Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Chương 75: Núi rừng mênh mông giấu miểu cổ




Chốn này núi rừng trùng điệp, cây cối um tùm, vì tối trời lạnh lẽo, trong rừng có một màn sương mù nhàn nhạt, cộng thêm cành lá chỉa ngang, càng không thể nhìn thấy rõ cảnh tượng xung quanh. Lam Bách Thần chạy vội trong rừng, từ xa đã nghe thấy tiếng ai cũng đang chạy tới với một tốc độ tương tự, vạt cây bị tay áo quét qua, bất ngờ có âm thanh vang khẽ.

Lam Bách Thần bắn người xông tới, đạp chân lên cành tùng bên cạnh, mượn lực nhảy lên. Phía trước có bóng người thoáng qua, ông bắn hai ngón tay, một luồng gió mạnh rít gào phóng tới, đánh thẳng vào đầu gối đối phương. Người nọ khẽ rít lên, đùi phải mềm nhũn suýt nữa ngã quỵ. Lam Bách Thần vừa muốn phi thân đến thì thấy có một dải lụa màu bay tới từ bên trái, cuốn quanh hông gã kia, kéo về phía trước.

Lam Bách Thần thấy dải lụa màu kia, hai lông mày nhíu chặt, Trường kiếm trong tay bất ngờ bay tới, xuyên qua những rặng tùng xé rách dải lụa màu kia tới cuối. Ngay vào lúc đó, lại có một bóng xanh bay tới từ trong khu rừng rậm kia, mới nhìn chẳng hay vật gì, đến khi tới gần trước mắt mới biết thì ra là một cành tùng.

Cành tùng xanh kia như một thanh kiếm sắc bén, nhắm thẳng vào hướng mà Lam Bách Thần ném kiếm đi, hai thứ đụng nhau, cành tùng gãy rồi văng ra bốn phía, còn Trường kiếm của Lam Bách Thần cũng bị đổi hướng. Lam Bách Thần phất ống tay áo, hất bay những cành gãy bay tới trước mặt, phóng người bay về phía Trường kiếm. Vừa đưa tay nắm lấy chuôi kiếm thì vội phóng đi ngay. Thế kiếm kia như sóng lớn ngút trời, như gió to gào rít, những cành tùng bách gần đó cũng bị bẻ gãy theo.

Giữa những mảnh vụn bay tứ tung đó, có một bóng người vội vàng lùi ra sau, bất ngờ lướt qua trên đỉnh ngọn cây, lên lên xuống xuống rồi tiến sâu vào ruộng. Lam Bách Thần cầm kiếm, nhanh chóng đuổi theo, thế nhưng người nọ hoàn toàn không quay đầu ra sau lấy một lần, mũi chân đạp lên các chóp cây rất nhẹ nhàng, chẳng hề có vẻ gì hoảng loạn. Thấy phía trước núi từng trùng điệp, thắt lưng người kia phát lực, bắn lên cao vút, tay trái bám vào một chỏm núi, sau đó nhảy lên sườn dốc. Lam Bách Thần lập tức nhảy theo, Trường kiếm trong tay đâm thẳng vào lưng đối phương.

Thân hình người nọ khẽ nghiêng, giấu mình vào sau cây, bỗng nhiên từ trong núi lại có một dải lụa màu phóng ra, quét về phía hai chân của Lam Bách Thần. Ông nhảy lên không trung, ngửa người ra sau, tay trái phát lực tóm lấy, quấn chặt dải lụa kia trong tay. Ấy mà người kia bỗng truyền một dòng sức mạnh dữ dội vào dải lụa màu, muốn khiến Lam Bách Thần bị rung động mà rơi xuống chân núi. Hai tay đỡ lấy, dù cổ tay Lam Bách Thần tê dại, nhưng bản lĩnh của ông vẫn cao hơn một bậc, dùng một tay quấn quanh dải lụa cố gắng lùi ra sau. Trong khoảnh khắc đó, hình như thân hình chủ nhân của dải lụa kia thoáng lay động, có vẻ không giữ được nữa.

Tay Lam Bách Thần rung lên, dùng nội lực trầm mạnh đánh thẳng vào đối phương. Dải lụa màu kia bỗng bắt đầu dậy sóng liên tục, dù không mạnh mẽ cứng rắn như nội lực của Lam Bách Thần, thế nhưng cứ từng đợt này đến đợt khác, từ từ truyền giá rét vào tận xương tủy, khiến chân khí của ông dần bị cản trở. Trên dải lụa màu phản chiếu ánh chói mắt, trong giây phút ấy lại có một vật nhỏ xíu màu trắng như sương lạnh lướt lên, bỗng nhiên lan ra bay về phía cổ tay Lam Bách Thần. Lam Bách Thần nhíu mày, hợp lực hô lớn một tiếng, dùng nội lực phá nát dải lụa kia, thân hình bay ngược ra sau, tung thẳng vào thân cây cổ thụ ở sau lưng.

Vào ngay lúc đó thì phía sau có một người lướt đến, cuốn tay áo, khẽ rung lên, dừng thân hình của ông lại.

Lam Bách Thần mượn lực ngã xuống đất thì lúc này đây, dải lụa kia lập tức biến mất như cầu vòng, mất hút trong núi rừng mờ mịt. Ông quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trì Thanh Ngọc đang mang Cổ kiếm, áo xanh phất phơ, đang đứng lệch ở sau.

“Sao cậu lại đến đây?” Lam Bách Thần biến sắc, “Không phải dặn cậu trông chừng đồ nhi của ta sao?”

Trì Thanh Ngọc chống gậy, hơi cúi đầu thưa: “Tiền bối, lệnh đồ đã qua đời… Cháu đặt cậu ấy dưới tàng cây, dựa theo âm thanh mà đuổi tới đây.”

Trong lòng Lam Bách Thần đau xót, hô hấp nặng nề, lẩm bẩm: “Là ta đã hại nó, nếu không phải ta gọi nó đi vào thị trấn, thì cũng không…” Ông nói xong, bỗng nhiên xoay người muốn đi vào trong núi.

“Tiền bối muốn đi đâu?” Trì Thanh Ngọc ngạc nhiên, vội vàng đuổi theo.

“Ta tự có tính toán!” Lam Bách Thần đưa tay đè vai trái của chàng lại, muốn khiến chàng lùi về sau. Nhưng Trì Thanh Ngọc nghiêng người qua một bên, nhanh chóng cầm kiếm trong tay, nói: “Theo động tĩnh nghe được ban nãy, hình như không chỉ có một người, tiền bối đi một mình như vậy thật không an toàn?”

“Hoặc cậu ở đây chờ ta, hoặc chạy về thị trấn để bảo vệ Hạo Nguyệt, đừng có ở đó nói nhảm nữa!” Lam Bách Thần nói xong, phất trường bào, đi về con phía đường dẫn lên núi. Nào ngờ tính cách Trì Thanh Ngọc bướng bỉnh, không muốn để ông phải mạo hiểm một mình, dựa theo tiếng bước chân mà theo sát ngay sau.

“Đâu ra thằng lỏi này không biết, ngu xuẩn kém thông minh!” Lam Bách Thần mắng một câu, nhưng ông cũng không có cách nào, lại chẳng rảnh rỗi mà đuổi chàng đi nữa. Cây cối phía trước thưa dần, chỉ toàn lùm cây bụi gai, ở giữa là một con đường mòn lót đá quanh co dẫn lối, ngoài ra thì chẳng nhìn thấy bóng dáng kẻ nào.

Lam Bách Thần bước thật nhanh, thi thoảng quay đầu lại nhìn. Trì Thanh Ngọc không nói tiếng nào, một tay chống gậy một tay cầm kiếm, mặt lạnh như sương.

“Nếu gặp kẻ địch, cậu đừng tùy tiện ra chiêu, ta chỉ sợ không chu toàn được cậu.” Lam Bách Thần lạnh lùng nói.

Trì Thanh Ngọc bình tĩnh, đi lên trước vài bước mới thưa: “Tiền bối không cần phải bận tâm đến an nguy của cháu.”

Lam Bách Thần hừ một tiếng, cười, nghiêm mặt nói: “Ta nào bận tâm an nguy của cậu, chỉ sợ lão đạo Thần Tiêu cung lại trách ta hại đồ đệ của lão ấy.”

“Thân này của Thanh Ngọc chẳng có gì quý giá, sống chết có số, tiền bối cần gì phải bận tâm?” Chàng vẫn không sợ không giận, lãnh đạm như bình thường.

Lam Bách Thần đang sải bước về trước, nghe thấy lời này không kiềm được mà trừng mắt nhìn chàng, trách mắng: “Tuổi còn trẻ sao lại hờ hững như thế? Cậu nói nhẹ nhàng nhỉ, cậu muốn chết để con gái ta phải khóc cả ngày cả đêm à?”

Trì Thanh Ngọc vốn rất lãnh đạm, nhưng nghe ông nhắc tới Hạo Nguyệt, bất ngác nghẹn lời không cách nào giữ bình tĩnh. Lam Bách Thần tự biết đã tóm được điểm yếu chàng, không khỏi cảm thấy đắc ý, liếc mắt nhìn chàng trai cao ngạo này. Thấy chàng bướng bỉnh nhưng thần sắc không tự nhiên, liền biết trong lòng đang rất nhớ Hạo Nguyệt.

“Hai người, một thì muốn bán di vật của mẹ, đứa kia lại muốn bán bảo kiếm trên người, còn tự cho làm thế là hay lắm sao, có thể cao chạy xa bay, đúng là chẳng hiểu sự đời!” Ông nhướng mày nói, khoanh tay đi về trước, không nhìn Trì Thanh Ngọc nữa.

Trì Thanh Ngọc chịu đựng không nói, trong lòng cảm thấy trầm hẳn, bỗng nghe tiếng bước chân phía trước ngày càng xa, không khỏi thấy hoảng hốt. Gậy trúc quét trên thềm đá rất nhanh, thầm muốn mau chóng đuổi theo nhịp chân của Lam Bách Thần, không muốn bị ông coi thường.

“Đi đâu đó, quay sang trái!” Giọng nói của Lam Bách Thần bất ngờ vang lên từ phía bên trái, Trì Thanh Ngọc giật mình, lúc đó mới hiểu ông đã sớm ngoặt rẽ trái từ trước.

“Cảm ơn tiền bối.” Trì Thanh Ngọc thấp giọng nói, chân bước nhanh hơn.

***

Dù đồi núi này không cao lắm nhưng đường đi khúc khuỷu, dây mây chằng chịt. Hai người cùng đi, một trước một sau, ấy nhưng chẳng tìm được kẻ vừa bỏ trốn ban nãy. Lam Bách Thần nhíu mày nghi ngờ, ông luôn để ý xung quanh, dù mấy gã kia muốn chạy trốn thì cũng phải có chút động tĩnh gì đó chứ. Nhưng từ sau khi lên núi, lại hoàn toàn không nghe được bất kì âm thanh nào.

Sắc trời ngày càng âm u, tiếng lá khô xào xạc vang vọng khắp núi rừng. Giữa chóp núi có ánh tà dương đang lặn dần về tây, bóng mây phản chiếu có màu như máu.

Ông bước lên đỉnh núi, phóng tầm mắt ra xa. Trong ánh hoàng hôn, sau gò núi này là một khoảnh đất trống trải, ở giữa có một miếu thờ, thế nhưng hoàn toàn vắng vẻ yên tĩnh, không hề có bóng dáng tăng lữ nào đi lại.

Lam Bách Thần khẽ chau mày, nói theo thói quen: “Qua bên kia nhìn một cái đi.”

Nói xong, vừa định cứ thế lao xuống, bỗng nhiên lại nhớ tới, quay đầu hỏi: “Thằng nhóc, cậu có đi được hay không?”

Trì Thanh Ngọc chống gậy trúc đứng thẳng người, nghiêm túc nói: “Nơi tiền bối có thể đi, thì cháu cũng có thể đi được.”

Lam Bách Thần khẽ hừ một cái, cũng không biết có ý gì, quay người về phía trước, nắm tay áo chàng, nói: “Tốt lắm, ta nhảy từ trên này xuống cùng cậu, cậu cũng đừng sợ.” Dứt lời, hai chân đạp lên núi đá, nắm được tay áo của Trì Thanh Ngọc rồi nhảy xuống dưới chân núi.

Gió đêm phần phật, thổi phốc vào mặt đau như kim châm. Trì Thanh Ngọc chỉ cảm thấy cả người đau quặn, lại nghe Lam Bách Thần gào to: “Mượn lực!”

Chàng vội vàng đạp ngược ra đằng sau, quả nhiên có một thân cây đứng thẳng, vừa đạp một cái, giảm tốc độ rơi xuống, lại cảm thấy tay áo được sít chặt, không kịp hỏi gì, chỉ cảm thấy dưới chân đạp trúng một tầng lá khô xốp rộp.

Thì ra đã đến đáy thung lũng.

Lam Bách Thần buông tay, phủi bụi đất trên người, nói: “Đuổi theo.”

“Vâng, tiền bối.” Trì Thanh Ngọc hơi sửng sốt, theo ông tiến về trước.

***

Lúc đến gần cửa miếu, Lam Bách Thần đặc biệt để ý dưới chân. Lá rụng dày, không có dấu vết người qua lại, khi ngẩng đầu nhìn lên thì cánh cửa miếu cũ mèm được khép hờ một nửa, thậm chí tấm biển trên cửa cũng đã rơi xuống đất, rõ ràng đã bị bỏ hoang từ lâu.

Ông cầm kiếm trong tay, bước lên thềm đá, tấm biển trên mặt đất có màu u ám, bên trên còn vương tơ nhện, bám bụi. Lam Bách Thần dùng vỏ kiếm để từ từ mở rộng cửa, chỉ nghe tiếng ken két, càng tăng thêm sự lạnh lẽo thê lương dưới đáy cốc im ắng này.

Nhìn qua, phật điện đối diện cửa miếu tối om, nhà cho các hòa thượng cũng im ắng, phía trước trống rỗng, đá và gạch vụn bày lung tung ở chỗ đỉnh đồng. Lam Bách Thần đi tới cạnh cửa, khóe mắt nhìn lướt qua, bỗng thấy trên cái vòng đồng ở cánh cửa bên phải có một sợi tơ màu đỏ. Màu sắc của sợi tơ đỏ rất tươi, hoàn toàn không giống vật còn vương ở lại ở chỗ này lâu ngày. Trước khi nhìn thấy sợi màu này, trong lòng ông đã nghĩ ra gì đó, vì thế nhanh chóng quay người, thấp giọng nói với Trì Thanh Ngọc: “Ta vào phật đường trước để tìm kiếm, cậu canh giữ ngoài này, nếu có người chạy ra thì cũng dễ dàng chặn lối.”

Trong lòng Trì Thanh Ngọc biết ông lo cho mình, chỉ đành đồng ý. Lam Bách Thần lập tức sải bước nhanh về trước, nhắm thẳng về phía chính điện phật đường tối om kia.

Cửa gỗ run lên phát tiếng kẽo kẹt, Lam Bách Thần đặt chân vào trong điện. Tượng phật phía trước bị tróc lớp mạ vàng, lộ ra những tượng đất gồ ghề, mang vẻ mặt hung dữ, đáng sợ, cùng đó là hai hàng bày tượng La Hán khác nhau, trong bóng tối càng có phần u ám hơn. Trong điện đường chỉ có tiếng bước chân của Lam Bách Thần, ông đi dọc một vòng theo tượng La Hán, nhưng cũng chẳng thấy người trốn trong đó.

Lam Bách Thần sinh lòng nghi ngờ, lúc đang cẩn thận quan sát thì bỗng nghe có giọng nói loáng thoáng bên tai. Ông ngẩng đầu nhìn xung quanh nhưng lại không thấy bóng ai cả, lại im lặng lắng nghe, mới nhận ra hình như âm thanh kia được truyền ra từ trong miệng những bức tượng La Hán.

Chỉ nghe thấy tiếng một người đàn ông nói: “Phu nhân, trên đường đi này ta chẳng những phải tránh người của Thanh Thành mà còn phải trốn sự truy kích của phái Hành Sơn, tóm lại là phải rất cẩn thận. Người lại nghe Chính Ngọ nói ta không hề tìm kiếm các người, thật là oan uổng…”

“Ta tin lời cậu nói một lần nữa, nhưng cậu cũng đã nhiều lần khiến ta phải suy nghĩ …” Giọng nói của ả trầm thấp khe khẽ nói được một nửa thì không thể nhận rõ nữa. Lam Bách Thần nghe giọng nói của hai người, trong lòng thoáng sợ lại ngạc nhiên, lại nghe tiếng nói của một gã đàn ông khác: “Tử Dạ, nếu không phải ta ngăn cản thì mày đã rời đi nơi khác rồi, sao có thể khiến người khác tin tưởng mày?”

Người đàn ông khi trước cười cười, đáp: “Nếu tao không đáng tin thì lúc trước các người đã không thoát khỏi sự bao vây của phái Thanh Thành rồi, sao có thể về được đây?”

Ả đàn bà nói: “Đừng cãi nhau nữa, Chính Ngọ, cậu ra ngoài xem xét tình hình đi.”

“Vâng.” Chính Ngọ đáp.

Lam Bách Thần vội vàng lách mình tránh sau bức mành, ông vốn tưởng người trong pho tượng sẽ bước ra từ trong cơ quan, không ngờ chờ một lát mà không thấy cơ tọa dời đi, lại nghe thấy tiếng cách cách vang lên đằng sau tượng Phật. Một bóng đen lóe lên, ngay sau đó có người lách mình bước ra. Lam Bách Thần nghiêng người núp sau tấm mành, chỉ mong thấy được sườn mặt của gã kia. Thấy gã sắp bước ra ngoài điện, Lam Bách Thần nghĩ tới Trì Thanh Ngọc vẫn còn chờ ở cửa lớn, bất giác cảm thấy căng thẳng, bước nhanh tới, thấp giọng quát một tiếng: “Đứng lại!”

Thân hình gã khẽ khựng lại, bất thình lình rút đao khỏi vỏ. Đao ảnh phóng tới như mưa rào, cùng lúc khi vỏ đao được ném qua một bên, va vào tượng Phật cổ bên cạnh, nghe tiếng vang nhỏ, chiếc bàn bày ngang đèn phía trước tượng bất ngờ trũng xuống vài phần. Cửa ngầm vốn đã đóng lại nay mở ra lần hai, hình như người đang ẩn nấp trong đó cũng cảm thấy bên ngoài có gì khác thường, chỉ thấy một bóng đen lóe lên, lại một gã đàn ông bất ngờ xuất hiện.

Y vừa thấy bóng lưng Lam Bách Thần, không khỏi chấn động, lập tức vung chưởng vào một bên đèn, đột nhiên gió lốc cuồn cuộn nghìn trùng, quét về phía Lam Bách Thần. Lam Bách Thần nghe thấy phía sau có gì khác thường, cả người nhanh chóng xuất liền ba chiêu liên tục, chỉ nghe mấy tiếng leng keng, mũi kiếm và lưỡi đao chạm nhau, bắn tia lửa ra khắp nơi xung quanh. Người Chính Ngọ hơi lắc lư, rõ ràng nhận thấy không ổn, Lam Bách Thần đánh thẳng một chưởng tới vai gã, Chính Ngọ né sang trái thì đụng vào tấm mành đang rơi xuống.

Lúc này gã trai đứng sau tấm mành đột nhiên vung kiếm, mũi kiếm mỏng mà lạnh lẽo, như một con rắn lặng lẽ trườn tới không tiếng động, đánh úp về phía dưới sườn của Lam Bách Thần. Lam Bách Thần nhấc chân đá bay, ngay chính giữa mũi kiếm kia. Thế nhưng kiếm thế của y hoàn toàn không giảm mất sự nhẹ nhàng linh hoạt, bỗng nhiên lại bay múa như bướm trắng, lượn lờ trái phải quanh Lam Bách Thần không rời. Sau khi ổn định thân hình, Chính Ngọ cũng quơ đao đánh úp, hai người luân phiên trái phải, bước chân lại nhất trí một cách kì lạ, coi nhau như hình với bóng, kết hợp thành một thể.

Đột nhiên Trường kiếm trong tay Lam Bách Thần được thu lại, bất ngờ phóng ra mấy tia sáng bạc nhọn hoắc, đâm về phía trái của Chính Ngọ. Đao thế Chính Ngọ đang vừa nhanh vừa mạnh, cuồn cuộn huýt vang đâm thẳng tới, muốn đè ép kiếm chiêu của Lam Bách Thần. Nào ngờ kiếm phong của Lam Bách Thần bỗng thay đổi sóng đao đang kề sát đột nhiên đổi hướng nhắm vào trước mắt tên còn lại. Thấy mũi kiếm đã tới, kiếm trong tay kẻ kia khẽ rung lên, quấn lấy kiếm trong tay Lam Bách Thần, quay ngược cổ tay, thừa dịp nhắm thẳng vào cổ họng Lam Bách Thần.

Lam Bách Thần phi người ngửa ra sau, người trong không trung đạp vào tượng Phật, vừa phát lực mạnh đã khiến tượng kia rung lắc muốn đổ. Chính Ngọ thấy thế thì kinh hãi, tung người nhào tới, vung tay chém xuống mắt cá chân của Lam Bách Thần. Một tay Lam Bách Thần chống lên bức tượng Phật cũ kĩ, vội vàng xoay người, đá trúng thân đao Chính Ngọ đang chém tới, đẩy lùi hơn vài thước. Trên đầu gối Chính Ngọ vốn có vết thương, đứng không vững nên đụng vào cửa điện, phát ra tiếng vang trầm đục.

Lúc này, Trì Thanh Ngọc đã nghe thấy tiếng động, dù chưa được Lam Bách Thần cho phép, cuối cùng không nhịn được mà cầm kiếm bước nhanh về phía đó. Chính Ngọ vừa thấy chàng tiến gần phật điện, sợ chàng liên thủ với Lam Bách Thần thì sẽ càng khó đối phó hơn, thế nên vừa đảo mắt lại tung người chạy ra khỏi đại điện, lao về phía sau điện.

Trì Thanh Ngọc ngẩn ra, cất giọng hỏi: “Lam tiền bối?”

“Ta không sao, đuổi theo!” Lam Bách Thần đang xuất chiêu để ngăn kiếm thế của gã còn lại, kiếm quang giao nhau, ông đã ép được đối phương phải lui về phía góc tường, cổ tay phát lực, chỉ một kiếm đã chặn được kiếm thế trong tay kẻ kia.

Trì Thanh Ngọc nghe giọng nói của ông rất bình tĩnh tự nhiên, lập tức phi người đuổi theo hướng gã vừa chạy đi ban nãy.

Mãi tới sau hậu điện, dưới chân không còn là nền đá mà là bùn đất tơi xốp, Trì Thanh Ngọc cảm giác gã đang ở cách đó không xa, nhưng lại không tài nào xác định được phương hướng rõ ràng. Gió đêm thổi tới, khiến cánh cửa gỗ hơi lệch về phía trước đong đưa, nhưng chàng nín thở lắng nghe, thì ra là đụng vào tường nên phát ra tiếng vang như vậy, bây giờ càng trở nên nặng nề.

—- Có người trốn sau cửa.

Trong lòng Trì Thanh Ngọc thầm nghĩ, thế nhưng làm ra vẻ vẫn không hề biết gì, chầm chậm tiến về trước. Nghe thấy tiếng cửa gỗ vang vang ở gần ngay trước mặt, bỗng chàng xuất kiếm, đâm thẳng vào sau cánh cửa.

Đinh.

Lưỡi đao cũng đâm từ trên xuống bên gáy chàng. Trong khoảnh khắc đó, mũi kiếm và lưỡi đao lại giao nhau. Cổ kiếm của chàng, dài và nhanh hơn đao kia một phần, lại ra tay cùng lúc, khiến đối phương phải dùng người để chống đỡ trước.

Cảm giác đã chạm vào da thịt khiến chàng biết phán đoán của bản thân chưa sai bao giờ. Mà ngay sau đó, mùi máu tươi đã càng chứng thực điều này.

Đối phương khẽ rên một tiếng, gã nghiêng người tránh né, chàng vặn mũi kiếm, đâm sâu vào ba phần.

Tuy đây chỉ là một chiêu nối tiếp nhưng với đao phong và chiêu thức kia, Trì Thanh Ngọc đã có thể biết rõ đối thủ là kẻ nào.

“Chính Ngọ, mày liên tục truy lùng hết lần này đến lần khác, rốt cuộc là vì muốn tao sao?” Cổ tay chàng kiềm chế, đâm sâu kiếm vào xương bả vai Chính Ngọ. Chính Ngọ cắn răng để tay ở sau tường thấp, Liệt Diễm đao trong tay đặt ngang trước ngực Trì Thanh Ngọc nhưng lại không thể áp gần dù chỉ một tấc.

Chính Ngọ cười lạnh nói: “Mày tưởng mày biết tao muốn gì sao?”

Cổ tay Trì Thanh Ngọc run lên, mũi kiếm lại đâm sâu thêm nửa tấc, “Tử Dạ phái mày tới?”

“Y?” Chính Ngọ cười khẩy, tràn ngập vẻ khinh thường. Thế nhưng gã còn chưa nói hết câu thì có một tiếng vang rền như núi sập từ phía trước điện truyền tới, kèm theo đó là âm hưởng, cả căn miếu cũng rung lắc dữ dội, nhất thời gạch đá lăn đổ ầm ầm, bụi đất mù mịt.