Một Mình Yêu Anh

Chương 10




Độc giả thân mến-



Với một trái tim đa cảm đáng ngạc nhiên tôi viết những dòng này; Sau mười một năm đưa tin về đời sống và những cuộc chinh phục của xã hội thượng lưu, Bổn tác giả sẽ giải nghệ. Mặc dù thách thức của Phu nhân Danbury chắc chắn là chất xúc tác cho việc giải nghệ. Nhưng sự thật là trách nhiệm không thể được đặt ( toàn bộ) lên vai của nữ bá tước. Các cột báo phát triển theo hướng mới tẻ nhạt, ít đáp ứng yêu cầu để viết, và có lẽ ít thú vị để đọc. Bổn tác giả cần một sự thay đổi. Điều đó không quá khó để nhận ra. Mười một năm là một chặng đường dài. Và thật sự là sự thay đổi gần đây trong mối quan tâm về danh tánh của bổn tác giả ngày càng gây nhiều phiền phức. Bạn bè quay lưng chống lại bạn bè. Anh em trai chống lại chị em gái, tất cả cố gắng một cách vô ích nhằm giải đáp một bí mật không thể bị tiết lộ. Ngoài ra, rất nhiều thám tử ngày càng gây nguy hiểm. Tuần trước là vụ trẹo mắt cá chân của quý bà Blackwood, tuần này là vết thương ngoài da thuộc về tiểu thư Hyacinth Bridgerton, người đã bị thương nhẹ tại buổi dạ hội ngày thứ bảy được tổ chức tại ngôi nhà ở London của Đức ngài và phu nhân Riverdale.( Bổn tác giả lưu ý thêm rằng Đức ngài Riverdale là cháu trai của Phu nhân Danbury) Tiểu thư Hyacinth nên nghi ngờ một người nào đó có mặt tại hiện trường bởi vì cô ấy đã bị thương lúc ngã ở thư viện sau khi cánh cửa được mở trong khi cô đang dán chặt tai vào cánh cửa.

Nghe trộm ngoài cửa, theo dõi những cậu bé giao báo—và đó mới chỉ là những tin tức đến tai của bổn tác giả. Cái mà xã hội London đang hướng tới là gì vậy? Bổn tác giả bảo đảm với các bạn, những độc giả thân mến rằng Bổn tác giả chưa bao giờ nghe trộm ngoài cửa trong suốt mười một năm hành nghề. Tất cả tin tức trong các cột báo đều có được một cách ngay thẳng, không hề sử dụng công cụ hay mánh khóe nào.

Xin thân ái chào tạm biệt, các độc giả ở London! Rất vinh hạnh được phục vụ các bạn!

Lady Whistledown’s Society

Số ra ngày 19/04/1924


Không có gì đáng ngạc nhiên vì đây là những lời xì xào bàn tán tại buổi khiêu vũ Macclessfield

“ Lady Whisledown đã giải nghệ ”

“ Bạn có thể tin nổi không? ”

“ Vậy tôi sẽ đọc cái gì trong bữa sáng ”

“ Làm sao tôi biết chuyện gì đã xảy ra nếu tôi để lỡ một bữa tiệc”

“ Chúng ta sẽ không bao giờ tìm ra cô ấy là ai ”

“ Lady Whistledown đã giải nghệ ”

Một phụ nữ yếu đuối gần như đã đập đầu vào thành bàn khi bị trượt ngã trên sàn. Hình như cô ấy đã không đọc cột báo buổi sáng và vì thế tin tức chính xác đầu tiên mà cô nghe được là ở buổi khiêu vũ Macclessfield. Cô ấy đã tỉnh lại nhờ phấn mùi nhưng sau đó lại nhanh chóng ngất đi.

“ Cô ta là kẻ giả dối ” Hyacinth Bridgerton đã thì thầm với Felicity Featherington khi họ đứng thành một nhóm nhỏ với quả phụ thừa kế Bridgerton ( mẹ của Colin) và Penelope. Penelope chính thức tham dự với tư cách người đi kèm của Felicity bởi vì mẹ của họ quyết định giải quyết các công việc nhà còn lại với một cái dạ dày lộn xộn.

“ Sự bất tỉnh đi đầu tiên hoàn toàn là thật ” Hyacinth giải thích “ Bất cứ ai cũng có thể nói vậy bởi cái cách vụng về mà cô ta ngã. Nhưng… ” Bàn tay cô chỉ về phía quý bà đang nằm trên sàn với một điệu bộ ghê tởm “ Không ai có thể ngất đi như một điễn viên bale. Không, ngay cả những diễn viên bale cũng không làm vậy được ”. Penelope nghe được toàn bộ câu chuyện bởi vì Hyacinth đứng ngay bên trái cô, và vì vậy cô thì thầm “ em đã bao giờ bị ngất chưa? ” trong khi đôi mắt cô đang hướng về người phụ nữ không may, người mà đang dần tỉnh táo với một cái chớp mắt bối rối vì hộp phấn mùi một lần nữa lại phảng phất hương thơm dưới mũi mình.

“ Chưa bao giờ ” Hyacinth trả lời với một niềm kiêu hãnh không che dấu. “ Sự ngất đi là dành cho những trái tim yếu đuối và xuẩn ngốc ” Rồi cô bổ sung thêm “ Và nếu Lady Whistledown còn viết, bà ta sẽ trích dẫn trực tiếp lời nói của em trên bản tin tới ”

“ Chao ôi! Sẽ không còn lời trích dẫn nào nữa..” Felicity trả lời với một tiếng thở dài ảo não.

Phu nhân Bridgerton tán thành “ Nó là sự kết thúc một thời đại. Ta cảm thấy mất mát khi không có những bài viết của bà ta.”

” Thế không phải là chúng ta mới có hơn mười tám tiếng mà không có bà ta thôi sao ” Penelope miễn cưỡng chỉ ra “ Chúng ta đã nhận báo vào sáng nay. Điều gì ở đây làm chúng ta cảm thấy thiếu khi không có bài báo của bà ta? ”

“ Cái gì cũng có nguyên do của nó ” Phu nhân Bridgerton thở dài nói “ Nếu hôm nay là một ngày thứ hai bình thường. Ta biết rằng ta sẽ nhận được báo mới vào thứ tư. Nhưng bây giờ…”

Felicity khịt mũi “ Bây giờ chúng ta sẽ không có nó nữa ”

Penelope quay sang em gái với vẻ mặt không tin “ Dĩ nhiên là em đang nói quá lên một chút ”

Felicity nhún vai “ Em, em á? ”

Hyacinthy trao cho cô một cái vỗ vai đầy cảm thông “ Mình không nghĩ bạn như vậy, Felicity. Mình cũng cảm thấy y hệt như thế ”

“ Đó chỉ là những mục báo về những chuyện tầm phào ” Penelope nhìn quanh tìm kiếm bất kỳ một dấu hiệu nào của sự nghiêm túc ở những người bạn của cô. Chắc chắn họ nhận ra rằng thế giới không đóng lại chỉ bởi vì Lady Whistledown quyết định kết thúc sự nghiệp của bà ta.

“ Dĩ nhiên là cháu đúng ” Phu nhân Bridgerton nói, nhô cằm ra và mím môi lại theo cái cách giống như là đang cố chấp nhận sự thật. “ Cảm ơn cháu vì đã nói lên lý do bữa tiệc nhỏ của chúng ta ” Nhưng sau đó bà lại ủ rũ, rồi bà nói “ Nhưng ta buộc phải thừa nhận rằng ta ngày càng quen với sự hiện diện của Lady Whistmore, bất kể bà ta là ai ”

Penelope quyết định thay đổi chủ đề “ Eloise ở đâu vào tối nay ạ? ”

“ Ta sợ rằng, đó là chứng nhức đầu” Phu nhân Bridgerton nói. Một cái cau mày lo lắng làm gấp nếp trên khuôn mặt chưa có nếp nhăn của bà “ Nó đã không cảm thấy nhức đầu gần một tuần nay. Ta bắt đầu thấy lo lắng về nó hơn ” Penelope đang lơ đãng quan sát chiếc đèn gắn trên tường, nhưng sự chú ý của cô ngay lập tức hướng về phu nhân Bridgerton “ Cháu hy vọng là không có gì ngiêm trọng xảy ra ”

“ Không có gì nghiêm trọng cả ” Hyacinth trả lời “ Eloise chưa bao giờ bị ốm ”

“ Đó chính là lý do ta lo lắng ” Phu nhân Bridgerton nói “ Nó ăn uống không được tốt cho lắm ”

“ Sự thật không phải vậy ” Hyacinth tiếp tục “ Chỉ mới chiều nay Wickham mang lên một khay đầy ụ. Bánh nướng và trứng và con nghĩ con ngửi thấy mùi thịt hun khói. Và khi Eloise rời đi, chiếc khay hoàn toàn trống rỗng”

Hyacinth Bridgerton, Penelope quyết định, có một con mắt quan sát tỉ mỉ đáng kinh ngạc.

“ Chị ấy đang ở trong tâm trạng tồi tệ ” Hyacinth tiếp tục “ từ lúc chị ấy cãi nhau với Colin ”

“ Cô ấy cãi nhau với Colin? ” Penelope hỏi, một cảm giác kinh khủng bắt đầu cuộn lên trong bụng cô. “ Khi nào? ”

“ Vào khoảng tuần trước ” Hyacinth nói.

“ KHI NÀO?” Penelope muốn hét lên, nhưng dĩ nhiên nó sẽ rất kỳ cục nếu cô yêu cầu một ngày chính xác. Có phải là vào thứ sáu? Có phải vậy không?

Penelope sẽ luôn nhớ rằng nụ hôn đầu tiên và gần như chắc chắn là duy nhất của cô xảy ra vào hôm thứ sáu.

Cô cảm thấy lạ lung. Cô luôn nhớ các ngày trong tuần.

Cô gặp Colin vào thứ hai.

Cô hôn anh vào thứ sáu.

Mười hai năm sau.

Cô thở dài.

“ Có gì không ổn vậy, Penelope? ” Phu nhân Bridgerton hỏi.

Penelope nhìn mẹ của Eloise. Đôi mắt bà trìu mến và chứa đầy sự quan tâm và luôn có cái gì đó trong cái cách mà bà nghiêng đầu về phía cô làm Penelope muốn khóc.

“ Cháu ổn ” Cô nói, hy vọng nụ cười của cô trông tự nhiên.

“ Cháu chỉ đang lo lắng về Eloise ”

Hyacinth khịt mũi.

Penelope quyết định rằng cô cần được giải thoát khỏi tất cả những người nhà Bridgerton, Thật ra thì, chỉ hai trong số họ- làm cô nghĩ tới Colin. Mặc dù từ ba ngày trước cô đã không làm gì cả ngoài việc nghĩ đến anh. Nhưng ít nhất đó cũng là nơi riêng tư để cô có thể thở dài, than vãn, càu nhàu để xoa dịu trái tim cô.

Nhưng cần phải có may mắn đến với cô đêm nay bởi sau đó cô đã nghe thấy tiếng phu nhân Danbury gọi tên cô. ( Cái quái gì đang xảy ra với cô vậy, có phải cô nên tự xem mình may mắn khi bị lôi vào một góc với một người có miệng lưỡi chua cay nhất London ). Nhưng phu nhân Danbury đã cho cô lý do hoàn hảo để có thể thoát khỏi cái nhóm nhỏ bốn người này. Và bên cạnh đó cô nhận ra rằng, theo một cách kỳ quặc cô càng lúc càng thích phu nhân Danbury hơn.

“ tiểu thư Featherington ” “ tiểu thư Featherington ”

Felicity ngay lập tức lùi lại. “ em nghĩ là bà ây gọi chị ” Cô thì thầm gấp gáp.

“ Dĩ nhiên là bà ấy gọi chị ” Penelope nói với một chút ngạo mạn “ Chị xem bà ấy như một người bạn dễ thương ”

Mắt của Felicity như lồi ra “ Thật á? ”

“ Tiểu thư Featherington ” Phu nhân Danbury nói, đập mạnh cây gậy của bà cách chân Penelope có một inch ngay khi bà đứng cạnh cô. “ Không phải cháu ” bà nói với Felicity mặc dù Felicity không làm gì cả ngoại trừ mỉm cười lịch sự khi bà bá tước tiến lại gần. “ Là cháu ” Bà nói với Penelope.

“ Er, good evening, Lady Danbury ” Cô nói, và xem nó như một số lượng từ đáng ngưỡng mộ trong hoàn cảnh này.

“ Ta đã tìm cháu cả buổi tối nay ” Phu nhân Danbury tuyên bố.

Penelope ngạc nhiên. “ Bà đã làm vậy? ”

“ Phải, ta muốn nói chuyện với cháu về bài báo sau cùng của Lady Whistledown ”

“ Cháu? ”

“ Ừ, là cháu ” Phu nhân Danbury càu nhàu “ Ta sẽ rất vui được nói chuyện với một ai đó khác nếu cháu có thể tìm cho ta một cái xác có nhiều hơn nửa bộ não ”

Penelope kìm lại để không phá ra cười khi cô ra hiệu về phía những người bạn của cô “ Cháu đảm bảo với bà rằng phu nhân Bridgerton –”

Phu nhân Bridgerton vội vã lắc đầu.

“ Bà ta quá bận rộn trong nỗ lực đưa đàn con to xác vào các cuộc hôn nhân ” Bà tuyên bố “ Không thể hy vọng để biết làm thế nào để dẫn dắt các cuộc nói chuyện hợp với khuôn phép trong những ngày này ”

Penelope liếc trộm về phía phu nhân Bridgerton để có thể nhìn thấy nếu bà cảm thấy khó chịu bởi sự sỉ nhục, sau tất cả, –bà đã cố gắng gả chồng, cưới vợ cho đàn con trưởng thành trong suốt một thập kỷ nay. Nhưng phu nhân Bridgerton trông không có một chút gì biểu lộ sự khó chịu. Thực ra là bà nở một nụ cười gượng gạo.

Cười gượng và lùi dần ra xa, dẫn theo cả Hyacinthy và Felicity.

Những kẻ phản bội nhỏ bé lén lút.

À, tốt thôi, Penelope không thể phàn nàn, cô đã muốn thoát khỏi những người nhà Bridgerton, có phải vậy không? Nhưng cô không đặc biệt thích thú việc để Fecility và Hyacinthy nghĩ rằng họ bằng một cách nào đó bị đẩy sang một bên.

“ Bọn họ đã đi rồi ” Phu nhân Danbury cười khúc khích “ và vậy cũng tốt. Gen của hai đứa đó không có nhiều thứ thông minh để nói chuyện với chúng ”

“ Ồ, không phải vậy ” Penelope cảm thấy phải phản đối “ Hyacinthy và Felicity, cả hai đều rất sáng dạ ”

“ Ta chưa bao giờ nói bọn chúng không nhanh trí ” Phu nhân Danbury đáp lại một cách chua lè “ chỉ là bọn chúng không có nhiều thứ hay ho để nói. Nhưng đừng lo ”

Phu nhân Danbury nói thêm, làm Penelope yên lòng—làm yên lòng? Chưa có một ai được biết về khả năng làm yên lòng người khác của phu nhân Danbury.

“ Đó không phải là lỗi của bọn chúng khi cuộc nói chuyện của bọn chúng thật ngớ ngẩn. Bọn chúng rồi sẽ trưởng thành thôi

Con người giống như các loại rượu quý vậy. Nếu chúng ngon thì càng lâu năm chúng sẽ chỉ càng ngon hơn.”

Penelope liếc nhẹ về phía bên phải Phu nhân Danbury và nhìn qua vai bà một người đàn ông, người mà cô nghĩ có thể là Colin ( nhưng không phải) nhưng điều đó đã mang sự chú ý của Penelope trở lại nơi mà bà bá tước muốn.

“ Rượu quý? ” Penelope lặp lại

“ Hummmm” “ Ta nghĩ rằng cháu không nghe ”

“ Không, dĩ nhiên là cháu đang nghe. Cháu chỉ… hơi xao lãng”

“ Không nghi ngờ gì là cháu đang tìm kiếm cậu bé nhà Bridgerton ”

Penelope há hốc mồm.

“ Đưng trông quá sốc như vậy. Điều đó được viết rõ trên mặt cháu. Ta chỉ ngạc nhiên là cậu ta không nhận thấy ”

‘ Cháu nghĩ là anh ấy có nhận thấy ’ Penelope lầm bầm

‘ Hummm, thật sao?’ Phu nhân Danbury cau mày,

‘ Đừng nói là điểm tốt của anh ta là anh ta đã không nói gì về điều đó’

Trái tim Penelope thắt lại. Có gì đó ngọt ngào khác thường về lòng tin của lão phu nhân với cô, như thể một người đàn ông như Colin yêu một người phụ nữ như Penelope là một điều bình thường. Penelope đã cầu xin anh hôn cô, và hãy nhìn xem nó đã kết thúc như thế nào. Anh đã rời khỏi ngôi nhà trong sự giận dữ và họ đã không nói chuyện với nhau ba ngày nay.

“ Well, đừng lo lắng về anh ta nữa.” Phu nhân Danbury bất ngờ nói “ Chúng ta sẽ tìm cho cháu một người khác”

Penelope hít thở nhẹ nhàng “ Phu nhân Danbury, bà đã lập một kế hoạch mai mối cho cháu? ”

Lão phu nhân cười rạng rỡ, nụ cười của bà sáng chói và rực rỡ tạo thành một vệt sáng trên khuôn mặt nhăn nheo của bà. “ Dĩ nhiên. Ta rất ngạc nhiên khi cháu mất nhiều thời gian như vậy mới nhận ra điều đó ”

“ Nhưng tại sao? ” Penelope hỏi, thực sự không thể hiểu được vì sao.

Phu nhân Danbury thở dài. Âm thanh không có vẻ buồn, thực ra thì có vẻ đăm chiêu hơn.

“ Cháu không phiền nếu chúng ta ngồi xuống để nghỉ ngơi chứ, xương cốt già cả của ta không còn được như trước”

“ Dĩ nhiên là được ạ ” Penelope nhanh chóng nói và cảm thấy thật tệ khi cô chưa từng một lần nghĩ đến tuổi tác của phu nhân Danbury khi họ đứng đây trong một phòng khiêu vũ ngột ngạt. Nhưng bà bá tước quá mạnh mẽ, thật khó để tưởng tượng sự run rẩy và yếu ớt của bà.

“ Chúng ta ngồi ở đây ” Penelope nói, nắm tay và dẫn bà tới chiếc ghế gần đó. Khi phu nhân Danbury đã ổn định, cô ngồi xuống cạnh bà. “ Giờ bà có thấy thoải mái hơn không ạ? Bà có muốn uống một chút gì không? ”

Phu nhân Danburry gật đầu cảm ơn. Penelope ra hiệu cho người phục vụ mang đến cho họ hai cốc nước chanh. Cô không muốn rời khỏi bà bá tước khi bà trông rất nhợt nhạt.

“ Ta không còn trẻ như trước. ” Phu nhân Danbury nói khi người phục vụ vội vã đi về phía bàn để đồ uống

“không ai trong chúng ta có thể trẻ mãi” Penelope trả lời. Đó có vẻ như một lời khiển trách nhẹ nhàng, nhưng nó được nói với sự nồng ấm, và không hiểu sao Penelope tin là phu nhân Danbury có thể hiểu được tình cảm trong câu nói đó.

Cô đã đúng. Phu nhân Danbury cười khúc khích và ném cho Penelope cái nhìn tán thưởng trước khi nói “ Càng già đi, ta càng nhận thấy rằng hầu hết mọi người trên thế giới này thật ngu ngốc ”

“ Bà chỉ mới vừa nhận ra điều đó ” Penelope nói, không một chút chế nhạo.

Phu nhân Danbury cười thân mật “ Không, đôi khi ta nghĩ ta biết điều đó trước khi ta được sinh ra, cái mà ta nhận ra lúc này là bây giờ ta có thể làm một số việc đúng đắn ”

“ Bà muốn nói gì vậy?”

“ Ta không quan tâm chuyện gì xảy ra với những kẻ ngu ngốc đó, ngoại trừ những người như cháu” Vẩy nhẹ chiếc khăn ta, bà chấm nhẹ lên mắt. “ Thật ra, ta muốn nhìn thấy cháu ổn định ”

Trong vài giây, Penelope không làm gì ngoài việc nhìn chằm chằm vào bà. “ Phu nhân Danbury ” Penelope cẩn thận nói “ Cháu đánh giá cao hành động …và tình cảm này, nhưng bà cần biết rằng cháu không phải là trách nhiệm của bà”

“ Đương nhiên là ta biết điều đó ” Phu nhân Danbury chế giễu “ Không cần sợ hãi. Ta không cảm thấy có trách nhiệm với cháu. Nếu ta mà nghĩ vậy thì điều này không thể có đến nửa sự thích thú ”

Penelope biết rằng điều cô nói ra thật ngốc nhưng tất cả những gì cô nghĩ là nói “ Cháu không hiểu ”

Phu nhân Dabury giữ yên lặng khi người phục vụ trở lại với nước chanh của họ, sau đó bà bắt đầu nói trong khi uống vài ngụm nhỏ “ Ta thích cháu, tiểu thư Featherington. Ta không thích nhiều người. Điều đó chẳng phải rất đơn giản sao?. Ta muốn nhìn thấy cháu hạnh phúc”

“ Nhưng cháu hạnh phúc ” Penelope nói, gần như là theo phản xạ.

Phu nhân Danbury nhướng mày ngạo mạn – biểu hiện cho thấy bà đã làm điều đúng đắn “ Thật sao?” bà thì thầm.

Có phải vậy không? Điều này có nghĩa là cô nên ngừng lại và suy nghĩ câu trả lời. Cô chắc chắn rằng cô không bất hạnh. Cô có những người bạn tuyệt vời, một người bạn gái tâm tình trung thành là em gái cô.Felicity, và nếu mẹ và chị gái cô không phải những người cô chọn làm bạn thân thiết, thì cô vẫn yêu họ và cô biết rằng họ cũng yêu cô. Những thứ cô có không quá tồi tệ, nó chỉ thiếu một chút kịch tính và nhộn nhịp, nhưng cô bằng lòng với chúng. Nhưng sự bằng lòng không phải là hạnh phúc. Cô cảm thấy nỗi đau sắc nhọn đâm vào ngực khi cô nhận ra cô không thể trả lời được câu hỏi đơn giản của phu nhân Danbury.

“ Ta đã chăm sóc gia đình ta.” Phu nhân Danbury nói “ Bốn đứa con và tất cả bọn chúng đều đã yên bề gia thất, thậm chí ta còn tìm cô dâu cho cháu trai ta, người, mà nói thật ” bà dựa vào ghế và thì thầm 3 từ cuối tạo cho Penelope ấn tượng rằng bà đang tiết lộ một điều bí mật “ Ta thích hơn cả những đứa con ta ”

Penelope mỉm cười, Phu nhân Danbury trông rất lén lút và nghịch ngơm. Thật sự là còn hơn cả đáng yêu.

“ Điều này có thể làm cháu ngạc nhiên ” phu nhân Danbury tiếp tục “ về bản chất, ta là một người thích xen vào chuyện của người khác”

Penelope giữ vẻ mặt thận trọng;

“ Ta cảm thấy mình đang đi dần đến giới hạn ”

Phu nhân Danbury giơ tay như thể đang đầu hàng. “ Ta muốn nhìn thấy một người cuối cùng yên bề gia thất trước khi ta ra đi”

“ Đừng nói như vậy, phu nhân Danbury ”. Cô vội vã lại gần và nắm lấy tay bà, siết nhẹ. “ Bà sẽ sống lâu hơn tất cả chúng ta. Cháu chắc chắn điều đó ”

“ Pffffft, đừng có ngớ ngẩn thế ” Phu nhân Danbury bác bỏ, nhưng bà không rút tay ra khỏi Penelope

“ Ta không bi quan. Ta chỉ nói sự thật thôi. Ta đã qua tuồi bảy mươi. Và ta sẽ không nói cho cháu biết bao nhiêu năm trước ta ở cái tuổi đó đâu. Ta không còn nhiều thời gian nhưng điều đó không làm ta phiền muộn. ”

Penelope hy vọng là sau này cô cũng có thể đối mặt với cái chết với một thái độ bình thản như vậy.

‘ Nhưng ta thích cháu, tiểu thư Penelope. Cháu làm ta nhớ đến bản thân. Cháu không nên sợ hãi khi nói ra suy nghĩ của mình. ’

Penelope chỉ có thể nhìn bà trong sự sửng sốt. Trong mười năm cuối của mình cô chưa bao giờ nói điều cô muốn. Với những người thân quen cô có thể nói chuyện, thẳng thắn, thậm chí đôi lúc có thể vui đùa nhưng khi ở giữa những người lạ, lưỡi cô dường như bị dính chặt.

Cô nhớ đến một buổi dạ hội hóa trang mà cô đã một lần tham dự. Cô đã tham dự rất nhiều vũ hội hóa trang, nhưng sự thực là chỉ có buổi dạ hội đó là duy nhất bởi cô đã tìm thấy một bộ trang phục—không phải là một bộ trang phục đặc biệt, chỉ là một chiếc áo choang dài mang phong cách của những năm 1600. Khi mặc nó, cô cảm thấy bản thân được che giấu. Nó trở thành một chiếc mặt nạ. Nó rộng và che phủ gần hết khuôn mặt cô. Cô cảm thấy mình thay đổi, như được thoát khỏi gánh nặng khi là Penelope Featherington. Cảm thấy mình như một con người mới đang tiến về phía trước. Cô cười, cô đùa bỡn, thậm chí cô còn tán tỉnh. Và cô thề rằng, khi trang phục đó bị cởi bỏ và cô sẽ một lần nữa mặc lại bộ váy tuyệt vời đó, cô sẽ nhớ ra cách để trở lại là chính bản thân mình.

Nhưng điều đó đã không xảy ra. Cô đến các buổi khiêu vũ, gật đầu, mỉm cười hòa nhã và nhận ra cô đang đứng ngoài căn phòng, giống như wallflowers( những cô gái ngồi dựa tường không ai mời khiêu vũ-)

Nó làm cô nhớ lại một số điều. Vận mệnh của cô đã bị ném đi từ nhiều năm trước, trong suốt mùa lễ hội khủng khiếp đầu tiên, khi mẹ cô nhất định đòi chuẩn bị cho sự ra mắt lần đầu của cô, mặc dù cô đã cầu xin bà đừng làm vậy.Một cô gái mập lùn, một cô gái vụng về. Một người luôn mặc những bộ váy có màu sắc không hợp với cô ấy. Đó không phải là vấn đề khi cô ấy mảnh dẻ, duyên dáng, cuối cùng tất cả bị ném đi bởi bộ váy màu vàng của cô ấy. Ở thế giới này- thế giới của xã hội London, cô sẽ luôn là cô gái già Penelope Feathering.

Trong việc này, lỗi của cô cũng chỉ nhiều như những người khác. Đó là một cái vòng luẩn quẩn. Mỗi lần Penelope bước chân vào phòng khiêu vũ, và cô nhìn thấy tất cả những người mà cô quen biết, những người biết cô từ rất lâu, cô lại cảm thấy bản thân bị phong ấn, lại trở nên nhút nhát và vụng về như nhiều năm về trước, hơn là một người phụ nữ tự chủ. Cô thích nghĩ cô sẽ trở thành một người phụ nữ tự chủ, ít nhất là trong trái tim cô.

‘ Tiểu thư Featherington ’ giọng nói của phu nhân Danbury nhẹ nhàng và ngạc nhiên ‘ Có điều gì không ổn vậy?’

Penelope biết rằng cô mất nhiều thời gian hơn cô có thể để trả lời. Nhưng không biết làm sao cô cần một vài giây để lấy lại giọng nói của mình.

‘ Cháu không nghĩ là cháu biết làm sao để có thể nói ra suy nghĩ của mình ’ Cô chỉ quay sang nhìn phu nhân Danbury khi cô nói ra những từ cuối cùng. ‘ Cháu chưa bao giờ biết cách nói chuyện với người khác ’

‘ Cháu biết cách nói chuyện với ta mà ’

‘ Nhưng bà khác biệt với mọi người’

Phu nhân Danbury quay đầu ra sau và cười ‘ Nếu đó là cách nói giảm nhẹ đi,… ồ Penelope. Ta hy vọng là cháu không phiền nếu ta gọi tên cháu. Nếu cháu có thể nói suy nghĩ của cháu với ta, thì cháu cũng có thể nói chuyện được với người khác. Một nửa số đàn ông trong căn phòng này sẽ chạy vội vào một góc khi họ nhìn thấy ta đến ’

‘ bọn họ chỉ không hiểu bà’

‘ Và bọn họ cũng không hiểu cháu ’ Phu nhân Danbury nhấn mạnh.

‘ Không ’ có sự cam chịu trong giọng nói của cô ‘ họ không hiểu ’

‘ Ta sẽ nói rằng đó là mất mát của họ, nhưng nó lại trở thành niềm kiêu hãnh của ta ’

Phu nhân Danbury nói ‘ Không phải với họ mà là với cháu, bởi vì khi ta gọi bọn họ là những kẻ ngốc, ta chắc cháu biết rõ là một số người trong bọn họ thực sự là những ngưởi tử tế. Và đó là một tội lỗi nếu họ không được biết cháu. Hmmmm…ta tự hỏi không biết cái gì đang diễn ra vậy?’

Penelope đứng bật dậy và hỏi phu nhân Danbury ‘ Ý bà muốn nói gì vậy?’ Nhưng rõ ràng là có điều gì đó đang xảy ra. Penelope thì thầm và ra hiệu về phía chiếc bục nhỏ, nơi các nhạc công vẫn ngồi.

‘ Cậu kia ’ Phu nhân Danbury nói, chọc cây gậy của bà vào hông quý ông đang đứng gần họ nhất ‘ Cái gì đang diễn ra vậy?’

‘ Cressida Twombley muốn công bố một vài điều’ Anh ta nói, và nhanh chóng bước đi, có lẽ là để tránh xa khỏi cuộc nói chuyện với phu nhân Danbury hoặc cây gậy của bà.

‘ Cháu ghét Cressida Twombley’ Penelope lầm bẩm.

Phu nhân Danbury nghẹt lại trong tiếng cười. “ Và cháu nói cháu không biết cách để nói ra suy nghĩ của mình.Đừng có làm ta hồi hộp. Tại sao cháu ghét cô ta ”

Penelope nhún vai “ Cô ta luôn đối xử tồi tệ với cháu ”

Phu nhân Danbury gật đầu hiểu biết “ Những kẻ hay bắt nạt thường có nạn nhân ưa thích của chúng ”

“ Bây giờ thì nó không quá tệ. ” Penelope nói “Nhưng hồi trước khi chúng cháu — khi cô ta vẫn còn là Cressida Cowper. Cô ta chưa bao giờ bỏ lỡ một cơ hội hành hạ cháu. Và mọi người…” Cô lắc đầu “ chưa bao giờ bận tâm ”

“ Không, làm ơn ” Phu nhân Danbury nói “ hãy nói tiếp đi ”

Penelope thở dài “ Thực sự là không có gì cả. Chỉ là cháu nhận thấy mọi người thường không đứng lên bênh vực người khác. Cressida được yêu mến—ít nhất là với một nhóm người. Và cô ta thường cư xử kinh khủng hơn với những cô gái cùng lứa tuổi. Không ai dám chống lại cô ta. Hầu hết mọi người”

Điều đó làm phu nhân Danbury chú ý, và bà mỉm cười “ Ai là hiệp sĩ của cháu, Penelope?”

“ Thực ra là những hiệp sĩ ” Penelope trả lời “ Những người nhà Bridgerton luôn tới giúp đỡ cháu. Anthony Bridgerton một lần công khai phớt lờ cô ta và dẫn cháu tới bữa tiệc buổi tối và ”

Giọng của cô cao lên với ký ức thú vị. “ Anh ấy thật sự không nên làm như vậy. Cháu nghĩ anh ấy tin rằng mình đang hộ tống những nữ hầu tước ”

“ Anthony Bridgerton là một chàng trai tốt ”

Penelope gật đầu ‘ Vợ anh ấy đã nói với cháu rằng cái ngày mà cô ấy phải lòng chồng mình là khi anh ấy trở thành người hùng của cháu ’

Phu nhân Danbury mỉm cười ‘ Và cả những chàng trai trẻ tuổi khác nhà Bridgerton cũng đứng lên bảo vệ cháu?’

‘ Bà muốn nói tới Colin?’ Penelope thậm chí không cần đợi phu nhân Danbury gật đầu trước khi nói tiếp ‘ Dĩ nhiên là có, nhưng nó chưa bao giờ xảy ra với quá nhiều kịch tính. Nhưng cháu phải nói là sẽ tốt hơn nếu họ không quá bảo vệ …’

‘ Cái gì vậy, Penelope?’ Phu nhân Danbury hỏi.

Penelope lại thở dài. Tối nay dường như là buổi tối của những tiếng thở dài. ‘ Cháu chỉ mong sao họ đã không phải bảo vệ cháu thường xuyên đến vậy. Cháu có thể tự bảo vệ mình.’

Phu nhân Danbury vỗ nhẹ lên tay cô ‘ Ta nghĩ cháu đã giao tiếp tốt với mọi người hơn là cháu nghĩ. Còn về phần Cressida Twombley … ’ Khuôn mặt phu nhân Danbury hiện lên vẻ ghê tởm ‘ Thế đấy, cô ta đã nhận sự trừng phạt, nếu cháu hỏi ta. Mặc dù,’ Bà nói rõ thêm ‘ Mọi người không thương xuyên hỏi ta như họ nên làm’

Penelope không thể nén được một tiếng cười nhỏ.

‘ Và hãy nhìn cô ta bây giờ xem’ Phu nhân Danbury gay gắt nói ‘ là góa phụ và không có một chút tài sản. Cô ta đã cưới một kẻ dâm đãng lớn tuổi nhà Twombley vì gã ta chưng diện để lừa phỉnh mọi người là gã ta có tiền. Bây giờ cô ta không có gì cả ngoại trừ một nhan sắc tàn phai.’

Lòng trung thực đã buộc Penelope phải lên tiếng ‘ Cô ta vẫn còn khá quyến rũ.’

‘ Hmmmp, nếu cháu thích những người phụ nữ diêm dúa.’ Đôi mắt của phu nhân Danbury nheo lại. ‘ Đó là điều quá hiển nhiên về người đàn bà đó’

Penelope hướng về phía sân khấu, nơi mà Cressida đang đứng đợi với một sự kiên nhẫn đáng ngạc nhiên trong khi cả căn phòng khiêu vũ như lắng xuống. ‘ Cháu tự hỏi không biết cô ta sẽ nói gì?’

‘ Không thể có cái gì làm ta quan tâm’ Phu nhân Danbury vặn lại ‘ Ta– Ồ ’ Bà dừng lại và môi bà cong lên trên một khuôn mặt cổ quái, một chút cau mày, một chút mỉm cười.

‘ Đó là cái gì vậy?’ Penelope hỏi. Cô nghển cổ để cố gắng thấy được tầm nhìn của phu nhân Danbury nhưng một quý ông bệ vệ đã che khuất nó.

‘ Công tử Bridgerton của cháu đang tiến lại gần’ Bà nói, một nụ cười nở ra trên gương mặt nghiêm nghị ‘ Cậu ta trông có vẻ khá kiên quyết’

Penelope lập tức quay đầu nhìn xung quanh.

‘ Vì tình yêu của Chúa, cháu gái, đừng có nhìn’ Phu nhân Danbury kêu lên và giữ chặt khuỷu tay cô. ‘ Cậu ta sẽ biết cháu chú ý đến cậu ta’

‘ Cháu không nghĩ là có cơ may để anh ấy không nhận ra điều đó’ Penelope lẩm bẩm.

Và anh đã ở đó, đứng trước mặt cô, rực rỡ như một thiên thần được cử xuống trái đất.

‘ Phu nhân Danbury ’ Colin nói, cúi chào một cách lễ độ và duyên dáng. ‘ Tiểu thư Featherington ’

‘ Công tử Bridgerton’ phu nhân Danbury nói ‘ Rất vui được gặp cậu’

Colin hướng một cái nhìn chờ đợi sang Penelope.

‘ Công tử Bridgerton’ Penelope lẩm bẩm, không biết nói một điều gì khác. Phải nói gì với một người đàn ông gần đây mới hôn mình. Penelope chắc chắn là không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Đó là còn chưa đề cập đến sự phức tạp trong hành động giận giữ lao ra khỏi nhà của anh ta.

‘ Tôi hy vọng là ’ Colin bắt đầu, sau đó dừng lại và cau mày, nhìn lên hướng sân khấu. ‘ Mọi người đang nhìn cái gì vậy?

‘ Cressida Twombley có một vài điều muốn tuyên bố ’’ phu nhân Danbury nói.

Khuôn mặt Colin lộ vẻ không tán thành ‘ không thể tưởng tượng được điều cô ta nói là điều mà tôi muốn nghe’ anh càu nhàu.

Penelope không thể giúp đỡ gì ngoài việc cười toe toét. Cressida được coi như kẻ cầm đầu trong xã hội, ít nhất là khi cô ta còn trẻ và chưa kết hôn, nhưng những người nhà Bridgerton chưa bao giờ thích cô ta. Và không hiểu sao điều đó luôn làm Penelope cảm thấy khá hơn.

Chỉ sau một tiếng kèn, căn phòng trở nên yên lặng, mọi người hướng sự chú ý sang Bá tước Macclesfield, người đang đứng trên sân khấu bên cạnh Cressida, nhìn xung quanh không thoải mái với tất cả sự chú ý. Penelope mỉm cười. Cô đã được cho biết rằng hồi trẻ bá tước là một kẻ chơi bời phóng đãng nhưng bây giờ anh ta đã hiểu biết hơn và hết lòng chăm lo cho gia đình. Anh ta vẫn đủ đẹp trai để là một kẻ phóng đãng. Đẹp trai gần bằng Colin. Nhưng chỉ gần bằng thôi. Penelope biết rằng cô đã thiên vị. Nhưng thật khó có thể hình dung một ai khác đẹp trai và đầy sức hút như Colin khi anh mỉm cười.

‘ Good evening’ Bá tước nói to.

‘ Good evening to you ’ có tiếng hét to của một kẻ say rượu đến từ phía sau căn phòng.

Bá tước gật đầu thân thiện, và nở một nụ cười khoan dung trên môi ‘ Vị khách đáng mến của tôi’ anh ta quay sang Cressida ‘ có một vài lời muốn nói. Vì vậy các vị hãy dành sự quan tâm cho quý bà đứng bên cạnh tôi, phu nhân Twombley’

Có một làn sóng thì thầm xuyên qua căn phòng khi Cressida bước lên phía trước, gật đầu kiểu cách với đám đông. Cô ta đợi cho tới khi căn phòng hoàn toàn yên lặng, và sau đó cô ta nói ‘ Thưa các quý ông và các quý bà, cám ơn các bạn vì đã dành thời gian quý báu cho tôi’

‘ Tuyên bố nhanh lên’. Một ai đó hét lên, có thể là cùng một người, người mà đã hét lên good evening với bá tước.

Cressida lờ đi sự ngắt lời ‘ Tôi phải đi đến sự kết luận rằng tôi không thể tiếp tục kéo dại sự lừa dối, điều mà đã chi phối cuộc đời tôi trong suốt mười một năm qua’

Cả căn phòng rung chuyển với những tiếng rì rầm. Mọi người đều biết điều mà cô ta sẽ nói, nhưng không một ai tin đó là sự thật.

‘ Bởi vậy’ Cressida tiếp tục, giọng của cô ta cao lên ‘ Tôi quyết định tiết lộ bí mật của mình ’

‘ Thưa các quý ông quý bà, tôi là Lady Whistledown’