Một Đời Như Mộng

Quyển 1 - Chương 8




Từ sau lần Tử Mâu suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, Liễu Mộng Dĩ lệnh cho nàng nội trong năm ngày không được luyện công. Được nhàn hạ khiến cho tinh thần Tử Mâu phấn chấn hẳn lên, cơm cũng ăn nhiều hơn một chén.

“Nghe nói nhà bếp vừa mới tuyển một đầu bếp nữ, tay nghề có vẻ rất cao.”

Liễu Mộng Dĩ vẫn đang lần lượt nếm qua từng món, Tử Mâu đã không thể chờ đợi được cầm đũa lên.

Từ lâu Liễm Quân đã nghe nói hoàng đế trước khi dùng bữa, đều phải có người lần lượt nếm thử trước toàn bộ món ăn sau đó mới dám để cho hoàng đế dùng, nhưng ở Hoa Nguyệt các mọi chuyện lại hoàn toàn ngược lại.

Liễu Mộng Dĩ ngoài khả năng chế độc ra còn có trình độ nhận độc mà Tử Mâu không tài nào sánh được, mỗi đệ tử của Hoa Nguyệt các đều am hiểu dụng độc, nhưng không một ai có thể qua mặt được Liễu Mộng Dĩ.

Trong thời gian Tử Mâu tạm thời không luyện công, nhiệm vụ hướng dẫn Liễm Quân lại tiếp tục do nàng gánh vác, dù sao Liễm Quân tới Bồng Lai đảo cũng đã nhiều ngày, kỹ năng sử dụng các loại thuốc mê thuốc ngủ cũng đã thành thạo, chỉ là muốn giống như Tử Mâu, Lan Tự thao túng trùng độc băng xà vẫn còn xa lắm.

Hoa Nguyệt các cũng không phải chỉ dựa vào lao động trên đảo để sinh tồn, bên ngoài đảo cũng kinh doanh không ít hiệu thuốc, bề ngoài thì có vẻ chỉ là hiệu thuốc bình thường, nhưng bên trong lại ngầm phối chế các loại độc dược, ngoài mục đích là kiếm lợi nhuận ra, còn có thể thuận tiện dò la tin tức cần thiết.

Tử Mâu không am hiểu xử lý công việc ghi chép, Lan Tự lại không có ở đây, nên Liễu Mộng Dĩ đành tự mình kiểm tra báo cáo từ khắp nơi gửi về, trước đây Lan Tự chỉ cần một ngày là có thể tính xong đống này, giờ vào tay Liễu Mộng Dĩ, hai ba ngày vẫn chưa xem xong.

Liễu Mộng Dĩ nói y ngoài trừ võ công ra, cái gì cũng không biết, lời này quả thực không sai chút nào.

Đã mấy ngày rồi Liễu Mộng Dĩ không hề bước ra khỏi thư phòng, ngay cả ba bữa cơm cũng là do thị nữ mang đến phòng cho y, nhưng Tử Mâu và Liễm Quân vẫn theo thói quen dùng cơm tại đại đường.

Thịt rang chua ngọt là món mà Tử Mâu và Liễm Quân đều thích ăn, nhất là đầu bếp mới lại nấu vô cùng hợp khẩu vị.

Thị nữ vừa mới bê đồ ăn lên, hai người đã trình diễn một hồi đại chiến bằng đũa, nhưng không cho phép được dùng võ công, khí lực Tử Mâu không lớn bằng Liễm Quân, hơn nữa Liễm Quân từ bé đã quen ăn cơm tập thể, nếu không nhanh tay sẽ bị đói bụng, vì vậy, kỹ thuật dụng đũa của hắn so với Tử Mâu cao hơn rất nhiều.

Tranh tới tranh lui, cuối cùng đôi đũa trong tay Tử Mâu bị Liễm Quân đánh rơi, Liễm Quân đắc ý bỏ miếng thịt vào mồm, nhìn Tử Mâu vội vàng gọi thị nữ đến thay cho nàng một đôi đũa sạch sẽ khác. Đợi đến khi thị nữ mang đũa tới, Liễm Quân đã sớm ăn được hơn phân nửa chén cơm, Tử Mâu không chịu yếu thế, lập tức vùng lên cùng hắn tranh đoạt.

Đột nhiên, chợt thấy tay Liễm Quân mềm nhũn, đôi đũa rơi xuống mặt đất, Tử Mâu vừa định cười nhạo hắn nhưng rồi lại nghĩ có chỗ không đúng.

Chỉ thấy Liễm Quân sắc mặt tái nhợt, đôi môi tím đen, thân thể yếu ớt ngã xuống.

Tử Mâu cả kinh, nhanh chóng tiến lên đỡ hắn, nàng bắt mạch cho Liễm Quân, nhưng nhìn không ra có gì bất thường.

Đúng lúc này, Liễu Mộng Dĩ từ nội đường đi ra, thấy thế cũng nhanh chóng đến bên cạnh Liễm Quân. Lúc này Liễm Quân cũng không ngất đi, chỉ là hô hấp gấp rút, thân thể vô lực mà thôi.

“Cậu cảm thấy thế nào?” Liễu Mộng Dĩ hỏi.

Liễm Quân cười tự giễu, hắn nói, “Đời này của ta sao lại có duyên với độc dược như vậy, không biết đã trêu chọc đến ai nữa.”

Nhìn vẻ mặt Liễm Quân lúc này khiến trong lòng Liễu Mộng Dĩ dấy lên một cảm giác khó tả, y thấy đôi đũa rơi trên mặt đất, trong lòng lập tức sáng tỏ.

Liễu Mộng Dĩ đứng lên, lấy ngón tay chạm vào thức ăn rồi nếm thử, sau đó, y nói, “Là Ly Hồn.”

Tử Mâu mờ mịt nhìn y, nàng đi theo Liễu Mộng Dĩ hơn mười năm, nhưng chưa từng nghe qua loại độc này.

“Là Kỷ Cận Như hạ đúng không?”

Tử Mâu tuy rằng không biết Ly Hồn là loại độc gì, nhưng nghĩ tới trước đó vài ngày vừa tuyển một đầu bếp mới, hôm nay trong thức ăn lại có độc, hơn nữa còn biết Liễu Mộng Dĩ trước khi dùng cơm đều phải nếm thử, những kẻ khác ngoại trừ Kỷ Cận Như ra thì còn có ai nữa?

Cũng có thể nói ngoài Kỷ Cận Như ra, thì còn có ai hận Liễu Mộng Dĩ như vậy nữa.

Liễu Mộng Dĩ biết độc tính của Ly Hồn không thể dùng nội lực hóa giải mà được. Hơn nữa bản thân y cũng không rõ độc này từ lúc phát tác đến lúc thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng mất bao nhiêu thời gian, vậy nên, y không thể để Liễm Quân chờ đợi trên núi, mà phải tự mình mang Liễm Quân đi gặp Kỷ Cận Như.

“Có thể đứng lên không?” Liễu Mộng Dĩ hỏi.

Liễm Quân lúc này cảm thấy vô cùng khó chịu, thân thể lúc này như bị kiến bò vừa ngứa vừa đau, hắn không kiến nhẫn quát lên, “Sao huynh không tự mình ăn thử rồi nói xem có thể đi hay không!”

Liễu Mộng Dĩ cũng không hề tức giận, y vươn tay về phía Liễm Quân, nhưng ngay thời khắc y gần chạm vào lưng Liễm Quân, tay đã bất giác lui về.

Đối với Liễu Mộng Dĩ mà nói, ngoại trừ Lan Tự và Tử Mâu có thể cận kề với người khác như thế này đã là hiếm thấy, cho nên muốn y tiếp xúc thân thể lại càng không có khả năng.

Y nhìn Liễm Quân đang cười khẩy, lại nhớ tới ngày đó Liễm Quân dựa sát vào lòng mình, nhưng y lại đẩy hắn ra, Liễm Quân lúc đó cũng lộ ra thần sắc như vậy.

Giống như đang cười y, lại như đang tự giễu bản thân mình.

Liễu Mộng Dĩ lần đầu tiên vì Liễm Quân mà cảm thấy không đành lòng, đôi tay cứng ngắc kia cuối cùng cũng chạm vào lưng Liễm Quân, ôm lấy hắn.

Vào cái khoảnh khắc tay Liễu Mộng Dĩ chạm tới, Liễm Quân chỉ cảm thấy một trận lành lạnh, giống như đêm đó ngậm trong miệng nhúm lá kia, vừa chạm vào đã khiến tim hắn chấn động, sau đó những khó chịu trong thân thể từ từ dịu lại.

“Tử Mâu, ngươi dẫn theo người đến đó, bao vây toàn bộ viện của Kỷ Cận Như.”

Liễu Mộng Dĩ vội vã phân phó xong, liền ôm Liễm Quân rời đi.

Khinh công của Liễu Mộng Dĩ quả thực kinh người, phi thân xuống núi như cưỡi mây đạp gió, lướt qua rừng cây, tựa như không hề chạm đất.

Mới đầu Liễm Quân còn có chút sợ hãi, hắn không nhịn được muốn sát gần Liễu Mộng Dĩ, nhưng rồi lại sợ Liễu Mộng Dĩ đẩy hắn ra như lúc trước, nếu vậy hắn sẽ ngã chết mất. Cân nhắc mãi, cuối cùng Liễm Quân chỉ dám nắm chặt y phục của Liễu Mộng Dĩ, tiếc là hắn thân thể vô lực, cho dù nắm chặt thế nào cũng không có lực.

Liễu Mộng Dĩ tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của hắn, đôi tay ôm hắn thoáng gia tăng lực đạo một chút.

“Sẽ không chết đâu.”

Ngữ điệu của Liễu Mộng Dĩ vẫn bình thản như vậy, Liễm Quân nghe vào tai lại cảm thấy có một sự an tâm kỳ lạ, dường như chỉ cần y nói như vậy, thì thực sự chuyện gì cũng không xảy ra.

Liễm Quân không khỏi cười mình cùng độc dược hữu duyên, kể từ khi bị Lạc Vân hầu giày vò, không biết đây đã là lần thứ mấy, lẽ nào số hắn là phải chết vì độc dược.

Thấy Liễm Quân không nói gì, Liễu Mộng Dĩ cho rằng hắn không tin, lại tiếp tục nói lại một lần nữa.

Liễm Quân thấy thế, vừa buồn cười lại vừa bực mình, hắn nói, “Ta là đã thay huynh trúng độc, huynh đường đường là người đứng đầu một Các, nếu như không cứu được ta thì dù có thành quỷ ta cũng sẽ không buông tha cho huynh đâu.”

Liễm Quân khí tức yếu ớt, nói năng hung tợn như vậy khiến hắn suýt hít thở không thông, vậy mà Liễu Mộng Dĩ lại thực sự nghiêm túc suy nghĩ lời hắn nói, y đáp, “Được, ta biết.”

Nơi ở của Kỷ Cận Như vô cùng thanh nhã, quả thực so với dáng vẻ điêu ngoa tiểu thư của nàng ta không hề tương xứng, sâu trong viện có một gian nhà gỗ, nhìn qua đã biết không phải là thư phòng hay phòng ngủ gì đó.

Liễu Mộng Dĩ để Liễm Quân ngồi trên một tảng đá lớn bên ngoài, sau đó tự mình đi vào.

Liễu Mộng Dĩ vừa mới vào không bao lâu, Tử Mâu đã mang theo một đám đệ tử vây xung quanh.

“Liễu Mộng Dĩ, cuối cùng ngươi cũng tới, ta đợi ngày này lâu lắm rồi.” Liễu Mộng Dĩ vừa vào phòng, Kỷ Cận Như đã đắc ý vừa cười vừa nói.

“Thuốc giải đâu?” Liễu Mộng Dĩ bình thản hỏi.

Kỷ Cận Như nghe xong phá lên cười, nàng ta nói, “Ta một lòng muốn ngươi chết, làm sao có thể chế thuốc giải.”

Liễu Mộng Dĩ lại nói, “Phương pháp giải độc đâu, nói mau.”

Kỷ Cận Như chỉ cười mà không đáp, hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của Liễu Mộng Dĩ.

Liễu Mộng Dĩ nói, “Ta không bị trúng độc.”

Kỷ Cận Như nhìn y tỏ vẻ không tin.

Trước đấy nàng vẫn nghĩ Liễu Mộng Dĩ đang dùng nội lực áp chế độc tính, nên mới nhìn không giống bị trúng độc, không ngờ cuối cùng nàng vẫn thất bại.

Ngoài phòng truyền đến thanh âm ồn ào, Kỷ Cận Như vô thức bước ra ngoài nhìn, xung quanh đã bị bao vây.

Nàng vừa nhìn thấy Tử Mâu đỡ Liễm Quân ngồi trên tảng đá lớn, cười nói, “Ta vừa rồi còn nghĩ không độc chết được Liễu Mộng Dĩ thì cũng có thể độc chết được ả nha đầu ngươi, thật không ngờ các ngươi lại may mắn tìm được kẻ chết thay.”

“Là Ly Hồn, loại độc mà năm xưa sư phụ để lại cho cô.”

Thanh âm lãnh đạm của Liễu Mộng Dĩ vang lên phía sau. Kỷ Cận Như lập tức quát lên, “Không cho phép ngươi nhắc tới phụ thân.”

Kỷ Cận Như xoay người nhìn thẳng Liễu Mộng Dĩ, nàng ta cười lạnh, “Liễu Mộng Dĩ, ngươi thực là lợi hại, bất kỳ loại độc gì cũng không qua được nhãn lực của ngươi.”

“Năm đó trước khi phụ thân rời khỏi Bồng Lai đảo đã để lại cho ta phương pháp điều chế Ly hồn, nói độc này là do người mới chế ra, sau khi trúng độc chỉ thấy sắc mặt trắng bệch môi tím đen, cũng không thấy quá đau đớn, nhưng lại có thể dằn vặt người ta hết ngày này sang ngày khác, thân thể giống như bị xé rách.

“Ta vốn tưởng rằng chí ít Ly Hồn cũng có thể qua mắt được ngươi, xem ra, vẫn là không được.”

Liễu Mộng Dĩ sắc mặt vẫn bình thản như thường, “Vô ích thôi, Cận tiểu thư. Năm đó sau khi ta cùng sư phụ rời khỏi Bồng Lai đảo, người đã cho ta ăn một loại dược, nói dược này có thể hóa giải độc của Ly Hồn, lúc ấy ta vẫn không biết người đã mang Ly Hồn dạy cho cô.”

“Mãi đến hôm nay, ta nếm thử thức ăn nhưng lại không thấy có gì dị thường mới nghĩ ra, đây là loại độc dược mà chỉ có sư phụ mới có khả năng chế ra.”

Kỷ Cận Như nghe xong, nhất thời vô lực ngã quỵ xuống mặt đất.

Nàng mở to hai mắt tỏ vẻ không thể tin nổi nhìn về phía Liễu Mộng Dĩ, “Không có khả năng, phụ thân người... Tại sao phụ thân lại đối với ngươi tốt như vậy, cái gì người cũng dạy cho ngươi, võ công rồi cả chế độc, nhưng lại không cho ta học bất kỳ thứ võ công nào, rõ ràng ta phải là người kế thừa vị trí Các chủ mới đúng, vì sao cuối cùng lại là ngươi!”

Nghe đến đó, Tử Mâu cũng không nhịn được cười khẩy, “Ngôi vị Các chủ chỉ giành cho người có khả năng, Cận tiểu thư bản lĩnh không bằng người, hà tất phải đổ lỗi lên đầu lão Các chủ.”

Kỷ Cận Như hung dữ nhìn Tử Mâu, tức giận nói, “Câm miệng, nếu không phải phụ thân không chịu dạy ta võ công, nếu phụ thân không mất sớm, làm sao đến phiên Liễu Mộng Dĩ.”

Kỷ Cận Như mặc sức cười lớn, nàng ta chỉ vào Liễu Mộng Dĩ, nói ra nghi vấn nhiều năm nay của mình.

“Liễu Mộng Dĩ, năm đó theo sư phụ rời khỏi Bồng Lai đảo, chỉ có ngươi, Tử Mâu và Lan Tự, trong Các nhân tài vô số, vậy tại sao hôm nay bọn họ lại có thể ngồi lên vị trí của Nhật Nguyệt nhị sử, chẳng lẽ năm đó các ngươi đã có giao dịch gì rồi?”

“Ngươi nói phụ thân chết dưới sự truy sát của kẻ thù, có chứng cớ gì không? Ta làm sao có thể khẳng định không phải là ngươi đã hại chết người để chiếm ngôi vị Các chủ!”

Đối mặt với sự phỏng đoán cùng chỉ trích của Kỷ Cận Như, Liễu Mộng Dĩ vẫn chấn định như thường, có vẻ như một chút cũng không thèm để ý.

“Cô muốn nghĩ thế nào cũng được, chỉ cần cô mau chóng giao ra phương pháp phối chế Ly Hồn.”

Có phương pháp phối chế, Liễu Mộng Dĩ sẽ không khó tìm ra cách giải độc.

Không chờ Kỷ Cận Như mở miệng, Tử Mâu đã bảo các đệ tử tiến vào, trói Kỷ Cận Như lại.

“Các chủ không cần nói lời vô ích với người này, đối với loại tiểu thư sống an nhàn sung sướng như cô ta, cần phải cho ăn chút vị đắng mới biết được lợi hại.”

Kỷ Cận Như bị mấy tên lực lưỡng trói lại kéo vào trong nhà.

Nàng ta trừng mắt gắt gao nhìn Liễu Mộng Dĩ, hung hăng chửi bới, “Liễu Mộng Dĩ, ta nguyền rủa ngươi suốt đời không được ai yêu, không được chết già.”

Cửa nặng nề đóng lại, tiếng cười dữ tợn của Kỷ Cận Như vẫn vang lên không dứt.

Liễm Quân thấy không ổn, vội vàng kêu Liễu Mộng Dĩ, “Đồ ngốc, cô ta định tìm chết đấy.”

Liễu Mộng Dĩ sửng sốt, nhanh chóng bước vào trong phòng, mấy tên đệ tử còn lại đều bị y đuổi ra, cửa một lần nữa bị đóng lại.

“Nói cho ta biết phương pháp phối chế Ly Hồn, ta sẽ nói cho cô toàn bộ chuyện năm đó.” Liễu Mộng Dĩ nói.

Kỷ Cận Như cười đáp, “Được, chỉ cần ngươi có thể khiến ta tin, ta sẽ viết cho ngươi.”

Liễu Mộng Dĩ thần sắc ngưng trọng nhìn về phía Kỷ Cận Như, ngữ khí vẫn bình thản như thường, “Thứ nhất, Các chủ mỗi đời đều phải luyện Băng Hàn Vô Võng công và phải hấp thụ độc vào cơ thể mới tu luyện được, thế nhưng, nếu một ngày động tình sẽ khiến cho độc khí công tâm.”

“Thứ hai, năm đó sư phụ dẫn theo Nhật Nguyệt nhị sử, cùng chưởng môn phái Hằng Phong là Phong Thanh Vân và hai vị cao đồ đánh một trận trên đỉnh Tuyên Sơn, giằng co suốt bảy ngày trời, sư phụ mặc dù bại, nhưng người trước khi chết đã cùng Phong Thanh Vân ước định mười năm sau ta sẽ cùng tân Nhật Nguyệt nhị sử tái chiến một lần nữa, cho đến chết mới thôi.

Kỷ Cận Như chưa bao giờ được nghe Liễu Mộng Dĩ nói một lần mà nhiều đến vậy, nhưng những lời y nói không thể nghi ngờ lại càng làm cho nàng khiếp sợ.

“Sao có thể như vậy, phụ thân cái gì cũng chưa từng nói cho ta, ngươi đang gạt ta...” Thân thể Kỷ Cận Như không ngừng run rẩy, nàng mở to hai mắt nhìn về phía Liễu Mộng Dĩ quát.

Ân oán của lão Các chủ và Phong Thanh Vân năm đó, Kỷ Cận Như đương nhiên biết, lời của Liễu Mộng Dĩ tuy là khiến nàng không thể tin nổi, nhưng với sự hiểu biết về Liễu Mộng Dĩ, y chắc chắn sẽ không bịa đặt.

Chẳng qua sự thực như vậy, muốn nàng phải tin thế nào đây.

Liễu Mộng Dĩ không biện giải cũng không nói thêm nữa, Kỷ Cận Như tin hay không tin đối với y không hề có ý nghĩa, cái y muốn chỉ là giải dược mà thôi.

“Phụ thân người... người vì sao...”

Không đợi Kỷ Cận Như nói xong, Liễu Mộng Dĩ thuận tiện nói, “Sư phụ khi còn sống từng căn dặn, không được để cô biết quá nhiều, chỉ cần bình thản hạnh phúc sống hết cuộc đời này là đủ rồi.”

Ngữ khí của Liễu Mộng Dĩ trước sau vẫn bình thản nhẹ nhàng, nhưng qua tai Kỷ Cận Như, lại khiến cho nàng chấn động không thôi. Nàng hoảng hốt dựa vào cạnh bàn, dường như khí lực đã bị rút cạn, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Thì ra là như vậy, nếu đã thế, ta vì cái gì phải hận ngươi nhiều năm như vậy, vì cái gì...”

Năm đó, sau khi Kỷ Cận Như biết được cái chết của phụ thân, nàng đã đem toàn bộ oán hận trút lên người Liễu Mộng Dĩ, mỗi ngày mỗi đêm nàng đều nghĩ làm thế nào mới có thể giết chết được y.

Thậm chí, nàng cũng vì vậy mà oán hận phụ thân suốt mười năm.

Thế nhưng, hôm nay đã không còn cừu hận, nàng sống còn ý nghĩa gì nữa.

Kỷ Cận Như bỗng nhiên nhớ tới bản thân vừa mới chửi bới Liễu Mộng Dĩ.

“Liễu Mộng Dĩ, ta nguyền rủa ngươi suối đời không được ai yêu, không được chết già.”

Nàng nở nụ cười, mình quả nhiên nói không sai.

Năm đó phụ thân của Kỷ Cận Như cưới mẫu thân cũng chỉ là vì nối dõi tông đường, không hề có chút tình cảm nào, thì ra không phải không yêu, mà là không thể yêu.

Còn Liễu Mộng Dĩ, y sẽ ra sao đây?

Ước hẹn mười năm cũng chỉ còn hơn một năm nữa mà thôi, đến lúc đó, Liễu Mộng Dĩ và Tử Mâu bọn họ không lẽ cũng giống như phụ thân cùng Nhật Nguyệt nhị sử năm đó chết ở Tuyên Sơn?

Kỷ Cận Như bỗng nhiên thấy sợ, sợ đến không dám nghĩ tiếp.

“Liễu Mộng Dĩ, nếu như hiện tại phụ thân còn sống, cũng chỉ mới ba bảy, ba tám tuổi, Phong Thanh Vân cũng xấp xỉ tuổi người, đang vào thời kỳ sung sức, cho dù là tu vi võ công hay là kinh nghiệm giang hồ đều hơn hẳn ngươi, ngươi căn bản không có phần thắng.”

Liễu Mộng Dĩ gật đầu, y đáp, “Phải, ta biết.”

“Dù vậy, ngươi vẫn muốn đi sao?”

Liễu Mộng Dĩ đương nhiên nói, “Đây là mệnh lệnh của sư phụ, cũng là chức trách của Các chủ.”

“Vậy Tử Mâu và Lan Tự thì sao?” Kỷ Cận Như lại hỏi.

Liễu Mộng Dĩ đáp, “Năm đó dẫn bọn họ đi Tuyên Sơn, là để cho họ biết tương lai có thể có kế cục như thế nào, nếu bọn họ vẫn chọn con đường này, thì cần phải đối mặt.”

Kỷ Cận Như cười vô cùng thê lương khổ sở, nàng nói, “Các ngươi đều là những kẻ điên, một đám người điên, còn gì quan trọng hơn là mạng sống chứ?”

Nàng thà rằng năm đó phụ thân đưa mình đi lưu vong, cũng không muốn người một đi không trở về.

Liễu Mộng Dĩ không có trả lời.

Kỷ Cận Như đi tới ngăn tủ bên cạnh, từ bên trong lấy ra một cái hộp đưa cho Liễu Mộng Dĩ, Liễu Mộng Dĩ mở ra nhìn, thấy bên trong là một viên thuốc màu đen, y trong lòng sáng tỏ, đây chính là Ly Hồn.

“Ta đã lừa ngươi, phụ thân căn bản không có dạy ta phương pháp phối chế, người chỉ để lại hai viên Ly Hồn mà thôi.”

Liễu Mộng Dĩ gật đầu, thu hộp lại.

“Ngươi đi đi, Liễu Mộng Dĩ, chúng ta không bao giờ gặp lại nữa, ngươi tự mình giải quyết cho tốt đi.”

Kỷ Cận Như đột nhiên như bị hút hết sức sống, mệt mỏi rã rời. Tận đến khi Liễu Mộng Dĩ rời đi, nàng mới tựa vào tường, không tiếng động nghẹn ngào khóc.

Hơn chín năm qua, nàng vốn tưởng rằng mình là một người vô cùng bất hạnh, đã không còn phụ thân, lại không có võ công, thậm chí ngay cả vị trí Các chủ cũng không tới phiên nàng, vậy mà thật không ngờ, hóa ra nàng lại là người may mắn nhất.

Sống, mới là hạnh phúc lớn nhất.

Liễm Quân nhìn Liễu Mộng Dĩ từ từ đi về phía hắn, lúc này hắn đã không còn chút khí lực nào, đành phải tựa vào người Tử Mâu.

“Liễu Mộng Dĩ, ta nói rồi, nếu như huynh để ta chết, ta dù thành quỷ cũng không buông tha cho huynh, ta nhất định sẽ bám riết huynh, nguyền rủa huynh, ta...”

“Chết thực sự đáng sợ vậy sao?” Liễu Mộng Dĩ cắt đứt lời Liễm Quân, y đột nhiên hỏi.

Liễm Quân hung hăng trừng mắt liếc y, muốn hét lên với y nhưng lại không có nhiều khí lực như vậy, “Huynh cứ thử trải qua vài lần suýt chết rồi sẽ biết, cái thời khắc không có hô hấp không có cảm giác, căn bản không thể dùng từ sợ để hình dung, là ám ảnh, huynh hiểu không, là ám ảnh đó.”

Liễu Mộng Dĩ nhíu mày, trên mặt cũng không có biểu tình rõ ràng gì.

Liễm Quân châm biếm nói, “Sẽ không, huynh vĩnh viễn cũng không hiểu được, với một thân võ công cao cường, lại có thuộc hạ trung thành kề cận, huynh sao có thể lâm vào tình cảnh lưu lạc ấy.”

“Cậu sẽ không chết.”

Ngữ khí vẫn bình thản như vậy, Liễu Mộng Dĩ rút một đoản đao bên hông thuộc hạ ra, sau đó cắt một đường trên cổ tay mình.

Nhìn thấy máu đang tuôn ra, Liễu Mộng Dĩ đặt tay bên môi Liễm Quân.

“Các loại độc tính có khả năng tự kiềm chế lẫn nhau, mà máu của cậu lại có tác dụng ức chế độc tính, nhờ vậy mà đến giờ cậu vẫn chưa bị độc phát.”

Nói đến đây, Liễu Mộng Dĩ tạm ngừng một lát, ánh mắt y nhìn thẳng vào Liễm Quân, thần sắc ngưng trọng nói, “Ta đã từng dùng qua loại dược có khả năng kháng lại độc Ly hồn, cậu uống máu của ta, tạm thời sẽ không có việc gì.”

Liễu Mộng Dĩ nói thực dễ dàng lại bình thản, thế nhưng, vết thương lớn như vậy sẽ chảy rất nhiều máu.

Liễm Quân biết, lúc này hắn phải lập tức uống máu của Liễu Mộng Dĩ mới đúng, có thể uống được bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, thế nhưng hắn đột nhiên cảm thấy do dự.

Liễu Mộng Dĩ không biết vì sao Liễm Quân lại do dự, thậm chí ngay cả chính Liễm Quân cũng không rõ.

Liễu Mộng Dĩ cho rằng hắn vẫn đang lo lắng, nhân tiện nói, “Yên tâm, ta đã có độc Ly Hồn, sẽ nhanh chóng chế ra giải dược thôi.”

Lúc này, Liễm Quân không còn nghe được gì nữa, ánh mắt hắn dán chặt vào miệng vết thương đang ứa máu, mãi đến khi Liễu Mộng Dĩ đưa tay sát hơn một chút, hắn mới ngậm lấy vết thương, hút lấy máu của y.

Hơi lạnh của máu chảy tràn vào thân thể, thật giống như tính tình lãnh đạm của Liễu Mộng Dĩ, cổ họng tuy là đậm đặc mùi máu tươi, nhưng lại không làm người ta cảm thấy khó chịu buồn nôn.

Đó là máu của Liễu Mộng Dĩ.

Trong đầu đang suy nghĩ những điều này, Liễm Quân vô thức nhìn về phía Liễu Mộng Dĩ, sắc mặt người nọ vẫn như cũ, hoàn toàn không hề để tâm.

Khi thấy lượng máu đã đủ, Liễu Mộng Dĩ mới thu tay về, Tử Mâu lập tức giúp y băng bó vết thương.

Liễu Mộng Dĩ thấy sắc mặt Liễm Quân dần khôi phục, nhưng sắc mặt còn chút tái nhợt, y cầm lấy tay Liễm Quân, vận công giúp hắn điều chỉnh khí tức.

Mãi đến khi Liễm Quân mệt mỏi rả rời lâm vào hôn mê, Liễu Mộng Dĩ mới buông tay, bảo tùy tùng mang hắn lên xe ngựa.

Liễu Mộng Dĩ hoang mang nhìn tay mình. Nếu là trước đây, y sẽ không bao giờ ngờ rằng mình có thể cùng một người mới quen biết mấy tháng tiếp xúc gần gũi như vậy, khoảnh khắc đôi môi Liễm Quân chạm vào cổ tay y, cái cảm giác vừa ấm áp vừa mềm mại ấy, tới tận lúc này y vẫn còn nhớ rõ.

Khi mà y vừa cầm tay Liễm Quân lên, lòng bàn tay hắn vẫn còn hơi lạnh, mãi đến khi khí tức bình ổn, tay hắn mới dần dần ấm lại.

Liễu Mộng Dĩ nghĩ đến những điều này, trong lòng có chút phiền muộn.