Một Năm Thiên Hạ

Chương 17: Bạch tín mặc




Ngày thứ ba kể từ khi Bạch Tín Mặc lén cầu hôn Tố Doanh, quả nhiên Bạch phủ phái người tới cầu hôn. Vượt ra ngoài dự kiến của Tố Doanh : phụ thân của cô vô cùng vui mừng hứa hôn, như là đã chờ Bạch gia tới từ lâu.

"Cậu thanh niên Tín Mặc này không đơn giản." Tố lão gia nói riêng với Tố Doanh, "Với tiền đồ của hắn, không quá vài năm có thể làm thống lĩnh cấm quân."

Ông nói như vậy, ngược lại Tố Doanh thấy bất an: phẩm vị của phụ thân và cô luôn luôn cách xa vạn dặm, cho đến lúc này, người mà Tố Doanh và phụ thân thật sự thích, để ý đến chỉ có người mẹ đã qua đời của Tố Doanh và Tố Táp mà thôi, không xuất hiện thêm người thứ ba. Trong lòng cô nói thầm: Tín Mặc quá tốt, người gặp người thích, nhưng mà anh ấy lại có mặt Tố lão gia thích mà Tố Doanh không nhìn thấy sao ?

Tố Doanh cố gắng không muốn nghĩ đến chuyện này, nghĩ tới là phiền lòng. Cô hy vọng Tín Mặc sẽ tới nhanh thăm cô. Nhưng mà ngay giữa tháng giêng Tín Mặc lại đi theo hoàng thất theo con sông săn ngỗng, Tố Táp cũng hộ tống Thái tử đi tham gia yến tiệc, thậm chí Tố Trầm và Phượng Diệp công chúa cũng được hoàng hậu một mực mời đi. Nhóm người hậu duệ quý tộc nhao nhao rời khỏi kinh thành đi theo, Tố phủ quạnh quẽ đi nhiều, chỉ còn lại Tố Lan cũng không có việc gì nên đến trò chuyện với Tố Doanh.

Từ lúc Tố Lan vụng trộm đi gặp vị hôn phu của cô, sau khi trở về vô cùng vui mừng - Cô muốn xuất giá ngay khi hết tháng Giêng. "Nghĩ đến chuyện cả đời này cùng một người đàn ông sớm chiều đối lập có chút nhàm chán." Tố Lan vừa nhắc đến người cô phải gả liền mừng khôn xiết. "Nhưng mà xem ra Cư nhị công tử không tệ! Bộ dáng một chút kiêu căng cũng không có, cho dù có nhìn như thế nào cũng là người cực kỳ khoan dung, làm việc có chừng mực. Huynh ấy cũng không đối xử với hạ nhân quá thân thiết để mất đi thân phận. Muội đối với huynh ấy vô cũng thõa mãn."

Tố Doanh thầm nghĩ: Nếu chỉ cầu điểm này, Tín Mặc so với Cư nhị công tử vẫn tốt hơn nhiều phần.

Suy nghĩ đến điểm tốt của Tín Mặc, cô nhịn không được suy nghĩ thật kỹ, đem tất cả những điều có thể nghĩ đến ở trong lòng liệt kê một lần, để cho những ưu điểm của anh sưới ấm lòng cô. Có thể nghĩ rằng, kết luận luôn luôn - vị hôn phu của cô là con ngươi hoàn mỹ nhất. Mỗi lần nghĩ tới đây, cô lại không lạnh mà run: Con người toàn vẹn luôn luôn là con người dối trá, anh ấy không nên là con người hoàn mỹ. Nghĩ trước nghĩ sau, cô lại trở nên cực kỳ kinh hoảng, lại có chút sợ hãi anh.

Tố Lan thấy vẻ mặt tỷ tỷ không ổn, biết cô nhớ Tín Mặc nên cười cô: "Hóa ra tỷ tỷ cũng sợ thành thân."

"Tỷ ? Chỗ nào ?" Khẩu khí Tố Doanh phản bác không đủ kiên định, Tố Lan cười cô: "Muội sợ hãi vì muội chỉ vì dòng dõi của Cư gia mà gả đi, không biết bản thân mình gả cho dạng người gì, sợ thông minh bị thông minh lầm lỡ, đem hạnh phúc của cả đời mình đánh đổi. Tỷ tỷ sợ cái gì ? Trước lúc đính hôn, tỷ đã biết lục tỷ phu, lại cùng huynh ấy làm việc chung ở trong cung..."

"Nhưng mà tỷ cũng không biết tỷ muốn gả cho người nào." Tố Doanh nhỏ giọng.

Tố Lan thấy giữa trán cô mây đen đè nặng, trong lòng biết cô thích suy nghĩ miên man, không biết đang nghĩ điều gì, vội vàng đổi đề tài: "Tỷ tỷ, tỷ biết không? Nghe nói buổi tiệc săn ngỗng lần này, là muốn để Vinh An công chúa tuyển chọn phò mã đó."

"A...?" Quả nhiên Tố Doanh tò mò, hỏi : "Sao muội biết được ?"

"Đoán." Tố Lan cười hì hì, nói : "Vài ngày trước đại tỷ và nhị tỷ gửi vài thứ cho muội, muội đã cùng với người hầu trong cung nói chuyện vài câu."

"Muội chỉ biết để ý chuyện tốt của người khác." Tố Doanh cười nói, "Trách không được thiếu niên trong kinh thành dường như đều dốc sức tham gia."

"Đúng vậy! Các bữa tiệc săn ngỗng* trong những năm qua, hoàng thượng đều mang hậu cung nữ quyến và vài vị đại thần cùng đi. Năm nay lại để đại tỷ và nhị tỷ ở lại, dẫn theo một đám tiểu tử không liên quan - không khó để đoán." Tố Lan còn nói, "Ngay cả đại ca và đại tẩu cũng bị kéo đi, khẳng định là muốn tiếp thu ý kiến quần chúng, đảm bảo cho hạnh phúc cả đời của Vinh An công chúa."

• nguyên văn của nó là Ngang đầu yến, Atu không biết dịch sao nên để thành vậy >”<

Tố Doanh gật đầu: "Hoàng hậu vẫn cảm thấy Phượng Diệp công chúa gả sớm , không thể hưởng thủ vài năm vui thú cùng gia đình nên vẫn không nỡ để Vinh An công chúa sớm gả đi. Một khi đã đem công chúa gả ra ngoài thì không thể tùy tiện."

"Không biết tam ca có cái phúc này không." Tố Lan cười hắc hắc: "Không phải muội nói khó nghe: chuyện này chỉ sợ có chút khó. Đại ca chúng ta đã thượng chủ, hai vị công chúa gả cho một nhà là chuyện không nhiều. Trừ khi tam ca đặc biệt ưu tú, không có người có năng lực sánh bằng, không phải vậy..."

Tố Doanh nhớ tới lúc thân thiết của Tố Táp và Vinh An công chúa khi đó, cũng cười nói : "Thế sự khó lường, chúng ta cứ chờ xem là được."

Tố Doanh cũng không nghĩ đến, nhìn đến cuối cùng, cô cũng thành người diễn trò, để cho người khác đến nhìn náo nhiệt của cô.

Sau khi Tín Mặc hồi kinh, rất nhanh đến thăm Tố Doanh. Tuy Tố Doanh từ ca ca đã nghe được đủ chuyện lý thú ở tiệc săn ngỗng nhưng khi nghe Tín Mặc nói tiếp một lần thì vẫn làm cho cô hứng thú dạt dào.

Tính tình Tố Táp thận trọng, không có trương dương, nhưng Tố Doanh đoán nhất định ở sông Áp Xuyên, bản lĩnh của anh trấn áp quần phương. Quả nhiên lần này từ trong miệng Tín Mặc biết được Tố Táp biểu hiện phi phàm.

"A Doanh, chắc là ngay cả nàng cũng chưa từng thấy qua bộ dáng hăng hái như vậy của Tố suất." Tín Mặc mỉm cười nói. "Những năm qua, cậu ta thay mặt Thái tử ở tiệc săn ngỗng thể hiện vô cùng đặc sắc, năm nay thái tử phái cậu ta cùng với Đan Xuyến cung, ngự tiền thị vệ và cấm trung thị vệ ganh đua cao thấp, biểu hiện của cậu ấy càng khiến cho người ta tán thưởng.”

Trong mắt Tố Doanh mỉm cười, nhìn Tín Mặc, hỏi : "Như vậy, chàng cũng bại bởi huynh ấy rồi hả ?"

Tín Mặc nói sảng khoái: "Tất cả mọi người đều biết lần tỷ thí là vì cái gì, tôi đã có hôn ước trong người, cần gì phải cùng người tranh phong?"

Một câu nói của anh làm cho Tố Doanh nhướng mày vui mừng. Cô nghĩ thầm: không phải cô không biết hoài nghi mà là anh ấy quá đáng yêu, cô không biết phải hoài nghi như thế nào.

"Ủa?" Tín Mặc nhìn trên cổ tay Tố Doanh đeo một khối phỉ thúy, trong mắt sáng lên, cầm lầy tay Tố Doanh nói : "Cái này không phải phỉ thủy của tôi sao ? Sao lại trở nên xinh đẹp thế này ?"

Tố Doanh vội vàng rút tay về, giọng hơi quở trách: "Làm gì có chuyện đó ? Ngay cả mặt tơ lụa ở trên em cũng chưa thay, vẫn giống như trước kia."

Tín Mặc vui mừng nhìn cô, nói : "Ngày hôm qua, cha tôi vẫn hỏi ngọc phỉ thúy của tôi ở đâu rồi. Tôi nói đã tặng nàng - Người người đều biết ngọc phỉ thúy hợp hoan của Bạch gia là truyền cho con dâu, đương nhiên nên tặng cho nàng mới đúng."

Tố Doanh nâng niu Phỉ thúy trong tay nhẹ nhàng vuốt ve. Có một số việc,cô muốn hỏi nhưng lại không muốn biết đáp án.

Nhưng cô cũng biết, việc này đặt trong lòng thì sớm muộn cũng bế tắc. Cuối cùng cô nói khẽ: "Mấy ngày nay bỗng nhiên em nhớ đến một chuyện. Thời điểm trước lúc rời cung, Bạch công công ở Đan Xuyến cung giúp chàng mang hộ một phong thư đến đưa cho em. Giờ em mới biết, ông ấy là đại ca của chàng. Nhưng mà em không hiểu, quan hệ giữa ông ấy và chàng như thế nào, tốt hay là không tốt ?"

Tín Mặc sửng sốt một hồi, vỗ vỗ mu bàn tay Tố Doanh, nói : "Chuyện này, ngay cả nhiều người trong nhà của tôi cũng không rõ nội tình nhưng nàng là người gả cho tôi, tôi sẽ nói với nàng. Đại ca là một người tốt, hơn mười năm trước tuổi trẻ khí thịnh phạm phải sai lầm nên bị tiến cung làm nô tài. Tính tình của huynh ấy hơi cực đoan, ở trong cung có một vài bằng hữu nhưng người không vừa lòng càng nhiều hơn. Lúc tôi tiến vào Đông cung cũng giống như tam ca của nàng, mới bảy tám tuổi. Huynh ấy sợ mối nhân duyên này làm phiền tôi nên cố ý đối đãi với tôi thành dáng vẻ bất hòa với huynh ấy, ngày sau cũng thuận tiện từ người khác biết chúng ta là hai người như thế nào."

Tố Doanh ngạc nhiên: "Muốn biết thế nào ?"

Tín Mặc cười cười, đẩy nhẹ trán cô một cái, "Nàng ở trong cung nhưng không biết người khác nói gì ở sau lưng tam ca của nàng, tam ca của nàng cũng không biết người ta thầm nói gì về nàng. Tất cả mọi người đều biết hai huynh muội sống nương tựa vào nhau, là huynh muội tốt, tự nhiên ở trước mặt các người lảng tránh. Tôi và Tín Tắc lại khác, tất cả mọi người đều biết chúng tôi bất hòa mười năm nay, chắc chắn sẽ không làm bộ, đối với huynh ấy có gì bất mãn cũng không kiên dè khi ở trước mặt tôi, bất mãn đối với tôi cũng không vì trước mặt huynh ấy mà im lặng."

Anh nhìn thấy vẻ mặt Tố Doanh có chút tức giận liền ngừng đề tài này, nói dịu dàng: "Những lời này tôi không nói cũng được nhưng nàng lại khỏi, tôi không nhịn được, muốn trả lời thành thật. Nếu vì chuyện đó mà nàng xem thường tôi, tôi cũng không thể nói gì hơn..."

"Người đi lại ở trong cung, có ai lại không có nhiều tâm nhãn chứ? Ý nghĩ của Bạch công công là một loại đặc biệt, quả thật người thường sẽ không nghĩ đến. Sao có thể trách móc ?" Tố Doanh cười nhạt với Tín Mặc. "Vốn là em không hiểu sao chàng có thể điều nhiệm qua Đan Xuyến cung. Giờ ngẫm lại, nói như vậy cũng là do Bạch công công từ trong đó giúp sức."

Tín Mặc nhìn Tố Doanh, lắc đầu cười : "Lời này không phải do nàng nghĩ đến. Là Tố suất nói ra đúng không?"

Anh nói một câu trúng mục tiêu làm cho Tố Doanh hơi xấu hổ : "Em chỉ cảm thấy rất kỳ lạ."

Tín Mặc lắc đầu : "Không thể trách các người thấy kỳ lạ, tôi cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi mà - Tôi nhận được tin tức từ bằng hữu, trước đó nói cho tôi biết, Cư tướng đã chuẩn bị công văn đem điều tôi rời đi kinh thành, đóng ở biên quan. Ngay cả hành trang tôi cũng chuẩn bị tốt, nhưng công văn truyền xuống lại là đi Đan Xuyến cung - Thật sự là không thể tưởng tượng. Đến bây giờ tôi cũng không biết là ai từ bên trong tương trợ, tôi đành phải ở trong đó tự do thám ẩn tình."

Tố Doanh thấy lời nói của anh thành thật, cũng cảm thấy được chính mình hơi quá đáng, nói : "Mấy năm nay em quen sống cẩn thận, khó tránh khỏi đa tâm, chàng đừng vì thế mà phiền lòng..."

"Sẽ không." Tín Mặc cười nói, "Nếu nàng đa tâm, nói ra để tôi biết là tốt rồi, tự nhiên tôi sẽ giải thích cho nàng. Tam ca của nàng cũng có điểm không tốt này: lòng nghi ngờ luôn luôn trùng điệp nhưng lại không nói với người khác."

Tuy anh nói Tố Táp nói bậy nhưng Tố Doanh biết anh không có ác ý, cũng không cảm thấy chói tai, cười hiểu ý. "Em có một ca ca thông minh cho nên có thể an tâm sống qua ngày. Nếu em không có vị ca ca đa tâm này, chỉ sợ ở trong nhà này sống không nổi."

***

Một ngày thời tiết quang đãng của tháng hai, Tố Lan xuất giá. Hôn lễ hoành tráng đến mức kinh thiên động địa, hoàng thượng tự mình ban thưởng rất nhiều lễ vật, người đến xem náo nhiệt tuôn đầy phố lớn ngõ nhỏ, có vô số cảnh tượng tưng bừng. Chuyện này do Tố Doanh từ trong miệng đám nha hoàn biết được. Cô ở trong nhà giúp đỡ thu xếp, không có rời khỏi Tố phủ.

Cả nhà trên dưới đều vui sướng, nhưng trung tâm của đề tài cũng dần dần từ trên người Tố Lan dời đi, dời đến chỗ hôn lễ của Tố Doanh. Tố Lan một khi gả đi thì cũng chính là kết thúc cuộc sống của cô ở Tố phủ, không còn gì hay để nói. Dù sao trên người Tố Doanh còn có nhiều điều chưa biết, càng khiến người mặc sức tưởng tượng.

Tố Doanh xong việc liền đi tìm đại tẩu Phượng Diệp công chúa - trước khi lấy chồng cũng chỉ còn mình cô cùng Phượng Diệp công chúa nói chuyện phiếm giết thời gian.

Không biết vì cái gì, từ khi Phượng Diệp trở về từ sông Áp Xuyên, ánh mắt nhìn Tố Doanh có chút kỳ lạ, luôn luôn lành lạnh, cảm giác vô cùng đau lòng. Tố Doanh cho rằng cô đa sầu đa cảm, vì những ngày sau khi hai vị tiểu thư Tố phủ xuất giá mà bùi ngùi, nên càng chịu khó làm bạn với cô, nhiều lúc nỗ lực làm cô vui vẻ.

Hai người nói chuyện trời đất, đề tài không rời khỏi hôn nhân của Tố Lan. Phượng Diệp công chúa nhiều lúc muốn nói lại thôi, không biết vì sao lại ưu sầu và lo lắng.

Tố Doanh cũng muốn hỏi cho rõ ràng nhưng bỗng nhiên có một nha hoàn lạ mặt đến, nói là từ Tướng phủ tới, hỏi tại sao lục tiểu thư không đi qua để uống rượu mừng.

Tố Doanh cười nói : "Nơi nào có chuyện tỷ tỷ chưa xuất giá đi nhà chồng của muội muội uống rượu mừng ?"

Nha hoàn kia đáp: "Mấy ngày nay phu nhân rất nhớ tiểu thư. Coi như là không phải uống rượu mừng đi, tiểu thư cũng nên qua thăm phu nhân."

Tố Doanh cảm thấy sinh nghi : coi như Tể tướng phu nhân nhớ, cũng không nên chọn một ngày bận rộn như vậy gọi cô qua đó. Cô biết trong đó có chuyện khác, vội vàng cáo từ Phượng Diệp công chúa.

Phượng Diệp công chúa cũng không giữ lại, chỉ buồn bã gục đầu xuống không nói một lời.

Ngay trước cửa Tướng phủ chất đầy lễ vật chúc mừng, xe ngựa của Tố Doanh đứng ở cửa Tây vắng vẻ. Cô đối với nơi này cũng khá quen thuộc, bước nhanh qua hoa viên phía tây, tới chỗ ở phía sau.

Ai ngờ nha hoàn bên người kéo tay Tố Doanh, nói : "Tiểu thư đứng chờ ở chỗ này một chút."

Tố Doanh lại càng không hiểu nguyên nhân, lúng túng đáp một tiếng, nhìn lại bốn phía.

Lẽ ra hôm nay là ngày trọng đại của Cư phủ, phải vô cùng náo nhiệt mới đúng nhưng mà Tây hoa viên này lại có không khí an tĩnh dị thường, như là cố ý làm cho yên tĩnh, không để người khác quấy rầy. Cảnh tượng dị thường này làm cho Tố Doanh thầm cảm thấy lành ít dữ nhiều.

Rất nhanh, một thiếu niên cao lớn khôi ngô bước đi trầm ổn đi về phía Tố Doanh.

Tố Doanh biết hắn đi về phía mình nhưng nghĩ tới nghĩ lui không biết đây là người nào.

"Tố lục tiểu thư?" Hắn đi đến trước mặt Tố Doanh mới dừng lại, dùng ánh mắt đánh giá trên dưới Tố Doanh.

Tố Doanh thấy tầm vóc của hắn cường tráng, khí thế bất phàm, lại thêm vẻ mặt bình tĩnh, không tầm thường, đoán hắn hơn phân nửa không phải quan viên trong kinh mà ước chứng là công tử xuất thân nhà võ tướng. Cô hơi hơi gật đầu, không biết một người như vậy tìm mình làm gì.

"Tại hạ là Bạch Tín Đoan."

Tố Doanh ngẩn ra, hóa ra là đệ đệ của Tín Mặc, Uy Nghị tướng quân Bạch Tín Đoan. Nghe nói vị này năm mười tám tuổi đã được phong làm Cường nỗ tướng quan, cách năm đã thăng chức làm Uy Nghị tướng quân tuổi trẻ, hôm trước mới từ U Châu trở về, chắc là cố ý tới tham gia hôn lễ của Cư phủ. Chỉ là hắn quá dày dạn kinh nghiệm, nhất thời Tố Doanh không đoán được hắn là người tuổi trẻ như thế.

"Nghe gia huynh khen ngợi tiểu thư là người thông minh." Vẻ mặt Bạch Tín Đoán không chút biểu tình, nói : "Đa phần người thông mình đều không thích người khác nói vòng vo. Vừa lúc tại hạ là người thô kệch, đối với việc quanh co lòng vòng cũng không lành nghề, cho nên chúng ta cứ đi thẳng vào vấn đề đi!"

Tố Doanh cười ảm đạm: "Chính bản thân cũng muốn thỉnh giáo ý đồ đến đây của tướng quân."

Bạch Tín Đoan nhấp môi, nói : "Tính tình gia huynh tùy ý, đối với vật ngoài thân cũng không để ý, thường hay cao hứng nhất thời, đem vật bên mình tặng người dễ dàng - Nghe nói gia huynh đem ngọc phỉ thúy gia truyền tặng cho tiểu thư, tại hạ theo lệnh của gia phụ, đặc biệt mời tiểu thư trả lại."

Tố Doanh chấn kinh, trong lòng càng nghi ngờ: Vì sao lại vào lúc này? Vì cái gì mà lại ở nơi đây? Vì sao hắn lại đề xuất yêu cầu lạ lùng như vậy?

Trên mặt cô vẫn mỉm cười tự nhiên, dường như không có việc gì: "Tuy phỉ thúy là trân quý nhưng Tố Doanh cũng không phải là loại người tham tài. Trong kinh, mọi người đều biết ý nghĩa khối phỉ thúy nho nhỏ này của Bạch gia là gì, Tố Doanh cũng không ngoại lệ. Nếu tướng quân dứt khoát muốn nó, Tố Doanh không ngại hỏi một câu: Bạch phủ đòi về miếng phỉ thúy là vốn định ngày thành thân trịnh trọng đưa cho Tố Doanh hay là vẫn tính toán đưa cho người khác?"

Quả nhiên khóe môi Bạch Tín Doan giật giật, cười nói : "Lục tiểu thư đã nghĩ tới, hà tất phải nói toạc ra?"

Trong nháy mắt, trước mắt Tố Doanh biến thành màu đen, dường như trong lòng dậy lên sóng to gió lớn, mãnh liệt va chạm vào lồng ngực của cô, giống như muốn đem thân thể của cô phá nát thành từng mảnh nhỏ.

Cô cố gắng trấn định nhưng không được, chính mình cũng có thể nghe âm thanh hàm răng run lên.

"Hôn sự của tôi và Tín Mặc là theo đúng lễ nghi mà thành, một người như tướng quân, nói một câu là có thể thu hồi hay sao?" Tố Doanh cố gắng bảo trì vẻ mặt, giọng nói lộ ra ý lạnh. "Tướng quân cho rằng Tố Doanh là ai? Đông Bình Quận vương phủ là cái dạng nhà gì?"

Vốn là Tín Đoan thấy khó xử, trong lòng biết rõ việc này có lỗi với cô, nhưng thật sự không thể không làm như vậy. Hắn nhìn thấy vẻ mặt bi phẫn[ đau buồn phẫn nộ] của Tố Doanh, cõi lòng tràn đầy áy náy, nói: "Chỉ cần tiểu thư đáp ứng việc này, cho dù tiểu thư muốn gì, nhất định Bạch gia sẽ hai tay dâng lên."

"Tôi muốn cái đầu của Tín Mặc, anh sẽ lấy ra sao?" Tố Doanh quát hỏi lạnh lùng, mây đen giữa hai chân mày nhất thời hóa thành sấm chớp, màu nước nhẹ nhàng trong mắt cũng thoáng chốc hiện lên vô số đao quang kiếm ảnh. Chỉ trong nháy mắt, cô gái bé nhỏ này trở nên nghiêm nghị không thể xâm phạm. "Trừ khi hắn chết, nếu không chuyện từ hôn sẽ không bàn nữa."

Tín Đoan là người thẳng tính, người khác đối với hắn như thế nào, hắn lại đối với người đó như thế ấy. Thấy thái độ của cường ngạnh của cô, giọng nói của Tín Đoan cũng gay gắt. "Tiểu thư lấy tính mạng áp chế, sẽ không sợ tính mạng mình có gì đáng lo sao?"

"Sao Bạch tướng quân có thể nghĩ ra cách nực cười như vậy?" Tố Doanh nhìn Tín Đoán, không chút nào lùi bước cười lạnh, "Nếu tôi chết lúc này, khắp thiên hạ đều biết: Bạch gia từ hôn không được, mới hại chết tôi!"

Hai người giằng co ở chỗ này, không ai nói lời nào.

"A Doanh!" Lúc này Cư Hàm Huyền đi đến gần bọn họ, thấy vẻ mặt hai người không ổn, dịu dàng nói với Tố Doanh, "A Doanh, từ hôn đi. Nghĩa phụ sẽ xem xét cho con một nhà tốt hơn."

Lông mày Tố Doanh nhíu lại, giọng nói mỉa mai: "Sao lại thế? Sao nghĩa phụ lại nói vậy với con gái mình? - Để cho con gái gánh vác tiếng xấu từ hôn vì tham vinh hoa phú quý hay sao?"

Cư Hàm Huyền đã quen nhìn vẻ mặt của người khác, không hề đem tức giận của Tố Doanh để trong lòng, trấn định bình thản nói với cô: "Con không biết sự khó xử ở trong này."

"Nên biết đến, con đã biết đến rồi đó." Tố Doanh lạnh lùng nhìn Bạch Tín Đoan, hừ một tiếng, xoay người rời đi.

Cư Hàm Huyền nhìn bóng dáng của cô, gật đầu cười nói: "Ta cũng sớm biết con không thể nói mấy câu là có thể lay chuyển."

"Hôm nay con gái cũng mới biết được: nhận đại nhân làm nghĩa phụ cũng thật có nhiều ưu đãi." Tố Doanh quay đầu nhìn bọn họ một cái, không chút do dự rời đi.

Bạch Tín Doanh chưa từng nghĩ đến Tố Doanh nhu nhược ôn hòa từ trong miệng ca ca, lại chính là gặp cường sẽ cương , là người thà gãy chứ không chịu uốn, ngay cả khi Cư tể tướng hòa giải, cô ấy cũng không thèm ngó tới. Tín Đoan vô cùng ngập ngừng, quay về phía Cư Hàm Huyền xin giúp đỡ: "Việc này là Bạch phủ mắc nợ lục tiểu thư, nếu lục tiểu thư đồng ý buôn tha cho gia huynh, chắn chắn Bạch phủ sẽ mang ơn - cầu xin đại nhân ra mặt hòa giải. "

"A Doanh là người thông minh, chắc sẽ không cố tình gây sự." Cư Hàm Huyền không nhanh không chậm đáp, "Đến thời điểm, cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi, nó sẽ không gây ra chuyện gì đâu - Nó là người có lý trí, sẽ không nhất thời xúc động mà làm điều hối hận."

Tố Doanh trốn vào xe ngựa, lúc này nước mắt mới như mưa. Cô không biết bản thân mình làm điều gì mà để cho Bạch gia từ hôn, còn lấy tính mạng uy hiếp. Càng nghĩ càng không có manh mối, càng nghĩ càng thương tâm, cô chỉ biết nghẹn ngào nức nở.

Ngươi hầu và tùy tùng vội vàng khuyên nhủ: "Lục tiểu thư! Hôm nay là vui của thất tiểu thư, không thể khóc được!"

Tố Doanh vội vàng cố nén nước mắt, nhưng chính mình lại kìm nén đến choáng đầu hoa mắt.

Cư phủ đánh trống đinh tai nhức óc, nhưng cô lại phiền muộn bực dọc, trong lòng đau xót, cuối cùng nôn ra một ngụm máu. Nước mắt và máu tươi nhiễm bẫn áo choàng của cô, Tố Doanh thuận tay kéo xuống áo choàng, hung hăn kéo rách phần nhuốm máu của áo choàng, đưa tay ra ngoài cửa sổ nói với tiểu đồng bên cạnh xe: "Ngươi đem cái này đưa đến trên tay Bạch Tín Mặc, nói với hắn, hôm nay là ngày đại hỉ của muội muội tôi, tôi không đành lòng để cho người nhà phải đau lòng. Nếu không phải vì việc này, khi huynh đệ của hắn mở miệng, tôi sẽ chết cho hắn thấy!"

Tiểu đồng không biết cô đã trải qua chuyện gì, thấy miếng vải vụn nhuốm máu đáng sợ kia, sợ tới mức không dám nhận.

"Nhanh đi!" Tố Doanh quát một tiếng chói tai, trong lồng ngực lại có chút đau đớn, vội vàng ngồi yên điều hòa hơi thở.

Tiểu đồng chưa từng thấy qua vẻ mặt dọa người như vậy của lục tiểu thư, hiểu rõ không nên thất lễ, vội vàng tiếp nhận miếng vải kia rồi nhanh chân chạy đi.

Tố Doanh định thần, đem quan hệ của Tín Mặc và mọi người mấy ngày gần đây nghĩ đến một lượt nhưng cũng không phát hiện ra chỗ nào không ổn. Chỉ riêng một chuyện làm cho cô nghĩ tới : Ngày đó Bạch Tín Mặc đã nói qua, phụ thân đã hỏi phỉ thúy của hắn. Lúc ấy Tố Doanh cũng không nghĩ nhiều, hiện tại cũng cảm thấy được Bạch gia muốn từ hôn là ý đồ đã có.

Đúng là trong đó có nguyên nhân nhưng cô càng nghĩ càng không ra. Từ ngày cầu hôn đến ngày phụ thân Tín Mặc muốn phỉ thúy, trước sau cũng chỉ có vài ngày, nếu trong vòng vài ngày đã có ý bất mãn với cô thì sao lúc trước vẫn đi cầu hôn ?

*** Hết chương 17***