Một Đoạn Nhân Duyên

Chương 48: Tuyết đầu mùa




Mộc Linh Cung.

Thái hậu đưa tay vuốt nhẹ ly trà trên tay, sau đó đưa mắt nhìn xuống người đang quỳ trên nền đất.

-Theo như lời ngươi nói nhị vương gia đang có tư tình với nam nhân?

Người quỳ dưới đất một lần nữa gật đầu khẳng định, ý cười tràn ngập trong mắt Mộc Linh Đan.

Ngươi có thấy không? Con của ngươi bây giờ ốm yếu bệnh tật, bây giờ còn yêu nam nhân, hừ, cũng do Diệp Quế Chi ngươi tự chuốc nghiệp chướng!! Mộc Linh Đan nhếch miệng cười chế nhạo.

-Bẩm Thái Hậu nô tài phải quay trở về, nếu về chậm trễ sẽ khiến nhị vương gia sinh nghi ngờ! Người kia lên tiếng.

Mộc Linh Đan gật đầu cho phép, còn thưởng cho người kia một túi ngân lượng lớn, người kia cảm tạ rồi thoáng chớp mắt đã dùng kinh công đi mất.

Mộc Linh Đan tâm trạng hôm nay rất tốt, muốn đi đến gặp Hà Thu Nguyệt một lát nghe nói gần một tháng nay nàng ta bệnh không dậy được, hôm đó quả thật Du Thiên Minh rất quá đáng, Hà Thu Nguyệt yêu thương hắn vậy mà…

-Thái hậu vì sao vẫn cho người theo dõi nhị vương gia như vậy, mấy năm qua cũng khẳng định được việc ngài ấy mất đi kí ức là thật!

Thái giám Nam Giang đi bên cạnh lên tiếng hỏi cắt ngang dòng suy nghĩ của Mộc Linh Đan, Mộc Linh Đan trầm ngâm một lát liền trả lời:

-Khi ở cạnh tên nghiệt chủng đó ta luôn có một cảm giác chẳng lành, đôi mắt tưởng chừng tĩnh lặng kia dừng như che dấu điều gì đó khiến ta không an lòng. Lúc nó trở về nói bản thân mất đi kí ức ta đã cố thử nó, quả thật có làm gì nó cũng không nhơ nhưng những năm tháng nó theo vị cao tăng kia chẳng biết xảy ra chuyện gì, ta chỉ đề phòng bất trắc thôi!

Nam Giang dường như đã hiểu, nên im lặng đi bên cạnh Mộc Linh Đan, rất nhanh đã đến nơi của Hà Thu Nguyệt.

Được cung nữ bẩm báo là Hà Thu Nguyệt đang ngồi phơi nắng trong hậu viện, Mộc Linh Đan không cho người thông báo mà đi thẳng đến đó, nhìn dáng người tều tụy ngồi trên ghế, lòng bà chợt thấy đau lòng.

Mộc Linh Đan lấy áo choàng của mình choàng lên người Hà Thu Nguyệt.

-Nguyệt Nhi ngoài trời đã trở lạnh con nên mặt thêm y phục vào!

Hà Thu Nguyệt nghe giọng liền bật dậy thỉnh an.

-Thần thiếp tham kiến thái hậu, thiên tuế thiên thiên tuế!

-Đứng lên đi, cùng ai gia vào trong nói chuyện!

Hai người vào phòng không khí ấm lên một chút, mấy hôm nay trời đã có gió đông, ước chừng vài hôm sẽ có tuyết khi đó càng lạnh hơn.

-Nguyệt Nhi con còn buồn phiền về hoàng thượng sao? Mộc Linh Đan hỏi.

Hà Thu Nguyệt lắc đầu, giọng buồn buồn trả lời:

-Gần một tháng nay con đã suy nghĩ thông, nếu hoàng thượng đã nói căm ghét con...con sẽ không xuất hiện trước mặt người, cả đời này con sẽ sống an phận trong cung.

Hà Thu Nguyệt nước mắt rưng rưng, Mộc Linh Đan thấy cảnh này chỉ thở dài, nếu đến nước này chỉ còn cách nói ra sự thật năm xưa, Nguyệt Nhi cái đứa ngốc này cứ mãi chịu đựng như vậy.

Mộc Linh Đan tiếp tục khuyên nhũ Hà Thu Nguyệt mấy lời, động viên thêm mấy lời nhưng tâm tình cũng không khá hơn, Mộc Linh Đan đành đến gặp Du Thiên Minh, nhưng tiếc là Du Thiên Minh đang bận trong triều bà ta cũng không tiện làm phiền, chỉ còn chờ cơ hội thích hợp.

Ngày mười chính tháng mười một, bầu trời mùa đông đầy gió, người trên phố cũng ít dần, chỉ còn mấy quán trà, quán mỳ còn mở cửa đón khách.

Trong cái thời tiếc giá buốt thở ra khói này, có người vẫn trâu bò kiền quyết đi ra ngoài chơi để rồi ngồi quấn chăn mà nước mũi chảy thò lò.

-“Hắc xì”...Thiên Ân mang khăn đến cho muội nước mũi gần chảy xuống miệng rồi!!

Giọng ai đó trở nên biến dạng khi hai mũi bị nghẹt.

-Cho nàng chừa cái tội,quần áo mỏng manh mà đi ra ngoài mấy canh giờ! Du Thiên Ân lấy khăn lụa chùi nước mũi cho nàng.

-Là ta muốn đi xem tuyết đầu mùa, người ta nói cùng mối tình đầu ngắm tuyết đầu mùa thì cặp đôi đó sẽ hạnh phúc cùng nhau đến hết đời! Nàng rút đầu vào lại chăn.

Ở Việt Nam khí hậu đâu có mùa đông có tuyết như thế, cùng lắm mùa đông thấp nhất là mười độ, có tuyết cũng chỉ có ở sapa, cơ thể nàng còn chưa thích nghi được nên mới bị cảm thôi, dần dần quen rồi sẽ thỏa thích tung hoành. Còn cái việc tuyết đầu mùa này, hình như nàng nghe được ở trên tv, chính xác hơn là nghe trên phim Hàn Quốc, sẵng có tuyết nàng muốn làm gì đó lãng mạng, muốn tạo kỉ niệm ngọt ngào với Du Thiên Ân.

Du Thiên Ân đưa tay gần bếp than nhỏ, đến khi tay đủ ấm thì hắn nhanh chóng lấy tay áp vào hai má của nàng.

-Năm nay mùa đông đến muộn, có thể tuyết cũng sẽ rơi muộn, chắc tầm vài ngày sẽ rơi, nàng muốn xem thì đợi tuyết rơi ta sẽ gọi nàng!

Nàng vui vẻ gật đầu.

-Chàng lạnh không?

Du Thiên Ân lắc đầu, tiếp tục sưởi ấm cho nàng.

-Vậy sao, thật tiếc quá nếu chàng lạnh có thể cùng đắp chăn với ta, trong chăn rất ấm rồi! Nàng tỏ vẻ tiếc nuối.

Du Thiên Ân cười khổ, sau đó mặt dày nói.

-Khụ...thật ra có một chút lạnh!

Nói xong hắn liền chui vào chăn cùng nàng, lại còn cố tình ôm chặt nàng vào lòng,hơi ngột ngạt nhưng rất ấm! Hai kẻ ngọt ngào kia hầu hết thời gian điều quấn quýt với nhau, cứ mặt kệ bên ngoài có chuyện gì, cũng mặt kệ luôn những chuyện sắp xảy ra, bọn họ vui vẻ trong thế giới riêng của mình, và hiển nhiên hai người không biết ngoài kia còn có người buồn phiền trong lòng mỗi ngày càng thêm lớn.

Ngày ngày vùi đầu vào luyện binh để quyên đi chuyện đau thương kia, thì có quên một chút nhưng đến đêm về nổi nhớ cứ như bóp nắt trái tim, nhiều lúc Du Thiên Vũ cứ nghĩ mình không thở nổi nữa. Và hắn chợt nhận ra rằng mình còn một nương tử và một hài tử, hắn không thể như thế nữa hắn cất bao buồn phiền hết vào trong lòng, trở về một người phu quân một người phụ thân như trước.

Lần trước vì nóng giận đã đánh Dương mỵ một cái tát, Du Thiên Vũ có xuống nước năng nỉ, nhưng nàng ta vẫn giận đòi bỏ về nhà mẫu thân, cuối cùng hết cách Du Thiên Vũ mới nhờ đến thái hậu khuyên nhũ giúp cuối cùng Dương Mỵ cũng chấp nhận, cả ba người nhà hắn trở về cuộc sống bình thường, bình thường như lúc chưa có Thanh Tâm…Du Thiên Vũ cũng căn dặn người làm không được nhắc về chuyện đó, còn em họ của hắn, từ ngày đó Nam Cung Việt xin từ chức, còn chuộc thân cho Tiểu Cát, nghe đâu đầu mùa Xuân bọn họ sẽ tổ chức hôn lễ.

Du Thiên Vũ từ hoàng cung trở về, bước xuống ngựa hắn đi thẳng vào phủ, tối qua huấn luyện binh sĩ quá giờ nên hắn nghỉ tạm trong cung, đến giờ này hắn mới trở về phủ, quản gia báo tình hình trong phủ cho Du Thiên Vũ xong liền kêu người chuẩn bị nước tắm cùng điểm tâm.

Tắm xong Du Thiên Vũ đi đến phònh Tiểu Hạo, thấy nó đang ngồi ngay ngắn luyện chữ,có chút tự hào liền miểm cười.

-Tiểu Hạo chăm chỉ thế này chắc đói bụng lắm rồi nhỉ?

Tiểu Hạo ghe thấy giọng phụ thân liền bỏ bút xuống, vui mừng chạy đến ôm chân của Du Thiên Vũ.

-Phụ thân người về rồi!! Tiểu Hạo cười híp mắt.

Du Thiên Vũ bế Tiểu Hạo lên rồi đi đến phòng ăn, Tiểu Hạo ngoan ngoãn ngồi ăn bên cạnh, Du Thiên Vũ tưởng Dương Myj đang bận ghi chép sổ sách nên cho người đi gọi nhưng nha hoàng bảo, Dương Mỵ đi ra ngoài từ trưa đến giờ vẫn chưa về.

Dương Mỵ mấy hôm nay lâu lâu lại có chuyện đi ra ngoài, Du Thiên Vũ có hỏi, nàng ta nói đi mua lễ tết cho người trong phủ, thấy chuyện này cũng đúng mọi người trong phủ vất vả hết một năm rồi cũng phải nhận được lễ tết, hắn còn nói với Dương Mỵ đừng tiết kiệm cứ mua những thứ chất lượng một chút.

Dùng điểm tâm xong Du Thiên Vũ bế Tiểu Hạo về phòng, trò chuyện cùng với nó một chút rồi ru nó ngủ, Du Thiên Vũ trở về thư phòng đọc sách, loại sách hắn đọc là mấy cách bố trí trận pháp dùng cho đánh trận.

Đến đầu giờ Dậu mới mới nghe nha hoàng đến bẩm báo Dương Mỵ đã trở về, nhưng nàng ta vừa về đến cửa đã ngất xỉu, Du Thiên Vũ liền vứt đống sách qua một bên lập tức đi đến chỗ Dương Mỵ, đại phu cũng được quản gia cho người đi mời đến.

-Nàng cảm thấy thế nào rồi? Du Thiên Vũ cầm tay Dương Mỵ.

Dương Mỵ cơ thể yếu ớt đến nổi không nói thành tiếng, mặt mũi thì xanh xao.

-Đại phu đến rồi!

Lão đại phu đến liền bắt mạch giúp Dương Mỵ, sau đó lão lấy giấy bút ra ghi chép đơn thuốc.

-Tình hình của phu nhân ta thế nào? Du Thiên Vũ lo lắng.

Lão đại phu chấp tay lại, miệng cười cười chúc mừng.

-Chúc mừng tam vương gia, phúc tấn có tin vui tuy mạch tượng còn yếu nhưng lão phu khẳng định là đã mang thai được một tháng rồi, ngoài ra do phúc tấn cơ thể suy nhượt cộng thêm khí tượng chuyển lạnh nên bị nhiễm phong hàn, chỉ cần uống ba thang thuốc là được, đúng rồi cần phải thêm vài than bổ thai nữa!

Du Thiên Vũ bất ngờ, đúng vậy là tin vui rồi, rất vui, hắn lại sắp có thêm một hài tử, Du Thiên Vũ bang thưởng cho đại phu, rồi căn dặn gia đinh lấy thuốc về rồi sắc thuốc đúng theo lời đại phu, còn đặc biệt căn dặn phòng bếp làm thêm vài món bổ thai cho Dương Mỵ dùng.

Du Thiên Vũ nhìn Dương Mỵ nằm trên giường mà không dấu được vui mừng, nhưng nhìn Dương Mỵ có vẻ không vui lắm, chắc do còn mệt, Du Thiên Vũ rời khỏi cho Dương Mỵ nghỉ ngơi còn mình đi đến phòng thờ mẫu thân thấp cho người nén nhan để báo tin vui.

Du Thiên Vũ ngẫm lại bất giác nở một nụ cười khổ, hắn và Dương Mỵ từ lúc thành thân đến giờ số lần cùng phòng Dương Mỵ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng kể cũng lạ lần Dương Mỵ mang thai Tiểu Hạo chỉ duy nhất lần động phòng hoa chúc, hắn nhớ lần đó bản thân say đến không thấy đường đi, còn lần này một tháng trước có thể là lần hắn uống say và...và nhầm lẫn Dương Mỵ là Thanh Tâm cho nên...Du Thiên Vũ tự nhủ với bản thân là phải bù đắp cho Dương Mỵ nhiều hơn.

Dương Mỵ dùng thuốc xong dần hồi phục, nàng ta bàng hoàng sờ vào bụng mình.

-Không thể nào…

Dương Mỵ cố gượng đứng dậy, kéo ghế ra giữa phòng, nếu nhảy từ ghế xuống cái thai trong bụng này...nhất định sẽ mất, nhưng mà...khi nãy nhìn Du Thiên Vũ rất vui, nếu như sinh đứa trẻ này ra...nhưng đứa trẻ này không phải! Lòng Dương mỵ rối bời.

Nếu như lần đó không giận Du Thiên Vũ không trở về nhà phụ thân, thì sẽ không gặp lại tên lưu manh đó!

-Khốn kiếp! Dương Mỵ siết chặt tay.

Dương Mỵ ngồi xuống để tâm trạng bình tĩnh lại, rồi suy nghĩ kỹ hơn, Du Thiên Vũ tuy bề ngoài rất nghiêm khắc bên trong rất tình cảm, nhìn cách đối xử với Tiểu Hạo là đủ hiểu.

Nhưng làm vậy Dương Mỵ lại thấy bản thân có lỗi, lừa chuyện của Tiểu Hạo giờ lại lừa dối thêm chuyện này…

Một đêm trôi qua có người không ngủ ngon giấc, người vì vui mừng, người thì lo sợ, còn người thì “nóng bức” mà không ngủ được, vì bạn trẻ nào đó vì quá lạnh phải chạy qua phòng người ta ăn bám ở trong chăn mà ngủ ngon lành, hại người ta cả đêm thức trắng, tơ máu phũ kính mắt, sáng ra còn tròn mắt ngay thơ hỏi:

-Tối qua chàng mất ngủ sao? Mắt thâm quần hết rồi này! Nàng vừa nhìn Du Thiên Ân gắp cái bánh bao vào bát của hắn.

Du Thiên Ân cười khổ, chỉ biết lắc đầu, nàng cũng không để ý mà bắt đầu ăn sáng, trời lạnh mà ăn bát cháo và bánh bao nóng như thế này đúng là không gì tuyệt hơn.

-Khụ...tuyết kìa!!

Đang ăn ngon lành nàng bất giác nhìn ra ngoài sân, những bông tuyết nhỏ li ti đang rơi xuống, nàng vội vàng chạy ra ngoài, từng cơn lạnh buốt ập đến nàng chà hai cánh tay đang lạnh buốt.

-Thiên Ân ra đây xem nhanh lên là tuyết đầu mùa đó!! Nàng thích thú gọi Du Thiên Ân.

Du Thiên Ân mang áo choàng ra khoát lên người nàng, nắm thật chặt đôi tay lạnh lạnh cống của nàng mà kéo đến đình nghĩ mát, nơi này thoáng hơn, thích hợp để ngắm tuyết rơi.

Mắt nàng như sáng long lanh ngắm nhìn những bông tuyết đang rơi xuống, nàng đưa tay ra mái hiên hứng lấy bông tuyết đang rơi xuống, rồi ngốc nghếch đưa vào miệng ăn thử rồi phán một câu:

-Thì ra tuyết cũng giống như nước đá thôi!

Du Thiên Ân nhìn nàng mà trên môi lộ rõ ý cười, không để nàng nghịch tuyết lâu thêm Du Thiên Ân kéo nàng ngồi vào lòng mình, còn lấy áo choàng che cho nàng, cả hai cùng hướng mắt nhìn những bông tuyết nhỏ trắng tinh khôi bay trong không trung, người và cảnh tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.

Nhưng có lẻ nhưng ngày bình yên hạnh phúc này chẳng duy trì được nữa, hôm sau A Triệu mật báo, Cựu Phụ của Du Thiên Ân sẽ đến phủ của hắn, nhưng tin tức mà A Triệu báo chậm một bước so với Cựu Phụ của hắn, lúc nàng thu sếp đi trốn thì Cựu Phụ của Du Thiên Ân đã đến trước cổng, Du Thiên Ân quá gấp nên bảo nàng chạy ra cổng sau, còn hắn nghĩ cách chặn Cựu Phụ phía trước.

Nhưng người Cựu Phụ này của Du Thiên Ân quá cao tay, ông ta đã cho người chặn cả cửa sau, nàng thấy thế liền về phòng thay quần áo của nữ nhân, lại xuống bếp lấy một cái xọt tre nhỏ mang vào tay, rồi bình tỉnh bước ra cửa sau.

Bọn chúng thấy nàng liền chặn lại.

-Các ngươi là ai? Sau lại đi ra từ phía sau phủ của nhị vương gia? Bọn chúng chặn đường nàng để tra hỏi.

-Ta là nô tỳ trong phủ, ta đi ra ngoài mua một ít đồ về làm điểm tâm cho nhị vương gia. Mà ta hỏi các ngươi là ai mới đúng, sau đứng thập thò ở đây? Nàng giả vờ.

Bọn chúng nhìn nàng dò xét, sau đó bàn tán với nhau rằng, người cần bắt là nam nhân nên bọn họ cho nàng đi, nàng thở phào nhẹ nhõm rồi giả vờ đi bình thường sau đó chạy một mạch đến quán trà ngồi đợi Du Thiên Ân, nàng và hắn hàng ngày điều đến đây thưởng trà và ngắm cảnh, nếu tìm nàng nhất định hắn sẽ đến đây đầu tiên, nhưng nàng đợi hắn hơn ba tiếng rồi nhưng không thấy bóng dáng hắn xuất hiện.

Nếu là nói chuyện thì ba tiếng là rất lâu rồi, nàng hết kiêng nhẫn nên đánh liều trở về phủ, xe ngựa ngoài phủ thấy không có, có nghĩ Cựu Phụ của hắn đã đi, nhưng mà sao hắn không đến tìm nàng.

Nàng gọi cửa thì quản gia ra mở cửa.

-Vị cô nương này chẳng hay muốn tìm ai?! Lão quản gia nhìn nàng.

Nàng quên mất mình trở về thân phận nữ nhân rồi, chả trách lão quản gia không nhận ra.

-Quản gia ta là Liên Thanh! Nhị vương gia đâu rồi!?

Lão quản gia nghi vấn nhìn nàng, hồi lâu mới nhìn ra liền đưa nàng vào trong, không có Du Thiên Ân, chỉ thấy A Triệu ngồi thẩn thờ ở ngoài sân, trên mặt còn có vết bầm, thấy nàng A Triệu vội chạy đến.

-Thanh Tâm cô nương mau vào trong nhà ngoài trời rất lạnh.

Nàng đi vào trong phòng thay đồ nam trở lại, A Triệu đợi sẵn ở phòng khách.

-Rốt cuộc Du Thiên Ân đâu rồi? Nàng hỏi.

A Triệu đưa tách trà nóng cho nàng, sau đó cũng ngồi xuống bàn.

-Chủ nhân vừa rồi cãi nhau với Diệp gia một trận, Diệp gia cho người đưa chủ nhân đi rồi, ta cứ tưởng sẽ qua mặt được Diệp gia nhưng ta quá ngốc, ngài ấy nói ta hôm nay giờ mùi sẽ đến phủ nhưng ngày ấy lại đến trước, trước khi đi chủ nhân có căn dặn ta đưa cô nương đến nơi của Triệu Long và Lâm Xuyến, cô nương hãy thu xếp mọi thứ chúng ta cùng lên đường, người của Diệp gia sẽ trở lại bất cứ lúc nào.

Nàng trầm ngâm hồi lâu.

-Ta không đi, ta sẽ ở lại chờ Du Thiên Ân về!

-Nếu còn ở lại tính mạng của cô nương sẽ gặp nguy hiểm, chủ nhân đã căn dặn ta rất kỹ!

Dù A Triệu có nói thế nào nàng vẫn tỏ thái độ nhất quyết không đi, cuối cùng A Triệu cũng nói ra sự thật, là Du Thiên Ân đã chấp nhận chuyện mưu phản với yêu cầu không được làm tổn hại đến nàng, Du Thiên Ân biết nàng sẽ không chấp nhận nên muốn đưa nàng đến chỗ Lâm Xuyến khi nào mọi chuyện đã xong hắn sẽ đến đưa nàng về.

Nếu chuyện đã như thế nàng càng phải ở lại, giết anh cướp ngôi là tội lớn, thất bại hay thành công điều bị người đời phỉ nhổ, chưa kể mạng sống còn không giữ được, hắn là người nàng yêu thương sao nàng có thể trơ mắt đứng nhìn mà không làm gì? Nhất định nàng phải giành lại Du Thiên Ân khỏi tay người Cựu Phụ độc ác kia!!!

……..

Mấy ngày nay trời trở lạnh, mọi người nhớ giữ ấm nhé!!

Cuối tuần mình thi và phải làm bài tập nên chương mới chắc qua tuần sau, mình còn thi thêm bốn môn nữa thôi, sau đó thời gian rảnh sẽ nhiều hơn, và chương mới cũng sẽ tăng lên~

Cám ơn m.n đã chờ đợi mình, yêu m.n <3