Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Chương 39: Gió rít sóng gào vẫn bên nhau




Trong bóng tối, Lam Hạo Nguyệt không biết phải thế nào, điều duy nhất có thể làm là dựa vào lưng Trì Thanh Ngọc, không nói một lời. Cảm giác bị bóng đêm vây lấy, mênh mông không điểm cuối, lại áp lực thế này, khiến người ta rất sợ hãi. Tuy biết cũng phí công, nhưng nàng vẫn cố khống chế hô hấp của mình, sợ quấy nhiễu bước chân chàng.

Thi thoảng trên đầu có tiếng kẽo kẹt, hoặc đôi khi có bùn rơi xuống, nàng đánh bạo ghé mặt vào vai chàng. Tuy vai Trì Thanh Ngọc không ngang, rộng cường tráng, nhưng có thể cho nàng cảm giác được an ủi, ấm áp. Hô hấp chàng lúc nông lúc sâu, Lam Hạo Nguyệt có thể cảm giác lưng chàng đổ mồ hôi, bất giác nghiêng mặt, lấy mu bàn tay quét qua gáy chàng.

Bước chân vốn không vững vàng của Trì Thanh Ngọc bỗng khựng lại. “Lam Hạo Nguyệt…” giọng của chàng trầm thấp, vang vọng trong hành lang dài.

“Nóng à? Toàn là mồ hôi.” Nàng vẫn duỗi ngón tay, đầu ngón tay chạm vào gò má chàng.

Hô hấp chàng dồn dập mấy cái liền, cắn răng nói: “Cô an phận một chút thì tôi sẽ không nóng.”

Lam Hạo Nguyệt ngạc nhiên, không khỏi có phần mất mát, rút tay về, không nói tiếng nào, lại ghé lên vai chàng.

Đi được thêm một đoạn, hành lang hướng lên dốc, luồng gió lúc ẩn lúc hiện nay đã rõ ràng hơn, còn Trì Thanh Ngọc lại như không thể gắng gượng hơn được nữa, đi một đoạn là phải dựa vào vách đá để nghỉ một chút. Trong lòng Lam Hạo Nguyệt cứ thấp thỏm, không dám hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ dùng tay áo lau mồ hôi trên gáy chàng.

“Căn nhà này vốn là chỗ ở của chưởng môn Thanh Thành, Quảng Huyền chân nhân phải không?” Chàng ngừng lại nghỉ ngơi, bỗng hỏi.

“Đúng vậy.” Lam Hạo Nguyệt gật đầu nói, “Tôi từng nghe về tên tuổi của ông ta, là một người rất giỏi giang, văn võ song toàn, tài hoa hơn người. Nhờ có ông ta, phái Thanh Thành dần trở nên hưng thịnh. Nghe đâu khi còn sống, ngay cả ông bà ngoại tôi cũng phải kiêng kỵ mấy phần.” Nàng nói đến đây, không kiềm được nghi ngờ, hỏi, “Nhưng còn hài cốt ban nãy, đã xảy ra chuyện gì… Đúng rồi, sau đó, chàng sờ cái gì trên giường đá vậy?”

Trì Thanh Ngọc đáp, “Có chữ viết, chắc là do người đó khắc nên trước khi chết.”

“Khắc gì vậy?” Nàng ngạc nhiên, hỏi kỹ.

Chàng trầm mặc một lát, như đang suy nghĩ, mãi lâu sau mới nói: “Nét chữ rất loạn, tôi chỉ phân biệt được vài chữ.” Chàng dừng lại một chút, chầm chậm nói, “Hoa sen, Diệp gia, Tử Dạ ám sát…”

“Diệp gia?” Lam Hạo Nguyệt bỗng nghĩ tới câu chuyện về am Tùng Trúc mà Doãn Tú Dung, đệ tử phái Nga Mi từng kể cho nàng, chẳng phải thủ phạm là một gã đàn ông họ Diệp, thuộc phái Thanh Thành đó sao?

Trong lúc nàng còn do dự thì Trì Thanh Ngọc đã chống gậy, tiếp tục đi về hướng gió thổi.

***

Từ từ đến gần đầu gió, thế giới bóng tối nay dần lộ ra chút ánh sáng mơ hồ. Lam Hạo Nguyệt mừng rỡ ôm vai chàng, “Chúng ta sắp tìm được cửa ra rồi!”

Lúc này, độ dốc trong hành lang càng lúc càng tăng, Trì Thanh Ngọc cố cõng nàng leo lên, Lam Hạo Nguyệt xấu hổ nói: “Cứ để tôi tự đi…”

“Không sao…” Chàng ho khan một tiếng, đưa tay mò mẫm tới một sợi dây mây mọc trên vách đá, dùng sức giữ chặt để mượn lực lên dốc. Lam Hạo Nguyệt nín thở, thấy ánh sáng không xa trước mắt như ánh mặt trời, sau đó nhắm chặt hai mắt, lúc nàng mở mắt ra nhìn thì Trì Thanh Ngọc đã cõng nàng tới nguồn sáng kia.

Đó là một cửa động nhỏ hẹp, chỉ nghe tiếng gió lạnh bên ngoài thổi tới, nhưng lại không biết từ hướng nào. Trì Thanh Ngọc cảm thấy tiếng gió, thấp giọng hỏi: “Đến cuối chưa? Cô nhìn xem, ngoài kia là đâu?”

“Ừ.” Lam Hạo Nguyệt đi xuống khỏi lưng chàng, bám theo dây mây để đi tới cửa động, mới nhoài người ra thì chút nữa ngã quỵ. May mà nàng còn giữ chắc dây mây trong tay, mới có thể đứng vững.

Bên ngoài nắng chói chang, ánh mặt trời rực rỡ bắn thẳng vào mắt. Lam Hạo Nguyệt cúi đầu nhìn xuống, bùn đất dưới chân đã không còn trơn trượt nữa, thì ra cửa động này được thông ra ở lưng chừng núi. Phía dưới là dòng sông cuồn cuộn chảy về đông.

“Chúng ta đang ở trên vách núi.” Lam Hạo Nguyệt vội vàng ngoảnh lại báo cho Trì Thanh Ngọc. Lúc này ánh sáng rực rỡ chiếu vào, nàng thấy được sắc mặt tái nhợt của chàng, kinh ngạc nói, “Chàng, sao rồi?”

Chàng dựa vào vách đá, nói: “Không sao. Cô có dây thừng không?”

Lam Hạo Nguyệt hơi run, cởi dải lụa trắng bên hông mình, đưa tới tay chàng, “Cái này được không?”

Trì Thanh Ngọc dùng lực để xé thành vài đường, yên lặng quấn vào vai mình, sau đó lại để Lam Hạo Nguyệt dựa lên lưng rồi lấy dải lụa buộc chặt vào hông nàng. Chàng cất cây gậy vào đai, để sau lưng Lam Hạo Nguyệt.

Vì thế chàng chỉ có thể bám vào dây mây để từ từ bước đi, đến lúc đứng trước cửa động, Trì Thanh Ngọc bỗng dừng lại, thấp giọng nói: “Cô phải nhìn cho kỹ, không thì sẽ ngã chết.”

Lam Hạo Nguyệt hít một hơi thật sâu: “Vâng.”

Chàng hơi do dự, “Bây giờ không sợ à?”

“Vì sao phải sợ?” Nàng dựa hẳn vào vai Trì Thanh Ngọc, nghiêng đầu nhìn chàng.

“Giao tính mạng cho một thằng mù.” Chàng thoáng cười nhạt.

“Không cho chàng nói vậy.” Lam Hạo Nguyệt mím môi, ngẫm nghĩ, lại bảo: “Không phải chàng bảo tôi là trẻ con sao? Trẻ con, không biết sợ là gì. Chỉ biết chàng sẽ đưa tôi đi.”

Trì Thanh Ngọc hơi ngẩn ra, chỉ nhẹ giọng nói, “Đi thôi.”

Gió núi thổi phành phạch, chàng cõng Lam Hạo Nguyệt, nhảy từ cửa động xuống.

Lúc rơi nhanh, mái tóc dài của Lam Hạo Nguyệt bay tán loạn trong gió. Nàng ôm chàng thật chặt, muốn nhắm mắt lại, nhưng lại không thể không cố mở to hai mắt, la lớn, “Bên cạnh có vách đá!”

Trì Thanh Ngọc xoay tay xuất kiếm, đâm vào vách đá. Kiếm và đá chạm nhau, tóe ra tia lửa. Tốc độ rơi của hai người được giảm lại, chàng đạp hai chân vào vách đá, tay trái lần mò để bám vào một phiến đá nhô ra, giữ vững thân người. Lam Hạo Nguyệt nhìn xuống dưới, thấy dòng nước chảy xiết, trắng xóa, hết đợt sóng này đến đợt khác.

“Bên dưới có sông, ngã xuống không chết đâu.” Nàng muốn làm giảm sự căng thẳng, cố tỏ ra thoải mái mà nói.

Trì Thanh Ngọc mím chặt môi, đốt ngón tay bật ra, dán mình trên vách đá, nói: “Gạt tôi.”

“Nào có lừa chàng, chàng nghe kìa.” Nàng vừa chỉ dưới chân cho chàng, vừa nghiêng người đưa tay bám vào vách đá.

“Đương nhiên tôi biết ở dưới có sông…” Trì Thanh Ngọc cẩn thận dịch từng bước, “Té không chết, nhưng không phải sẽ chết đuối sao?”

“Chẳng phải chàng nói mình biết bơi à?” Sắc mặt nàng trắng bệch, nhưng vẫn ráng nở nụ cười.

Chàng không nói, đợi khi đặt được chân lên một chỗ hõm mới nghiêm mặt bảo: “Chỉ biết đại khái thế thôi.”

“Chàng cũng biết gạt người đấy…” Lam Hạo Nguyệt còn chưa nói hết thì cảm thấy đá dưới tay chàng hơi động, sợ hãi thốt lên, “Coi chừng dưới tay!”

Vừa dứt lời, chỗ Trì Thanh Ngọc đang vịn vào bất ngờ lún xuống. Mặt chàng biến sắc, dưới tình thế cấp bách, cầm kiếm dựng vuông góc trước người, mượn ma sát giữa mũi kiếm và vách đá để giảm bớt tốc độ rơi. Hai người không thể nào chống đỡ, chớp mắt đã sắp rơi vào lòng sông. Đột nhiên Trì Thanh Ngọc xuất chưởng vịn vào một mỏm đá, trên mỏm đá kia có cỏ dại dây mây mọc đầy, chàng dùng lực bám lấy, chân đạp vào để mượn lực, tung người rơi thẳng xuống.

***

Cảnh vật trước mắt hỗn loạn vô cùng, Lam Hạo Nguyệt chỉ thấy choáng đầu hoa mắt. Trong những thời khắc sau cuối, nàng còn có ý định cởi tơ lụa giữa mình và Trì Thanh Ngọc, để chàng có thể chạy một mình. Nhưng trong khoảng khắc ngắn ngủi đó, sao lại kịp để nàng có bất kì phản ứng gì? Mãi đến khi rơi xuống sông, nàng chỉ cảm thấy hỗn độn và hoang mang, gần như đã mất cảm giác.

Sau đó, cảm giác có một lực rất mạnh đánh tới, tay nàng vừa định kéo chỗ nút buộc của dải lụa thì bị sóng đánh chìm. Nàng vốn biết bơi, nhưng thần khí nay đã mơ hồ, ngay lập tức bị sặc rất nhiều nước, hít thở không thông, tay chân lạnh như băng. Trong lúc giãy dụa đó, có người ở sau nâng eo nàng lên, cố gắng đẩy nàng lên khỏi mặt nước.

Nàng há miệng thật lớn để hít thở, mới hơi tỉnh táo một chút, đột nhiên bất ngờ nhận ra, xoay người lặn xuống. Nước sông chảy xiết, nàng nín thở lần mò, bỗng phát hiện dải lụa cột mình với Trì Thanh Ngọc đã bị tháo lỏng, trôi lững lờ về cạnh mình.

Trong đầu Lam Hạo Nguyệt rất mông lung, liều mạng lặn xuống, cuối cùng sắp không thể cầm cự nổi thì cũng là lúc nắm được vạt áo chàng.

Vào khoảnh khắc đó, bất chấp tất cả, nàng ôm chặt hông chàng, lại thấy chàng cũng nắm tay nàng theo bản năng. Nàng chưa bao giờ vui đến thế, nhưng không thể giãi bày, chỉ một mực gắng sức để giữ chặt chàng, bơi lên trên.

‘Bõm’, hai người ngoi lên khỏi mặt nước.

Cũng không biết ai đưa ai, cứ thế mà dốc hết sức để bơi về phía gần bờ. Cuối cùng, khi tới chỗ nước cạn, Lam Hạo Nguyệt kiệt sức nằm trên bãi rêu, không thể nào trèo lên bờ nổi. Trì Thanh Ngọc tìm được mắt cá chân của nàng, gắng nâng lên, đưa nàng lên bờ. Nàng thở hổn hển kéo chàng lại, thấy chàng chống một chân quỳ trên đất, ho mãi không dứt, cả người ướt đẫm, cánh tay không ngừng rỉ máu.

“Lúc dưới sông, là chàng đã tháo dải lụa ra ư?” Nàng đến bên cạnh, bắt chàng trả lời.

Trì Thanh Ngọc vô lực nói: “Sao vậy?”

“Suýt nữa là tôi không tìm thấy chàng rồi!” Vừa thoát khỏi nguy hiểm, nàng có cảm giác muốn bật khóc.

Chàng đưa tay, tùy tiện lau nước rỏ trên má, không đáp.

Lam Hạo Nguyệt rưng rưng nước mắt, biết Trì Thanh Ngọc cố gắng đưa mình ra khỏi mặt nước, không muốn liên lụy nàng nên mới cố tình tháo dải lụa cột hai người lại với nhau.

Lồng ngực nàng ức nghẹn, bỗng dưng nhào tới người Trì Thanh Ngọc, nước mắt tuôn trào.

Tay chàng run lên, suýt nữa lại ngã xuống. Gắng lắm mới chống đỡ được cơ thể, nhất thời im lặng không nói lời nào.

Người phía trước cũng ướt sũng, thế nhưng cơ thể lại mềm mại ấm áp, Trì Thanh Ngọc muốn né tránh, ấy mà lại lo không biết làm vậy có chọc giận nàng hay không, đành ngơ ngác, ngồi ngây người yên một chỗ.

Nghe thấy tiếng nàng thút thít, chàng cố nở nụ cười, nói: “Trẻ con, đúng là vẫn sợ đến khóc nhè.”

Lam Hạo Nguyệt ngẩng đầu nhìn, thấy có cọng rêu trên trán chàng, đưa tay phủi giúp, nghiêm túc mà rằng, “Không phải sợ, là lo lắng.”

Trì Thanh Ngọc hơi nghiêng mặt đi, im lặng không nói.

Nàng và chàng chỉ cách nhau trong gang tấc, nhìn khuôn mặt thanh lãnh của chàng, nàng muốn nói cho chàng nghe rất nhiều, rất nhiều điều chất chứa trong lòng. Nhưng lúc đó, chàng lại cố gắng đứng dậy, hỏi: “Chúng ta đang ở đâu?”

Lam Hạo Nguyệt ngơ ngẩn ngồi trên bờ, mãi lâu sau mới đứng lên theo, đáp một cách hơi suy sụp, “Không biết… sông này, hình như là sông ở ven trấn Đào Nguyên…”

“Cô nghỉ một lát, tôi đi tìm đường.” Dù chàng nói thế, nhưng không có phương hướng, chỉ có thể đưa tay lên, lảo đảo đi về phía trước.

Lam Hạo Nguyệt không đành lòng, nhớ đến Cổ kiếm và cây gậy trúc ban nãy chàng giao cho mình, lúc này mới phát hiện dù đai lưng vẫn còn sau vai nhưng trong ống khuyên để cố định đồ vật thì lại trống trơn. Nàng giật mình, quay đầu nhìn con sông, thầm nghĩ, nếu đã rơi vào đó thì khó có thể tìm được về.

Nàng không cam lòng đi về phía dưới chân núi cách chỗ mình rơi xuống mấy bước, bỗng phát hiện trong bụi cỏ có thứ gì đó lấp lóa, vội vàng đi tới kiểm tra, quả nhiên là bội kiếm của Trì Thanh Ngọc.

Trong lòng Lam Hạo Nguyệt rất vui, không để tâm đến thân thể yếu ớt, nhặt Cổ kiếm kia lên, lại tìm gậy trúc cho chàng. Vất vả lắm mới tìm được trong đống đất đá phía bên kia, nàng vừa cất đồ vào vai, bỗng cảm thấy thắt lưng lạnh toát, có kẻ đặt lưỡi dao ngang eo.