Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới

Chương 28




Hạ nhân sớm đặt một bàn tiệc rượu ở sảnh chính, ba người đi vào còn cảm thấy được hơi nóng tỏa ra từ thức ăn, nghe đủ mùi vị hương sắc.

“Đến đến đến, ở địa phương tây bắc lạnh khủng khiếp kia, chắc lâu rồi chưa ăn thức ăn ngon đấy nhỉ? Đây đều là những món con yêu nhất, nhanh đem muội muội buông xuống, cả hai lại dùng bữa đi!” Lão thái thái một câu chăm lo cho cháu nội.

Ngu Tương cũng yếu ớt giãy dụa đòi đi xuống.

Ngu Phẩm Ngôn có chút không muốn thả đem muội muội bỏ vào xe lăn, rót đầy một ly rượu đưa đến trước lão thái thái, giọng nói khàn khan: “Bà nội, cháu vừa đi hơn năm, làm khổ bà rồi! Cháu tự phạt một ly.”

Lão thái thái bị lời nói của hắn nước mắt lại bắt đầu tràn ra, lại nghe Ngu Tương sẳng giọng: “Ca ca, đều là người một nhà, nói cái gì có khổ hay không, phạt không phạt. Ca ra ngoài kinh dốc sức làm việc, chúng ta phải đem nhà này bảo vệ tốt chứ, đó là chức trách, là số mệnh đã an bày cho mỗi người. Bụng rỗng mà uống rượu cẩn thận coi chừng đau, liền nhanh ăn cái gì đi!” Dứt lời trực tiếp đoạt lấy ly rượu, thuận tiện lột một con tôm phỉ thúy đút vào trong miệng hắn.

Ngu Phẩm Ngôn đem thức ăn nhai nuốt xuống, yêu thương say đắm xoa xoa đỉnh đầu muội muội.

Lão thái thái phụ họa nói: “Tương Nhi nói rất là đúng, chức trách chúng ta đem nhà này bảo hộ tốt, không được nói những lời ba hoa khách khí ấy. Cả năm không thấy, con đối với bà nội xa lạ vậy sao!”

“Nên đánh!” Ngu Tương cầm lấy roi trên xe lăn,nhắm cánh tay huynh trưởng mà đánh tới.

“Tiểu nha đầu càng ngày càng tỏ ra hung hãn nhỉ, không hổ danh là muội muội của ta!” Ngu Phẩm Ngôn cao giọng cười to, càng nhìn muội muội xinh đẹp đáng yêu càng thấy thích, lại nhịn không được đem nàng ôm đặt trên đùi, giơ tay vuốt chóp mũi nàng.

Ngu Tương lén cầm một con tôm lại đút vào miệng hắn, hai huynh muội nháo một hồi.

“Ngồi đàng hoàng ăn chút gì đi, ăn xong rồi cho các ngươi tâm tình. Lớn rồi, sao còn giống như tiểu hài tử vậy!” Lão thái thái miệng răn dạy, trên mặt lại cười khanh khách .

Ngu Phẩm Ngôn nuốt vội con tôm, vuốt cái trán muội muội hỏi: “Nơi này sao lại bị bầm vậy?”

Lão thái thái đang muốn mở miệng nói, Ngu Tương liền trách móc trước: “Nghe nói ca đã trở lại, muội quá cao hứng liền đụng trúng cột cửa. Đều tại ca cả đó!”

Nếu cháu nội đã trở về, gian khổtrong quá khứ cũng không cần nói cho hắn biết . Lão thái thái nghĩ như vậy, liền ngậm miệng. Ngu Phẩm Ngôn tin là thật, cười nhẹ nói: “Được rồi, đều do ca, ngày sau Tương Nhi phạm lỗi đều là do ca sai cả, mọi chuyện ca đều thay muội chống đỡ hết.”

Không khí đang thoải mái, đã thấy Mã ma ma túc mặt nghiêm túc tiến vào, nhẹ giọng bẩm báo: “Lão phu nhân, phu nhân đã tới.”

“Đang êm đẹp, tự nhiên sao nàng đến đây?” Lão thái thái nét tươi cười trên mặt nháy mắt biến mất. Ngày tốt như vậy, bà thực không nghĩ muốn thấy Tang Môn tinh Lâm thị kia!

Ngu Phẩm Ngôn biểu tình không thay đổi, ánh mắt lại dần dần chuyển lạnh. Nếu không nghe Mã ma ma đề cập, hắn đều đã muốn quên vị mẫu thân này rồi. Ngu Tương cùng bà nội cách mười ngày sẽ lại viết một phong thơ cho hắn, gửi đến rất nhiều quần áo hài tất cần thiết cho hắn, chính là trong doanh địa cũng không thiếu thốn lương khô nhưng cũng đưa đến mấy chục cân, còn phân khẩu vị ngọt mặn, thường hay khiến hắn dở khóc dở cười. Nhưng mà Lâm thị lại làm giống như hắn không phải là con vậy, đừng nói một mảnh giấy, chính là một cái sợi nhỏ cũng không thấy nàng gửi đến.

Ngu Phẩm Ngôn trước kia còn hay suy đoán, chính mình cùng Tương Nhi giống nhau, không phải nàng thân sinh. Nhưng hiện nay, vấn đề này rốt cuộc cũng không thể làm hắn phức tạp.

Lâm thị vì phối hợp vui mừng không khí, khó thấy mặc một kiện xiêm y tươi tắn, cài trên đầu một cây tram hình con bướm, chậm rãi thong thả tiến bước đến, cười nói: “Mẫu thân nói cái gì vậy, con dâu sao có thể không đến đây được. Ngôn Nhi đại thắng về kinh, phải đến chúc mừng con trai mới đúng chứ.”

Thấy Ngu Tương ngồi ở trong lòng Ngu Phẩm Ngôn, nàng cười lạnh lùng, trách mắng: “Mau ngồi xuống dưới, ăn cơm cũng ngồi ở trong lòngca ca ngươi, còn ra thể thống gì.”

Ngu Tương không cho là đúng, nhưng cũng kéo kéo ống tay áo Ngu Phẩm Ngôn, làm cho hắn thả mình xuống.

Trong không khí đang thoải mái thân tình bị nàng nói hai ba câu biến mất không còn một mảnh. Lão thái thái tức khí nở nụ cười, giọng nói lạnh lùng :“Làm khó ngươi còn nhớ rõ Ngôn Nhi đứa con này. Hắn bên ngoài đánh giặc, ngươi đang làm cái gì thế? Thêu di ảnh cho tuấn kiệt hả? Có phải hay không thêu xong còn tính thêu một bức cho Ngôn Nhi?”

Vừa dứt lời, lão thái thái vội vàng vả miệng mình, lo lắng nói nỉ non: “Phật tổ chớ trách, tín nữ đây là giận quá nên hồ đồ, không thể tính là thật! Phật tổ trăm ngàn đừng trách!”

Lâm thị tự tìm chỗ ngồi, giọng điệu u oán: “Mẫu thân đã đem di vật phu quân đốt hết toàn bộ, con dâu nghĩ đến kỷ niệm, chỉ đành phải vẽ một bức di ảnh. Không phải nghe theo lời nói của mẫu thân sao, không được động kim chỉ sao? Ngôn Nhi, con ở tây bắc có tốt không? Có bị thương không?”

Ngu Phẩm Ngôn dừng lại ở đồ ăn này kia trong bát do muội muội gắp cho mình, trong mắt mỉm cười, tiếng nói lại bình thản vô tâm: “Làm mẫu thân nhớ thương, con hết thảy mạnh khỏe.”

Ngu Tương một bàn tay chỉ đôi đũa, mặt hướng về huynh trưởng dùng khẩu hình không tiếng động khuyên nhủ: “Mau ăn cái này đi, đừng có nói chuyện.”

Ngu Phẩm Ngôn buồn cười, lại yêu thương xoa xoa đầu nàng, sau đó cúi đầu ăn cơm.
Lâm thị cũng tính gắp tượng trưng cho hắn một chiếc đũa đồ ăn, nhẹ giọng nói: “Ăn từ từ, coi chừng nghẹn. Nghe nói con lần này thăng chức làm Uy quảng tướng quân? Binh lính thuộc hạ mười tám vạn?”

Ngu Phẩm Ngôn từ chối cho ý kiến, hướng cái miệng nhỏ nhắn hình thoi muội muội đút một muỗng bánh ngọt, ánh mắt thỏa mãn mỉm cười nhìn nàng nuốt xuống. Ngu Tương cũng cầm lấy thìa, đút cho hắn một miếng. Huynh muội hai ngươi đút tới lui, phá lệ ăn món điểm tâm.

Lão thái thái giống như rất vui, gọi một tiếng kêu người làm thêm nữa một phần bánh ngọt. Con trai lần đầu tiên đánh giặc trở về, khoảng chừng ba tháng ăn không ngon, thấy đồ ăn thịt cá liền không ngừng nôn mửa, gầy quả thực không còn hình hài, nghe nói lần đầu chinh chiến trở về mọi người ai cũng như vậy, uốngbao nhiêu thuốc đều trị không hết, chỉ chờ cho bản thân hắn nghĩ thông suốt thôi. Nàng đối việc này khắc sâu trong trí nhớ, chỉ sợ cháu nội cũng như phụ thân giống nhau, mắc chứng quái bệnh.

Tình hình trước mắt phải khen ngược á, cháu nội nhìn tinh thần phấn chấn mười phần, ăn cũng ngon miệng hơn rất nhiều, một năm rưỡi qua tâm tình lo âu của bà lúc này mới chân chính tan biến.

Lâm thị thấy không có ai quan tâm đến mình, trên mặt có chút hơi xấu hổ. Cũng may nàng là người vô tâm, trừ bỏ vong phu ai cũng không cần, rất nhanh liền điều chỉnh lại tâm trạng, thẳng thừng mở miệng: “Có nhiều người hơn, có phải hay không nên gia tăng tốc độ đem muội muội con......”

Ngu Phẩm Ngôn đem bát đặt nặng lên bàn vang một tiếng, mắt lạnh liết qua: “Mẫu thân, thời điểm ăn cơm không được nói nhiều!” Lập tức cúi đầu nhìn Tương Nhi, phát hiện vẻ mặt ngây ngơ của nàng, sương lạnh trong mắt lúc này mới hơi chút biến mất.

Không ngờ như thế nàng chính là vì chuyện này mà đến? Con ở dưới gối mình lớn lên cùng nữ nhi chưa gặp mặt qua một lần, đến tột cùng người nào quan trọng hơn? Lão thái thái tức giận đến giơ tay run run. Vì hai chữ ‘Nữ nhi’ phát ra từ miệng Lâm thị, còn chọn tại thời điểm này, lão thái thái đối cháu gái ruột thịt sẽ làm hầu phủngày càng lụn bại thái độ càng thờ ơ.

Nàng cũng cũng không phải không nghĩ tìm cháu trở về, nhưng có thể hay không để cho cháu trai nghỉ ngơi vài ngày? Mới từ chiến trường tràn ngập khói thuốc súng trở về liền mang lính không ngừng tìm người cho ngươi a. Ngươi đem hắn thành cái gì ? Đá tảng không biết mệt mỏi không biết đau khổ sao?

Lão thái thái đè ép cơn tức xuống, nhìn về phía Ngu Tương ôn nhu mở miệng: “Tương Nhi, bà nội muốn nói chuyện với mẫu thân con, con đi về trước đi.” Dứt lời lệnh Mã ma ma thu thập dọn dẹp đồ ăn, làm cho Đào Hồng Liễu Lục đẩy xe trở về.
Ngu Tương cũng không muốn hiện tại biết thân thế của mình, nhu thuận gật đầu.

Ngu Phẩm Ngôn ôm nàng trở về, lại bôi thuốc mỡ lên vết bầm trên trán nàng, giáo huấn về việc ăn uống của nàng xong, lúc này mới trở lại sảnh chính.

Lâm thị lại bộ dạng thường hay thấy, trong tay nắm chặt khăn tay lau nước mắt, thấy hắn đi đến liền nức nở nói: “Con biết trên chiến trường nguy hiểm, vậy nữ nhi lưu lạc bên ngoài sẽ không nguy hiểm sao? Đang thời thế loạn lạc này, Thẩm gia kia lại là thương nhân, giàu nhanh hoặc nghèo rớt chỉ trong chốc lát. Nữ nhi ở nhà hắn có thể có ngày lành sao! Có thể nào sánh bằng Ngôn Nhi thân ngụ trên địa vị cao, vinh hoa phú quý......”
“Ngươi câm miệng cho ta! Ngươi làm chúng ta vinh hoa phú quý là do gió lớn thổi đến chắc? Đều là do Ngôn Nhi lấy mạng đổi đến đó! Ngươi trong lòng trừ nữ nhi ngươi ra, còn có vị trí nào cho Ngôn Nhi không? Hắn đến tột cùng có phải do ngươi sinh ra hay không vậy?” Lão thái thái giận tím mặt, đập tay lên bàn vang một tiếng lớn.

Ngu Phẩm Ngôn tiến tới cầm cổ tay bà, nhẹ nhàng xoa xoa, giọng điệu lạnh lẽo mở miệng: “Mẫu thân, con liền sai người đi tìm, chính là đem Lĩnh Nam bới đất lên cũng tìm người cho được. Ngày sau muội muội trở về, mẹ liền cùng nàng yên ổn sống qua ngày đi.” Đừng lại thêm phiền cho ta, còn tình thân này, ta cũng là không chấp nhận hai người!

Lâm thị nghe không có hiểu được hết ý hắn, lão thái thái cũng đã lĩnh hội tất cả, nhìn xem cháu trai, lại xoay xoay phật châu, cuối cùng thở dài một tiếng. Thôi, có một người mẫu thân như vậy, ai còn có thể thủy chung như một cần đoạn cốt nhục thân tình kia chứ? Đi đến kết cục hôm nay, cũng là do bản thân Lâm thị tự mình mang lại thôi!

Lâm thị lúc này mới dừng nước mắt, rõ ràng thoải mái rời đi lưu loát .

Hai bà cháu tương đối ngồi yên lặng không nói gì, qua chừng một khắc sau, lão thái thái mới thấp giọng hỏi : “Tương Nhi ngủ rồi à?”

“Đã ngủ ạ.” Ngu Phẩm Ngôn gật đầu.

Lão thái thái đối với không khí thê lương trong phòng than thở: “Người mẫu thân kia của con quả là một người vô tâm, muội muội này của con lại thật sự thực lòng. Không phải huyết thống thì sao, đối với con tình thân lại không giả dối nửa điểm. Cái trán kia của nó con thực cho là đụng phải cột cửa sao? Cũng là do mỗi ngày cầu phúc cho con mà ra, hôm nay vừa mới tan, sáng mai lại thêm vết bầm tím mới, nội thấy cũng không đành lòng!” Lau đi lệ quang khóe mắt, nàng tiếp tục nói: “Ngày sau thân muội muội kia của con trở về, cũng đừng đem Tương Nhi quăng đến một nơi mặc kệ không hỏi đến nhé!”

Ngu Phẩm Ngôn cổ họng nghẹn ngào, giơ tay rót tiếp ly rượu nồng, giọng nói khàn khan: “Xem nội nói cái gì vậy, con khả năng như thế nàobỏ qua mặc kệ Tương Nhi chứ? Muội ấy tuy rằng không phải thân muội muội con, nhưng tình cảm bất luận ra sao so với thân muội muội còn thân hơn nữa. Bà nội yên tâm đi, con cho dù bạc đãi ai cũng không thể bạc đãi Tương Nhi. Đúng rồi, thân thể Tương Nhi tốt chứ ạ?”

“Hiện tại rất tốt, con đi được một tháng bỗng nhiên chạm vào tim tự nhiên đau thắt, đại phu mỗi ngày đến khám cũng khám không ra cái nguyên nhân. Nàng trước khi phát bệnh có mơ thấy ác mộng, kêu to ‘Ca mau tránh ra’.” Lão thái thái nhìn về phía cháu trai trong mắt mang theo dò hỏi.

Ngu Phẩm Ngôn ánh mắt tăm tối, lấy trong túi mang theo bên người ra một cái đồng tiền bị biến dạng, cười khổ nói: “Trên đời như thế thật sự có việc tâm linh tư thông bực này. Lúc ấy con đang giết địch, nghe thấy Tương Nhi hoảng hốt bảo con né tránh, lúc này mới tránh ra một bên tên bắn lén từ sau bắn tới tim, sau đó nhờ đồng tiền này cản một chút, chỉ là ngực đau đớn nữa tháng, dù không bị thương đến da thịt. Con ở trên chiến trường giết địch,làm liên lụy Tương Nhi cũng đi chịu tội theo, Phật tổ là muốn làm cái gì?Con giết người, chỉ cần trừng phạt một mình con là đủ rồi!”

Ngu Phẩm Ngôn cũng không tin Phật, đến lúc này cũng không thể không tin.

Lão thái thái giật mình sửng sốt hơn nữa ngày mới hoàn hồn, vội vàng khuyên giải an ủi: “Cái này làm sao là do Phật tổ giáng tội, đây là Phật tổ phù hộ các con đó. Phóng mắt nhìn lại, trên đời ai có thể như con vậy có phúc lớn có thể trong cái chết nguy hiểm nhưng vẫn còn sống trở về chứ? Đừng loạn tưởng, trở về là tốt rồi!” Dứt lời nhận lấy đồng tiền lại sờ soạng, từ đó đối với cách nói Ngu Tương là Thái Ất quý nhân rất tin tưởng không hề nghi ngờ.

Ngu Phẩm Ngôn chào lão thái thái, lập tức đi đến phòng Ngu Tương. Tiểu cô nương ngủ thật sự ngon, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mở ra, thở ra hơi thở nồng mùi hoa sen. Ngu Phẩm Ngôn để sát mặt vào nhìn cái trán bầm tím của nàng, lại dùng đầu ngón tay miêu tả ngũ quan nàng càng phát ra xinh đẹp, chỉ cảm thấy máu trong tim loãng ra, hàn thiết lạnh như băng, tâm hồn cứng rắn hoàn toàn mềm mại ra.

Hắn cởi giày, thoát luôn chiến bào, nằm xuống ở bên cạnh người nàng, an tâm nhắm hai mắt lại.

Đào Hồng Liễu Lục hai người kêu cũng không được, không gọi cũng không được, chỉ phải đi tìm Mã ma ma.

Mã ma ma hướng vào trong phòng nhìn, xua tay cười nói: “Cứ để cho tiểu Hầu gia ngủ một giấc yên ổn đi! Hai huynh muội này cần chú ý nhiều như vậy làm gì!” Phải nên làm cho tiểu Hầu gia dính nhiều phúc khí Tương Nhi tiểu thư mới phải! Nhiều ngày vui mừng, toàn do phu nhân làm giảm hết tất cả!