Một Giây Thành Thiên Vương

Chương 35: Đồng sàng cộng chẩm




Khách cũng đã nói rõ ràng như vậy rồi, làm chủ nhân làm sao khách sáo được nữa. Trần Vũ Phi vừa thấy thế, lập tức gật đầu tán thành, để mình Lạc Thần xấu hổ đứng trong phòng chẳng biết nên nói gì mới tốt.

Cậu vốn nói ngủ cũng Trần Vũ Phi là vì muốn tốt cho Thẩm Tuất. Nói cho cùng thì giường trong ký túc xá cũng không thể so với giường khách sạn, không nói ở tầng trên, chiều ngang cũng không qua một thước, chiều dài miễn cưỡng còn được bằng chiều cao một người đàn ông, nhưng nếu hai người ngủ cùng nhau thì thật sự rất chật. Vốn cậu nghĩ Thẩm Thiên vương sẽ không chịu nổi điều kiện sống như thế mới sắp xếp như lúc nãy, mà giờ cứ theo lời cậu, ngược lại thành Lạc Thần không rộng rãi.

Wiki tra 1 thước <0.5m đó, không biết sao chứ nhỏ vậy một người ngủ đã chật lắm rồi… Vì thế liền quyết định Trần Vũ Phi vẫn ngủ một mình một giường, Thẩm Tuất ngủ chung giường với Lạc Thần. Lạc Thần lấy khăn mặt và bàn chải mới cho Thẩm Tuất, ba người rửa mặt chải đầu xong, liền trèo lên giường ngủ, tắt đèn. Phòng ngủ lập tức chìm vào bóng tối, bức màn ngoài ban công vẫn sập xuống, người bên trong đưa tay ra chẳng nhìn thấy ngón, cứ như trở lại thời gian tối tăm nguyên thủy nhất. Chỉ là so với lúc ngủ mọi khi, cái giường của Lạc Thần liền chật chội hơn hẳn. Thẩm Tuất tuy không mập, làm ngôi sao nên bảo vệ dáng người rất tốt, nhưng có bảo vệ tốt thế nào thì cũng là khung xương đàn ông, có chút cao lớn, mà Lạc Thần tuy là lùn hơn Thẩm Tuất, nhưng cũng không phải quá gầy. Hai người đàn ông ngủ chung với nhau, nằm không có vật gì bên cạnh cũng đã tay dán tay, giữa hai người không còn chừa chút khe hở nào. Mà nếu chỉ chật thôi đã không nói gì rồi, thực tế giường Lạc Thần cũng chỉ có mỗi một cái chăn cậu hay đắp, mùa đông thế này ai chẳng chui vào chăn mà sưởi ấm, nhưng cái chăn này lại là chăn nhà trường phát, kích thước cũng thống nhất, vừa chuẩn một người nằm. Mà tình huống trước mắt là thế này: không chỉ giường không đủ nằm mà ngay cả chăn chống lạnh cũng như trứng chọi đá, một cái chăn mà đắp cho hai người thật sự là quá nhỏ, xoay người một cái là gió lạnh tấp vào ngay, làm người ta không thoải mái chút nào. Hai ngày trước Thẩm Tuất vẫn còn qua đêm an ổn trong khách sạn năm sao, làm sao chịu nổi tình huống nghiêm trọng vậy. Lúc ở bên ngoài anh đã than lạnh rồi, giờ chui được vào chăn liền không nhịn được mà túm chăn lại một đống, xích xích lại gần Lạc Thần đang nằm sát mép tường. Mà dựa vào như vậy cũng có lợi rất nhiều. Khoảng cách giữa đại Thiên Vương và Lạc Thần thu hẹp, phần thân được phủ chăn cũng nhiều hơn, cơ thể cũng càng ấm áp. Mà càng quan trọng là, Thẩm Tuất nép vào cái áo lông thật dày Lạc Thần mới cởi ra, nhiệt độ cơ thể cũng ấm áp cực kì. Thẩm Thiên vương cảm thấy vừa lòng cực kì, tiếp tục nhích lại gần Lạc Thần. Thẩm Tuất nằm yên không động đậy còn được, mới dựa vào một lát hai người liền biến thành tư thế ngực sát ngực. Đương nhiên Lạc Thần không thể biết được Thẩm Tuất cảm thấy thế nào, nhưng người thích gần sát mình như vậy – khoảng cách giữa cả hai cũng chỉ có hai lớp áo trong mỏng dính – dù cho tự chủ của Lạc Thần bây giờ có tốt thế nào thì trong đầu cũng “đùng đoàng” nổ tung, trên bụng nhanh chóng cảm thấy khô nóng, theo đó cũng thấy nhiệt độ trong phòng có xu hướng tăng cao. Trần Vũ Phi giường bên cạnh đã bắt đầu ngáy ngủ, quanh quẩn khắp vòng cực kì có nhịp điệu. Cũng trong một đêm đáng ra phải cực kì buồn ngủ như vậy, trước khuôn mặt chỉ cần ngẩng đầu liền thấy được kia, Lạc Thần rốt cục phát hiện vật gì đó ở thân dưới của mình chậm chạp ngẩng đầu, còn có xu thế ngày càng cứng rắn. Thật sự là muốn đập đầu chết mà! Cảm nhận phản ứng sinh lý của bản thân, Lạc Thần liền túng quẫn muốn chết. Nhưng Thẩm đại Thiên vương Thẩm Tuất ngủ cạnh mình chẳng những không hề phát hiện, ngược lại còn nâng cặp chân dài kia lên, cọ cọ vào giữa hai chân Lạc Thần tìm hơi ấm. “…” Lạc Thần hít sâu. Từ lúc biết Đại tương du chính là Thẩm Tuất cậu hâm mộ, Lạc Thần liền phát hiện trái tim mình dần dần thay đổi. Cậu biết mình thích Thẩm Tuất, mà lúc người kia biến thành Đại tương du mình có thể tiếp cận, cảm xúc của cậu liền trở nên cực kì vui vẻ, cũng vô cùng cô đơn. Thích một người, sẽ hi vọng có thể đạt được thật nhiều tình cảm từ người đó. Nhưng đại Thiên vương và Đại tương du lại là một hợp thể cực kì mâu thuẫn, bởi vì dù cho cả hai là một người, nhưng Lạc Thần chỉ có thể có càng nhiều tình cảm từ Đại tương du mà không thể nhận được một chút tình cảm nào từ đại Thiên vương. Cho nên sau khi nhận ra mâu thuẫn ấy, lựa chọn duy nhất của Lạc Thần là cắt đứt mọi ảo tưởng đi, từ từ rời xa Đại tương du, quên đi cái hy vọng viễn vông kia. Chỉ tiếc rằng cậu lựa chọn phương pháp lý trí nhất, lại không biết người cậu thích – Thẩm Tuất – là một Thẩm Nhị có lời nói và hành động đều khác hẳn người thường. Thẩm Nhị sẽ không để ý thân phận của cậu là gì, cái Thẩm Nhị để ý chỉ là tâm tình của mình, cái vâng theo nội tâm mình mà không thèm che giấu cái gì, cho nên Thẩm Nhị sẽ không chút suy tư mà vượt qua ngàn dặm chạy đến trường học của Lạc Thần, muốn mang nhóc nhân yêu bỏ trốn kia quay lại. Nhưng mà, dù rằng Thẩm Nhị có suy nghĩ và hành động của riêng anh thì anh vẫn như cũ là Thẩm Tuất, là Thẩm Thiên vương hào quang vạn dặm. Mở to mắt, trước mặt là khuôn mặt ngày nhớ đêm mong hay hiện lên trước màn hình Vểnh tai nghe, liền loáng thoáng nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của người kia – thậm chí ngay khi Lạc Thần hít thở cũng có thể nghe được mùi nước hoa riêng biệt thuộc về Thẩm Thiên Vương, tại hoàn cảnh thế này nếu Lạc Thần có thể kiểm soát được bản thân, chắc chắn có thể lập địa thành phật. Đương nhiên, Lạc Thần không làm thánh nhân được, thân thể mới bị Thẩm Tuất ma ma cọ cọ thêm vài cái, liền bị thiêu cháy, khiến Lạc Thần nhịn không được cuộn tròn người lại, hận không thể chui luôn vào chăn khỏi ló mặt ra ngoài. “Sao thế?” Ngay sau đó, Thẩm Tuất liền cảm thấy sự khác thường của người nằm cạnh, mở mắt nhìn Lạc Thần đầy kinh ngạc. Lạc Thần ló ra cho Thẩm Tuất một cái đỉnh đầu, cả người cậu đều đã chôn vào chăn, giọng nói ấp úng truyền lại: “Không, không có gì…” Thẩm Tuất nhẹ nhàng mà “ưm” một tiếng, sau đó cũng co chân chui vào chăn, tuy trời tốt không thấy được gì, nhưng anh vẫn mở to mắt nhìn bóng đen trước mặt, quan tâm hỏi: “Thật sự không sao à, tôi thấy em có vẻ không thoải mái lắm?” “Ưm…” Mặt Lạc Thần đã muốn cháy thành trái táo đỏ, dưới sự ảnh hưởng của nhiệt độ trên mặt và nhiệt độ ở thân dưới, cậu rướn cổ làm động tác gật đầu nói: “Không có gì, không có gì, tôi, tôi chỉ định xoay người thôi.” Thẩm Tuất cứ nghiêng người ép sát Lạc Thần, sau lưng cậu đều dựa vào tường rồi không xoay người được, Thẩm Tuất nghe vậy mới giật mình nhận ra mà gật đầu, nhích ra một cái khe. Lạc Thần liền cẩn thận xoay người, lúc quay qua cũng không quên kẹp chặt hai chân lại, e sợ bị người bên cạnh phát hiện. Cậu thật sự không dám tưởng tượng nếu Thẩm Tuất biết mình ôm ý tưởng ghê tởm như vậy với anh sẽ phản ứng thế nào, mông không cẩn thận ma xát đến một thứ gì đó hơi cứng, cũng chẳng biết là thứ đó ở đâu lòi ra, làm Lạc Thần giật mình rụt lại gần tường thêm một chút. Thẩm Tuất ngược lại không để ý đến phản ứng của Lạc Thần, chờ đến người kia áp mặt vào tường anh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Giường thật sự là chật quá, hạn chế rất nhiều hành động của hai người. Mà sau khi Lạc Thần xoay người lại, Thẩm Tuất cũng không có ép sát vào nữa mà cũng xoay người nhìn cơ thể gầy gò của Lạc Thần, đôi mắt càng trở nên linh động. “Lạc Thần nè.” Thẩm Tuất nói khẽ vào gáy Lạc Thần, hơi thở quét qua vành tai cậu, anh chậm rãi nói thêm, “Thật ra lần này tôi đến đây, là có chuyện cần thương lượng với em.” Không trò chuyện đối diện với Thẩm Tuất làm cảm giác kích động đến hít thở không thông vơi đi rất nhiều, Lạc Thần trừng mắt nhìn vách tường trong đêm tốt, nghiêm túc hỏi: “Chuyện gì?” … Chuyện gì lại khiến đường đường là Thẩm Thiên vương phải chạy đến tận trường của Lạc Thần? Lạc Thần cũng không biết, mà bởi vì không biết, nên cũng nghe rất nghiêm túc, rất rõ ràng. Thời gian chờ đợi lúc này cũng trở nên dài đến kì lạ, trên thực tế câu đáp trả của Thẩm Tuất cũng chỉ phát ra sau Lạc Thần có vài giây ngắn ngủi, đại Thiên vương mỉm cười, thở một hơi rồi nói: “Chúng ta kết hôn đi.” “Hả?” Lạc Thần sửng sốt. “Tôi nói, chúng ta kết hôn đi.” Giọng Thẩm Tuất trầm thấp, rõ ràng đề tài rất bình thường, qua lời anh nói liền sinh ra rất nhiều thứ làm người ta mơ màng, “Thiên cảnh cầu Hỉ Thước, mũ phượng khăn quàng vai, tình so kim kiên, ngày mai chúng ta đi kết hôn đi.” Tiên cảnh cầu Hỉ Thước là cảnh tượng kết hôn trong trò chơi, trong khu vực đó có một vòng nước xanh biếc bao quanh, có đình đài lầu các, có băng vải chập chờn bay múa, không khí quả thực tuyệt diệu vô cùng. Lạc Thần nghe xong lại hơi hoảng thần, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, thì thào lại hỏi: “Động tình đất hoang bền chặt như vàng… Đại tương du, anh nói là tôi với anh à?” “Ừ, đương nhiên là hai chúng ta.” Vừa nghe Lạc Thần gọi mình là Đại tương du, Thẩm Tuất cong môi cười, giọng trầm thấp: “Em nghĩ tôi chạy xa như vậy đến nói chuyện kết hôn, để ở chung với người khác sao?” Lạc Thần vội vàng cúi đầu che đi biểu tình trên mặt, sau đó mới giật mình nhớ ra là bây giờ Thẩm Tuất cũng không nhìn thấy biểu tình của cậu được. Cậu hơi chút bình tĩnh lại, chậm rãi nói: “Tôi không biết… anh chạy tới đây là vì chuyện này.” Mấy ngày trước còn thấy người này đang chơi rất vui bên đồ đệ anh, cũng là cùng ra cùng vào, lại không ngờ rằng Đại tương du sẽ lấy thân phận thật sự chạy đến trường cậu – hơn nữa là đến bàn chuyện kết hôn của hai người. “Lúc này biết là được rồi.” Thẩm Tuất mỉm cười, nhướn mày nói, “Vậy quyết định thế nhé, em cũng không thoát được. Sáng mai dậy mình liền chạy đi kết hôn luôn, bớt làm người khác cứ chạy tới chỗ tôi luyên thuyên.” Đại Thiên vương đã chạy đến tận trường học luôn rồi, thì làm gì còn chỗ cho Lạc Thần trốn nữa chứ. Đại khái là đã lâu không có trải qua cảm giác vui sướng tràn trề như vậy, trái tim Lạc Thần nhẹ nhàng co rút một chút, sau đó cũng cười rộ lên nói khẽ: “Ai chạy đến chỗ anh luyên thuyên, là bạn học của tôi?” “Bạn học của em?” Chu Tiểu Nghi quả thật thích lải nhải, càng thích hóng chuyện. Thẩm Tuất nghe xong hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng lắc đầu nói: “Tám phần mấy cô gái đó không phải bạn học của em, em không biết đâu, từ sau khi ra cánh lớn, không biết có bao nhiêu em gái nhào vào lòng tôi yêu thương nhung nhớ.” Nói tới đây, trong mắt Thẩm Tuất yên lặng dâng lên một chút đắc ý, lời nói ra càng thêm khoe khoang, “Nhưng sau khi kết hôn với em sẽ khác, đến lúc đó hai đứa mình kết hôn, tôi chỉ cần treo lên cái danh phu thê thì mấy cô kia cũng sẽ biết Đại tương du tôi đã là danh hoa có chủ.”