tôi sẽ từ từ từ bỏ tình cảm với Dương Phàm, học cách bình thản đối diện với anh ấy. Còn về Chu Chính Hạo, anh ấy là chồng tôi, là người sẽ cùng tôi chung sống suốt đời. Kể từ nay về sau, địa vị của anh ấy trong lòng tôi sẽ ngày một quan trọng hơn. “Mưa dầm thấm lâu” cũng là một kiểu tình yêu. Tình yêu có mãnh liệt đến mấy cuối cùng đều trở nên nhạt nhòa theo thời gian. Chính Hạo, em không bịa đặt những lời ngon ngọt để lừa gạt anh, những lời này thật sự xuất phát từ tấm lòng của em, nếu như anh có thể chấp nhận, xin hãy cho em thời gian, và xin anh hãy tin em!

Căn phòng trở nên im lặng, Chu Chính Hạo đưa tay ra kéo Khả Nhi vào lòng, đôi môi ấm nồng đặt lên trán Khả Nhi một nụ hôn dịu dàng: -Đương nhiên là anh tin em rồi!