Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Chương 41: Tìm được đường sống trong cảnh chết




Trước mắt Lam Hạo Nguyệt không có ánh sáng, thời gian trôi qua thế nào không rõ. Vẫn tiếng nước róc rách xuôi chèo, thế nhưng nàng không có cách nào để nhìn ra cảnh tượng bên ngoài, tất thảy đều rất mù mịt.

Thi thoảng có người đi vào kiểm tra, như thể sợ bọn họ trốn thoát. Lam Hạo Nguyệt thầm suy đoán, e là bọn chúng định dùng nàng để uy hiếp Đường Ký Dao, chỉ không biết liệu Ký Dao Ký Huân có tìm được con thuyền này hay không thôi.

Đợi sau khi gã canh gác đi rồi, Trì Thanh Ngọc cố gắng nghiêng người, thấp giọng gọi Lam Hạo Nguyệt để nàng cắn và tháo dây thừng cho chàng. Lam Hạo Nguyệt ngơ ngơ ngác ngác cúi đầu, chạm đến hai tay bị trói ra sau lưng của chàng rồi, nhưng vì không nhìn rõ nút thắt nên mất cả buổi mà vẫn chẳng thể tháo được.

“Chàng giúp tôi tháo cái đai lưng trên mắt xuống trước đã.” Nàng sốt ruột nhích tới gần Trì Thanh Ngọc, “Chứ không thì tôi chả thấy gì cả.”

“Ở đâu?” Chàng hơi ngẩn ra, ngồi thẳng người, không dám lộn xộn.

Nàng hơi do dự một lát, quay lưng về phía chàng, khẽ khàng dựa vào vai Trì Thanh Ngọc. Chàng thăm dò, từ từ tiến tới gần, tóc dài như tơ lướt qua gò má, khiến chàng khẽ nhíu mày.

Lam Hạo Nguyệt có thể cảm nhận hô hấp của chàng bên tai, trong lòng gợn sóng lăn tăn. Đai bịt mắt khẽ giật, nàng nhỏ giọng hỏi: “Có tìm thấy không?”

“Ừ.” Trì Thanh Ngọc tìm rất lâu, cuối cùng cũng mò tới nút buộc. Chàng lần môi, cẩn thận cắn trong miệng, từ từ kéo xuống.

Ánh sáng trước mắt Lam Hạo Nguyệt đã được trả về, nàng quay đầu theo bản năng. Trì Thanh Ngọc không kịp tách ra, lông mi đen nhánh hơi rũ xuống, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước.

Có lẽ nhận thấy cái trở mình của nàng, Trì Thanh Ngọc thấp giọng hỏi: “Thấy được rồi à?”

“Được rồi…” Bỗng dưng mặt nàng nóng lên, cúi người cắn sợi dây thừng đang trói cổ tay chàng.

Nàng còn chưa cởi ra hết thì hai bên bờ bỗng vang tiếng vó ngựa hỗn loạn, còn có tiếng tên xé gió bắn ra, tiếng người cao giọng quát lớn, cả tiếng người gào thét không dứt. Trong lúc đao kiếm giao tranh đó, con thuyền bỗng dưng tăng tốc xuôi về hạ lưu.

Lam Hạo Nguyệt lắng tai nghe, vui vẻ nói: “Chắc là tìm chúng ta đó!”

Vừa dứt lời thì có người của Đoạt Mộng lâu ùa vào thuyền, túm nàng kéo ra ngoài. Lam Hạo Nguyệt giãy dụa, bỗng nghe có tiếng gió, gã lâu la đang giữ chặt nàng bị đá trúng, té nhào từ khoang thuyền ra ngoài. Nàng lui về sau một bước, va vào Trì Thanh Ngọc đã tháo được dây trói.

Chàng giúp Lam Hạo Nguyệt cắt dây, ngoài khoang thuyền lại vang tiếng bước chân. Lam Hạo Nguyệt nghiêng người né tránh, ánh đao sáng như tuyết xẹt ngay sau vai. Trì Thanh Ngọc đẩy nàng ra sau, bắn dây thừng trong tay ra, trúng ngay mặt đối phương. Ngay lập tức, trên mặt gã đánh lén đầy máu, gào rú quái dị, giật lùi liên tục về sau. Lam Hạo Nguyệt giành lấy cây đao trong tay gã, bỗng nhớ tới Cổ kiếm sau lưng đã bị Chính Ngọ cướp đi.

“Đi theo tôi.” Nàng nói với Trì Thanh Ngọc, giữ chặt chàng rồi xông ra khỏi khoang thuyền.

Lam Hạo Nguyệt vừa mới ló mình ra thì từ đuôi thuyền thì Chính Ngọ đã phóng tới, không nói lời nào mà chụp vào đầu vai Lam Hạo Nguyệt. Dưới tình thế cấp bách, Lam Hạo Nguyệt đánh loạn, lại vô tình trúng vào người Trì Thanh Ngọc, chàng nắm chặt tay, mới có thể giữ được người nàng. Lúc này, Chính Ngọ rút Liệt diễm đao ra khỏi vỏ, đột nhiên chém vào hai người.

Trì Thanh Ngọc mất vũ khí, lại muốn bảo vệ Lam Hạo Nguyệt, tai nghe thấy tiếng gió rít, nhíu mày đánh vào mành trúc bên cạnh. Mành kia vốn làm từ trúc đốm, bị chàng đánh một chưởng, các thanh trúc biến thành mũi tên, bay thẳng vào mặt Chính Ngọ.

Chính Ngọ lùi về sau một bước, quơ đao rất nhanh, chẻ mớ trúc kia thành mảnh vụn. Gã thầm dồn lực vào tay trái, bất ngờ phóng một chưởng đẩy đi, vô số mảnh trúc sắc nhọn như lưỡi dao, lập tức đổi hướng, đâm vào Trì Thanh Ngọc. Lam Hạo Nguyệt vừa định kéo Trì Thanh Ngọc lùi về sau thì bỗng nghe trên trời có tiếng rền vang, thấy bóng trắng bay tới, ánh kiếm lóe lên, như rồng ngoạn trời cao, trong khoảnh khắc, biến vô số mảnh vụn kia thành bột mịn một cách rất dễ dàng.

“Là anh à?!” Lam Hạo Nguyệt vừa thấy người này, mừng rỡ khôn nguôi.

Đứng hiên ngang dưới trời xanh, Lệ Tinh Xuyên đạp vào mạn thuyền phóng tới, trụ bằng một tay, xoay người đứng trên mui thuyền.

“Cứ giao chỗ này cho tôi.” Lệ Tinh Xuyên mỉm cười, trông rất ung dung.

Hai hàng lông mày Chính Ngọ dựng đứng, cầm đao nhảy lên, người như chim ưng, đánh về phía Lệ Tinh Xuyên. Trông hai thanh đoản kiếm trong tay Lệ Tinh Xuyên rất tầm thường, thế nhưng dưới mặt trời, tinh quang bắn ra bốn phía, lấp lánh như sao. Đao thế của Chính Ngọ quét ra xung quanh như cuồng phong, vậy mà Lệ Tinh Xuyên vẫn không hề rời khỏi mũi thuyền, người lúc né lúc nhảy, tránh sang hai bên, bỗng nhiên đưa tay tìm kiếm gì đó trong người. Kiếm quang giao tranh xen lẫn nhau, lưỡi đao đỏ rực của Liệt diễm đao lấp lóa.

Hai người dùng nội lực để chống đỡ, dù vẻ mặt Lệ Tinh Xuyên trông rất điềm tĩnh ung dung, thế nhưng lực tay vẫn không giảm. Bất ngờ phát lực, cây kiếm trong tay trái xuất chiêu, nhắm vào mắt phải Chính Ngọ. Chính Ngọ giơ đao, gã vừa ngăn cản kiếm này của y, người không thể không lung lay, trong lúc đó, Lệ Tinh Xuyên đá chân, trúng vào ngực gã.

Chính Ngọ chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, vội vàng rút đao lùi về sau, phóng người về bờ đối diện. Lệ Tinh Xuyên thấy gã phóng mình chạy mất, cũng nhún người đuổi theo.

***

Lam Hạo Nguyệt thấy vậy, mang Trì Thanh Ngọc từ khoang thuyền đi ra đầu khác, liếc mắt nhìn thấy đai lưng bị Chính Ngọ cướp ban nãy treo ngoài mạn thuyền, nàng vừa xông lên lấy về thì bất ngờ cảm thấy có gió giật ngay bên cạnh. Hốt hoảng xoay người lại thì đã thấy Trì Thanh Ngọc bước lên trước, giơ tay để chặn lại dải lụa nhắm vào người Lam Hạo Nguyệt

Dải lụa sặc sỡ ôm lấy tay Trì Thanh Ngọc như một con rắn độc, chẳng biết Phương Nhụy phu nhân đã quay lại từ lúc nào, đạp vào dải lụa kia mà phi người lướt đến. Tay Trì Thanh Ngọc bị quấn chặt, Lam Hạo Nguyệt thấy sắc mặt chàng trắng bệch, rút Cổ kiếm định cắt dải lụa kia. Trì Thanh Ngọc nghe thấy tiếng gió, lo lắng: “Không được!”

Mũi kiếm vừa chạm xuống sải lụa thì Phương Nhụy phu nhân đã áp sát tới gần, phất tay áo như mây, ngón tay thon dài trắng nõn như hoa lan, nhẹ nhàng điểm lên dải lụa. Lam Hạo Nguyệt chỉ cảm thấy có một nội lực âm nhu như băng nhọn, đâm thẳng vào lòng bàn tay, nhất thời tay chân lạnh toát.

Trì Thanh Ngọc dùng lực để giữ tay áo Lam Hạo Nguyệt, chàng đang bị thương, lúc này chỉ cảm thấy xương tay phải sắp bị vặn gãy tới nơi, nhưng vẫn không thả lỏng. Ngay khi đó, từ trên bờ, cát bụi mù mịt, người Đường Ký Dao dẫn đến càng lúc càng gần. Phương Nhụy phu nhân nghe tiếng gào hét, hai cánh tay bất ngờ vung lên, dải lụa kia nhanh chóng quấn quanh, cuốn vào vai Trì Thanh Ngọc, như muốn chặt đứt cánh tay kia.

Trong tình huống cấp bách, Lam Hạo Nguyệt cố giằng khỏi sự bảo vệ của Trì Thanh Ngọc, lòng biết mình không thể chém đứt dải lụa kia, quyết tâm giơ kiếm, đâm thẳng vào cổ họng Phương Nhụy phu nhân. Trong thời khắc đó, nàng chỉ muốn khiến ả né tránh, có thể giành được một đường sống cho Trì Thanh Ngọc. Vì vậy, kiếm thế không bình tĩnh mạnh mẽ như trước đây mà mang một vẻ liều lĩnh, được ăn cả ngã về không, như trời xanh bất ngờ trút nước, một màn trắng xóa mênh mông.

Mắt phượng của Phương Nhụy phu nhân sắc lạnh, cuộn dải lụa về sau. Lúc Lam Hạo Nguyệt truy kích, thấy người ả chợt khựng lại, nhón chân xuống mạn thuyền, tay áo phất vài vòng, hướng thẳng về mũi kiếm. Lam Hạo Nguyệt nghiêng người né tránh, tay áo dài trông rất mềm mại lướt nhẹ, bay nhanh tới, xẹt qua mái tóc tung bay của Lam Hạo Nguyệt, ngay lập tức, tóc đen bị cắt, rơi đầy đất.

Lúc này, tay trái Trì Thanh Ngọc giữ chặt dải lụa, nhảy về hướng kia, gọi: “Đưa kiếm cho tôi!”

Lam Hạo Nguyệt dùng hết sức để ném Cổ kiếm vào tay chàng, Trì Thanh Ngọc nhận kiếm rồi xuất chiêu. Bóng xanh vụt qua, hàn quang đâm xuống. Lam Hạo Nguyệt bỗng cảm thấy cả người lạnh lẽo, tay áo đang phóng tới đã bị kiếm khí chém tan tành.

Lúc này, cánh tay phải của Trì Thanh Ngọc vẫn bị dải lụa màu siết chặt, Phương Nhụy phu nhân định ra chiêu thì bỗng có một loạt bụi đen từ sau bay tới. Mớ bụi đen nhìn qua trông như ruồi muỗi, thế nhưng lại rất nhanh, chớp mắt đã bắn tới sau lưng Phương Nhụy phu nhân. Ả đang tập trung đối phó Trì Thanh Ngọc, không cảm giác đằng sau có gì khác thường, đến khi phát hiện ra thì lúc vừa xoay người, thấy bóng đen đập vào mặt, như lông vũ đen giăng đầy trời.

Phương Nhụy phu nhân cả kinh, tập tức rút dải lụa về, vận lực đánh bay bóng đen kia đi, còn bản thân thì thừa dịp đạp vào mui thuyền, bay người lên. Lúc này, có một người phụ nữ mặc áo tím đang đứng trên thanh trúc, trôi theo dòng sông mà tới. Đến khi đến gần, người khẽ động, lập tức tung mình đáp xuống mạn thuyền.

Đối mặt với Phương Nhụy phu nhân, người phụ nữ kia khẽ búng hai tay, lại có vô số bóng đen bắn ra. Lụa kia lập tức bay đầy trời, bóng đen nhảy múa điên cuồng trong không trung, len qua những khe hở, đánh vào các điểm chết của Phương Nhụy phu nhân. Ả cau mày, đột nhiên kéo căng dải lụa, chỉ nghe tiếng rít thê lương, cuối cùng, cả xé dải lụa rực rỡ thành vô số cánh bướm bướm, cuốn ám khí kia bay tản ra khắp nơi.

Chân khí của người phụ nữ kia bị cản, Phương Nhụy phu nhân tranh thủ phóng người về con thuyền phía trước. Người phụ nữ áo tím kia xuất chưởng đánh tới, trong không trung, ả cũng xoay người đánh trả. Lòng bàn tay của hai người đánh vào nhau, thân hình đều bị chấn động. Lúc này, tay áo của Phương Nhụy phu nhân đã quét qua mạn thuyền, dùng lực nhảy lên. Ả phi người tới con thuyền phía trước, ra lệnh, thế là đám người ở đuôi thuyền lập tức bắn tên để bức lui sự truy kích của đám người Đường Ký Dao, dong buồm, như tên rời cung, lướt đi xa khuất.

***

Đường Ký Dao thúc ngựa quay lại, nhìn người phụ nữ áo tím kia, vội la lớn: “Cô, chúng ta không đuổi theo sao?”

Người phụ nữ áo tím cau mày nói: “Lúc này không thích hợp để truy kích, trở về rồi nói.”

“Dì ba!” Lam Hạo Nguyệt thấy Đường Vận Tô đến đây, lòng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Nàng muốn chạy nhanh tới, nào ngờ dưới chân mềm nhũn, bị vướng vào mái chèo, không thể đứng thẳng.

Trì Thanh Ngọc đang đi theo nàng, nghe thấy âm thanh khác thường, vội vàng đưa tay kéo lại thì nàng đã ngã xuống. “Lam Hạo Nguyệt!” Chàng lập tức quỳ xuống sàn tàu, ôm nàng, thấp giọng gọi tên.

Ban đầu Lam Hạo Nguyệt còn gắng gượng để tỉnh táo, nay thấy khắp người đều đau đớn, đầu váng mắt hoa, chẳng còn chút hơi sức. Nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận đang được Trì Thanh Ngọc ôm vào lòng một cách rất rõ ràng, không nhịn được nghiêng mặt, tựa vào vai chàng.

“Tôi bế cô dậy..” Chàng vừa nói thì bỗng nghe thấy tiếng chân vội vàng đi tới từ trước, nhanh chóng đến gần.

“Hạo Nguyệt!” Giọng nói của Đường Vận Tô mang theo sự sửng sốt, vội vàng đỡ nàng rời khỏi lồng ngực Trì Thanh Ngọc. Đám người Đường Ký Huân cũng chạy vội tới, nhất thời xung quanh ồn ào náo động, Trì Thanh Ngọc đứng giữa thanh âm huyên náo kia, chỉ cảm thấy mờ mịt, vẫn ngơ ngẩn quỳ một chân trên sàn tàu.

Mãi đến khi có giọng nói quen thuộc của Cố Đan Nham đánh thức chàng: “Thanh Ngọc, Lam cô nương bị đánh trúng à?”

“Không… không có.” Chàng nói tới đây, trong lòng cũng không khỏi tự nghi ngờ bản thân.

— Chàng chẳng nhìn thấy gì, có thể chắc chắn vậy sao?

Cố Đan Nham không để ý tới sự lo lắng của Trì Thanh Ngọc, đỡ chàng đứng dậy, nói: “Chúng ta cứ trở về rồi nói tiếp.”

Lúc này, Lệ Tinh Xuyên đã nhanh chóng quay lại từ bờ bên kia, trên người cũng có vệt máu. Y thấy Đường Vận Tô đang ôm Lam Hạo Nguyệt trong lòng, không khỏi ngạc nhiên: “Vừa rồi Lam cô nương vẫn còn rất tốt, tại sao…”

Trương Tòng Thái giục ngựa chạy tới, nghe vậy thở dài: “Sư đệ, không phải huynh bảo đệ đi trước một bước để cứu Lam cô nương sao? Tại sao lại một mình đến bờ bên kia?”

“Đệ thấy cô ấy và Trì đạo trưởng ở chung, cho rằng có cậu ấy bảo vệ sẽ không còn gì phải lo, nên đuổi theo Chính Ngọ…” Lệ Tinh Xuyên bước lên mũi thuyền, có phần áy náy nhìn Lam Hạo Nguyệt.

Trì Thanh Ngọc nắm chặt Cổ kiếm, cố nén cơn đau nhức đến thấu xương ở cánh tay phải, thấp giọng nói: “Rất xin lỗi.”

Cố Đan Nham thấy tâm trạng chàng sa sút, nhíu mày hỏi: “Thanh Ngọc, đệ có bị thương không?”

“Không.” Trì Thanh Ngọc vừa buột miệng thì đã nghe tiếng Đường Ký Dao nói mát: “Còn em gái tôi thì bị thương không nhẹ!”

“Chị Ký Dao…” Lam Hạo Nguyệt cố mở hai mắt, gắng hết sức mà nói, “Chuyện này chẳng liên quan gì tới chàng.”

Đường Vận Tô nhìn nàng, nhíu mày nói: “Phương Nhụy phu nhân đã đi, chúng ta tìm một chỗ khác để Hạo Nguyệt nghỉ ngơi, chớ ở đây phí lời.”

Dì dứt lời, ôm Lam Hạo Nguyệt nhảy lên bờ, Đường Ký Huân theo sau, thấy lúc đáp xuống đất, người dì hơi lảo đảo.

“Mẹ, mẹ sao rồi?” Đường Ký Huân lo lắng, dì lại trầm giọng dặn, “Chớ để chuyện bé xé ra to.”

Đường Ký Huân hiểu dì không muốn bị người khác biết thương thế của mình, vội vàng cho người bảo vệ mẹ và Hạo Nguyệt rời khỏi chốn này.

Đường Vận Tô lo con trai và Đường Ký Dao không đủ kinh nghiệm, không biết ứng phó khi gặp gặp chuyện phiền phức bên ngoài nên mang người đuổi theo, chẳng ngờ lại gặp trận ác chiến ở đây. Dì thấy rất trấn Đào Nguyên này đã có quá nhiều phị phi, bèn cho người đi tới huyện thành gần đó để nghỉ tạm.

***

Dọc đường đi, Trì Thanh Ngọc nghe Cố Đan Nham kể lại chuyện đêm qua. Bọn họ đã có một cuộc huyết chiến với đám người Đoạt Mộng lâu, hai bên đều bị thương tổn. Người của Đường môn chiếm ưu thế địa hình, thủ hạ của Phương Nhụy phu nhân lại nhảy vào trong nhà thì gặp ám khí có độc, đành phải lui về dùng pháo đạn để phá tường vây ở hậu viện, vì thế, căn phòng nhỏ kia đứng mũi chịu sào, chìm trong biển lửa.

“Vậy lúc đó, bác già kia không vào nhà thông báo sao?” Trì Thanh Ngọc nghi ngờ hỏi.

Cố Đan Nham thở dài: “Lúc ra ngoài sảnh thì ông ấy bị cản lại, trọng thương. Huynh đấu với đám người Đoạt Mộng lâu một hồi thì nhóm Trương Tòng Thái mới tới. Lúc đó lửa trong căn phòng nhỏ kia đã bùng lên dữ dội, không thể tiến gần. Huynh cực kì nóng lòng, vẫn là có Lệ Tinh Xuyên ngăn cản. Dập lửa xong, bọn huynh cùng tìm cửa hầm từ trong đống gạch vụn, sau khi đi xuống thì không tìm thấy tung tích của bọn đệ đâu.”

“Dưới hầm kia có một thông đạo khác, đệ cõng Lam cô nương tìm lối ra, nhưng lại là ở trên sườn núi.” Trì Thanh Ngọc từ từ nói, “Sư huynh, vậy sao các huynh lại tìm được tới đây?”

Cố Đan Nham tiếp: “Lúc đó, huynh và Lệ Tinh Xuyên đang tìm kiếm trong hầm tối kia thì nghe bên trên có người hô hoán, huynh vội ra ngoài kiểm tra thì thấy có kẻ bắn tên gửi thư tới. Sau khi xem xong thì Đường Ký Dao mới biết hai người bị Phương Nhụy phu nhân bắt đi, ả muốn dùng mạng của bọn đệ để đổi lấy thuốc giải của Đường môn. Đường Ký Dao lo cho Lam cô nương, vội vội vàng vàng đuổi tới nơi, thế nhưng bị người của Đoạt Mộng lâu bao vây, đoạt giải dược đi mất. May mà lúc trước bọn huynh cũng từng nghĩ tới chuyện này, huynh và Trương Tòng Thái cùng ra tay giữ chân Phương Nhụy phu nhân, Lệ Tinh Xuyên thầm truy tìm tung tích thuyền của Đoạt Mộng lâu, vì thế tìm được hai người.”

Lúc này Trì Thanh Ngọc mới biết những chuyện xảy ra sau khi hai người bị bắt, nhân mã hai bên đã đánh nhau một trận. Chàng lại bất an, nhớ tới những chuyện phát hiện trong hầm tối ở Liêu gia, bèn nói cho Cố Đan Nham hay.

Cố Đan Nham cả kinh, sau khi nhíu mày trầm ngâm một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn Đường môn phía trước, hạ giọng nói: “Thanh Ngọc, nhà kia vốn là nơi ở của cố chưởng môn Thanh Thành Quảng Huyền chân nhân. Tạm thời nên để người của Đường môn biết chuyện này, tránh để phái Thanh Thành trách chúng ta lắm lời.”

“Vâng, thưa sư huynh.” Dù Trì Thanh Ngọc cảm thấy việc này rất kì lạ nhưng cũng là chuyện liên quan tới danh dự của phái khác, không muốn tìm hiểu thêm. Cố Đan Nham cưỡi ngựa song song với chàng, dọc đường đi lại trầm tĩnh lạ kì, sắc mặt tái nhợt, lòng lo lắng.