Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Chương 38: Người xưa nay đã hóa xương trắng




Khoảnh khắc rơi xuống, ngay trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, bỗng trước mắt Lam Hạo Nguyệt bừng sáng. Hình như phía trên, đang càng lúc càng xa kia, có lửa cháy hừng hực, nhưng ngay sau đó, nàng bị va đập thật mạnh, đau đến bất tỉnh.

***

Bầu không khí ẩm ướt nay trở nên nóng rực. Vì cơn rung chấn, mấy vò rượu trong hầm bị đổ ngã, rượu lâu năm chảy ra xung quanh, gặp ngọn lửa bên trên thổi xuống, nhanh chóng bắt lửa, cháy rực.

Ngọn lửa đỏ thẫm nhảy múa điên cuồng trong tầng hầm, chỗ Lam Hạo Nguyệt rơi xuống sụt lún, đất đá không ngừng rơi, có mấy cục lửa lẫn vào.

Đá vụn nện xuống, đập ngay vào lưng Lam Hạo Nguyệt. Đang ngất xỉu, nay bị đau mà giật mình tỉnh dậy. Lúc vừa tỉnh, suy nghĩ trong đầu vẫn hỗn loạn, chỉ cảm thấy người ngợm rã rời. Nàng cũng không thể nhìn rõ xung quanh, mơ màng chống người đứng dậy, nhưng hai cánh tay lại chẳng hề có chút sức lực, lại ngã xuống lần nữa.

Ngay khi đó, cũng là lúc nàng cảm thấy có gì khác thường.

— Nàng không ngã trực tiếp xuống mặt đất, mà là trên người ai đó.

Lam Hạo Nguyệt dùng sức mở to hai mắt, thở dốc một hồi, từ từ thích ứng với ánh sáng xung quanh, lúc này mới phát hiện ra mình đang nằm trên người Trì Thanh Ngọc.

Lưng chàng chạm đất, hai mắt nhắm chặt, hơi thở rất yếu, chẳng động đậy chút nào. Lam Hạo Nguyệt quay đầu nhìn lại, cánh tay phải của chàng vẫn đang ôm chặt thắt lưng nàng. Chắc là trong khoảnh khắc rơi xuống ban nãy, chàng phóng người từ cầu thang xuống, trong hoảng loạn, chỉ kịp ôm nàng, dùng thân mình đỡ bên dưới.

“Trì Thanh Ngọc!” Nàng dời sang bên cạnh chàng, quỳ rạp trên đất gọi thất thanh. Thế nhưng chàng vẫn khép chặt hai mắt, không hề cử động.

Lam Hạo Nguyệt hoảng hốt, ghé sát mặt chàng, khẽ đụng.

May mà vẫn còn hơi thở.

Lúc này lại nghe thấy tiếng ‘lạch cạch’, cửa động vốn đang mở nay từ từ đóng lại. Lam Hạo Nguyệt giật nảy người, nhưng lại không có sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai phiến đá từ từ khép lại một lần nữa, ngăn cách nơi này với hầm bên trên.

Chỗ bọn họ đang ở cách hầm hơn ba trượng. Không khí ẩm thấp khó ngửi, hình như đã nhiều năm không tiếp xúc với nắng mặt trời. Chẳng biết từ đâu có cơn gió lạnh thổi đến, trộn vào luồng hơi nóng phía trên khe đá truyền xuống, càng khiến nàng thêm ngột ngạt, hít thở không thông.

Xung quanh tối mịt, chỉ có mấy khúc gỗ vẫn đang cháy rơi từ trên xuống. Lam Hạo Nguyệt ôm vai Trì Thanh Ngọc, nằm lên người chàng. Lần đầu nàng gần chàng đến vậy, chàng cũng chưa bao giờ yên tĩnh thế này, chưa bao giờ bỏ được cái vẻ cao ngạo khó thuần kia. Thế nhưng bây giờ Lam Hạo Nguyệt ôm chàng, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót khó nhịn.

Nàng gối đầu vào vai chàng, chảy nước mắt, muốn đưa tay nâng Trì Thanh Ngọc dậy, thì vào ngay lúc đó, bỗng thấy cánh tay chàng hơi động đậy, như muốn cầm lấy gì.

“Trì Thanh Ngọc, Trì Thanh Ngọc!” Nàng sốt ruột đến mức kêu thất thanh.

Chàng hơi nâng mình dậy, theo bản năng muốn chống tay, nhưng lại ngã vật xuống đất một lần nữa. “Chàng đau ở đâu?” Lam Hạo Nguyệt ôm vai chàng, muốn kéo chàng dậy nhưng Trì Thanh Ngọc lại giãy dụa xoay mình, hướng lưng về phía nàng không nói.

“Sao vậy?” Nàng kinh ngạc ghé vào nằm sau chàng, khẽ đẩy nhẹ.

“Để tôi nằm một lát…” Chàng co gối, giọng nói khản đặc. Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra, dù không thấy được vẻ mặt của chàng, nhưng từ giọng nói, có thể rõ ràng nhận thấy Trì Thanh Ngọc đang nhịn đau.

Mắt Lam Hạo Nguyệt cay cay, nàng sờ soạng để nhích tới bên Trì Thanh Ngọc, dè dặt ôm chàng.

Trong không gian yên tĩnh, nàng thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của Trì Thanh Ngọc khẽ ngừng lại. Lam Hạo Nguyệt cũng không màng suy xét tới những điều khác nữa, lo lắng đưa tay vuốt lưng, lại chạm lên gáy chàng.

“Đừng…” Yếu ớt là thế, nhưng chàng vẫn không quên né tránh, có điều chẳng thể động đậy.

“Tôi chỉ muốn xem chàng có chảy máu ở đâu không thôi.” Nàng nhẹ giọng nói. Trì Thanh Ngọc cứ nằm như vậy được một lát, sau đó mới miễn cưỡng dựa vào nàng mà ngồi dậy, “Lúc ngã xuống, tôi bị va chạm nên ngất đi… không sao rồi.”

Lam Hạo Nguyệt không tin lắm, đè cổ tay chàng lại, “Ngã từ trên cao như thế, bây giờ mà đã không sao rồi ư?”

“Cô mong tôi có việc gì à?” Trì Thanh Ngọc thấp giọng vặn hỏi, Lam Hạo Nguyệt nghe vậy, trong lòng lại có một cảm giác lạ kì. Nàng xoay người, nói: “Đương nhiên là không mong.”

Đột nhiên giữa hai người lại trở về yên tĩnh.

Dù cửa động bên trên đã đóng chặt, nhưng khói đặc cứ len xuống không ngừng. Lam Hạo Nguyệt bị sặc đến ho khan, Trì Thanh Ngọc dựa vào vách đá, đưa tay đỡ vai nàng.

“Chúng ta đang ở dưới hầm sao?” Giọng chàng vẫn rất thấp, quanh quẩn bên tai Lam Hạo Nguyệt.

“Đúng vậy…” Nàng chán nản nói, “Không biết ban nãy tôi đụng phải cái gì, mặt đất bất ngờ tách ra. Nhưng giờ thì cửa động đã đóng mất rồi.”

Trì Thanh Ngọc ngẩn ra, nghiêng người sờ vào vách đá, nói: “Ở đây không có đường ra nào khác sao?”

“Không biết nữa… không thấy rõ…” Ngọn lửa bên chân phát ra ánh sáng mờ mờ, chiếu lên dáng người chàng. Nàng nép vào ngực Trì Thanh Ngọc, ngẩng mặt nhìn chàng.

Hình như Trì Thanh Ngọc không biết nàng đang nhìn mình, tập trung suy nghĩ, nhíu mày nói: “Có tiếng gió, nhất định nơi này có lối ra.”

Chàng dứt lời, lấy gậy trúc sau lưng, nghiến răng đứng dậy. Bỗng gậy trúc quét qua quét lại trên mặt đất, như muốn tìm vật gì.

“Có cần gúp không?” Lam Hạo Nguyệt thấy chàng tìm hồi lâu mà không được, không nhịn được mà hỏi.

“Không cần, cô đợi một chút.” Chàng trả lời rất khẽ, cuối cùng dứt khoát quỳ một chân xuống đất, sờ tìm cẩn thận. Lam Hạo Nguyệt biết chàng không muốn có người trái ý mình, lén lút nhặt khúc gỗ đang cháy dở, chiếu một vòng xung quanh, phát hiện ở đây không phải là một căn phòng kín mà lại như ở cuối hàng lang. Nàng chăm chú nhìn quanh để tìm, cuối cùng mới nhìn thấy ở góc trước mặt, Cổ kiếm của Trì Thanh Ngọc đang nằm lặng lẽ.

Lam Hạo Nguyệt mím môi nghĩ ngợi, bẻ một cành cây, nhẹ nhàng ném vào hướng góc tường. Trì Thanh Ngọc nghe thấy tiếng vang, bỗng dưng dừng lại, lập tức đứng dậy, chống gậy trúc đi về phía bên đó, sờ soạng một hồi, cuối cùng cũng tìm được kiếm của mình.

“Cảm ơn.” Trì Thanh Ngọc đưa lưng về phía nàng, nói.

Lam Hạo Nguyệt rũ mắt, lòng biết vẫn không thể gạt được chàng. Lúc này, Trì Thanh Ngọc lại cất Cổ kiếm vào đai lưng đằng sau, quay lại, đi về phía nàng, từ từ đưa tay ra, không nói. Lam Hạo Nguyệt ngẩn người, do dự rồi đưa tay cho chàng. Chàng cuộn ống tay áo lại, bọc các ngón tay, kéo nàng đứng dậy.

Vì trên người nàng vốn đã có thương tích, tuy ban nãy rơi xuống có chàng đỡ cho, thế nhưng vẫn phải chịu một sự va dập mạnh. Lần này vất vả đứng dậy, lại không thể nào vững vàng. Chàng suy nghĩ một chút, cởi đai lưng xuống, gộp Cổ kiếm lại rồi giao hết vào tay nàng, nói: “Cầm giúp tôi.”

“Vì sao?” Lam Hạo Nguyệt không hiểu. Chàng không nói một lời, chỉ xoay lưng lại, quỳ một chân trên đất, bảo: “Đi lên.”

Lam Hạo Nguyệt hơi ngạc nhiên, đang do dự thì Trì Thanh Ngọc vội nói: “Mau lên, nếu không đi, chẳng lẽ lại muốn chết ngạt ở đây sao?”

Lúc này, chắc chắn bên trên đã thành biển lửa, khói dày đặc không ngừng len lỏi xuống dưới, Lam Hạo Nguyệt bắt chước chàng lúc trước, đeo cái đai tinh xảo bằng bạc lên người, sau đó yếu ớt dựa lên lưng Trì Thanh Ngọc.

Một tay Trì Thanh Ngọc cầm gậy trúc, một tay đỡ nàng, cố hết sức đứng dậy.

Trong tay nàng vẫn cầm thanh gỗ cháy dở, nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ đường cho chàng.”

“Ừ.” Trì Thanh Ngọc bình tĩnh đáp, đi về hướng có gió thổi.

***

Hành lang này thấp nhỏ ngoằn nghèo, Lam Hạo Nguyệt bị sặc vì cái mùi khó ngửi này, gần như không thể hô hấp. Thế nhưng nàng gắng chịu, giơ đuốc để soi con đường phía trước.

Trì Thanh Ngọc đi đứng hơi khó khăn, nàng co mình, hận không thể khiến bản thân trở nên nhẹ như con diều giấy. Trừ lúc bảo rẽ hướng, nhắc chỗ nào có đá vụn, hầu như nàng không nói nhiều. Đa số thời gian, nàng lặng lẽ nằm trên lưng Trì Thanh Ngọc, lắng nghe tiếng bước chân và nhịp thở của chàng.

Gió lạnh thổi tới nhè nhẹ từng đợt, quanh quẩn trong hành lang dài, phía trước vẫn chẳng rõ nông sâu. Lam Hạo Nguyệt nhíu mày quan sát hai bên, vách tường phủ kín rêu xanh, nhưng cứ cách một đoạn là có chân đèn bằng đồng, có lẽ đã ở đây từ rất lâu về trước, nay chân đèn kia không còn dầu thắp, thành một vật trang trí vô ích.

Qua một khúc ngoặt khác, vách đá kéo dài không đổi nay bỗng hõm xuống. Lam Hạo Nguyệt quay đầu nhìn lại, bất ngờ nhìn thấy ở chỗ hõm kia có cửa sắt, song cửa rỉ sét từ lâu, qua cánh cửa sắt, loáng thoáng nhìn thấy bàn và giường đá, hình như từng có người ở đây. Lam Hạo Nguyệt kinh ngạc, vội vàng bảo Trì Thanh Ngọc dừng chân.

Chàng nghe nàng kể lại, ngạc nhiên hỏi: “Trừ giường và bàn đá ra thì còn gì nữa không?”

Lam Hạo Nguyệt giơ đuốc nhìn kĩ, nhíu mày nói: “Trên giường có chăn đang đắp…” Nàng lại cúi đầu nhìn cửa sắt, trên cửa có một cái khóa nặng nề, định đưa tay kéo, thế nhưng vừa dùng sức thì động vào vết thương đau đớn, đành buông tay.

“Để tôi.” Trì Thanh Ngọc nghe thấy tiếng nàng kéo khóa sắt, cẩn thận để nàng xuống đất, đặt qua một bên, sau đó mò lấy khóa sắt, vung kiếm chém xuống. Chỉ nghe thấy tiếng ‘Leng keng’, khóa sắt vốn đã loang lổ vết rỉ sét lập tức bị chém đứt, rớt xuống đất. Chàng từ từ mở cửa ra, đi từng bước, bỗng nói: “Cô đi sau tôi, đừng đi lung tung.”

Lam Hạo Nguyệt cúi đầu khẽ đáp, nắm tay áo đi theo chàng. Bên trong căn phòng đá rất âm u, ẩm ướt, trên bàn có đế cắm nến nhưng cây đèn cầy đã sớm mất dạng từ lâu. Ngoại trừ cái đó ra, cũng chỉ có một cái giường đá dựa tường, trên giường là một tấm chăn màu xanh sẫm, nhìn qua thấy không bằng phẳng, chẳng biết thứ gì bên dưới.

Cổ kiếm trong tay Trì Thanh Ngọc thõng xuống, đụng phải mép giường đá. Lúc này, cây đuốc trong tay Lam Hạo Nguyệt đã sắp tắt, nàng dựa vào chút ánh sáng yếu ớt để nhìn lên tấm chăn trên giường, kéo tay áo Trì Thanh Ngọc, nhỏ giọng nói: “Trì Thanh Ngọc, chàng vén chăn lên, để tôi coi thử bên dưới có giấu vật gì không đi.”

Chàng hơi ngẩn ra, khẽ nhướng mày, “Cô không dám à?”

“Tôi…” Nàng vừa mấp máy thì chàng đã nhanh chóng xuất kiếm, kéo tấm chăn kia ra. Lam Hạo Nguyệt vốn định nói tiếp, nay khóe mắt lướt qua, tay chân lạnh ngắt, không kiềm được mà thét lớn.

Trì Thanh Ngọc nhíu mày đè lên cổ tay nàng, “Sao vậy?”

Nàng nắm chặt tay chàng, nhìn thứ trắng hếu trên giường đá, run lẩy bẩy nói: “Trên giường, có bộ xương khô.”

Vừa dứt lời, cây đuốc trong tay cũng cháy hết, bập bùng rồi tắt hẳn.

Trong phòng tối đen, Lam Hạo Nguyệt cảm thấy không khí mình hít vào là một mùi hôi thối lạnh lẽo, tay nàng run rẩy, thanh gỗ vẫn còn bốc khói rơi xuống chân, phát ra tiếng kinh tâm động phách.

Dù trước mắt chẳng nhìn thấy gì nhưng trong đầu vẫn lưu lại hình ảnh về bộ xương trắng hếu dưới tấm chăn xanh sẫm kia, nàng nắm chặt lòng bàn tay Trì Thanh Ngọc. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên chàng hơi né tránh, đi về trước một bước.

“Đừng đi mà!” Nàng cầu xin, giữ chặt chàng không thả.

“Tôi chỉ đi một chút thôi,” Chàng thở dài nói, “Nếu cô sợ thì ở lại đằng sau.”

“Tôi muốn theo chàng!” Lam Hạo Nguyệt đi không được, ở cũng chẳng xong, không chịu buông tay. Lòng bàn tay nàng toát mồ hôi lạnh, khiến tay chàng như nóng lên.

Lúc này Trì Thanh Ngọc không nói gì nữa, bất đắc dĩ nắm tay nàng, đi lên trước thăm dò. Mũi kiếm quét qua giường đá, quả nhiên đụng phải dị vật. Chàng buông Cổ kiếm xuống, đưa tay lướt qua, đầu ngón tay chạm đến hài cốt lạnh lẽo, không khỏi rùng mình. Bộ hài cốt này rất hoàn chỉnh, giống như nằm lẳng lặng dưới chăn, ngủ say suốt nhiều năm tháng. Trì Thanh Ngọc từng theo sư phụ nghiên cứu về y lý, biết rõ về kinh mạch xương cốt. Chàng mò mẫm tỉ mỉ, biết lúc còn sống, người chết từng bị trọng thương, nhất là xương sườn trước ngực, có ba đoạn bị gãy.

Chàng muốn biết về thân phận người chết, nhưng tìm thêm nữa cũng chẳng có thứ gì đi kèm. Trì Thanh Ngọc cúi người mò mẫm tiếp, cái giường đá này vừa dày vừa nặng, nhẵn bóng, trừ tấm chăn đắp thì trên giường chẳng còn gì nữa.

“Trì Thanh Ngọc…” Ở đằng sau, Lam Hạo Nguyệt dè dặt ló đầu ra, “Chúng ta ra ngoài được không?”

“Chờ chút.” Chàng ngồi xuống giường, đưa tay xẹt qua mép bên dưới, chạm phải chỗ lõm. Khi sờ mặt dưới dưới giường, những vết lõm càng nhiều hơn. Trì Thanh Ngọc tập trung suy nghĩ, ngẩn ra.

Dưới mặt giường, có một hàng chữ. Hẳn là chữ này do có người dùng vật cứng khắc ra, có điều nét bút xiên vẹo méo mó, có lẽ viết trong lúc vội vàng hoặc sức cùng lực kiệt mà thành.

Trì Thanh Ngọc dựa vào cảm giác nơi đầu ngón tay để sờ lên vết khắc, thầm ghi nhớ để nhận ra mặt chữ. Lam Hạo Nguyệt không biết chàng đang làm gì, vừa lo lắng vừa khó chịu, dù muốn chịu đựng nhưng không kiềm được, quỵ xuống ho khan.

Trì Thanh Ngọc cả kinh, xoay người nói, “Đứng dậy nào, chúng ta đi.”

“Không phải… tôi… giục chàng đi…” Càng muốn kiềm lại thì càng ho dữ hơn. Người nàng lảo đảo, nhưng vẫn lo lời chàng ban nãy là nói mát.

Chàng cầm Cổ kiếm, đưa tay đụng vào vai nàng, “Không sao, để tôi cõng cô.”

Lam Hạo Nguyệt ngẩn người, cảm thấy chàng đang giữ chặt tay mình, đỡ nàng lên lưng. Chàng từ từ đi tới, lòng nàng không yên, gọi: “Trì Thanh Ngọc…”

“Ừ?” Chàng dùng gậy trúc để thăm dò, tránh được bàn đá.

“Cây đuốc của tôi tắt rồi, không thấy gì cả.”

“Tôi biết từ trước rồi.”

“… Chàng biết lúc nào? Tôi đâu nói…”

“Cô không cần nói, tôi cũng biết.”