Một Bước Nữa Để Gần Anh Hơn

Chương 17: Cuộc thi thứ nhất: cầm




Tử Điệp Y phấn khởi, liền lập tức điều chế tiếp một lô Trú Nhan Đan. Lần này không may mắn như lần trước, xém chút thất bại may mà tinh thần lực của nàng rất mạnh cứu vãn kịp, đan dược tuy cũng đạt 10 viên nhưng chỉ có 2 viên đạt mười thành.

Tử Điệp Y thở dài, có vẻ tỉ lệ thành công đan dược đạt mười thành của nàng cũng không phải 100% như tưởng tượng. Nhưng tỉ lệ luyện thành cũng rất cao.

Có điều lần này nàng luyện chế là loại Trú Nhan Đan dễ nhất chỉ 10 năm, càng lên cao sẽ càng khó khăn hơn. Có vẻ nàng phải luyện tập nhiều hơn để nâng cao tay nghề rồi.

Trong hai ngày trước thi đấu Tử Điệp Y không hề lo lắng luyện tập cầm, kì, thi, họa, võ gì cả mà cứ đâm đầu vào luyện đan.

Cố gắng của nàng cũng không uổng phí, số dược liệu có thể sư dụng nàng đã sài hết. Luyện ra được tổng cộng bốn bình Trú Nhan Đan 10 năm, ba bình 20 năm, hai bình 30 năm, một bình 40 năm và hai bình 50 năm. Mỗi bình đều 10 viên cả.

Có điều đan dược đạt 10 thành thật rất ít. May mắn là hai lò 50 năm nàng luyện đều đạt mười thành cả, có lẽ do nhân phẩm của nàng bộc phát.

Tử Điệp Y định giữ lại hai bình 50 năm này để người của mình dùng còn từ 50 năm trở xuống trực tiếp cho bán đấu giá ra ngoài. Nàng thầm nghĩ khi loại đan dược này xuất hiện có lẽ sẽ gây oanh động rất lớn đây.

Bước ra khỏi phòng, chậm rãi duỗi người, hít sâu bầu không khí trong lành, Tử Điệp Y cảm thán đúng làm thoải mái.

Bỗng Tiểu Linh chạy tới, thấy Tử Điệp Y thì thở phào, nói: "Cung chủ may mà người đã ra, cuộc thi giữa người và Selena công chúa sắp bắt đầu rồi. Vương gia, tiểu thư và thiếu gia đều đã đi trước rồi, người phải nhanh lên không sẽ không kịp mất! "

Tử Điệp Y giờ mới nhớ nàng còn có cuộc thi với tiểu công chúa ngoại quốc. Nàng thở dài, nói thiệt nàng cũng không thích mấy dụ thi thố này cho lắm. Chán nản nàng cùng Tiểu Linh liền thi triển khinh công ra khỏi phủ, liền cưỡi hai con ngựa đã chuẩn bị sẵn rời đi.

Tại bãi thi đấu lớn trong kinh thành, mọi người đang che nhau ngồi chật ních cả khán đài. Ai cũng vô cùng mong chờ trận đấu hôm nay.

Chủ yếu là vì đây là trận đấu cho họ phát tài, ai ai cũng chạy đi đặt cược. Tỉ lệ của Tử Điệp Y rất cao tận 1:4. Dù vậy mọi người đều đặt Selena thắng. Có người vì muốn làm giàu mà trực tiếp cược toàn bộ tài sản của mình. Có cả những người hầu, đầy tớ còn đặt cả khế ước bán thân của bản thân của chính mình.

Dù sao ai cũng nghĩ lần này chắc chắc ăn tiền nên không quan tâm gì cả, đặt tất cả mà mình có ra, dù ăn ít nhưng vẫn là ăn mà.

Trên khán đài vị trí khách quý giành riêng cho quý tộc, quan lại chật ních người. Đài giám khảo cũng đã đến đông đủ. Selena và những người nước nàng cũng toàn bộ đến đủ, lúc này chỉ còn thiếu mỗi Tử Điệp Y mà thôi.

Selena đã lên sân khấu đứng đợi. Nhưng gần xác giờ thi đấu rồi mà vẫn chưa thấy Tử Điệp Y đâu cả.

Lúc này mọi người bắt đầu xì xầm, chẳng lẻ vị Hàn vương phi này sợ thua mất mặt nên trốn đi không tham gia. Và nhiều người cũng chỉ trỏ về phía Lý Văn và hai nhóc tỳ.

Lý Văn thờ ơ không quan tâm, từ những việc mà hắn thấy Tử Điệp Y làm trước giờ thì chắc chắn nàng không sợ hãi một việc nhảm nhí như vậy.

Khác với Lý Văn hai nhóc tỳ ngồi bên cạnh vô cùng bất bình, sao mọi người có thể nói mẫu thân chúng như vậy chứ? Mẫu thân luôn là người tài giỏi nhất trong lòng bọn chúng a...

Selena hứng thú nghe phát ngôn của mọi người, nàng nhìn chằm chằm vào Lý Văn, nhìn đi nhìn đi chỉ có nàng mới xứng đáng với hắn mà thôi.

Lúc này bỗng có bóng người cưỡi ngựa chạy nhanh vào. Bóng người trực tiếp phóng người lên nhẹ nhàng đáp xuống sân khấu. Làm mọi người có mặt kinh thán không thôi.

Người này không ai khác chính là Tử Điệp Y, người mà mọi người đang mong đợi.

Tử Điệp Y quay đầu sang phía giám khảo nhẹ hành lễ, rồi lẳng lặng đứng nhìn Selena. Selena có chút sửng sốt như liền phản ứng lại cười khẩy: "Ồ tôi cứ tưởng cô bỏ cuộc vì sợ tôi rồi chứ?"

"Cô nghĩ mình xứng đáng để tôi phải sợ ư?" Tử Điệp Y trả lời một một cách vô cùng lạnh nhạt rồi trực tiếp ngó lơ Selena luôn.

"Ngươi....ngươi...."Selena nóng máu rồi, đường đường là một công chúa cao quý như nàng mà lại bị người ta khinh bỉ đến vậy sao? Thật không thể tin được mà!! Thật đáng ghét, ta nhất định phải xử lý ngươi bằng bất cứ giá nào!! Selena nhìn Tử Điệp Y đầy căm hận.

Nhìn không khí căng thẳng trên sân thi đấu, Thomas và Tử Thiên đồng thời thở dài, hai người giật mình nhìn nhau cùng cười khổ, đứa em gái của mình cũng thật biết gây chuyện a....

Lý Vân đứng lên ho khan nhằm gây chú ý, vận công nói to lên: "Đã đến giờ vậy liền bắt đầu thi đấu nào! Phần thi đầu tiên là thi cầm nghệ. Hai người lần lượt đàn, phân định thắng thua sẽ do bốn giám khảo cùng mọi người có mặt tại đây quyết định. Ngoài ra người thắng sẽ được thưởng một phần quà, đây là phần thưởng thêm vào trong các phần thi. Nào trận đấu bắt đầu!!"

Tử Điệp Y chớp chớp mắt cười mị mị, không ngờ còn có phần thưởng thêm vào, thật thú vị, ít ra cũng có lý do để thắng rồi. Tử Thiên vô tình thấy nụ cười của Tử Điệp Y, nó rất đẹp mà sao hắn lại có cảm giác lạnh sống lưng quá.

Trên sân thi đấu được bố trí thêm hai chiếc bàn dùng để đặt đàn. Selena liền cho thị nữ của mình cầm đàn đặt lên, có vẻ như cô muốn là người thi đầu tiên. Rõ ràng Selena muốn đánh đòn phủ đầu với Tử Điệp Y. Cô nàng có vẻ vô cùng tự tin đối với cầm kĩ của bản thân, nắm chắc phần thắng thuộc về mình.

Một khúc nhạc du dương êm tai vang vọng cả khu thi đấu. Tử Điệp Y thầm gật đầu, kĩ thuật đàn không tệ, như vẫn chưa đủ a, có vẻ Selena cũng rất có thiên phú nhưng cô vẫn chưa thể đưa cảm xúc của mình vào trong tiếng đàn được, chỉ thiếu một chút thôi, hơi đáng tiếc.... Tử Điệp Y lắc đầu ai thán.

Selena đàn xong, mọi người vô tay vang dội cả sân thi đấu. Cô vênh váo liếc Tử Điệp Y đầy khiêu khích, đầu ngẩn thật cao ngạo như một con khổng tước kiêu ngạo.

Tử Điệp Y nhíu mày có chút không thích dáng vẻ kiêu ngạo kia cho lắm. Nàng chầm chậm tiến đến bàn của mình, Tiểu Linh nhanh nhẹn đã đặt một cây đàn lên đó trước.

Tử Điệp Y nhẹ khẩy dây thử đàn. Thật sự sau khi đến thế giới này nàng vẫn chưa đụng vào đàn lại, nàng thử kiếm lại cảm xúc một chút.

Selena khinh bỉ nhìn Tử Điệp Y, đến giờ mà còn phải khẩy thử, có khác nào nói mình chưa chơi đàn bao giờ ?

Mọi người trên khán đài cũng liên tục xì xầm. Đúng là người xứng với cái danh phế vật có khác, đã lên thi đấu mà giờ còn ngồi khẩy thử đàn?

Bọn người Lý Văn cũng hơi nhíu mày, thắc mắc nhìn về phía Tử Điệp Y không hiểu nàng làm vậy để làm gì? Chẳng lẽ nàng chưa chơi đàn bao giờ sao?

Tử Điệp Y hoàn toàn không để ý đến xung quanh. Nàng chậm rãi đặt tay lên dây đàn rẫy một khúc nhạc, đây là một khúc nhạc nổi tiếng lúc trước nàng từng nghe được.

Tiếng đàn vừa cất lên liền lập tức khi cả không gian chìm vào im lặng chỉ có mình nó ngân nga.

Tiếng đàn lúc đầu lạnh giá, thể hiện rất rõ cái cảm giác rét câm câm của mùa đông. Dù đang là mùa thu như mọi người nhịn không được đánh cái rùng mình.

Một lúc sau tiếng đàn lại mang cho con người ta cảm giác ấm áp của mùa xuân, cây cỏ nơi đây vậy mà đâm chồi nẩy lộc, sinh cơ bừng bừng.

Tiếng nhạc lại biến đổi sang mùa hè oi bức, cái nóng bừng bừng ấy làm nhiều người không chịu được mà đổ mồ hôi, có người còn cởi cả áo ra cho mát.

Dần dần tiếng đàn chuyển sang mùa thu êm ả, dịu êm, không nóng bức như mùa hè mà cũng không quá lạnh như mùa đông, làm con người ta thoải mái thở dài.

Đến lúc này tiếng đàn mới chấm dứt. Nhưng mọi người ở đây vẫn chìm đắm trong ý cảnh bốn mùa trong tiếng đàn chưa tỉnh lại.

Tử Điệp Y lẳng lặng chờ đợi, cũng không lên tiếng đánh thức ai cả.

Một lúc lâu sau mọi người mới tỉnh lại, ai cũng giật mình vì mình như chỉ trong chóc lát đã được trải qua bốn mùa trong năm vậy. Không ngờ một khúc nhạc có thể cho người ta cảm nhận như vậy.

Selena mặt đã tái nhợt, nàng không tin được mình vậy mà cũng bị cuốn vào trong ý đàn ấy. Nhưng nhìn cả khán đài im phăng phắc thì nàng liền hơi nở nụ cười, vậy là nàng thắng đúng không? Tử Điệp Y đàn xong mà lại không có lấy một người khen tặng, nàng cũng quá khiến người ta thất vọng đi.

Nhìn ánh mắt coi thường của Selena, Tử Điệp Y hoàn toàn ngó lơ, chỉ nhìn về phía bốn giám khảo.

Phải mất một lúc lâu sau mọi người trên khán đài mới hoàn hồn lại. Bốn giám khảo lập tức vỗ vỗ tay thật to, hai nhóc tỳ cũng hưng hưng phấn vỗ tay, khác giả cũng liền vỗ tay theo. Tiếng vỗ tay này to hơn không biết bao nhiêu lần so với khi Selena biểu diễn.

Cả quảng trường chỉ có tiếng vỗ tay, không ai nói câu nào vì họ thật sự không có từ nào có thể biểu cảm giác của mình lúc này, bản đàn nhạc này thật trên cả tuyệt vời.

Nhìn cả khán đài vỗ tay ầm ầm, mặt Selena càng ngày càng trắng. Không phải nghĩ nàng đã thua rồi, không ngờ nàng lại thua trên chính lĩnh vực mà nàng am hiểu nhất. Nàng ngã khụy xuống ôm đầu không giám tin những gì đang xảy ra.

Thomas cười khổ nhìn em gái mình, chắc cô khó chấp nhận việc này lắm đây. Selena đã luyện đàn từ năm hai tuổi đến giờ vậy mà lại không thể thắng một người được mọi người gọi là phế vật. Sự việc này thật là một cú sốc nặng lắm với nàng công chúa kiêu ngạo này đây.

Tử Văn khẽ nhết miệng cười, nụ cười của hắn rất khó thấy, không nhìn kĩ thì hoàn toàn không nghĩ là hắn đang cười cả. Hắn hứng thú nhìn Tử Điệp Y, không ngờ nàng lại cho mình một bất ngờ thú vị nữa. Hắn càng ngày càng tò mò về người vợ thân yêu này của mình rồi.

Lý Vân chậm rãi đứng lên, ra hiệu cho mọi người im lặng, khẽ ho: "Nhưng mọi người có mặt ở đây đã thấy, người thắng cuộc thi cầm kĩ là.... Hàn vương phi - Tử Điệp Y!"