Một Khối Bánh Cookie Bé Nhỏ Còn Lợi Hại Hơn Thuốc X

Chương 1: Cookie bé nhỏ lần đầu tiên lên sân khấu




Sinh hoạt hiện giờ của Snape thật đơn điệu.

Không có chúa tể hắc ám ngày ngày uy hiếp, không có Dumbledore liên tục quấy rầy, cũng không cần sửa đống bài tập ma dược vô cùng kỳ quặc của đám quỷ khổng lồ nhỏ đầu não bị quỷ khổng lồ lớn gặm kia……

— Bởi vì, hiện tại hắn là một bức họa treo trong phòng hiệu trưởng Hogwarts.

Sinh hoạt hiện giờ của Snape thật đơn điệu.

Đơn điệu đến mức khiến cho hiện tại mỗi ngày hắn đều rơi vào ngủ say, không muốn tỉnh lại.

……

Được rồi, anh phải biết, anh đã sinh hoạt ở Hogwarts – cho dù anh chỉ là một bức tranh treo trên tường – thì sinh hoạt của anh tuyệt đối không thể thật sự đơn điệu đến làm cho người ta quên tất cả.

Ít nhất mỗi lần Snape đang ngủ, luôn sẽ có một lão hiệu trưởng xuất thân Slytherin từ bức họa của ông ấy lỗ mãng chạy sang, thuận tiện làm rớt một bình hoa trong bức họa của hắn – Chỉ Merlin mới biết, vì cái gì người này thân là quý tộc Slytherin, lại có một đầu óc Gryffindor như vậy!

— Tuy rằng mỗi lần vị hiệu trưởng lỗ mãng kia đều sẽ xin lỗi Snape, hơn nữa khôi phục bình hoa lại như cũ…… Nhưng Snape tình nguyện ông ấy bỏ mặc những mảnh nhỏ này ở nơi đó không cần lo! Bởi vì lần tiếp theo ông ta tới khẳng định vẫn làm rơi bể nữa thôi!

……

Đương nhiên, giáo sư Snape của chúng ta không thể ngây thơ nghĩ rằng biến thành bức họa có thể thật sự không chịu sự quấy rầy của Dumbledore, ít nhất, bây giờ mỗi ngày hắn luôn có thể thu được dao động ma lực phát ra từ Dumbledore, lí do là mời hắn ăn cookie – cách này là phương thức trao đổi không cần dùng lời của các hiệu trưởng bị treo trên tường — Đương nhiên, cụ Albus Dumbledore vĩ đại, người cực kỳ mê đồ ngọt của chúng ta mỗi lần đều bị cự tuyệt không chút lưu tình, thậm chí ngay cả cơ hội khuyên nhủ một chút cũng không có.

…… Tuy rằng cự tuyệt cụ không chỉ có một mình Snape, nhưng khi bị các hiệu trưởng khác từ chối ít nhất cụ vẫn có cơ hội khuyên một câu!

……

Sau khi chân chính làm một bức họa trên vách tường, Snape mới biết được các hiệu trưởng Hogwarts đến tột cùng vì cái gì lại quá…… Hoạt bát như vậy.

Bởi vì khi anh làm một bức họa trong văn phòng hiệu trưởng, ngoại trừ có thể trao đổi với hiệu trưởng đương nhiệm cùng những người ở gần bức họa của chính mình, thì chỉ còn có thể nói chuyện với những bức họa đồng hành.

Cũng chính vì vậy, mới khiến cho các hiệu trưởng, cho dù xuất thân từ Slytherin, đều thích mỗi ngày cười hì hì tám chuyện, không có chút cao quý e dè mà Slytherin nên có.

Đương nhiên, mấy chuyện này Snape cũng không để ý, hiện tại hắn chú ý …… Bất quá là mỗi ngày có thể thoải thoải mái mái mà ngủ một giấc hay không.

Tuy rằng…… Nếu nguyện vọng này có thể đạt thành, thì chứng tỏ nhất định là nhờ Dumbledore treo bên cạnh hắn bị người ta đánh tráo mất rồi!

“Nói thật nha, Severus, thầy không thể tiếp tục ngủ như vậy, thầy đang lãng phí cuộc sống này đấy.” Dumbledore gác lên khung tranh của mình, dùng một bàn tay nâng cằm, lại bắt đầu “Khuyên nhủ” mỗi ngày một tiếng đồng hồ, tận tình mà thuyết phục.

“Xin cho phép tôi nhắc nhở cụ lần thứ ba ngàn tám trăm hai mươi,” tiếng nói của Snape giống như nặn ra từ hàm răng, nhỏ vụn mà tràn ngập uy hiếp, “Cụ, và tôi, đã sớm chết! Cho nên, căn bản là không có chuyện lãng phí cuộc sống này!”

“Tôi biết tôi biết, thế nhưng, Severus thân mến,” Dumbledore lộ ra nụ cười chiêu bài, nói,“Thầy không thể phủ nhận, xét theo một nghĩa nào đó thì chúng ta kỳ thật đã đạt được bất tử rồi.”

“Vậy hử?!” Snape cười lạnh một tiếng, châm chọc nói,“Sớm biết như thế lúc trước tôi hẳn nên đề nghị chúa tể hắc ám không cần chế tạo trường sinh linh giá làm quái gì, trực tiếp giết quách cụ đi giành làm hiệu trưởng thì có thể đơn giản mà đạt được bất tử rồi!”

“Nga, không thể nói như vậy, Severus, cửa phòng hiệu trưởng Hogwarts vĩnh viễn sẽ không mở rộng chào đón hắn…… Trừ khi tôi mời hắn đến,” Dumbledore cười ha ha nói, “Nhưng Severus, chẳng lẽ thầy thật sự muốn vĩnh viễn ngủ cùng trời đất như vậy sao?”

“Dumbledore, chuyện của tôi cụ đã quản quá nhiều rồi!” Snape đè thấp thanh âm rít gào với Dumbledore,“Đừng nhúng năm ngón tay của cụ vào sinh hoạt của tôi nữa, có nghe hay không?!”

“Được rồi được rồi!” Dumbledore khoát tay áo với Snape, giống như đầu hàng nói, “Tôi sẽ không nhúng năm ngón tay của mình vào nhân sinh — có lẽ nên kêu là họa sinh của thầy nữa? —…… Như vậy, Severus, hiện tại chúng ta quay về chủ đề chính…… Hôm nay cậu có muốn sang đây nhấm nháp một chút bánh cookie vị chanh của Muggle cùng tôi không? Tôi mất rất nhiều công sức mới có được mấy cái bánh cookie này đó nha!”

Snape: “…… Phiền cụ có bao nhiêu xa thì cút bấy nhiêu xa được không?”

“Được rồi được rồi……” Dumbledore lê la đến bên hiệu trưởng tiền nhiệm Dippet, tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ cookie vị chanh của mình.

……

Thế giới rốt cục yên tĩnh, Snape hơi thở phào một cái, nhắm hai mắt lại, nghĩ thầm, cuối cùng cũng có thể im lặng ngủ một giấc……

Rầm —

Snape: “……”

“Nga! Severus, thật sự xin lỗi, ta lại không cẩn thận làm rơi bình hoa của cậu rồi,” Một giọng lải nhải vang lên sau lưng Snape, “Tại sao ta luôn làm rơi nó vậy?! Minerva? Minerva ở đâu? Cô nhanh chóng đuổi việc họa sĩ vẽ bức họa của Severus đi! Vẽ cái gì không vẽ! Sao có thể luôn vẽ mấy thứ dễ vỡ như bình hoa ở mấy chỗ nguy hiểm như vậy?! Đây không phải là cố ý để ta làm rơi vỡ nó sao?! Đây là cố ý phá hoại sự hài hòa trong nội bộ Hogwarts chúng ta! Quả nhiên là rắp tâm hiểm ác……”

Lão hiệu trưởng Slytherin kia còn đang thao thao bất tuyệt cằn nhằn, nhưng nhìn đôi lông mày không ngừng nhíu lại cùng với đôi mắt đến bây giờ vẫn nhắm chặt của Snape, hiển nhiên hắn hết sức căm phẫn đối với lời giải thích của vị hiệu trưởng tiền bối này.

Nhưng càng hiển nhiên là, vị hiệu trưởng tiền bối kia đến nay vẫn không nhận ra mấy câu cằn nhằn lầu bầu của mình khiến Snape nghẹn tức đến mức nào, vẫn đang lải nhải: “…… Thật là, hiện nay người ta làm việc càng ngày càng không chịu trách nhiệm, nếu như đặt ở ta lúc ấy……”

“Phiền toái ông không cần đem chứng não tàn của mình đổ lỗi cho người khác!” Slytherin Đệ nhất độc miệng sau mười năm cố gắng căm lặng rốt cục lại bạo phát lần nữa, Snape mở choàng mắt, xoay người rống giận với vị hiệu trưởng tiền bối đứng ở sau mình, “Lặp đi lặp lại vĩnh viễn cũng chỉ có mấy câu kia, đầu óc của ông chỉ có công năng tự động tuần hoàn thôi hử?! Phiền ông có thể đi lắp đặt một cái công năng mới được không?! Không vì cái gì khác, chỉ vì có thể giúp ông đừng tiếp tục làm mất mặt Hogwarts nữa! Ông có biết chỉ số thông minh của mình quả thật đang kéo thấp chỉ số thông minh trung bình của toàn bộ giới ma pháp không hử?! Xin thương xót cho! Đừng tiếp tục dùng thanh âm khó nghe giống như một trăm cái vạc cùng bị tên Potter ngu xuẩn kia làm nổ của ông tàn phá lỗ tai của ta nữa! đây quả thật còn kinh khủng hơn cả việc bị chúa tể hắc ám chỉ đũa phép vào đầu!”

Dumbledore vịn khung ảnh bật cười ha ha.

Vị hiệu trưởng tiền bối làm rơi vỡ bình hoa sững sờ nhìn Snape đang trong trạng thái bạo phát, hơi hở miệng ngây ngốc đứng tại chỗ.

Mà các hiệu trưởng tiền bối khác cũng bị tiếng gào thét của Snape thu hút sự chú ý. Ở gần thì lập tức vây xem, ở xa thì chạy nhanh đến vây xem.

Trong phút chốc, lực chú ý trong toàn bộ văn phòng hiệu trưởng Hogwarts đều tập trung vào bức họa của Snape.

“Thế nào? Công năng tự động tuần hoàn trong đầu ông lại xuất hiện trục trặc à?!” Snape hừ lạnh một tiếng, nói với ý châm chọc cực kỳ nồng đậm, “Vậy thì phiền ông cút ra khỏi bức họa của ta, ông có biết bề ngoài của ông khiến ta chỉ liếc một cái đã muốn ói hay không!”

“Này! Dù sao ta cũng là tiền bối của cậu, nói chuyện chú ý một chút! Hơn nữa, cậu có thể lăng mạ chỉ số thông minh của ta! Nhưng cậu không thể sỉ nhục diện mạo của ta!” Vị hiệu trưởng tiền bối kia ưỡn ngực, chòm râu trắng bóng run run, kiêu ngạo nói,“Dù sao thì khi ta còn trẻ cũng là một bông hoa của Hogwarts nha!”

“Để cho mọi người tàn phá và giẫm đạp lên phải không?” Snape lạnh lùng bổ sung.

“……” Hiệu trưởng tiền bối đại nhân cầm lấy trái tim thủy tinh đã vỡ thành mảnh vụn của mình chạy đến bức họa Dumbledore vừa cầu an ủi vừa ăn bánh cookie chanh.

……

Thế nhưng vừa ăn một miếng nhỏ, hiệu trưởng tiền bối lại ảo não chạy về bức họa Snape, dùng đũa phép sửa lại cái bình hoa bị vỡ nát kia, một lần nữa đặt lại chỗ cũ, để lần sau có cơ hội tiếp tục làm rơi nó.

Snape:“……”

……

Nhưng lúc này đây, nội tâm bất đắc dĩ nhất cũng không phải Snape, mà là……

Giáo sư McGonagall.

Nếu hiện tại cho dù chỉ còn một bức họa chú ý tới vị giáo sư McGonagall đang ngồi sau một đống công văn khổng lồ, sẽ thấy bà đã đặt bút lông chim trên tấm da dê kia thật lâu cũng không nhúc nhích, cho nên ở chỗ tiếp xúc giữa tấm da dê và cây bút lông chim có một vết mực rất lớn.

Người khác có lẽ không biết, nhưng giáo sư McGonagall cực kì rõ ràng, vị đồng sự có danh hiệu Slytherin đệ nhất độc miệng kia của mình đến tột cùng có bao nhiêu nọc độc.

Mười năm nay giáo sư McGonagall có thể kiên trì làm việc, chính là vì Snape còn không bùng nổ, bà chỉ cần chịu đựng những lời oanh tạc vô nghĩa của các hiệu trưởng tiền bối khác, nhưng mà bây giờ làm sao đây hở?!

Hiện tại Snape độc miệng cũng thức tỉnh rồi! Vị trí hiệu trưởng này còn tiếp tục ngồi được sao?!

……

Snape vĩnh viễn cũng không biết rằng, nguyên nhân chân chính khiến giáo sư McGonagall tuyên bố về hưu ngay sau ngày khắc khẩu lần đó là gì. Đương nhiên, nếu Snape có cơ hội biết được lí do, nhất định sẽ may cái mồm của mình lại, để cả đời này cũng không cần cơ hội nói ra hai chữ Potter!

Bởi vì —

Giáo sư McGonagall về hưu thì thôi đi, nhưng tại sao người kế nhiệm lại là tên quỷ khổng lồ ngu xuẩn đầu sẹo Potter kia chứ?!

……

Thật đúng là một tiền tố khá dài a!